Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1174
CHƯƠNG 1174
Gương mặt cương nghị của Tần thành nhìn thẳng vào 3 anh em kia lần lượt từng người một.
Ba vị quân nhân chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, cứ như bị thủ trưởng chú ý vậy. Cảm giác này làm bọn họ sợ hãi.
“Việc này không nói với mấy người nữa, nhưng nhất định phải giải quyết xong.” Tần Thành không giận không uy: “Cái thằng nhóc Trần Xuân Độ trong lời đồn kia, đem nó về đây. Tôi phải xem thử là tên nhãi nào dám động vào cháu gái của Tần Thành này.”
Lúc này, anh hai mới vội vàng cúi đầu: “Vâng, thưa cha! Con sẽ ra lệnh truy tìm khắp thành phố, nhất định sẽ đem tiểu Dương và tên Trần Xuân Độ kia đến trước mặt cha!”
Tần Thành nghe thấy câu này liền nổi giận bừng bừng.
“Thằng khốn, còn lục soát cả thành phố! Con muốn làm nhà họ Tần trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?” Tần Thành tức giận hét một tiếng, cánh tay già nua nắm chặt, cơ hồ nổi gân xanh!
Anh hai bị doạ sợ, vội vàng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Anh cả cũng cúi đầu theo: “Cha, hay là con lén cho con trai con đến thành phố T một chuyến để tìm người về…”
Cơn thịnh nộ của Tần Thành mới dịu đi một chút.
“Ừ, để Tần Ca làm đi, chuyện gì của nhà họ Tần đều cần qua tay anh cả hết. Nó làm thì tôi mới yên tâm.” Tần Thành nói.
“Vâng! Con sẽ về cứ địa trước rồi đi chấp hành nhiệm vụ tìm người.” Anh cả gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Tần Thành gọi lại.
Anh cả dừng bước rồi cung kính đứng một bên đợi cha căn dặn.
“Điều tra cho cha, mấy tin đồn đó làm sao lại truyền ra được. Là tình cờ hay là có người cố ý…?” Tần Thành nheo mắt.
Anh cả khựng lại rồi gật đầu: “Rõ!”
Trong khu thương mại của thành phố T, nơi có vô số toà nhà bê tông chọc trời mọc lên, chằng chịt chẳng khác gì rừng nguyên sinh len lỏi, nơi các loài chim thú hung dữ cố thủ, chực chờ rình mồi.
Trong một toà nhà lớn, một người đàn ông bí ẩn dựa nhẹ vào ghế và thờ ơ lắng nghe báo cáo từ thuộc hạ.
“Thưa ngài….sáng hôm qua, Nhĩ Đông Trần đã điều khiển một chiếc xe tải chở hàng chặn cửa chính của tập đoàn Phi Dương, hơn nữa còn công khai trên bản tin. Trước mắt thì quan hệ của hai bên đang trở nên tệ đi…” Tên thuộc hạ báo cáo.
“Biết rồi.” Người đàn ông thần bí gật đầu, có vẻ mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh ta.
“Còn có, tối hôm qua, Nhĩ Đông Trần và Vương Vô Địch Yên Kinh đã gặp nhau.” Thuộc hạ của anh ta ngập ngừng, rồi nghiêm nghị báo cáo: “Anh ta tát Vương Vô Địch một cái, còn dùng tay không lật xe Vương Vô Địch.”
Nghe tới đây, người đàn ông thần bí nheo mắt.
“Nói lại lần nữa.”
Tên thuộc hạ lặp lại báo cáo vừa rồi: “Tối hôm qua, Nhĩ Đông Trần và Vương Vô Địch đã gặp nhau, anh ta tát Vương Vô Địch một cái, rồi dùng tay không lật xe Vương Vô Địch, trước mắt thì Vương Vô Địch đã bị thương nặng và nhập viện rồi ạ.”
“Dùng tay không…lật xe?” Người đàn ông thần bí hơi nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn, giống như là một con dã thú.
Gương mặt cương nghị của Tần thành nhìn thẳng vào 3 anh em kia lần lượt từng người một.
Ba vị quân nhân chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp, cứ như bị thủ trưởng chú ý vậy. Cảm giác này làm bọn họ sợ hãi.
“Việc này không nói với mấy người nữa, nhưng nhất định phải giải quyết xong.” Tần Thành không giận không uy: “Cái thằng nhóc Trần Xuân Độ trong lời đồn kia, đem nó về đây. Tôi phải xem thử là tên nhãi nào dám động vào cháu gái của Tần Thành này.”
Lúc này, anh hai mới vội vàng cúi đầu: “Vâng, thưa cha! Con sẽ ra lệnh truy tìm khắp thành phố, nhất định sẽ đem tiểu Dương và tên Trần Xuân Độ kia đến trước mặt cha!”
Tần Thành nghe thấy câu này liền nổi giận bừng bừng.
“Thằng khốn, còn lục soát cả thành phố! Con muốn làm nhà họ Tần trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?” Tần Thành tức giận hét một tiếng, cánh tay già nua nắm chặt, cơ hồ nổi gân xanh!
Anh hai bị doạ sợ, vội vàng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Anh cả cũng cúi đầu theo: “Cha, hay là con lén cho con trai con đến thành phố T một chuyến để tìm người về…”
Cơn thịnh nộ của Tần Thành mới dịu đi một chút.
“Ừ, để Tần Ca làm đi, chuyện gì của nhà họ Tần đều cần qua tay anh cả hết. Nó làm thì tôi mới yên tâm.” Tần Thành nói.
“Vâng! Con sẽ về cứ địa trước rồi đi chấp hành nhiệm vụ tìm người.” Anh cả gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
“Đợi đã.” Tần Thành gọi lại.
Anh cả dừng bước rồi cung kính đứng một bên đợi cha căn dặn.
“Điều tra cho cha, mấy tin đồn đó làm sao lại truyền ra được. Là tình cờ hay là có người cố ý…?” Tần Thành nheo mắt.
Anh cả khựng lại rồi gật đầu: “Rõ!”
Trong khu thương mại của thành phố T, nơi có vô số toà nhà bê tông chọc trời mọc lên, chằng chịt chẳng khác gì rừng nguyên sinh len lỏi, nơi các loài chim thú hung dữ cố thủ, chực chờ rình mồi.
Trong một toà nhà lớn, một người đàn ông bí ẩn dựa nhẹ vào ghế và thờ ơ lắng nghe báo cáo từ thuộc hạ.
“Thưa ngài….sáng hôm qua, Nhĩ Đông Trần đã điều khiển một chiếc xe tải chở hàng chặn cửa chính của tập đoàn Phi Dương, hơn nữa còn công khai trên bản tin. Trước mắt thì quan hệ của hai bên đang trở nên tệ đi…” Tên thuộc hạ báo cáo.
“Biết rồi.” Người đàn ông thần bí gật đầu, có vẻ mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh ta.
“Còn có, tối hôm qua, Nhĩ Đông Trần và Vương Vô Địch Yên Kinh đã gặp nhau.” Thuộc hạ của anh ta ngập ngừng, rồi nghiêm nghị báo cáo: “Anh ta tát Vương Vô Địch một cái, còn dùng tay không lật xe Vương Vô Địch.”
Nghe tới đây, người đàn ông thần bí nheo mắt.
“Nói lại lần nữa.”
Tên thuộc hạ lặp lại báo cáo vừa rồi: “Tối hôm qua, Nhĩ Đông Trần và Vương Vô Địch đã gặp nhau, anh ta tát Vương Vô Địch một cái, rồi dùng tay không lật xe Vương Vô Địch, trước mắt thì Vương Vô Địch đã bị thương nặng và nhập viện rồi ạ.”
“Dùng tay không…lật xe?” Người đàn ông thần bí hơi nheo mắt lại, giọng nói khàn khàn, giống như là một con dã thú.
Bình luận facebook