Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1168
CHƯƠNG 1168
Lúc này anh ta thê thảm như con chim bị nhốt trong lòng, sát khí đáng sợ bủa vây xung quanh. Đây là một điều sỉ nhục! Nỗi sỉ nhục rất lớn của Vương Vô Địch! Nỗi nhục của cả nhà họ Vương ở Yên Kinh!
Ánh mắt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh tựa như thần chết, anh lạnh lùng nhìn Vương Vô Địch trong xe.
Lúc này toàn thân cậu chủ Vương đã đầy máu, bị kẹt trong chiếc xe Audi bị lật, không thể nhúc nhích.
“Vương Vô Địch, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng động đến tôi.” Giọng Trần Xuân Độ bình tĩnh lạ thường, nhưng lại mang theo sự uy hiếp kinh người.
Vương Vô Địch đang bị kẹt trong xe lại run lên lần nữa, từ khi sinh ra đến nay, ở cả Yên Kinh này chẳng ai dám nói với anh ta như thế, cũng chẳng ai dám uy hiếp anh ta như vậy, bởi vì anh ta họ Vương! Nhưng hôm nay anh ta đã phải trả qua tất cả những nỗi nhục nhã của đời người cùng một lúc!
Trần Xuân Độ, đánh bại triệt để Vương Vô Địch kiêu ngạo! Tại thành phố T này, lời nói của Vương Vô Địch không là gì!!
Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, xem như không có gì xảy ra, chậm rãi bước đến bên cạnh Diệp Thái Linh, kéo lấy tay cô.
Diệp Thái Linh cả người lờ mờ như cũ, tuy cô mặc quần áo cảnh sát, nhưng lúc này, trạng thái hoàn toàn không giống như một cảnh sát, tinh thần đờ đẫn hóa đá, vẫn chưa hồi thần lại từ trận kinh hoàng vừa nãy.
“Đi thôi, tôi tiễn cô về”. Giọng nói Trần Xuân Độ mềm mại.
Diệp Thái Linh uể oải theo anh ta vào trong xe Maybach.
Để lại một mớ hỗn độn ở đó, còn có một đám vệ sĩ toàn thân bị thương.
Trên đường, Diệp Thái Linh ngồi bên cạnh ghế lái, cả người một mảng tâm tư rối loạn, vừa nãy, cô tận mắt nhìn thấy một màn kinh hoàng, người đàn ông đó, chỉ dựa vào sức lực của một người, ngăn chặn sức mạnh của động cơ xe hơi, đây, vượt qua sự hiểu biết bình thường của Diệp Thái Linh!
Cuối cùng, Diệp Thái Linh nhịn không được, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, nghiêm túc trịnh trọng hỏi: “Trần Xuân Độ, anh rốt cuộc, có thân phận gì?”
Trần Xuân Độ lái chiếc xe Maybach, miệng hút thuốc, trên bắp tay anh, còn lưu lại vết máu, chỉ là vết thương đã dần dần kết vảy, “Tôi chỉ mà một người dân bình thường mà thôi”. Anh bình tĩnh nói.
Ánh mắt sắc bén hiện lên trên đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh, mang theo khẩu khí của nhân viên cảnh sát, chất vấn: “Người dân bình thường? Người dân bình thường lại dùng cơ thể đi ngăn chặn sức mạnh của xe hơi?! Người dân bình thường tùy tiện lật đổ được một chiếc xe hơi nặng hai tấn sao?!”
“Đó là xe hơi!” Giọng nói của Diệp Thái Linh cơ hồ có chút đứt đoạn, Bởi vì lúc này đây cô, rất ngổn ngang! Cô bị khủng bố trước thủ đoạn kinh hoàng của Trần Xuân Độ!
Ý niệm khủng bố xuất hiện mờ ảo trong đầu Diệp Thái Linh, cô lúc đầu, Nghe đội trưởng Kỳ nói, trên thế giới này, có vài người, bọn họ thoát li khỏi năng lực trần tục, bọn họ, mang theo năng lực tiềm tàng khủng bố khiến con người khiếp sợ, bọn họ, được gọi là chiến sĩ đặc chủng!
“Anh thật thà nói cho tôi biết, anh có phải là, chiến sĩ đặc chủng?!”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cứ như đem anh nhìn xuyên qua! Người đàn ông này thân phận khủng bố, vượt qua điều cô tưởng tượng! Hạng nhân vật này, quá ngạc nhiên rồi!
Nghe thấy lời Diệp Thái Linh nói, trái tim Trần Xuân Độ đập nhẹ, sau đó, anh cười nhàn nhạt.
“Trên thế giới này không có người nào có siêu năng lực cả, cũng không có siêu nhân, cảnh sát Diệp, có phải cô xem quá nhiều phim Hollywood rồi không?” Điệu cười của Trần Xuân Độ mang theo chút giễu cợt.
Lúc này anh ta thê thảm như con chim bị nhốt trong lòng, sát khí đáng sợ bủa vây xung quanh. Đây là một điều sỉ nhục! Nỗi sỉ nhục rất lớn của Vương Vô Địch! Nỗi nhục của cả nhà họ Vương ở Yên Kinh!
Ánh mắt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh tựa như thần chết, anh lạnh lùng nhìn Vương Vô Địch trong xe.
Lúc này toàn thân cậu chủ Vương đã đầy máu, bị kẹt trong chiếc xe Audi bị lật, không thể nhúc nhích.
“Vương Vô Địch, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng động đến tôi.” Giọng Trần Xuân Độ bình tĩnh lạ thường, nhưng lại mang theo sự uy hiếp kinh người.
Vương Vô Địch đang bị kẹt trong xe lại run lên lần nữa, từ khi sinh ra đến nay, ở cả Yên Kinh này chẳng ai dám nói với anh ta như thế, cũng chẳng ai dám uy hiếp anh ta như vậy, bởi vì anh ta họ Vương! Nhưng hôm nay anh ta đã phải trả qua tất cả những nỗi nhục nhã của đời người cùng một lúc!
Trần Xuân Độ, đánh bại triệt để Vương Vô Địch kiêu ngạo! Tại thành phố T này, lời nói của Vương Vô Địch không là gì!!
Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, xem như không có gì xảy ra, chậm rãi bước đến bên cạnh Diệp Thái Linh, kéo lấy tay cô.
Diệp Thái Linh cả người lờ mờ như cũ, tuy cô mặc quần áo cảnh sát, nhưng lúc này, trạng thái hoàn toàn không giống như một cảnh sát, tinh thần đờ đẫn hóa đá, vẫn chưa hồi thần lại từ trận kinh hoàng vừa nãy.
“Đi thôi, tôi tiễn cô về”. Giọng nói Trần Xuân Độ mềm mại.
Diệp Thái Linh uể oải theo anh ta vào trong xe Maybach.
Để lại một mớ hỗn độn ở đó, còn có một đám vệ sĩ toàn thân bị thương.
Trên đường, Diệp Thái Linh ngồi bên cạnh ghế lái, cả người một mảng tâm tư rối loạn, vừa nãy, cô tận mắt nhìn thấy một màn kinh hoàng, người đàn ông đó, chỉ dựa vào sức lực của một người, ngăn chặn sức mạnh của động cơ xe hơi, đây, vượt qua sự hiểu biết bình thường của Diệp Thái Linh!
Cuối cùng, Diệp Thái Linh nhịn không được, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, nghiêm túc trịnh trọng hỏi: “Trần Xuân Độ, anh rốt cuộc, có thân phận gì?”
Trần Xuân Độ lái chiếc xe Maybach, miệng hút thuốc, trên bắp tay anh, còn lưu lại vết máu, chỉ là vết thương đã dần dần kết vảy, “Tôi chỉ mà một người dân bình thường mà thôi”. Anh bình tĩnh nói.
Ánh mắt sắc bén hiện lên trên đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh, mang theo khẩu khí của nhân viên cảnh sát, chất vấn: “Người dân bình thường? Người dân bình thường lại dùng cơ thể đi ngăn chặn sức mạnh của xe hơi?! Người dân bình thường tùy tiện lật đổ được một chiếc xe hơi nặng hai tấn sao?!”
“Đó là xe hơi!” Giọng nói của Diệp Thái Linh cơ hồ có chút đứt đoạn, Bởi vì lúc này đây cô, rất ngổn ngang! Cô bị khủng bố trước thủ đoạn kinh hoàng của Trần Xuân Độ!
Ý niệm khủng bố xuất hiện mờ ảo trong đầu Diệp Thái Linh, cô lúc đầu, Nghe đội trưởng Kỳ nói, trên thế giới này, có vài người, bọn họ thoát li khỏi năng lực trần tục, bọn họ, mang theo năng lực tiềm tàng khủng bố khiến con người khiếp sợ, bọn họ, được gọi là chiến sĩ đặc chủng!
“Anh thật thà nói cho tôi biết, anh có phải là, chiến sĩ đặc chủng?!”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Thái Linh nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cứ như đem anh nhìn xuyên qua! Người đàn ông này thân phận khủng bố, vượt qua điều cô tưởng tượng! Hạng nhân vật này, quá ngạc nhiên rồi!
Nghe thấy lời Diệp Thái Linh nói, trái tim Trần Xuân Độ đập nhẹ, sau đó, anh cười nhàn nhạt.
“Trên thế giới này không có người nào có siêu năng lực cả, cũng không có siêu nhân, cảnh sát Diệp, có phải cô xem quá nhiều phim Hollywood rồi không?” Điệu cười của Trần Xuân Độ mang theo chút giễu cợt.
Bình luận facebook