Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 763
Chương 763
Quách Cao Minh cũng cảm thấy có vấn đề gì đó đang xảy ra với thân thể mình.
Anh thế nhưng lại nhớ đến một người phụ nữ ngay đến cả tên là gì cũng không biết, hơn nữa vào ban đêm khi nghĩ đến cô ấy cơ thể liền xảy ra phản ứng sinh lý.
Trước nay bản thân chưa từng trải qua cảm giác chật vật, xấu hổ, cảm xúc hỗn loạn như vậy khiến cho anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Quách Cao Minh không hiểu tại sao mình lại cáu kỉnh như vậy.
Anh gọi cà phê ở đại sảnh của khách sạn, thứ cà phê đen đẳng kinh khủng này, Quách Cao Minh uống ba cốc vẫn không nghĩ ra kết quả.
Những ánh mắt xung quanh chăm chú nhìn về phía anh, như mọi khi Quách Cao Minh ngẩng đầu lên nhìn, đám phụ nữ có mặt ở đây đều để lộ ra vẻ e then muôn hình muôn vẻ.
Có rất ít vấn đề mà Quách Cao Minh không nghĩ ra được, anh cảm thấy được có khả năng là bởi vì cô gái hôm qua có bao nhiêu đặc biệt, bộ dáng của cô gái đó cũng xem như là đẹp nhưng không đến mức quá kinh diễm, nhưng có điều khi đem cô gái đó ra so sánh…. Nói không rõ là cảm giác gì.
Quách Cao Minh đã tìm ra được một lời giải thích hợp lý cho chính bản thân mình.
Lúc ấy anh đột nhiên trở nên hoảng sợ, sau đó khi trời hoàng hôn, phố xá vắng lặng, tiếng nhạc êm dịu, mọi thứ đẹp như mơ nên anh cứ ghi nhớ mãi trong đầu.
Hôm nay là chủ nhật, Quách Cao Minh tự cho mình một ngày nghỉ, muốn đến thành phố xa lạ này dạo một chút.
Nói ra thì rất buồn cười, điều khẩn cấp nhất đối với Quách Cao Minh chính là cảnh tượng trong đầu anh, người phụ nữ đó, đừng làm phiền anh nữa.
Quách Cao Minh rời khách sạn, không gọi taxi mà vẫn như ngày hôm qua, mặc đồ mỏng, đeo tai nghe, nghe nhạc nhẹ và lang thang không mục đích ở thành phố xa lạ này.
Buổi sáng mặt trời vừa mới mọc, anh đi qua một số công viên nhỏ, có thể thấy một số người dân ở đây dẫn theo con nhỏ đến chơi đùa, Quách Cao Minh không có cảm giác gì với khung cảnh ấm áp như vậy.
Buổi trưa, mặt ti n cao quá đầu, cảm thấy chân hơi mỏi, liền tìm một cái ghế dưới gốc cây to nào đó ngồi xuống.
Anh cũng không cảm thấy đói, cũng không muốn tìm thứ gì đó để ăn, anh đối với chuyện ăn uống chưa bao giờ cảm thấy có hứng thú.
Quách Cao Minh đi thẳng dọc theo một con sông, gió trên sông này tương đối mạnh, sau tết Nguyên Tiêu mặc dù nhiệt độ cũng đã lên nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh, người bên bờ sông cũng rất ít, Quách Cao Minh có thể chịu được lạnh nên mới đứng lại ở đây, để những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình đều bị gió lạnh thổi đi.
Cho đến 5 giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn dần về hướng Tây.
Gió ven sông càng lúc càng lạnh, Quách Cao Minh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bị gió thổi vào lòng bàn tay, cạnh tay, gương mặt lạnh như băng, nhưng suy nghĩ của anh cũng dần dần trở nên tỉnh táo.
Như vậy rất tốt.Anh cũng không vì chuyện cô gái kia ngày hôm qua nhất thời cũng xem nó như chuyện nhỏ.
Tâm trạng Quách Cao Minh dần trở nên tốt hơn, lúc này cũng cảm thấy hơi đói, đi tới đường lớn phía trước, tìm xe để trở về khách sạn, nhưng đúng lúc này, một người phụ nữ đi xe đạp vội vã đi qua.
Quách Cao Minh sững sờ trong giây lát, như thể có tảng đá lớn trong não va vào mặt hồ phát ra âm thanh đỉnh tai nhức óc, anh nhìn kỹ bóng lưng người phụ nữ trên chiếc xe đạp đã xa dần, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc…
Dường như phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn não, như thể là ma hay người lạ, Quách Cao Minh ngay lập tức bước nhanh bước chân hơn đuổi theo người phụ nữ đang đi xe đạp.
“Có, có chuyện gì sao?”
Người phụ nữ đi xe đạp bị Quách Cao Minh túm lại từ phía sau, có chút lo lắng mà quay đầu lại, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai với vẻ mặt kỳ lạ.
Quách Cao Minh không thể diễn tả cảm xúc của mình.
Anh đã nhận nhầm người.
Cũng chỉ là dáng người có chút giống, nhưng vì sao anh lại cảm thấy vui như vậy?
Trên mặt Quách Cao Minh mây đen dày đặc, cảm giác tức giận tâm tình phức tạp lại không ngừng vây lấy anh.
Quách Cao Minh thức cả đêm, anh trở về khách sạn, cho dù ăn thứ gì cũng cảm thấy như đang nhai sáp, ngồi trên chiếc ghế mát xa êm ái trong phòng tổng thống của mình, ngắm nhìn quang cảnh về đêm của thành phố Hải Châu bên ngoài cửa sổ sát đất.
Quách Cao Minh chưa bao giờ nghĩ răng thành phố xa lạ này lại mang đến cho anh một cảm giác kỳ lạ đến thế, đôi mắt có thể thấy rõ được bản chất sâu bên trong của mỗi con người, mãnh liệt nhìn chằm chằm về phía bầu trời đêm, nhưng trong đầu lại vô cùng hỗn loạn, cảm thấy hỗn loạn về điều gì anh cũng chưa thể suy nghĩ được cẩn thận.
Và chỉ trong một đêm này, Quách Cao Minh đã đưa ra quyết định.
Quách Cao Minh cũng cảm thấy có vấn đề gì đó đang xảy ra với thân thể mình.
Anh thế nhưng lại nhớ đến một người phụ nữ ngay đến cả tên là gì cũng không biết, hơn nữa vào ban đêm khi nghĩ đến cô ấy cơ thể liền xảy ra phản ứng sinh lý.
Trước nay bản thân chưa từng trải qua cảm giác chật vật, xấu hổ, cảm xúc hỗn loạn như vậy khiến cho anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Quách Cao Minh không hiểu tại sao mình lại cáu kỉnh như vậy.
Anh gọi cà phê ở đại sảnh của khách sạn, thứ cà phê đen đẳng kinh khủng này, Quách Cao Minh uống ba cốc vẫn không nghĩ ra kết quả.
Những ánh mắt xung quanh chăm chú nhìn về phía anh, như mọi khi Quách Cao Minh ngẩng đầu lên nhìn, đám phụ nữ có mặt ở đây đều để lộ ra vẻ e then muôn hình muôn vẻ.
Có rất ít vấn đề mà Quách Cao Minh không nghĩ ra được, anh cảm thấy được có khả năng là bởi vì cô gái hôm qua có bao nhiêu đặc biệt, bộ dáng của cô gái đó cũng xem như là đẹp nhưng không đến mức quá kinh diễm, nhưng có điều khi đem cô gái đó ra so sánh…. Nói không rõ là cảm giác gì.
Quách Cao Minh đã tìm ra được một lời giải thích hợp lý cho chính bản thân mình.
Lúc ấy anh đột nhiên trở nên hoảng sợ, sau đó khi trời hoàng hôn, phố xá vắng lặng, tiếng nhạc êm dịu, mọi thứ đẹp như mơ nên anh cứ ghi nhớ mãi trong đầu.
Hôm nay là chủ nhật, Quách Cao Minh tự cho mình một ngày nghỉ, muốn đến thành phố xa lạ này dạo một chút.
Nói ra thì rất buồn cười, điều khẩn cấp nhất đối với Quách Cao Minh chính là cảnh tượng trong đầu anh, người phụ nữ đó, đừng làm phiền anh nữa.
Quách Cao Minh rời khách sạn, không gọi taxi mà vẫn như ngày hôm qua, mặc đồ mỏng, đeo tai nghe, nghe nhạc nhẹ và lang thang không mục đích ở thành phố xa lạ này.
Buổi sáng mặt trời vừa mới mọc, anh đi qua một số công viên nhỏ, có thể thấy một số người dân ở đây dẫn theo con nhỏ đến chơi đùa, Quách Cao Minh không có cảm giác gì với khung cảnh ấm áp như vậy.
Buổi trưa, mặt ti n cao quá đầu, cảm thấy chân hơi mỏi, liền tìm một cái ghế dưới gốc cây to nào đó ngồi xuống.
Anh cũng không cảm thấy đói, cũng không muốn tìm thứ gì đó để ăn, anh đối với chuyện ăn uống chưa bao giờ cảm thấy có hứng thú.
Quách Cao Minh đi thẳng dọc theo một con sông, gió trên sông này tương đối mạnh, sau tết Nguyên Tiêu mặc dù nhiệt độ cũng đã lên nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh, người bên bờ sông cũng rất ít, Quách Cao Minh có thể chịu được lạnh nên mới đứng lại ở đây, để những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình đều bị gió lạnh thổi đi.
Cho đến 5 giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn dần về hướng Tây.
Gió ven sông càng lúc càng lạnh, Quách Cao Minh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, bị gió thổi vào lòng bàn tay, cạnh tay, gương mặt lạnh như băng, nhưng suy nghĩ của anh cũng dần dần trở nên tỉnh táo.
Như vậy rất tốt.Anh cũng không vì chuyện cô gái kia ngày hôm qua nhất thời cũng xem nó như chuyện nhỏ.
Tâm trạng Quách Cao Minh dần trở nên tốt hơn, lúc này cũng cảm thấy hơi đói, đi tới đường lớn phía trước, tìm xe để trở về khách sạn, nhưng đúng lúc này, một người phụ nữ đi xe đạp vội vã đi qua.
Quách Cao Minh sững sờ trong giây lát, như thể có tảng đá lớn trong não va vào mặt hồ phát ra âm thanh đỉnh tai nhức óc, anh nhìn kỹ bóng lưng người phụ nữ trên chiếc xe đạp đã xa dần, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc…
Dường như phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn não, như thể là ma hay người lạ, Quách Cao Minh ngay lập tức bước nhanh bước chân hơn đuổi theo người phụ nữ đang đi xe đạp.
“Có, có chuyện gì sao?”
Người phụ nữ đi xe đạp bị Quách Cao Minh túm lại từ phía sau, có chút lo lắng mà quay đầu lại, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai với vẻ mặt kỳ lạ.
Quách Cao Minh không thể diễn tả cảm xúc của mình.
Anh đã nhận nhầm người.
Cũng chỉ là dáng người có chút giống, nhưng vì sao anh lại cảm thấy vui như vậy?
Trên mặt Quách Cao Minh mây đen dày đặc, cảm giác tức giận tâm tình phức tạp lại không ngừng vây lấy anh.
Quách Cao Minh thức cả đêm, anh trở về khách sạn, cho dù ăn thứ gì cũng cảm thấy như đang nhai sáp, ngồi trên chiếc ghế mát xa êm ái trong phòng tổng thống của mình, ngắm nhìn quang cảnh về đêm của thành phố Hải Châu bên ngoài cửa sổ sát đất.
Quách Cao Minh chưa bao giờ nghĩ răng thành phố xa lạ này lại mang đến cho anh một cảm giác kỳ lạ đến thế, đôi mắt có thể thấy rõ được bản chất sâu bên trong của mỗi con người, mãnh liệt nhìn chằm chằm về phía bầu trời đêm, nhưng trong đầu lại vô cùng hỗn loạn, cảm thấy hỗn loạn về điều gì anh cũng chưa thể suy nghĩ được cẩn thận.
Và chỉ trong một đêm này, Quách Cao Minh đã đưa ra quyết định.
Bình luận facebook