Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Ngóc đầu trở lại
Trần Xuân Độ quét mắt nhìn Tô Hiểu Vân một chút, Tô Hiểu Vân thần sắc bình tĩnh, giống như là thuận miệng hỏi, riêng chỉ có trong đôi mắt đẹp của cô ta lóe lên một tia thâm thúy đã bán đứng cô.
“Lúc trước ra ngoài nhìn xem, sợ đám người bên ngoài tấn công vào, để cô phải chịu nguy hiểm.” Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng.
“Thật sao?” Tô Hiểu Vân nghi hoặc, trước đó cô ta nhìn qua cửa sổ trông thấy bên ngoài có một dáng người thập phần bá đạo, một người đánh mười người.
Tô Hiểu Vân chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, cô ta luôn cảm thấy Trần Xuân Độ một mực ẩn giấu ý đồ gì đó, trên người anh khẳng định đang có bí mật, nhưng Tô Hiểu Vân không bắt được chứng cứ.
“Vừa rồi người bên ngoài kia rất mạnh, một người chấn giữ toàn bộ trận địa.” Tô Hiểu Vân nghi hoặc gương mặt xinh đẹp như mở cờ trong bụng, chỉ tiếc trời tối quá cô ta chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ.
“Vệ sĩ của tổng giám đốc Lê, là công ty vệ sĩ hạng nhất hạng nhì nước C, rất nhiều vệ sĩ của giới tài chính đều là thuê từ công ty đó.” Trần Xuân Độ gật đầu nói, những người vệ sĩ này thân thủ đều rất mạnh.
“Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác, tôi nhìn thấy bóng lưng kia không giống như là của những vệ sĩ thông thường đâu, anh ta so với những vệ sĩ kia đều lợi hại hơn rất nhiều.” Tô Hiểu Vân mở miệng lời nói có nhiều ý tứ và hàm chứa thâm ý.
Trần Xuân Độ nội tâm thình lình chột dạ, anh nhìn chăm chú đôi mắt đẹp của Tô Hiểu Vân, luôn cảm giác trong lời nói của Tô Hiểu Vân có hàm chứa ý tứ riêng nào nữa.
Nhưng Trần Xuân Độ thần sắc rất bình tĩnh, coi như Tô Hiểu Vân đang nói bóng nói gió, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Câu trả lời của Trần Xuân Độ vô cùng kín kẽ giọt nước cũng không lọt, dù cho Tô Hiểu Vân thông minh tinh tế đến đâu, cũng không thể phát hiện ra bất luận sơ hở gì.
“Thời gian cũng không còn sớm, không muốn ngủ sao?” Trần Xuân Độ rốt cục mở miệng, lời nói trá hình có ý tiễn khách.
“Anh đang đuổi tôi đi à?” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Hiểu Vân chớp chớp, thanh âm nhẹ nhàng hỏi.
“Cô không sợ tôi ăn cô sao? Trần Xuân Độ cười nói.
“Anh sẽ bỏ chạy à?” Tô Hiểu Vân bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước, một mùi thơm mê người bỗng xộc vào mũi Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn gương mặt trong sáng trắng hồng kia, lộ ra mị lực mê hoặc thành thục, cùng với hương thơm thoang thoảng của Nhược Nhã Lan, nhiệt độ không khí tăng lên đột nhiên trở nên nóng rực một cách khó hiểu.
Ánh mắt Trần Xuân Độ đảo qua đỉnh núi cao cao trắng nõn kia, giờ phút này chỉ được che dấu dưới chiếc váy ngủ đơn bạc mỏng manh, chỉ cần Trần Xuân Độ khẽ quẹt qua là mảng tuyết trắng kia liền có thể bị bại lộ.
Đúng lúc này, đột nhiên, dưới lầu liền vang lên âm thanh khác thường, khiến Trần Xuân Độ nhướng mày.
Một bóng hình người đẹp tuyệt mỹ gợi cảm xinh đẹp xuất hiện trước cửa, dựa theo loạt tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, khiến nét cười trên mặt Tô Hiểu Vân đột ngột chuyển sang ngạc nhiên.
“Cô ta làm sao nhanh như vậy đã về đến nhà rồi?” Tô Hiểu Vân không hiểu, hỏi.
Trần Xuân Độ có chút buồn bực, nội tâm thầm mắng, mẹ nó...... Sớm không trở về muộn không trở về, hết lần này tới lần khác lại đúng lúc này trở về quấy rối chuyện tốt.
Rất nhanh, dưới lầu truyền đến tiếng trò chuyện của hai người Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan, khiến cho mặt mày Tô Hiểu Vân khẩn trương trở lên, tranh thủ thời gian vội chỉnh lý lại áo quần đầu tóc, che kín nếp uốn của váy ngủ.
“Tô Hiểu Vân.” Lê Kim Huyên đến gần phòng ngủ, tự mình nhìn chung quanh, phát hiện Trần Xuân Độ cùng Tô Hiểu Vân hai người cũng không biết đã trốn đi nơi nào rồi.
“Đến đây.” Tô Hiểu Vân kêu một tiếng, từ phòng ngủ Trần Xuân Độ vội vàng đi ra.
“Cậu ở tầng hai làm gì? Lê Kim Huyên nghi ngờ hỏi.
“Ngắm phong cảnh.” Tô Hiểu Vân nói.
“Đêm hôm khuya khoắt ngắm phong cảnh, cậu định lừa thần gạt quỷ sao?” Lê Kim Huyên xem thường.
“Cậu không tin thì thôi đi.” Tô Hiểu Vân yêu kiều hừ một tiếng, ngay sau đó Trần Xuân Độ cũng từ tầng hai đi xuống, ngượng ngùng cười nói: "tổng giám đốc Lê, em trở về rồi à, chắc là khát nước rồi, tôi đi rót chén trà cho em.”
Trên ghế sa lon, Trần Xuân Độ thận trọng đặt chén trà nóng, Lê Kim Huyên ngồi ở trên ghế sa lon dung nhan tinh xảo như tạc tràn đầy vẻ rã rời, tựa ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Hiểu Vân cùng Tô Loan Loan ngồi ở bên cạnh, Trần Xuân Độ rót trà ngon xong bưng đến trước mặt Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên nhấp một ngụm trà xong liền đặt xuống, gần đây Lê thị gây thù kết oán khắp nơi, còn không biết Lê Thần Vũ
muốn ra chuyện thiêu thân nào nữa, Đàn Cung cũng đã tìm tới cửa.
Lê Kim Huyên than nhẹ một tiếng, chỉ một nhà họ Lê Yên Kinh cũng đã đủ nhức đầu, Đàn Cung đột nhiên xuất hiện, khiến Lê thị càng thêm mệt mỏi ứng phó.
Trần Xuân Độ thần sắc như thường, Tô Hiểu Vân như ở một bên như có điều gì suy nghĩ, mở miệng nói: "Tập đoàn Lê thị không phải đã hóa giải nguy cơ rồi sao?”
“Hoàn toàn là bởi vì có một vị hảo tâm ra tay trợ giúp”, Lê Kim Huyên nhìn về phía Tô Hiểu Vân đôi mắt đẹp lóe ra một tia dị thường: "Thân phận của anh ta tuyệt không tầm thường, có thể làm cho Đàn Cung ngài Chu thở mạnh cũng không dám, tuyệt đối phải là người nhóm hàng đầu của nước C.”
“Mấu chốt nhất đó la anh ta đã nói cho tớ, là có người nhờ anh ta động thủ, tớ cũng không rõ, có thể khiến cho anh ta phải ra tay, thân phận cũng tuyệt đối bất phàm, vì cái gì không tự mình ra tay......”
Lê Kim Huyên suy đoán, người đã yêu cầu thanh niên kia ra tay, khả năng cũng chính là người thần bí mấy lần trước đã cứu cô.
“Nếu thật sự là cái người thần bí năm lần bảy lượt đã trợ giúp cậu, vậy anh ta không phải là đã thích cậu rồi chứ?” Tô Hiểu Vân cười nói.
“Tớ rất hy vọng được biết anh ta, nếu có cơ hội làm quen, tớ nhất định sẽ cảm tạ anh ta thật tốt.” gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên toát lên sự chân thành.
Trần Xuân Độ ở một bên có chút xấu hổ sờ sờ lên mũi, khi đó trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ cổ quái, nếu như Lê Kim Huyên biết người thần bí kia là anh, sẽ có phản ứng gì?
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, nhìn Trần Xuân Độ một chút, nội tâm âm trầm nghĩ, vì cái gì người với người lại chênh lệch lớn như vậy, cùng là đàn ông, Trần Xuân Độ không có chút nào hùng tâm tráng chí, cam tâm trong nhà làm việc nhà mỗi tháng cầm mấy chục triệu tiền sinh hoạt là đủ.
Lê Kim Huyên không hi vọng xa vời Trần Xuân Độ có thể giống như người thần bí kia, nhưng chỉ cần Trần Xuân Độ không chịu thua kém một chút cũng tốt.
Chỉ tiếc, Lê Kim Huyên sớm đã nhìn thấu Trần Xuân Độ, kiểu người như Trần Xuân Độ chính là bùn nhão không dính lên tường, Lê Kim Huyên đã sớm từ bỏ ý mộng đó rồi.
“Điều tớ lo lắng chính là, người thanh niên kia nhất thời bảo vệ được Lê thị, về sau không biết Lê thị sẽ gặp nguy hiểm ra sao, Đàn Cung không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như thế......” Lê Kim Huyên than nhẹ.
“Yên tâm đi Kim Huyên, anh nghe nói ngày mai sẽ phát sinh đại sự.” Trần Xuân Độ cười an ủi.
Lê Kim Huyên trợn nhìn Trần Xuân Độ: "Có cho anh nói chuyện sao?”
Trần Xuân Độ liền im lặng, Lê Kim Huyên nói: "Anh thì biết cái gì, tin đồn khắp nơi anh cũng tin sao, chọc giận Đàn Cung, về sau tập đoàn Lê thị tuyệt đối sẽ phải chịu không ít phiền phức.”
Trần Xuân Độ vỗ vỗ ngực, nói: "Yên tâm đi, Kim Huyên, nếu như sau này thật sự có chuyện gì, anh nhất định sẽ làm hậu thuẫn kiên định nhất sau lưng em.”
Lê Kim Huyên cười ha ha liếc qua Trần Xuân Độ, người đàn ông khác đều sẽ nói lời gì đó hùng hồn, tên ngốc này có thể có năng lực gì chứ.
“Anh đừng có mang về cho tôi chuyện rắc rối gì, tôi đã biết ơn trời đất lắm rồi.” Lê Kim Huyên nói.
Trần Xuân Độ nghẹn lời, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tổng giám đốc Lê, em không thể xem thường một người đàn ông, em có tin hay không, ngày mai anh sẽ khiến cái tên họ Chu kia quỳ xuống đất xin lỗi!”
“Chỉ dựa vào anh?”
Trần Xuân Độ lời này vừa nói ra, khiến Tô Hiểu Vân và Tô Loan Loan đều ngơ ngác, sắc mặt biến dị.
Đàn Cung ngài Chu, đó là nhân vật như thế nào? Người đứng đầu thành phố T, nếu không phải hôm nay người thanh niên kia thân phận quá mức đáng sợ, Đàn Cung ngài Chu làm sao có thể rơi vào thế trận thua cuộc như vậy?
Ngài Chu bị khuất phục, đã là chuyện làm cả thành phố T chấn kinh, không ai không biết, ngài Chu về sau sẽ còn làm ra chuyện gì đối phó với Lê thị.
Mà còn khiến ngài Chu quỳ xuống đất xin lỗi? Chuyện này là chuyện không thể!
Quả thực là điều viển vông, khoa trương khoác lác!
Tô Hiểu Vân và Tô Loan Loan đều biết rõ ngài Chu, biết người đàn ông kia có bao nhiêu tàn nhẫn, cho nên khi nghe thấy Trần Xuân Độ khoác lác, đương nhiên không tin.
Ngài Chu là nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố T, Trần Xuân Độ anh chính là một người vô danh tầm thường ở rể, hiện tại lại còn nói sẽ khiến ngài Chu phải quỳ xuống!
Lê Kim Huyên hai tay vòng trước ngực, bị Trần Xuân Độ chọc cười: "Được đó, tôi ngày mai ở văn phòng Tổng giám đốc chờ xem.”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt trêu tức: "Tôi cảm thấy ngày mai anh vẫn là đi bệnh viện khám thần kinh đi, đầu óc hỏng rồi!”
Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói: "Các cô không tin tôi cũng không có cách nào, ngày mai thắng bại sẽ rõ.”
Sau đó Trần Xuân Độ quay người, đi về hướng phòng ngủ tầng hai.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chăm chú bóng lưng Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp ngây ngốc một chút, lập tức hiện ra một tia tức giận: "kẻ mơ nói lời mộng!”
Tô Hiểu Vân nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: "Nhìn bộ dáng anh ta như vậy có biết bao tự tin, chẳng lẽ anh ta thật sự làm được?
“Cậu còn tin?” Lê Kim Huyên khinh thường cười một tiếng, trên mặt liền hiện tia lạnh lẽo: "Còn muốn khiến ngài Chu quỳ xuống ư, anh ta cho anh ta là người thần bí sao? Nếu như anh ta có thể gọi được ngài Chu, tớ sẽ đem chữ Lê viết ngược lại!”
Ngày thứ hai, Lê Kim Huyên ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần Xuân Độ mang theo gương mặt thập phần không muốn lái Maybach đi tới cao ốc Lê thị, mặt dạn mày dày ngồi trong phòng làm việc, hai chân đặt trên bàn trà, còn không có khí chất ăn nho ăn chuối, một bên dùng ánh mắt đánh giá Lê Kim Huyên.
Nữ thần tổng giám đốc chăm chú cúi đầu làm việc, ánh mắt Trần Xuân Độ đảo qua, khóe miệng kéo lên đường cong nụ cười, nữ thần tổng giám đốc chuyên chú làm việc dáng vẻ cũng cực đẹp, tìm không ra tì vết.
Lúc này, Lâm Trinh Tuyết đẩy cửa vào, hướng Lê Kim Huyên nói: "Tổng giám đốc Lê, hai người Ác Chu Đường làm sao xử lý đây?”
“Thả bọn họ đi đi, tránh đêm dài lắm mộng, Đàn Cung đang tìm tới cửa.” Lê Kim Huyên nói.
“Được.” Lâm Trinh Tuyết gật đầu, ánh mắt Lê Kim Huyên đảo qua, trông thấy Trần Xuân Độ bộ dáng thập phần vô lại, gương mặt xinh đẹp trầm xuống: "Cút ra ngoài!”
Trần Xuân Độ lập tức hạ chân, thận trọng nói: "Tổng giám đốc Lê, anh sau khi rời khỏi đây thì ngồi chỗ nào?”
“Muốn ngồi ngây góc nào thì ngồi chỗ đó!” Lê Kim Huyên lạnh giọng nói.
Trần Xuân Độ làm gì có dáng vẻ nguyện ý chịu ra ngoài, ở văn phòng Tổng giám đốc lằng nhà lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, quơ lấy bút máy trong tay, ném tới.
Trần Xuân Độ chật vật chạy ra văn phòng, sau đó tản bộ một vòng, trông thấy Lâm Trinh Tuyết từ trong văn phòng thư ký đi ra.
“Thư ký Lâm đây là muốn đi chỗ nào vậy?” Trần Xuân Độ mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua thân thể mềm mại yểu điệu của Lâm Trinh Tuyết.
“Ah...... tôi đi xử lý hai tên gây rắc rối của ngày hôm qua, thả họ ra.” ánh mắt của Trần Xuân Độ khiến Lâm Trinh Tuyết toàn thân không thoải mái.
“Ra là vậy, tôi đi chung với cô đi.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, dù sao anh cũng không có chuyện để làm.
“Được” Lâm Trinh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh, mấy người bảo vệ đè ép hai tên mặc áo sơ mi hoa đi ra khỏi cửa lớn của Lê thị.
“Chó cậy gần nhà, có bản lĩnh thì thả chúng ta ra, ngài Chu sớm muộn cũng khiến các ngươi mỗi người phải trả giá đắt!” Hai kẻ áo sơmi hoa gầm thét.
“Ngậm miệng, ngài Chu mà các người đang kêu gào, tối hôm qua đã bị dọa đến tè ra quần.” Trần Xuân Độ không chút khách khí, một bàn tay vỗ vỗ trên mặt của bọn họ nói.
“Vũ nhục ngài Chu, mày cách cái chết không còn xa đâu!” Một kẻ trong đó ánh mắt băng lãnh cảnh cáo nói.
Đột nhiên, ở xa có tiếng ầm ĩ truyền đến.
Trên quảng trường một trận náo động ồn ào xôn xao, đám người đông đảo tứ tán chạy tránh lùi.
Lại là một màn quen thuộc xuất hiện, cuối con đường một loạt xe con màu đen xuất hiện, phô trương trời đất!
Hai mắt Trần Xuân Độ ngưng lại, ánh mắt thâm thúy.
Mà Lâm Trinh Tuyết gương mặt dường như thiên sứ thánh khiết, lộ ra vẻ mặt kinh thiên động địa bối rối.
Đàn Cung, tại sao lại tới nữa?
Hôm qua phong ba còn chưa qua, hôm nay, bọn họ lại trỗi dậy trở lại?!
“Ha ha ha, ông lớn tới cứu chúng ta! Các ngươi xong rồi!” Hai kẻ mặc áo sơmi hoa phách lối cười to, hiển thị rõ sự cuồng vọng.
“Lúc trước ra ngoài nhìn xem, sợ đám người bên ngoài tấn công vào, để cô phải chịu nguy hiểm.” Trần Xuân Độ cười nhạt một tiếng.
“Thật sao?” Tô Hiểu Vân nghi hoặc, trước đó cô ta nhìn qua cửa sổ trông thấy bên ngoài có một dáng người thập phần bá đạo, một người đánh mười người.
Tô Hiểu Vân chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, cô ta luôn cảm thấy Trần Xuân Độ một mực ẩn giấu ý đồ gì đó, trên người anh khẳng định đang có bí mật, nhưng Tô Hiểu Vân không bắt được chứng cứ.
“Vừa rồi người bên ngoài kia rất mạnh, một người chấn giữ toàn bộ trận địa.” Tô Hiểu Vân nghi hoặc gương mặt xinh đẹp như mở cờ trong bụng, chỉ tiếc trời tối quá cô ta chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ.
“Vệ sĩ của tổng giám đốc Lê, là công ty vệ sĩ hạng nhất hạng nhì nước C, rất nhiều vệ sĩ của giới tài chính đều là thuê từ công ty đó.” Trần Xuân Độ gật đầu nói, những người vệ sĩ này thân thủ đều rất mạnh.
“Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác, tôi nhìn thấy bóng lưng kia không giống như là của những vệ sĩ thông thường đâu, anh ta so với những vệ sĩ kia đều lợi hại hơn rất nhiều.” Tô Hiểu Vân mở miệng lời nói có nhiều ý tứ và hàm chứa thâm ý.
Trần Xuân Độ nội tâm thình lình chột dạ, anh nhìn chăm chú đôi mắt đẹp của Tô Hiểu Vân, luôn cảm giác trong lời nói của Tô Hiểu Vân có hàm chứa ý tứ riêng nào nữa.
Nhưng Trần Xuân Độ thần sắc rất bình tĩnh, coi như Tô Hiểu Vân đang nói bóng nói gió, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Câu trả lời của Trần Xuân Độ vô cùng kín kẽ giọt nước cũng không lọt, dù cho Tô Hiểu Vân thông minh tinh tế đến đâu, cũng không thể phát hiện ra bất luận sơ hở gì.
“Thời gian cũng không còn sớm, không muốn ngủ sao?” Trần Xuân Độ rốt cục mở miệng, lời nói trá hình có ý tiễn khách.
“Anh đang đuổi tôi đi à?” Đôi mắt xinh đẹp của Tô Hiểu Vân chớp chớp, thanh âm nhẹ nhàng hỏi.
“Cô không sợ tôi ăn cô sao? Trần Xuân Độ cười nói.
“Anh sẽ bỏ chạy à?” Tô Hiểu Vân bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước, một mùi thơm mê người bỗng xộc vào mũi Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn gương mặt trong sáng trắng hồng kia, lộ ra mị lực mê hoặc thành thục, cùng với hương thơm thoang thoảng của Nhược Nhã Lan, nhiệt độ không khí tăng lên đột nhiên trở nên nóng rực một cách khó hiểu.
Ánh mắt Trần Xuân Độ đảo qua đỉnh núi cao cao trắng nõn kia, giờ phút này chỉ được che dấu dưới chiếc váy ngủ đơn bạc mỏng manh, chỉ cần Trần Xuân Độ khẽ quẹt qua là mảng tuyết trắng kia liền có thể bị bại lộ.
Đúng lúc này, đột nhiên, dưới lầu liền vang lên âm thanh khác thường, khiến Trần Xuân Độ nhướng mày.
Một bóng hình người đẹp tuyệt mỹ gợi cảm xinh đẹp xuất hiện trước cửa, dựa theo loạt tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, khiến nét cười trên mặt Tô Hiểu Vân đột ngột chuyển sang ngạc nhiên.
“Cô ta làm sao nhanh như vậy đã về đến nhà rồi?” Tô Hiểu Vân không hiểu, hỏi.
Trần Xuân Độ có chút buồn bực, nội tâm thầm mắng, mẹ nó...... Sớm không trở về muộn không trở về, hết lần này tới lần khác lại đúng lúc này trở về quấy rối chuyện tốt.
Rất nhanh, dưới lầu truyền đến tiếng trò chuyện của hai người Lê Kim Huyên cùng Tô Loan Loan, khiến cho mặt mày Tô Hiểu Vân khẩn trương trở lên, tranh thủ thời gian vội chỉnh lý lại áo quần đầu tóc, che kín nếp uốn của váy ngủ.
“Tô Hiểu Vân.” Lê Kim Huyên đến gần phòng ngủ, tự mình nhìn chung quanh, phát hiện Trần Xuân Độ cùng Tô Hiểu Vân hai người cũng không biết đã trốn đi nơi nào rồi.
“Đến đây.” Tô Hiểu Vân kêu một tiếng, từ phòng ngủ Trần Xuân Độ vội vàng đi ra.
“Cậu ở tầng hai làm gì? Lê Kim Huyên nghi ngờ hỏi.
“Ngắm phong cảnh.” Tô Hiểu Vân nói.
“Đêm hôm khuya khoắt ngắm phong cảnh, cậu định lừa thần gạt quỷ sao?” Lê Kim Huyên xem thường.
“Cậu không tin thì thôi đi.” Tô Hiểu Vân yêu kiều hừ một tiếng, ngay sau đó Trần Xuân Độ cũng từ tầng hai đi xuống, ngượng ngùng cười nói: "tổng giám đốc Lê, em trở về rồi à, chắc là khát nước rồi, tôi đi rót chén trà cho em.”
Trên ghế sa lon, Trần Xuân Độ thận trọng đặt chén trà nóng, Lê Kim Huyên ngồi ở trên ghế sa lon dung nhan tinh xảo như tạc tràn đầy vẻ rã rời, tựa ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tô Hiểu Vân cùng Tô Loan Loan ngồi ở bên cạnh, Trần Xuân Độ rót trà ngon xong bưng đến trước mặt Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên nhấp một ngụm trà xong liền đặt xuống, gần đây Lê thị gây thù kết oán khắp nơi, còn không biết Lê Thần Vũ
muốn ra chuyện thiêu thân nào nữa, Đàn Cung cũng đã tìm tới cửa.
Lê Kim Huyên than nhẹ một tiếng, chỉ một nhà họ Lê Yên Kinh cũng đã đủ nhức đầu, Đàn Cung đột nhiên xuất hiện, khiến Lê thị càng thêm mệt mỏi ứng phó.
Trần Xuân Độ thần sắc như thường, Tô Hiểu Vân như ở một bên như có điều gì suy nghĩ, mở miệng nói: "Tập đoàn Lê thị không phải đã hóa giải nguy cơ rồi sao?”
“Hoàn toàn là bởi vì có một vị hảo tâm ra tay trợ giúp”, Lê Kim Huyên nhìn về phía Tô Hiểu Vân đôi mắt đẹp lóe ra một tia dị thường: "Thân phận của anh ta tuyệt không tầm thường, có thể làm cho Đàn Cung ngài Chu thở mạnh cũng không dám, tuyệt đối phải là người nhóm hàng đầu của nước C.”
“Mấu chốt nhất đó la anh ta đã nói cho tớ, là có người nhờ anh ta động thủ, tớ cũng không rõ, có thể khiến cho anh ta phải ra tay, thân phận cũng tuyệt đối bất phàm, vì cái gì không tự mình ra tay......”
Lê Kim Huyên suy đoán, người đã yêu cầu thanh niên kia ra tay, khả năng cũng chính là người thần bí mấy lần trước đã cứu cô.
“Nếu thật sự là cái người thần bí năm lần bảy lượt đã trợ giúp cậu, vậy anh ta không phải là đã thích cậu rồi chứ?” Tô Hiểu Vân cười nói.
“Tớ rất hy vọng được biết anh ta, nếu có cơ hội làm quen, tớ nhất định sẽ cảm tạ anh ta thật tốt.” gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên toát lên sự chân thành.
Trần Xuân Độ ở một bên có chút xấu hổ sờ sờ lên mũi, khi đó trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ cổ quái, nếu như Lê Kim Huyên biết người thần bí kia là anh, sẽ có phản ứng gì?
Lê Kim Huyên ngẩng đầu, nhìn Trần Xuân Độ một chút, nội tâm âm trầm nghĩ, vì cái gì người với người lại chênh lệch lớn như vậy, cùng là đàn ông, Trần Xuân Độ không có chút nào hùng tâm tráng chí, cam tâm trong nhà làm việc nhà mỗi tháng cầm mấy chục triệu tiền sinh hoạt là đủ.
Lê Kim Huyên không hi vọng xa vời Trần Xuân Độ có thể giống như người thần bí kia, nhưng chỉ cần Trần Xuân Độ không chịu thua kém một chút cũng tốt.
Chỉ tiếc, Lê Kim Huyên sớm đã nhìn thấu Trần Xuân Độ, kiểu người như Trần Xuân Độ chính là bùn nhão không dính lên tường, Lê Kim Huyên đã sớm từ bỏ ý mộng đó rồi.
“Điều tớ lo lắng chính là, người thanh niên kia nhất thời bảo vệ được Lê thị, về sau không biết Lê thị sẽ gặp nguy hiểm ra sao, Đàn Cung không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như thế......” Lê Kim Huyên than nhẹ.
“Yên tâm đi Kim Huyên, anh nghe nói ngày mai sẽ phát sinh đại sự.” Trần Xuân Độ cười an ủi.
Lê Kim Huyên trợn nhìn Trần Xuân Độ: "Có cho anh nói chuyện sao?”
Trần Xuân Độ liền im lặng, Lê Kim Huyên nói: "Anh thì biết cái gì, tin đồn khắp nơi anh cũng tin sao, chọc giận Đàn Cung, về sau tập đoàn Lê thị tuyệt đối sẽ phải chịu không ít phiền phức.”
Trần Xuân Độ vỗ vỗ ngực, nói: "Yên tâm đi, Kim Huyên, nếu như sau này thật sự có chuyện gì, anh nhất định sẽ làm hậu thuẫn kiên định nhất sau lưng em.”
Lê Kim Huyên cười ha ha liếc qua Trần Xuân Độ, người đàn ông khác đều sẽ nói lời gì đó hùng hồn, tên ngốc này có thể có năng lực gì chứ.
“Anh đừng có mang về cho tôi chuyện rắc rối gì, tôi đã biết ơn trời đất lắm rồi.” Lê Kim Huyên nói.
Trần Xuân Độ nghẹn lời, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tổng giám đốc Lê, em không thể xem thường một người đàn ông, em có tin hay không, ngày mai anh sẽ khiến cái tên họ Chu kia quỳ xuống đất xin lỗi!”
“Chỉ dựa vào anh?”
Trần Xuân Độ lời này vừa nói ra, khiến Tô Hiểu Vân và Tô Loan Loan đều ngơ ngác, sắc mặt biến dị.
Đàn Cung ngài Chu, đó là nhân vật như thế nào? Người đứng đầu thành phố T, nếu không phải hôm nay người thanh niên kia thân phận quá mức đáng sợ, Đàn Cung ngài Chu làm sao có thể rơi vào thế trận thua cuộc như vậy?
Ngài Chu bị khuất phục, đã là chuyện làm cả thành phố T chấn kinh, không ai không biết, ngài Chu về sau sẽ còn làm ra chuyện gì đối phó với Lê thị.
Mà còn khiến ngài Chu quỳ xuống đất xin lỗi? Chuyện này là chuyện không thể!
Quả thực là điều viển vông, khoa trương khoác lác!
Tô Hiểu Vân và Tô Loan Loan đều biết rõ ngài Chu, biết người đàn ông kia có bao nhiêu tàn nhẫn, cho nên khi nghe thấy Trần Xuân Độ khoác lác, đương nhiên không tin.
Ngài Chu là nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố T, Trần Xuân Độ anh chính là một người vô danh tầm thường ở rể, hiện tại lại còn nói sẽ khiến ngài Chu phải quỳ xuống!
Lê Kim Huyên hai tay vòng trước ngực, bị Trần Xuân Độ chọc cười: "Được đó, tôi ngày mai ở văn phòng Tổng giám đốc chờ xem.”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt trêu tức: "Tôi cảm thấy ngày mai anh vẫn là đi bệnh viện khám thần kinh đi, đầu óc hỏng rồi!”
Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói: "Các cô không tin tôi cũng không có cách nào, ngày mai thắng bại sẽ rõ.”
Sau đó Trần Xuân Độ quay người, đi về hướng phòng ngủ tầng hai.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chăm chú bóng lưng Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp ngây ngốc một chút, lập tức hiện ra một tia tức giận: "kẻ mơ nói lời mộng!”
Tô Hiểu Vân nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: "Nhìn bộ dáng anh ta như vậy có biết bao tự tin, chẳng lẽ anh ta thật sự làm được?
“Cậu còn tin?” Lê Kim Huyên khinh thường cười một tiếng, trên mặt liền hiện tia lạnh lẽo: "Còn muốn khiến ngài Chu quỳ xuống ư, anh ta cho anh ta là người thần bí sao? Nếu như anh ta có thể gọi được ngài Chu, tớ sẽ đem chữ Lê viết ngược lại!”
Ngày thứ hai, Lê Kim Huyên ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần Xuân Độ mang theo gương mặt thập phần không muốn lái Maybach đi tới cao ốc Lê thị, mặt dạn mày dày ngồi trong phòng làm việc, hai chân đặt trên bàn trà, còn không có khí chất ăn nho ăn chuối, một bên dùng ánh mắt đánh giá Lê Kim Huyên.
Nữ thần tổng giám đốc chăm chú cúi đầu làm việc, ánh mắt Trần Xuân Độ đảo qua, khóe miệng kéo lên đường cong nụ cười, nữ thần tổng giám đốc chuyên chú làm việc dáng vẻ cũng cực đẹp, tìm không ra tì vết.
Lúc này, Lâm Trinh Tuyết đẩy cửa vào, hướng Lê Kim Huyên nói: "Tổng giám đốc Lê, hai người Ác Chu Đường làm sao xử lý đây?”
“Thả bọn họ đi đi, tránh đêm dài lắm mộng, Đàn Cung đang tìm tới cửa.” Lê Kim Huyên nói.
“Được.” Lâm Trinh Tuyết gật đầu, ánh mắt Lê Kim Huyên đảo qua, trông thấy Trần Xuân Độ bộ dáng thập phần vô lại, gương mặt xinh đẹp trầm xuống: "Cút ra ngoài!”
Trần Xuân Độ lập tức hạ chân, thận trọng nói: "Tổng giám đốc Lê, anh sau khi rời khỏi đây thì ngồi chỗ nào?”
“Muốn ngồi ngây góc nào thì ngồi chỗ đó!” Lê Kim Huyên lạnh giọng nói.
Trần Xuân Độ làm gì có dáng vẻ nguyện ý chịu ra ngoài, ở văn phòng Tổng giám đốc lằng nhà lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, quơ lấy bút máy trong tay, ném tới.
Trần Xuân Độ chật vật chạy ra văn phòng, sau đó tản bộ một vòng, trông thấy Lâm Trinh Tuyết từ trong văn phòng thư ký đi ra.
“Thư ký Lâm đây là muốn đi chỗ nào vậy?” Trần Xuân Độ mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua thân thể mềm mại yểu điệu của Lâm Trinh Tuyết.
“Ah...... tôi đi xử lý hai tên gây rắc rối của ngày hôm qua, thả họ ra.” ánh mắt của Trần Xuân Độ khiến Lâm Trinh Tuyết toàn thân không thoải mái.
“Ra là vậy, tôi đi chung với cô đi.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, dù sao anh cũng không có chuyện để làm.
“Được” Lâm Trinh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh, mấy người bảo vệ đè ép hai tên mặc áo sơ mi hoa đi ra khỏi cửa lớn của Lê thị.
“Chó cậy gần nhà, có bản lĩnh thì thả chúng ta ra, ngài Chu sớm muộn cũng khiến các ngươi mỗi người phải trả giá đắt!” Hai kẻ áo sơmi hoa gầm thét.
“Ngậm miệng, ngài Chu mà các người đang kêu gào, tối hôm qua đã bị dọa đến tè ra quần.” Trần Xuân Độ không chút khách khí, một bàn tay vỗ vỗ trên mặt của bọn họ nói.
“Vũ nhục ngài Chu, mày cách cái chết không còn xa đâu!” Một kẻ trong đó ánh mắt băng lãnh cảnh cáo nói.
Đột nhiên, ở xa có tiếng ầm ĩ truyền đến.
Trên quảng trường một trận náo động ồn ào xôn xao, đám người đông đảo tứ tán chạy tránh lùi.
Lại là một màn quen thuộc xuất hiện, cuối con đường một loạt xe con màu đen xuất hiện, phô trương trời đất!
Hai mắt Trần Xuân Độ ngưng lại, ánh mắt thâm thúy.
Mà Lâm Trinh Tuyết gương mặt dường như thiên sứ thánh khiết, lộ ra vẻ mặt kinh thiên động địa bối rối.
Đàn Cung, tại sao lại tới nữa?
Hôm qua phong ba còn chưa qua, hôm nay, bọn họ lại trỗi dậy trở lại?!
“Ha ha ha, ông lớn tới cứu chúng ta! Các ngươi xong rồi!” Hai kẻ mặc áo sơmi hoa phách lối cười to, hiển thị rõ sự cuồng vọng.
Bình luận facebook