Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 134
Lâm Tuấn vẫn chưa làm gì quá đáng với Vương Thiên Lâm cả, anh chỉ kích thích một vài huyệt đạo khiến hắn đau ở chân mà thôi, Lâm Tuấn không bao giờ thích những kẻ kiêu ngạo và tự phụ đối với người nhà và bạn bè bệnh nhân như thế cả.
Chưa kể Vương Thiên Lâm còn có mối quan hệ với nhà họ Tịch, đương nhiên Lâm Tuấn không thể bỏ qua cho hắn được.
Đương nhiên tất cả những chuyện này đều do Lâm Tuấn âm thầm làm, những cây kim bạc đó cũng được anh nhẹ nhàng bắn lên người Vương Thiên Lâm, chỉ cần hắn động nhẹ thì chúng sẽ tự động rơi ra.
Ngay khi Vương Thiên Lâm bước đi cũng đủ để xóa sạch dấu vết mà Lâm Tuấn vừa làm, vậy nên anh không phải lo lắng việc Vương Thiên Lâm phát hiện ra gì nữa.
Sau khi xong xuôi, Lâm Tuấn mới chuyển sự chú ý sang trưởng khoa Lương rồi nói: “Cảm ơn trưởng khoa Lương đã giúp đỡ, nếu trưởng khoa Lương không ra mặt thì e rằng hôm nay tôi sẽ bị đem đi uống trà mất, vậy thì sẽ rất phiền phức…”
“Ha ha ha, bác sĩ Hàn cứ đùa, cảm ơn gì đâu chứ, bệnh viện chúng tôi lại có những người như thế này đem đến phiền phức cho bác sĩ Hàn, tôi nên xin lỗi bác sĩ Hàn thay cậu ấy mới phải”.
Trưởng khoa Lương vừa trò chuyện với Lâm Tuấn vừa tự nghĩ, đi uống trà à? Nếu cậu thực sự bị đưa đi thì e rằng không chỉ uống trà thôi đâu? Lên đó uống xong vài tách thì chỉ sờ rằng cục trưởng sẽ đích thân tiễn cậu ra mất? Quan hệ như vậy ai mà dám động đến cậu chứ bác sĩ Hàn, ai ở thành phố Yến Kinh này dám dây vào cậu đây?
Lâm Tuấn đương nhiên không biết trưởng khoa Lương đang nghĩ gì, hai người trò chuyện vô cùng khách sáo.
Lúc này Tiêu Phương đột nhiên xen vào: “Trưởng khoa Lương, Tiểu Khiêm à… y thuật của bác sĩ Hàn rất giỏi đúng không? Vậy cậu ấy có thể…”
Nghe Tiêu Phương nhắc tới, ánh mắt của trưởng khoa Lương chợt sáng lên, như thể nghĩ ra điều gì đó, ông vội vàng kéo Tiêu Phương lại nói: “Này, Lão Tiêu, ông gặp được quý nhân rồi đấy, y thuật của cậu ấy là đỉnh nhất ở thành phố Yến Kinh chúng ta, có lẽ do tuổi còn trẻ nên y thuật của cậu ấy cực kỳ mới lạ, ông cứ để cậu ấy thử xem … ”
Tiêu Phương vô cùng mong chờ, cuối cùng trưởng khoa Lương cũng chịu nói ra.
“Nói không chừng cậu ấy thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho con gái ông đấy…”
Nghe xong, đôi mắt Tiêu Phương lập tức đỏ au, Triệu Diễm Mai ở cạnh cũng bắt đầu khóc vì vui mừng, bà nắm chặt lấy tay Tiêu Phương, sau đó…
Hai vợ chồng cùng quay lại nhìn Lâm Tuấn.
“Tiểu Khiêm, vừa rồi chú Tiêu hiểu lầm cháu, chú xin lỗi cháu, vừa rồi là do chú sai, cho nên…”
Lâm Tuấn liền cắt ngang: “Chú Tiêu, cháu nghĩ chú không nên nói xin lỗi với cháu, mà nên nói với…”
Lâm Tuấn quay đầu lại rồi chỉ về phía bố Đường, ông ấy vốn có ý tốt nhưng lại bị Tiêu Phương hiểu lầm, thậm chí còn đòi làm gián đoạn việc hợp tác của nhà họ Đường: “Lời xin lỗi này phải nên nói với… chú Đường”.
Theo đạo lý mà nói, Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi đã là vợ chồng, vậy nên khi xưng hô với bố Đường thì phải gọi ông ấy là ‘bố’ mới đúng, nhưng lúc nãy Lâm Tuấn đã do dự một lúc, cuối cùng lại gọi là chú Đường.
Điều này làm cho sắc mặt của bố Đường có chút ảm đạm, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi, ông liền khôi phục vẻ mặt như thường lệ, sau đó nhìn về phía người bạn cũ của mình.
“Lão Đường, tôi…”
Tiêu Phương chưa kịp nói thêm thì bố Đường đã vội xua tay.
“Được rồi, được rồi, đàn ông đàn ang ủy mị làm gì, Tiểu Khiêm à, chú Tiêu của con vì chuyện của Tiểu Vân nên đã hao tâm tổn sức nhiều năm nay rồi, nếu con thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho Tiểu Vân thì cứ giúp chú ấy”.
“Lão Đường, ông…”
Mắt Tiêu Phương đột nhiên đỏ lên, ông không khỏi nghẹn ngào.
Triệu Diễm Mai ở bên khóc thút thít, bà không ngừng nói lời cảm ơn với bố Đường và Lâm Tuấn.
Sau khi biết Lâm Tuấn thực sự là một thần y, hơn nữa còn có khả năng chữa khỏi bệnh cho con gái mình, Tiêu Phương hận mình đã hiểu lầm bố Đường và Lâm Tuấn trước đó nên đã vội vàng tự tát mình mấy cái, Triệu Diễm Mai chỉ yên lặng quan sát rồi khóc thành tiếng, bà sợ Lâm Tuấn và bố Đường sẽ ghi thù, sợ rằng vì hiểu lầm vừa rồi thì sẽ không chữa bệnh cho Tiểu Vân nữa.
Thế nhưng bố Đường và Lâm Tuấn không những không làm vậy, mà ngược lại còn đồng ý chữa cho Tiêu Vân Phi.
Chưa kể Vương Thiên Lâm còn có mối quan hệ với nhà họ Tịch, đương nhiên Lâm Tuấn không thể bỏ qua cho hắn được.
Đương nhiên tất cả những chuyện này đều do Lâm Tuấn âm thầm làm, những cây kim bạc đó cũng được anh nhẹ nhàng bắn lên người Vương Thiên Lâm, chỉ cần hắn động nhẹ thì chúng sẽ tự động rơi ra.
Ngay khi Vương Thiên Lâm bước đi cũng đủ để xóa sạch dấu vết mà Lâm Tuấn vừa làm, vậy nên anh không phải lo lắng việc Vương Thiên Lâm phát hiện ra gì nữa.
Sau khi xong xuôi, Lâm Tuấn mới chuyển sự chú ý sang trưởng khoa Lương rồi nói: “Cảm ơn trưởng khoa Lương đã giúp đỡ, nếu trưởng khoa Lương không ra mặt thì e rằng hôm nay tôi sẽ bị đem đi uống trà mất, vậy thì sẽ rất phiền phức…”
“Ha ha ha, bác sĩ Hàn cứ đùa, cảm ơn gì đâu chứ, bệnh viện chúng tôi lại có những người như thế này đem đến phiền phức cho bác sĩ Hàn, tôi nên xin lỗi bác sĩ Hàn thay cậu ấy mới phải”.
Trưởng khoa Lương vừa trò chuyện với Lâm Tuấn vừa tự nghĩ, đi uống trà à? Nếu cậu thực sự bị đưa đi thì e rằng không chỉ uống trà thôi đâu? Lên đó uống xong vài tách thì chỉ sờ rằng cục trưởng sẽ đích thân tiễn cậu ra mất? Quan hệ như vậy ai mà dám động đến cậu chứ bác sĩ Hàn, ai ở thành phố Yến Kinh này dám dây vào cậu đây?
Lâm Tuấn đương nhiên không biết trưởng khoa Lương đang nghĩ gì, hai người trò chuyện vô cùng khách sáo.
Lúc này Tiêu Phương đột nhiên xen vào: “Trưởng khoa Lương, Tiểu Khiêm à… y thuật của bác sĩ Hàn rất giỏi đúng không? Vậy cậu ấy có thể…”
Nghe Tiêu Phương nhắc tới, ánh mắt của trưởng khoa Lương chợt sáng lên, như thể nghĩ ra điều gì đó, ông vội vàng kéo Tiêu Phương lại nói: “Này, Lão Tiêu, ông gặp được quý nhân rồi đấy, y thuật của cậu ấy là đỉnh nhất ở thành phố Yến Kinh chúng ta, có lẽ do tuổi còn trẻ nên y thuật của cậu ấy cực kỳ mới lạ, ông cứ để cậu ấy thử xem … ”
Tiêu Phương vô cùng mong chờ, cuối cùng trưởng khoa Lương cũng chịu nói ra.
“Nói không chừng cậu ấy thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho con gái ông đấy…”
Nghe xong, đôi mắt Tiêu Phương lập tức đỏ au, Triệu Diễm Mai ở cạnh cũng bắt đầu khóc vì vui mừng, bà nắm chặt lấy tay Tiêu Phương, sau đó…
Hai vợ chồng cùng quay lại nhìn Lâm Tuấn.
“Tiểu Khiêm, vừa rồi chú Tiêu hiểu lầm cháu, chú xin lỗi cháu, vừa rồi là do chú sai, cho nên…”
Lâm Tuấn liền cắt ngang: “Chú Tiêu, cháu nghĩ chú không nên nói xin lỗi với cháu, mà nên nói với…”
Lâm Tuấn quay đầu lại rồi chỉ về phía bố Đường, ông ấy vốn có ý tốt nhưng lại bị Tiêu Phương hiểu lầm, thậm chí còn đòi làm gián đoạn việc hợp tác của nhà họ Đường: “Lời xin lỗi này phải nên nói với… chú Đường”.
Theo đạo lý mà nói, Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi đã là vợ chồng, vậy nên khi xưng hô với bố Đường thì phải gọi ông ấy là ‘bố’ mới đúng, nhưng lúc nãy Lâm Tuấn đã do dự một lúc, cuối cùng lại gọi là chú Đường.
Điều này làm cho sắc mặt của bố Đường có chút ảm đạm, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Lâm Tuấn và Đường Tịnh Nghi, ông liền khôi phục vẻ mặt như thường lệ, sau đó nhìn về phía người bạn cũ của mình.
“Lão Đường, tôi…”
Tiêu Phương chưa kịp nói thêm thì bố Đường đã vội xua tay.
“Được rồi, được rồi, đàn ông đàn ang ủy mị làm gì, Tiểu Khiêm à, chú Tiêu của con vì chuyện của Tiểu Vân nên đã hao tâm tổn sức nhiều năm nay rồi, nếu con thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho Tiểu Vân thì cứ giúp chú ấy”.
“Lão Đường, ông…”
Mắt Tiêu Phương đột nhiên đỏ lên, ông không khỏi nghẹn ngào.
Triệu Diễm Mai ở bên khóc thút thít, bà không ngừng nói lời cảm ơn với bố Đường và Lâm Tuấn.
Sau khi biết Lâm Tuấn thực sự là một thần y, hơn nữa còn có khả năng chữa khỏi bệnh cho con gái mình, Tiêu Phương hận mình đã hiểu lầm bố Đường và Lâm Tuấn trước đó nên đã vội vàng tự tát mình mấy cái, Triệu Diễm Mai chỉ yên lặng quan sát rồi khóc thành tiếng, bà sợ Lâm Tuấn và bố Đường sẽ ghi thù, sợ rằng vì hiểu lầm vừa rồi thì sẽ không chữa bệnh cho Tiểu Vân nữa.
Thế nhưng bố Đường và Lâm Tuấn không những không làm vậy, mà ngược lại còn đồng ý chữa cho Tiêu Vân Phi.
Bình luận facebook