Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132 - Thống lĩnh thân lâm!
Trần Xuân Độ không để ý tới sự trào phúng của hai bảo vệ, anh ngẩng đầu, ngước nhìn tòa nhà Lê thị cao chọc trời, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy.
Anh thậm chí còn chẳng đỏ mặt, giống như vừa rồi chỉ là nói một chuyện rất bình thường, trong lòng cũng không nảy sinh chút xao động nào.
Sau đó, anh xoay người rời đi.
“Tôi còn cho rằng anh ta thật sự muốn bò lên chứ.” Hai bảo vệ thấy Trần Xuân Độ muốn rời đi, lộ ra nụ cười, nói năng quái dị.
“Siêu nhân cũng không bò lên nổi, chỉ anh ta? Nằm mơ đi.”
“Đừng nói vậy, cẩn thận anh ta nghe thấy, anh ta là chồng của Lê tổng đấy.”
“Xía, không phải chỉ là một tên ở rể sao, nói như lợi hại lắm vậy.” Hai bảo vệ anh một câu tôi một câu, dần trở nên không chút kiêng dè.
Bước chân Trần Xuân Độ khựng lại, khóe môi cong lên độ cong khinh thường.
Rất nhanh, bóng dáng anh biến mất, xuất hiện ở cửa sau một bên khác của tòa nhà Lê thị, nơi này thường vận chuyển hàng hóa hậu cần của tập đoàn Lê thị.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, liếc nhìn tòa nhà tráng lệ, bỗng nhiên, đôi mắt anh lóe lên, bật người nhảy lên thật cao!
Mặt đất rung chuyển, Trần Xuân Độ biến thành cây tên rời cung, tung thẳng lên trời!
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Thậm chí, lực chân anh quá đáng sợ, mặt đất nứt nẻ, lại lộ ra một hố sâu, bên trên...dấu giày vô cùng rõ ràng!
Tức thì, rất nhiều nhân viên hậu cần cả kinh, ùa nhau chạy ra xem xét dị tượng.
“Trời ạ, đó là siêu nhân sao!” Bỗng có người kinh ngạc hô lên! Chỉ lên tòa nhà Lê thị.
Không ít người nhìn theo ngón tay anh ta, một bóng đen bám lên thủy tinh tòa nhà, bò cực kỳ nhanh!
Vô số người lập tức hóa đá, sắc mặt chấn động...đây...là thứ gì? Là người sao?!
Rất nhiều nhân viên tập đoàn Lê thị ngây ngốc nhìn một màn này, thậm chí không ít người lấy điện thoại ra muốn quay lại, nhưng tốc độ của bóng đen đó quá nhanh, đợi điện thoại quay xong, phát hiện quá mờ, chỉ có thể cảm nhận được mơ hồ giống như một bóng người màu đen.
“Người bình thường sao có thể bò lên, góc độ thẳng đứng, thủy tinh lại trơn...” Một người trung niên hiểu nhiều biết rộng thì thào, thủy tinh dùng để xây dựng tòa nhà bóng loáng, dù là ruồi bọ cũng khó mà bò lên...kết quả bây giờ, lại xuất hiện một bóng người đang bò!
Không chỉ vậy, trọng lượng của một người lại không khiến thủy tinh vỡ nát...chuyện này đã đi ngược lại vật lý học!
Nếu các nhà vật lý học hàng đầu trên thế giới nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ nổi điên, hoài nghi nghiên cứu cả đời mình!
Trong phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang ngồi trên ghế làm việc, mái tóc dài đen bóng buông xõa sau vai, khuôn mặt tinh tế như tạc thỉnh thoảng lộ ra ý lạnh và phẫn nộ.
“Tên khốn này!” Lê Kim Huyên cắn răng, cô lo lắng cho tên này cả đêm, đến ngủ cũng không yên, kết quả sau đó mới biết hắn lại mua vui ở quán bar!
Tô Hiểu Vân ngồi trên sofa bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, lửa giận trong lòng cũng khó mà tiêu tán.
“Cậu ngăn anh ta ở ngoài, có phải định tha thứ cho anh ta rồi không?” Tô Hiểu Vân hỏi.
“Tha thứ tên này làm gì, có hắn hay không cũng chẳng hề hấn gì.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, bực bội nói.
“Tên này thật sự là tìm chết, lại dám chạy đi ở lại quán bar!” Tô Hiểu Vân tức giận mở miệng.
“Hôm nay nếu anh ta không bò lên được, thì từ giờ về sau đừng mong được tha thứ!” Lê Kim Huyên lạnh giọng nói.
“Vậy nếu anh ta bò lên được thì sao?”
“Vậy mình sẽ lập tức tha thứ cho anh ta.” Lê Kim Huyên không thèm suy nghĩ, dứt khoát nói.
“Thế nào, cậu cảm thấy anh ta có thể bò lên từ nơi này?” Lê Kim Huyên nhìn sang Tô Hiểu Vân, khẽ cười nói: “Tô Hiểu Vân, cậu lúc nào thì nằm mơ giữa ban ngày vậy.”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Tô Hiểu Vân khuôn mặt ngưng trọng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Nếu anh ta thật sự có thể từ thủy tinh bên ngoài bò lên, mình bưng nước rửa chân cho anh ta cũng được.” Khóe môi tinh tế của Lê Kim Huyên khẽ nhếch, giọng điệu tràn đầy tự tin.
“Đây là cậu nói đó.” Tô Hiểu Vân cười cười.
Lê Kim Huyên vừa dứt lời, bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Lê Kim Huyên thong thả nói.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, bóng dáng quen thuộc bước vào.
Ánh mắt Lê Kim Huyên không để ý lướt nhìn, sau đó đôi mắt xinh đẹp mở to, ánh mắt ngưng lại.
Tô Hiểu Vân ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, mặt ngạc nhiên như nhìn thấy quỷ.
Cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn sang Trần Xuân Độ, buột miệng nói: “Trần Xuân Độ?!”
Trần Xuân Độ cười hì hì, Lê Kim Huyên cũng nghệch mặt, khuôn mặt ngây ngốc, ngây ra nhìn Trần Xuân Độ, thì thào: “Không thể nào...chuyện này không thể nào...”
“Không có gì không thể.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
“Anh...” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên mở to, nhìn dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, da mặt thật dày!
“Anh còn có mặt mũi đứng đây?” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói, độ ấm trong phòng làm việc lập tức hạ xuống, hơi lạnh bao trùm nơi này.
“A...” Trần Xuân Độ ngượng ngùng, trong lòng có chút buồn bực, đậu xanh...trước đó mình giúp cô tiêu trừ hậu hoạn, kết quả cô không biết ơn thì thôi, còn không cho anh chút sắc mặt tốt nào!
“Lê tổng, em nghe anh giải thích...” Trần Xuân Độ cười xán lạn, mặt dày sáp tới.
“Giải thích?” Lê Kim Huyên cười lạnh, ngón tay thon dài ngọc ngà cầm túi văn kiện lên, dùng sức ném về phía Trần Xuân Độ, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy lửa giận: “Khốn khiếp!”
Mặt Lê Kim Huyên đỏ bừng, không biết là bị Trần Xuân Độ chọc giận hay vì bị lời nói vừa rồi của mình đánh mặt.
Trần Xuân Độ nhanh tay lẹ mắt đón được túi hồ sơ, ngực Lê Kim Huyên phập phồng dữ dội, hình thành đường cong mê người.
“Cút! Còn không cút tôi kêu bảo vệ đuổi anh ra!” Lê Kim Huyên mắng.
Giây lát sau, Trần Xuân Độ thê thảm ngồi xổm trước phòng làm việc, vô cùng buồn bực.
Cũng chỉ Lê Kim Huyên mới dám đuổi anh ra ngoài, nếu là người nước ngoài, ở trước mặt Trần Xuân Độ, có lẽ thở mạnh cũng không dám!
Trong phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên cắn răng kèn kẹt, Tô Hiểu Vân ở một bên an ủi: “Đàn ông mà, cứ vài ngày là không nhịn được, hơn nữa anh ta cũng không làm gì.”
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, phản bác: “Nơi đó thành phần nào cũng có, anh ta có thể ở trong một ngày một đêm, sao cậu biết chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì?”
Lê Kim Huyên lạnh lùng ném ra một câu: “Nếu anh ta còn dám đến nơi đó, mình thiến anh ta!”
Lúc này, Trần Xuân Độ đang dán lên cửa phòng làm việc, không chút hình tượng nghe lén cuộc đối thoại trong phòng.
Lúc nghe thấy lời nói tràn đầy sát khí của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ rùng mình, thân dưới chợt lạnh.
...
Khu phòng ngự thành phố T, trong một căn phòng làm việc, thống lĩnh đứng bên cửa sổ, ánh mắt vô cùng thâm thúy, như đang lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.
Trên bàn làm việc, tiếng chuông điện thoại thôi thúc vang lên, thống lĩnh nghiêng đầu, lướt nhìn chiếc điện thoại bàn, đôi mắt thâm thúy bỗng bị thay thế bởi sự sắc bén!
Thống lĩnh nhận điện thoại, đầu kia vang lên: “Không có manh mối, Lê Kim Huyên là người Yên Kinh, xuất thân nhà họ Lê Yên Kinh, nhưng không có nhiều quan hệ với thành phố T, không có lý do để anh ta bảo vệ.”
Sắc mặt thống nh ngày càng thâm trầm lạnh lẽo, dù là thần thám thần thông quảng đại nhất khu phòng ngự của họ cũng không tra ra được nguyên nhân sao?
“Người bên cạnh cô ta thì sao?”
“Đều rất bình thường, chỉ có người tên Trần Xuân Độ lai lịch bất minh, tài liệu liên quan tới anh ta trống rỗng, như đã bị xóa bỏ.” Giọng nói bên đầu kia điện thoại vang lên, giọng điệu bỗng trở nên kiêng dè.
“Xóa bỏ?” Sắc mặt thống lĩnh bỗng biến đổi, ông ta hình như nhớ ra gì đó, hít vào ngụm khí lạnh, thân thể run rẩy!
“Sao vậy thống lĩnh?”
“Chuyện này cứ vậy đi, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.” Thống lĩnh dặn dò.
“Tại sao, đó chỉ là một tên phế vật, một tên ở rể của nhà họ Lê mà thôi, chỉ là thân phận không rõ ràng.” Đầu kia điện thoại không hiểu.
“Cậu không cần biết nhiều như vậy, nếu còn tiếp tục làm nữa, sẽ có họa sát thân!” Thống lĩnh trầm trọng, cảnh cáo nói.
“Dạ.” Đầu kia bị lời của thống lĩnh làm chấn động, một tên ở rể mà thôi, lại có thể mang tới tai họa?!
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt thống lĩnh trở nên khó coi.
Ông ta từng nghe một lời đồn từ Yên Kinh, Yên Kinh từng bồi dưỡng một hàng đặc công ngầm...không có danh tính, không có thân phận, như u linh trên thế giới này!
Những người này giống như chưa từng tồn tại, tất cả dấu vết của họ đều bị phủi sạch!
Nhưng, đó chỉ là một tin tức nhỏ từ Yên Kinh truyền ra, không có chứng cứ, tỷ lệ đáng tin rất thấp.
Thống lĩnh đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm.
Ghi chép vết tích trong thông tin của một người bị xóa sạch, thủ đoạn này ngay cả ông ta cũng không có tư cách làm được.
Trần Xuân Độ chỉ là một tên ở rể nhà họ Lê, cho đến bây giờ vẫn rất bình thường, trên người anh ta, chẳng lẽ ẩn giấu bí mật gì?
Thật lâu sau, thống lĩnh ra khỏi phòng làm việc, sắc bén nói: “Đi sắp xếp xe cho tôi, lập tức tới tập đoàn Lê thị!”
“Dạ!” Tướng sĩ lập tức tuân lệnh, rất nhanh, Maybach màu đen lái ra khỏi bãi xe ngầm, dừng trước mặt thống lĩnh.
Thống lĩnh ngồi vào xe, động cơ Maybach oanh tạc, hóa thành một vệt đen, lao về phía xa.
...
“Rầm!”
Phòng làm việc bị mở ra, Lê Kim Huyên mở cửa, thấy Trần Xuân Độ ngồi xổm trước cửa, mặt mày tươi cười.
“Lê tổng, anh đợi em nửa ngày rồi.” Trần Xuân Độ nịnh nọt cười, nụ cười tràn đầy lấy lòng.
Lê Kim Huyên không cho Trần Xuân Độ sắc mặt tốt, hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng.
Tiếp đó, Tô Hiểu Vân cũng ra khỏi phòng làm việc, sóng vai cùng Lê Kim Huyên, vừa cười vừa nói.
Hai người đang bàn bạc lát nữa ra ngoài ăn gì.
Trần Xuân Độ không chút tôn nghiêm đi theo phía sau họ, thấp hèn đến mức thanh niên đẹp trai cũng không dám tin, đường đường Long Vương, lại còn có lúc thấp hèn như vậy!
Trần Xuân Độ theo sau hai người như cái đuôi, nhưng Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân rõ ràng phớt lờ sự tồn tại của anh, xung quanh có không ít nhân viên của Lê thị thầm cười trộm.
“Haiz, đây chính là kết cục của kẻ đeo bám, tôi nói mà, lê tổng sao có thể nhìn trúng anh ta!”
“Còn không biết xấu hổ nói là chồng của Lê tổng, nói là người làm còn có thể chấp nhận.”
Vô số ánh mắt tràn đầy trào phúng, sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, anh sớm đã quen với chỉ chỉ trỏ trỏ của họ.
Ra khỏi tòa nhà Lê thị, Trần Xuân Độ cần mẫn đi đến hầm xe lấy xe. ngôn tình hoàn
Nhìn bóng lưng vội vàng đi đến bãi đổ xe của Trần Xuân Độ, Tô Hiểu Vân ở một bên cười nói: “Cậu xem thái độ nhận sai của anh ta không phải rất tốt sao.”
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, rõ ràng vẫn không hả giận.
Bỗng nhiên, một chiếc Maybach mày đen xuất hiện ở cuối đường, lao tới như một tia chớp!
Chiếc Maybach đen quá bá đạo, vùn vụt lao tới, phớt lờ rất nhiều quy tắc giao thông đèn đỏ.
Vô số chủ xe con phẫn nộ, xém chút gây ra rất nhiều tai nạn!
Nhưng sau khi họ nhìn thấy biển số xe, lập tức rét run, sắc mặt trắng bệch!
Toàn bộ con đường tĩnh lặng, mặc cho chiếc Maybach đen vùn vụt lao đi.
Bỗng nhiên, Maybach thả chậm tốc độ, từ từ ngửng lại trên quảng trường tòa nhà Lê thị.
Tiếp đó, một người đàn ông mặc quân phục xanh lá bước xuống, toàn thân tản ra cương nghị rắn rỏi, mỗi một bước đều như công kích vào trái tim mọi người, khiến họ tâm hồn run rẩy!
Người đàn ông lướt mắt nhìn, sắc mặt thâm thúy, như đang tìm kiếm gì đó.
Ánh mắt ông ta cuối cùng rơi trên người Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân, bước nhanh về phía họ.
Khuôn mặt Lê Kim Huyên khẽ biến sắc, cô lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, trong lòng bỗng thấp thỏm.
Anh thậm chí còn chẳng đỏ mặt, giống như vừa rồi chỉ là nói một chuyện rất bình thường, trong lòng cũng không nảy sinh chút xao động nào.
Sau đó, anh xoay người rời đi.
“Tôi còn cho rằng anh ta thật sự muốn bò lên chứ.” Hai bảo vệ thấy Trần Xuân Độ muốn rời đi, lộ ra nụ cười, nói năng quái dị.
“Siêu nhân cũng không bò lên nổi, chỉ anh ta? Nằm mơ đi.”
“Đừng nói vậy, cẩn thận anh ta nghe thấy, anh ta là chồng của Lê tổng đấy.”
“Xía, không phải chỉ là một tên ở rể sao, nói như lợi hại lắm vậy.” Hai bảo vệ anh một câu tôi một câu, dần trở nên không chút kiêng dè.
Bước chân Trần Xuân Độ khựng lại, khóe môi cong lên độ cong khinh thường.
Rất nhanh, bóng dáng anh biến mất, xuất hiện ở cửa sau một bên khác của tòa nhà Lê thị, nơi này thường vận chuyển hàng hóa hậu cần của tập đoàn Lê thị.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, liếc nhìn tòa nhà tráng lệ, bỗng nhiên, đôi mắt anh lóe lên, bật người nhảy lên thật cao!
Mặt đất rung chuyển, Trần Xuân Độ biến thành cây tên rời cung, tung thẳng lên trời!
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Thậm chí, lực chân anh quá đáng sợ, mặt đất nứt nẻ, lại lộ ra một hố sâu, bên trên...dấu giày vô cùng rõ ràng!
Tức thì, rất nhiều nhân viên hậu cần cả kinh, ùa nhau chạy ra xem xét dị tượng.
“Trời ạ, đó là siêu nhân sao!” Bỗng có người kinh ngạc hô lên! Chỉ lên tòa nhà Lê thị.
Không ít người nhìn theo ngón tay anh ta, một bóng đen bám lên thủy tinh tòa nhà, bò cực kỳ nhanh!
Vô số người lập tức hóa đá, sắc mặt chấn động...đây...là thứ gì? Là người sao?!
Rất nhiều nhân viên tập đoàn Lê thị ngây ngốc nhìn một màn này, thậm chí không ít người lấy điện thoại ra muốn quay lại, nhưng tốc độ của bóng đen đó quá nhanh, đợi điện thoại quay xong, phát hiện quá mờ, chỉ có thể cảm nhận được mơ hồ giống như một bóng người màu đen.
“Người bình thường sao có thể bò lên, góc độ thẳng đứng, thủy tinh lại trơn...” Một người trung niên hiểu nhiều biết rộng thì thào, thủy tinh dùng để xây dựng tòa nhà bóng loáng, dù là ruồi bọ cũng khó mà bò lên...kết quả bây giờ, lại xuất hiện một bóng người đang bò!
Không chỉ vậy, trọng lượng của một người lại không khiến thủy tinh vỡ nát...chuyện này đã đi ngược lại vật lý học!
Nếu các nhà vật lý học hàng đầu trên thế giới nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ nổi điên, hoài nghi nghiên cứu cả đời mình!
Trong phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang ngồi trên ghế làm việc, mái tóc dài đen bóng buông xõa sau vai, khuôn mặt tinh tế như tạc thỉnh thoảng lộ ra ý lạnh và phẫn nộ.
“Tên khốn này!” Lê Kim Huyên cắn răng, cô lo lắng cho tên này cả đêm, đến ngủ cũng không yên, kết quả sau đó mới biết hắn lại mua vui ở quán bar!
Tô Hiểu Vân ngồi trên sofa bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, lửa giận trong lòng cũng khó mà tiêu tán.
“Cậu ngăn anh ta ở ngoài, có phải định tha thứ cho anh ta rồi không?” Tô Hiểu Vân hỏi.
“Tha thứ tên này làm gì, có hắn hay không cũng chẳng hề hấn gì.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, bực bội nói.
“Tên này thật sự là tìm chết, lại dám chạy đi ở lại quán bar!” Tô Hiểu Vân tức giận mở miệng.
“Hôm nay nếu anh ta không bò lên được, thì từ giờ về sau đừng mong được tha thứ!” Lê Kim Huyên lạnh giọng nói.
“Vậy nếu anh ta bò lên được thì sao?”
“Vậy mình sẽ lập tức tha thứ cho anh ta.” Lê Kim Huyên không thèm suy nghĩ, dứt khoát nói.
“Thế nào, cậu cảm thấy anh ta có thể bò lên từ nơi này?” Lê Kim Huyên nhìn sang Tô Hiểu Vân, khẽ cười nói: “Tô Hiểu Vân, cậu lúc nào thì nằm mơ giữa ban ngày vậy.”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Tô Hiểu Vân khuôn mặt ngưng trọng, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Nếu anh ta thật sự có thể từ thủy tinh bên ngoài bò lên, mình bưng nước rửa chân cho anh ta cũng được.” Khóe môi tinh tế của Lê Kim Huyên khẽ nhếch, giọng điệu tràn đầy tự tin.
“Đây là cậu nói đó.” Tô Hiểu Vân cười cười.
Lê Kim Huyên vừa dứt lời, bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Lê Kim Huyên thong thả nói.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, bóng dáng quen thuộc bước vào.
Ánh mắt Lê Kim Huyên không để ý lướt nhìn, sau đó đôi mắt xinh đẹp mở to, ánh mắt ngưng lại.
Tô Hiểu Vân ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, mặt ngạc nhiên như nhìn thấy quỷ.
Cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn sang Trần Xuân Độ, buột miệng nói: “Trần Xuân Độ?!”
Trần Xuân Độ cười hì hì, Lê Kim Huyên cũng nghệch mặt, khuôn mặt ngây ngốc, ngây ra nhìn Trần Xuân Độ, thì thào: “Không thể nào...chuyện này không thể nào...”
“Không có gì không thể.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
“Anh...” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên mở to, nhìn dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, da mặt thật dày!
“Anh còn có mặt mũi đứng đây?” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói, độ ấm trong phòng làm việc lập tức hạ xuống, hơi lạnh bao trùm nơi này.
“A...” Trần Xuân Độ ngượng ngùng, trong lòng có chút buồn bực, đậu xanh...trước đó mình giúp cô tiêu trừ hậu hoạn, kết quả cô không biết ơn thì thôi, còn không cho anh chút sắc mặt tốt nào!
“Lê tổng, em nghe anh giải thích...” Trần Xuân Độ cười xán lạn, mặt dày sáp tới.
“Giải thích?” Lê Kim Huyên cười lạnh, ngón tay thon dài ngọc ngà cầm túi văn kiện lên, dùng sức ném về phía Trần Xuân Độ, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy lửa giận: “Khốn khiếp!”
Mặt Lê Kim Huyên đỏ bừng, không biết là bị Trần Xuân Độ chọc giận hay vì bị lời nói vừa rồi của mình đánh mặt.
Trần Xuân Độ nhanh tay lẹ mắt đón được túi hồ sơ, ngực Lê Kim Huyên phập phồng dữ dội, hình thành đường cong mê người.
“Cút! Còn không cút tôi kêu bảo vệ đuổi anh ra!” Lê Kim Huyên mắng.
Giây lát sau, Trần Xuân Độ thê thảm ngồi xổm trước phòng làm việc, vô cùng buồn bực.
Cũng chỉ Lê Kim Huyên mới dám đuổi anh ra ngoài, nếu là người nước ngoài, ở trước mặt Trần Xuân Độ, có lẽ thở mạnh cũng không dám!
Trong phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên cắn răng kèn kẹt, Tô Hiểu Vân ở một bên an ủi: “Đàn ông mà, cứ vài ngày là không nhịn được, hơn nữa anh ta cũng không làm gì.”
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, phản bác: “Nơi đó thành phần nào cũng có, anh ta có thể ở trong một ngày một đêm, sao cậu biết chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì?”
Lê Kim Huyên lạnh lùng ném ra một câu: “Nếu anh ta còn dám đến nơi đó, mình thiến anh ta!”
Lúc này, Trần Xuân Độ đang dán lên cửa phòng làm việc, không chút hình tượng nghe lén cuộc đối thoại trong phòng.
Lúc nghe thấy lời nói tràn đầy sát khí của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ rùng mình, thân dưới chợt lạnh.
...
Khu phòng ngự thành phố T, trong một căn phòng làm việc, thống lĩnh đứng bên cửa sổ, ánh mắt vô cùng thâm thúy, như đang lặng lẽ chờ đợi điều gì đó.
Trên bàn làm việc, tiếng chuông điện thoại thôi thúc vang lên, thống lĩnh nghiêng đầu, lướt nhìn chiếc điện thoại bàn, đôi mắt thâm thúy bỗng bị thay thế bởi sự sắc bén!
Thống lĩnh nhận điện thoại, đầu kia vang lên: “Không có manh mối, Lê Kim Huyên là người Yên Kinh, xuất thân nhà họ Lê Yên Kinh, nhưng không có nhiều quan hệ với thành phố T, không có lý do để anh ta bảo vệ.”
Sắc mặt thống nh ngày càng thâm trầm lạnh lẽo, dù là thần thám thần thông quảng đại nhất khu phòng ngự của họ cũng không tra ra được nguyên nhân sao?
“Người bên cạnh cô ta thì sao?”
“Đều rất bình thường, chỉ có người tên Trần Xuân Độ lai lịch bất minh, tài liệu liên quan tới anh ta trống rỗng, như đã bị xóa bỏ.” Giọng nói bên đầu kia điện thoại vang lên, giọng điệu bỗng trở nên kiêng dè.
“Xóa bỏ?” Sắc mặt thống lĩnh bỗng biến đổi, ông ta hình như nhớ ra gì đó, hít vào ngụm khí lạnh, thân thể run rẩy!
“Sao vậy thống lĩnh?”
“Chuyện này cứ vậy đi, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.” Thống lĩnh dặn dò.
“Tại sao, đó chỉ là một tên phế vật, một tên ở rể của nhà họ Lê mà thôi, chỉ là thân phận không rõ ràng.” Đầu kia điện thoại không hiểu.
“Cậu không cần biết nhiều như vậy, nếu còn tiếp tục làm nữa, sẽ có họa sát thân!” Thống lĩnh trầm trọng, cảnh cáo nói.
“Dạ.” Đầu kia bị lời của thống lĩnh làm chấn động, một tên ở rể mà thôi, lại có thể mang tới tai họa?!
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt thống lĩnh trở nên khó coi.
Ông ta từng nghe một lời đồn từ Yên Kinh, Yên Kinh từng bồi dưỡng một hàng đặc công ngầm...không có danh tính, không có thân phận, như u linh trên thế giới này!
Những người này giống như chưa từng tồn tại, tất cả dấu vết của họ đều bị phủi sạch!
Nhưng, đó chỉ là một tin tức nhỏ từ Yên Kinh truyền ra, không có chứng cứ, tỷ lệ đáng tin rất thấp.
Thống lĩnh đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm.
Ghi chép vết tích trong thông tin của một người bị xóa sạch, thủ đoạn này ngay cả ông ta cũng không có tư cách làm được.
Trần Xuân Độ chỉ là một tên ở rể nhà họ Lê, cho đến bây giờ vẫn rất bình thường, trên người anh ta, chẳng lẽ ẩn giấu bí mật gì?
Thật lâu sau, thống lĩnh ra khỏi phòng làm việc, sắc bén nói: “Đi sắp xếp xe cho tôi, lập tức tới tập đoàn Lê thị!”
“Dạ!” Tướng sĩ lập tức tuân lệnh, rất nhanh, Maybach màu đen lái ra khỏi bãi xe ngầm, dừng trước mặt thống lĩnh.
Thống lĩnh ngồi vào xe, động cơ Maybach oanh tạc, hóa thành một vệt đen, lao về phía xa.
...
“Rầm!”
Phòng làm việc bị mở ra, Lê Kim Huyên mở cửa, thấy Trần Xuân Độ ngồi xổm trước cửa, mặt mày tươi cười.
“Lê tổng, anh đợi em nửa ngày rồi.” Trần Xuân Độ nịnh nọt cười, nụ cười tràn đầy lấy lòng.
Lê Kim Huyên không cho Trần Xuân Độ sắc mặt tốt, hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng.
Tiếp đó, Tô Hiểu Vân cũng ra khỏi phòng làm việc, sóng vai cùng Lê Kim Huyên, vừa cười vừa nói.
Hai người đang bàn bạc lát nữa ra ngoài ăn gì.
Trần Xuân Độ không chút tôn nghiêm đi theo phía sau họ, thấp hèn đến mức thanh niên đẹp trai cũng không dám tin, đường đường Long Vương, lại còn có lúc thấp hèn như vậy!
Trần Xuân Độ theo sau hai người như cái đuôi, nhưng Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân rõ ràng phớt lờ sự tồn tại của anh, xung quanh có không ít nhân viên của Lê thị thầm cười trộm.
“Haiz, đây chính là kết cục của kẻ đeo bám, tôi nói mà, lê tổng sao có thể nhìn trúng anh ta!”
“Còn không biết xấu hổ nói là chồng của Lê tổng, nói là người làm còn có thể chấp nhận.”
Vô số ánh mắt tràn đầy trào phúng, sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, anh sớm đã quen với chỉ chỉ trỏ trỏ của họ.
Ra khỏi tòa nhà Lê thị, Trần Xuân Độ cần mẫn đi đến hầm xe lấy xe. ngôn tình hoàn
Nhìn bóng lưng vội vàng đi đến bãi đổ xe của Trần Xuân Độ, Tô Hiểu Vân ở một bên cười nói: “Cậu xem thái độ nhận sai của anh ta không phải rất tốt sao.”
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, rõ ràng vẫn không hả giận.
Bỗng nhiên, một chiếc Maybach mày đen xuất hiện ở cuối đường, lao tới như một tia chớp!
Chiếc Maybach đen quá bá đạo, vùn vụt lao tới, phớt lờ rất nhiều quy tắc giao thông đèn đỏ.
Vô số chủ xe con phẫn nộ, xém chút gây ra rất nhiều tai nạn!
Nhưng sau khi họ nhìn thấy biển số xe, lập tức rét run, sắc mặt trắng bệch!
Toàn bộ con đường tĩnh lặng, mặc cho chiếc Maybach đen vùn vụt lao đi.
Bỗng nhiên, Maybach thả chậm tốc độ, từ từ ngửng lại trên quảng trường tòa nhà Lê thị.
Tiếp đó, một người đàn ông mặc quân phục xanh lá bước xuống, toàn thân tản ra cương nghị rắn rỏi, mỗi một bước đều như công kích vào trái tim mọi người, khiến họ tâm hồn run rẩy!
Người đàn ông lướt mắt nhìn, sắc mặt thâm thúy, như đang tìm kiếm gì đó.
Ánh mắt ông ta cuối cùng rơi trên người Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân, bước nhanh về phía họ.
Khuôn mặt Lê Kim Huyên khẽ biến sắc, cô lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, trong lòng bỗng thấp thỏm.
Bình luận facebook