Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao thủ hồi sinh - Chương 135
Vì lỗi lặp chương nên nội dung từ 134 trở đi có chút khác biệt. Mong bạn đọc thông cảm ạ!
Điều này càng khiến cho hai vợ chồng cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Tiêu Phương, vừa nghĩ đến việc lúc nãy mình còn đề nghị cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà họ Đường, ông càng cảm thấy xấu hổ hơn.
May thay cả Lâm Tuấn và bố Đường đều không đề cập đến chuyện này, họ không muốn làm cho Tiêu Phương cảm thấy khó xử, đặc biệt là bố Đường, ông coi như không có chuyện gì xảy ra cả, cũng không để tâm về việc ngưng hợp tác, nếu không thì bây giờ Tiêu Phương sẽ càng mất mặt mất.
Sau khi đồng ý chữa trị cho Tiêu Vân Phi, Lâm Tuấn không chút do dự, lập tức hòi trueờng khoa Leong: “Trường khoa, tôi có thể xem qua bệnh án của Tiêu Vân Phi được không? Tôi muốn biết về tình trạng của cô ấy, tốt nhất là báo các về các xét nghiệm máu gần đây, ảnh chụp CT và các báo các xét nghiệm khác” Truước khi điều trị cho bệnh nhân, việc quan trọng nhất mà bác sĩ cần làm là phải hiểu bệnh nhân mắc bệnh gì, và việc Lâm Tuấn phải làm lúc này chính là những thứ này.
Trưởng khoa Lương không phải là kiểu người lơ tơ mơ, mặc dù Lâm Tuấn không phải là bác sĩ ở bệnh viện này, nhưng trưởng khoa Lương lại không chút do dự lấy tất cả tài liệu và hồ sơ báo cáo mà Lâm Tuấn cần giao cho anh.
Sau một hồi ngâm cứu, Lâm Tuấn cũng đã xác định được bệnh tình của Tiêu Vân Phi.
Anh đặt bệnh án trên tay xuống, trong ánh mắt đầy mong đợi của vợ chồng Tiêu Phương, cũng như ánh mắt ngưỡng mộ của trưởng khoa Lương, Lâm Tuấn ngẩng đầu lên và nói: “Tôi đã hiểu sơ bộ về bệnh tình của Tiêu Vân Phi rồi, và tôi cũng đã có ý tưởng điều trị của riêng mình, nhưng còn về việc có thể chữa khỏi hay không…”
“Tôi cần phải xem xét tình hình cụ thể của cô ấy để quyết định”.
Trên thực tế, sau khi đọc các dữ liệu khác nhau về cơ thể của Tiêu Vân Phi, Lâm Tuấn đã có 90% chắc chắn bệnh của Tiêu Vân Phi sẽ được chữa khỏi, nhưng vì không muốn để vợ chồng Tiêu Phương phải trải qua nỗi tuyệt vọng sâu sắc nên Lâm Tuấn cần phải nói điều này trước khi anh dám chắc chắn 100%.
Nghe thấy những gì Lâm Tuấn nói, đôi mắt đầy hy vọng của Tiêu Phương và vợ ông rõ ràng đã phai dần đi.
Những bác sĩ điều trị cho Tiêu Vân Phi trước đây hầu như đều nói những lời giống như Lâm Tuấn, nhưng cuối cùng thì sao?
Cuối cùng thì vẫn chưa có ai chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của Tiêu Vân Phi, vì vậy bác sĩ Hàn này cũng sẽ không…
Có trưởng khoa Lương dẫn đường, Lâm Tuấn không bị ai ngăn cản vào phòng chăm sóc tích cực nữa, anh tới bên cạnh Tiêu Vân Phi.
Tới tận bây giờ Lâm Tuấn mới nhìn rõ Tiêu Vân Phi đang nằm trên giường bệnh có vẻ ngoài như thế nào.
Điều khiến anh bất ngờ là Tiêu Vân Phi vô cùng xinh đẹp, nếu nói Đường Tịnh Nghi và Dương Nhược Vũ có vẻ đẹp nữ thần mười phân vẹn mười thì Tiêu Vân Phi cũng không ngoại lệ, cô ấy có vẻ đẹp tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp, chắc chắn rằng tỷ lệ người đi đường quay đầu lại nhìn cô ấy không hề thấp.
Đặc biệt là sự tiều tụy, âu lo lộ ra giữa đôi chân mày và mái tóc dài đen óng càng làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt của Tiêu Vân Phi khiến cô ấy trở nên vô cùng đáng thương, làm người khác muốn được ôm vào lòng bảo vệ.
Đến Lâm Tuấn, người đã từng quen biết hai nữ thần là Đường Tịnh Nghi và Dương Nhược Vũ bây giờ gặp cô ấy cũng phải tấm tắc khen ngợi vài câu.
Nhưng anh lại thở dài một hơi…
Cho dù hoa có đẹp hơn nữa thì cuối cùng cũng phải phai tàn.
Bây giờ khuôn mặt của Tiêu Vân Phi vô cùng nhợt nhạt, trên người cắm các loại ống và thiết bị, đẹp thì vẫn đẹp nhưng cảnh tượng như quái vật khoa học này khiến người khác cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Giống như bông hoa nở trên một bãi mìn, không cẩn thận một chút thôi là sẽ tan nát.
“Bác sĩ Hàn, bệnh nhân này là Tiêu Vân Phi, cô ấy cũng là bệnh nhân thường xuyên của bệnh viện chúng tôi, đa số thời gian của cô ấy đều là nằm viện, cô ấy còn quen biết không ít bác sĩ y tá ở bệnh viện nữa, đừng tưởng rằng cô ấy chỉ là bệnh nhân, trong bệnh viện chúng tôi không ít bác sĩ nam theo đuổi cô ấy đấy…”
Lâm Tuấn khẽ cười, với vẻ ngoài của Tiêu Vân Phi chắc chắn có thể dễ dàng lấy được thiện cảm của rất nhiều bác sĩ nam trong bệnh viện, nhưng chắc chắn đa số bọn họ đều chỉ suy nghĩ chơi cho vui, vì bọn họ biết rằng.
Tiêu Vân Phi sẽ không sống được bao lâu nữa vì bệnh tật.
Giống như một bông hoa héo, cho dù có đẹp thế nào cuối cùng cũng lụi tàn.
Điều này càng khiến cho hai vợ chồng cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Tiêu Phương, vừa nghĩ đến việc lúc nãy mình còn đề nghị cắt đứt quan hệ hợp tác với nhà họ Đường, ông càng cảm thấy xấu hổ hơn.
May thay cả Lâm Tuấn và bố Đường đều không đề cập đến chuyện này, họ không muốn làm cho Tiêu Phương cảm thấy khó xử, đặc biệt là bố Đường, ông coi như không có chuyện gì xảy ra cả, cũng không để tâm về việc ngưng hợp tác, nếu không thì bây giờ Tiêu Phương sẽ càng mất mặt mất.
Sau khi đồng ý chữa trị cho Tiêu Vân Phi, Lâm Tuấn không chút do dự, lập tức hòi trueờng khoa Leong: “Trường khoa, tôi có thể xem qua bệnh án của Tiêu Vân Phi được không? Tôi muốn biết về tình trạng của cô ấy, tốt nhất là báo các về các xét nghiệm máu gần đây, ảnh chụp CT và các báo các xét nghiệm khác” Truước khi điều trị cho bệnh nhân, việc quan trọng nhất mà bác sĩ cần làm là phải hiểu bệnh nhân mắc bệnh gì, và việc Lâm Tuấn phải làm lúc này chính là những thứ này.
Trưởng khoa Lương không phải là kiểu người lơ tơ mơ, mặc dù Lâm Tuấn không phải là bác sĩ ở bệnh viện này, nhưng trưởng khoa Lương lại không chút do dự lấy tất cả tài liệu và hồ sơ báo cáo mà Lâm Tuấn cần giao cho anh.
Sau một hồi ngâm cứu, Lâm Tuấn cũng đã xác định được bệnh tình của Tiêu Vân Phi.
Anh đặt bệnh án trên tay xuống, trong ánh mắt đầy mong đợi của vợ chồng Tiêu Phương, cũng như ánh mắt ngưỡng mộ của trưởng khoa Lương, Lâm Tuấn ngẩng đầu lên và nói: “Tôi đã hiểu sơ bộ về bệnh tình của Tiêu Vân Phi rồi, và tôi cũng đã có ý tưởng điều trị của riêng mình, nhưng còn về việc có thể chữa khỏi hay không…”
“Tôi cần phải xem xét tình hình cụ thể của cô ấy để quyết định”.
Trên thực tế, sau khi đọc các dữ liệu khác nhau về cơ thể của Tiêu Vân Phi, Lâm Tuấn đã có 90% chắc chắn bệnh của Tiêu Vân Phi sẽ được chữa khỏi, nhưng vì không muốn để vợ chồng Tiêu Phương phải trải qua nỗi tuyệt vọng sâu sắc nên Lâm Tuấn cần phải nói điều này trước khi anh dám chắc chắn 100%.
Nghe thấy những gì Lâm Tuấn nói, đôi mắt đầy hy vọng của Tiêu Phương và vợ ông rõ ràng đã phai dần đi.
Những bác sĩ điều trị cho Tiêu Vân Phi trước đây hầu như đều nói những lời giống như Lâm Tuấn, nhưng cuối cùng thì sao?
Cuối cùng thì vẫn chưa có ai chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của Tiêu Vân Phi, vì vậy bác sĩ Hàn này cũng sẽ không…
Có trưởng khoa Lương dẫn đường, Lâm Tuấn không bị ai ngăn cản vào phòng chăm sóc tích cực nữa, anh tới bên cạnh Tiêu Vân Phi.
Tới tận bây giờ Lâm Tuấn mới nhìn rõ Tiêu Vân Phi đang nằm trên giường bệnh có vẻ ngoài như thế nào.
Điều khiến anh bất ngờ là Tiêu Vân Phi vô cùng xinh đẹp, nếu nói Đường Tịnh Nghi và Dương Nhược Vũ có vẻ đẹp nữ thần mười phân vẹn mười thì Tiêu Vân Phi cũng không ngoại lệ, cô ấy có vẻ đẹp tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp, chắc chắn rằng tỷ lệ người đi đường quay đầu lại nhìn cô ấy không hề thấp.
Đặc biệt là sự tiều tụy, âu lo lộ ra giữa đôi chân mày và mái tóc dài đen óng càng làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt của Tiêu Vân Phi khiến cô ấy trở nên vô cùng đáng thương, làm người khác muốn được ôm vào lòng bảo vệ.
Đến Lâm Tuấn, người đã từng quen biết hai nữ thần là Đường Tịnh Nghi và Dương Nhược Vũ bây giờ gặp cô ấy cũng phải tấm tắc khen ngợi vài câu.
Nhưng anh lại thở dài một hơi…
Cho dù hoa có đẹp hơn nữa thì cuối cùng cũng phải phai tàn.
Bây giờ khuôn mặt của Tiêu Vân Phi vô cùng nhợt nhạt, trên người cắm các loại ống và thiết bị, đẹp thì vẫn đẹp nhưng cảnh tượng như quái vật khoa học này khiến người khác cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Giống như bông hoa nở trên một bãi mìn, không cẩn thận một chút thôi là sẽ tan nát.
“Bác sĩ Hàn, bệnh nhân này là Tiêu Vân Phi, cô ấy cũng là bệnh nhân thường xuyên của bệnh viện chúng tôi, đa số thời gian của cô ấy đều là nằm viện, cô ấy còn quen biết không ít bác sĩ y tá ở bệnh viện nữa, đừng tưởng rằng cô ấy chỉ là bệnh nhân, trong bệnh viện chúng tôi không ít bác sĩ nam theo đuổi cô ấy đấy…”
Lâm Tuấn khẽ cười, với vẻ ngoài của Tiêu Vân Phi chắc chắn có thể dễ dàng lấy được thiện cảm của rất nhiều bác sĩ nam trong bệnh viện, nhưng chắc chắn đa số bọn họ đều chỉ suy nghĩ chơi cho vui, vì bọn họ biết rằng.
Tiêu Vân Phi sẽ không sống được bao lâu nữa vì bệnh tật.
Giống như một bông hoa héo, cho dù có đẹp thế nào cuối cùng cũng lụi tàn.
Bình luận facebook