Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 133
Đối với Vương Thiên Lâm mà nói, điều đáng xấu hổ nhất chính là Lâm Tuấn, vừa mới nãy Lâm Tuấn còn bị hắn gán cho cái danh kẻ lừa đảo, vậy mà bây giờ trưởng khoa Lương lại bảo hắn cần phải theo học hỏi, lúc này Vương Thiên Lâm chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.
Nhưng điều khiến Vương Thiên Lâm suy sụp không chỉ có vậy, sau khi nói ra những thứ cần học hỏi từ Lâm Tuấn, trưởng khoa Lương trầm tư một hồi rồi chậm rãi thở dài.
“Chà…. tôi nghĩ bác sĩ chăm sóc chính như cậu thực sự không hợp tiêu chuẩn cho lắm, cậu vẫn cần phải luyện tập thêm, vậy nên cậu không cần phải tiếp tục phụ trách điều trị cho Tiêu Vân Phi nữa, mau đến giúp đỡ mọi người ở đại sảnh đi…”
Nghe thấy vậy, Vương Thiên Lâm đột nhiên cảm thấy như thế có sấm sét giữa trời quang, cả người không khỏi chấn động.
Là một bác sĩ, đương nhiên trong lòng hắn hiểu rõ giúp đỡ ở đại sảnh là thế nào, Vương Thiên Lâm lúc đầu còn cố gắng sống sót rời khỏi nơi đó, nhưng bây giờ trưởng khoa Lương lại yêu cầu hắn trở lại đại sảnh để giúp đỡ, vậy thì ý cũng quá rõ ràng rồi còn gì.
Vương Thiên Lâm lập tức chuyển từ bộ dạng khó coi sang mỉm cười hài lòng, sau đó vội vàng nói với trưởng khoa
Lương: “Trưởng khoa, chuyện này.
Không cần thiết như vậy đâu nhỉ? Tôi cũng quen với công việc hiện tại rồi, nếu trưởng khoa cho tôi đến đại sảnh thì e là tôi cũng chẳng giúp được gì đâu, chuyện hôm nay coi như là tôi hiểu lầm, tôi sẽ đi xin lỗi bác sĩ Hàn…”
Vừa nói xong, Vương Thiên Lâm vội vàng quay đầu lại cúi chào Lâm Tuấn: “Bác sĩ Hàn, vừa rồi là do tôi đã hiểu lầm, tôi thật sự xin lỗi, lần này tôi có mắt mà không thấy thái sơn nên mới đắc tội với cậu, hy vọng cậu có thể rộng lượng không tính toán với tôi lần này”.
Không tính toán?
Lâm Tuấn híp mắt cười nhẹ.
Mặc dù những gì Vương Thiên Lâm nói vừa rồi khiến Lâm Tuấn cảm thấy không thoải mái, nhưng anh vẫn không hề để tâm đến, ngay từ đầu Lâm Tuấn chỉ quan tâm đến bệnh tình của Tiêu Vân Phi mà thôi, công sức đâu mà quan tâm đến Vương Thiên Lâm, nhưng mọi thứ đều đẫ thay đổi sau khi anh biết được Vương Thiên Lâm là người của nhà họ Tịch.
Nếu không nhắc đến nhà họ Tịch thì còn có thể bỏ qua.
Nhưng vừa rồi Vương Thiên Lâm lại nhắc tới nhà họ Tịch, vừa hay gần đây Lâm Tuấn lại đang định kiếm chuyện với bọn họ, nên đương nhiên anh sẽ muốn tính toán cho tới cùng.
Nghe thấy lời xin lỗi của Vương Thiên Lâm, Lâm Tuấn chỉ lạnh lùng nói: “Biết sai rồi à? Nếu hôm nay tôi không
tình cờ gặp trưởng khoa Lương thì e rằng đã bị anh đưa đi chất vấn rồi nhỉ, chất lượng của bác sĩ ở nơi đắt đỏ này tốt thật đấy, nói chuyện với bạn bè của bệnh nhân thì nghểnh mặt lên trời thì cũng thôi đi, lại còn gây chuyện rồi gào mồm lên vu oan người khác”.
“Tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời”.
Nghe thấy lời của Lâm Tuấn, sắc mặt của trưởng khoa Lương đột nhiên trở nên khó coi, ông biết lần này Vương Thiên Lâm đã xúc phạm đến bác sĩ Hàn nên đành vội vàng quát: “Tiểu Vương, cậu mau ra ngoài đi, bắt đầu từ hôm nay cậu cứ làm việc ở đại sảnh, lát nữa tôi sẽ bàn chuyện này với viện trưởng sau, còn về bệnh tình của Vân Phi thì từ hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
“Trưởng khoa Lương, tôi
“Cậu cái gì mà cậu? Còn chê chưa gây đủ mất mặt cho bệnh viện à? Hay còn phải đợi viện trưởng đến đây đuổi cậu đi?”
Sau một phen ăn mắng, Vương Thiên Lâm không dám nói thêm lời nào, sau đó vội vàng ủ rũ rời đi.
Nhìn thấy Vương Thiên Lâm đi khỏi, Lâm Tuấn lúc này mới mỉm cười rồi động đậy ngón tay…
Nhưng điều khiến Vương Thiên Lâm suy sụp không chỉ có vậy, sau khi nói ra những thứ cần học hỏi từ Lâm Tuấn, trưởng khoa Lương trầm tư một hồi rồi chậm rãi thở dài.
“Chà…. tôi nghĩ bác sĩ chăm sóc chính như cậu thực sự không hợp tiêu chuẩn cho lắm, cậu vẫn cần phải luyện tập thêm, vậy nên cậu không cần phải tiếp tục phụ trách điều trị cho Tiêu Vân Phi nữa, mau đến giúp đỡ mọi người ở đại sảnh đi…”
Nghe thấy vậy, Vương Thiên Lâm đột nhiên cảm thấy như thế có sấm sét giữa trời quang, cả người không khỏi chấn động.
Là một bác sĩ, đương nhiên trong lòng hắn hiểu rõ giúp đỡ ở đại sảnh là thế nào, Vương Thiên Lâm lúc đầu còn cố gắng sống sót rời khỏi nơi đó, nhưng bây giờ trưởng khoa Lương lại yêu cầu hắn trở lại đại sảnh để giúp đỡ, vậy thì ý cũng quá rõ ràng rồi còn gì.
Vương Thiên Lâm lập tức chuyển từ bộ dạng khó coi sang mỉm cười hài lòng, sau đó vội vàng nói với trưởng khoa
Lương: “Trưởng khoa, chuyện này.
Không cần thiết như vậy đâu nhỉ? Tôi cũng quen với công việc hiện tại rồi, nếu trưởng khoa cho tôi đến đại sảnh thì e là tôi cũng chẳng giúp được gì đâu, chuyện hôm nay coi như là tôi hiểu lầm, tôi sẽ đi xin lỗi bác sĩ Hàn…”
Vừa nói xong, Vương Thiên Lâm vội vàng quay đầu lại cúi chào Lâm Tuấn: “Bác sĩ Hàn, vừa rồi là do tôi đã hiểu lầm, tôi thật sự xin lỗi, lần này tôi có mắt mà không thấy thái sơn nên mới đắc tội với cậu, hy vọng cậu có thể rộng lượng không tính toán với tôi lần này”.
Không tính toán?
Lâm Tuấn híp mắt cười nhẹ.
Mặc dù những gì Vương Thiên Lâm nói vừa rồi khiến Lâm Tuấn cảm thấy không thoải mái, nhưng anh vẫn không hề để tâm đến, ngay từ đầu Lâm Tuấn chỉ quan tâm đến bệnh tình của Tiêu Vân Phi mà thôi, công sức đâu mà quan tâm đến Vương Thiên Lâm, nhưng mọi thứ đều đẫ thay đổi sau khi anh biết được Vương Thiên Lâm là người của nhà họ Tịch.
Nếu không nhắc đến nhà họ Tịch thì còn có thể bỏ qua.
Nhưng vừa rồi Vương Thiên Lâm lại nhắc tới nhà họ Tịch, vừa hay gần đây Lâm Tuấn lại đang định kiếm chuyện với bọn họ, nên đương nhiên anh sẽ muốn tính toán cho tới cùng.
Nghe thấy lời xin lỗi của Vương Thiên Lâm, Lâm Tuấn chỉ lạnh lùng nói: “Biết sai rồi à? Nếu hôm nay tôi không
tình cờ gặp trưởng khoa Lương thì e rằng đã bị anh đưa đi chất vấn rồi nhỉ, chất lượng của bác sĩ ở nơi đắt đỏ này tốt thật đấy, nói chuyện với bạn bè của bệnh nhân thì nghểnh mặt lên trời thì cũng thôi đi, lại còn gây chuyện rồi gào mồm lên vu oan người khác”.
“Tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời”.
Nghe thấy lời của Lâm Tuấn, sắc mặt của trưởng khoa Lương đột nhiên trở nên khó coi, ông biết lần này Vương Thiên Lâm đã xúc phạm đến bác sĩ Hàn nên đành vội vàng quát: “Tiểu Vương, cậu mau ra ngoài đi, bắt đầu từ hôm nay cậu cứ làm việc ở đại sảnh, lát nữa tôi sẽ bàn chuyện này với viện trưởng sau, còn về bệnh tình của Vân Phi thì từ hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
“Trưởng khoa Lương, tôi
“Cậu cái gì mà cậu? Còn chê chưa gây đủ mất mặt cho bệnh viện à? Hay còn phải đợi viện trưởng đến đây đuổi cậu đi?”
Sau một phen ăn mắng, Vương Thiên Lâm không dám nói thêm lời nào, sau đó vội vàng ủ rũ rời đi.
Nhìn thấy Vương Thiên Lâm đi khỏi, Lâm Tuấn lúc này mới mỉm cười rồi động đậy ngón tay…
Bình luận facebook