Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147 - Thiệp mời của cậu cả!
Cả hội trường lặng đi, tất cả mọi người đều bàng hoàng trước màn lối ngược dòng này.
Trước đó anh Long vênh vênh váo váo khí thế bừng bừng xông tới, ồ không, nên gọi là anh Trùng, lúc này co ro đứng ở trước mặt Trần Xuân Độ và Đường Nhu.
Bộ dạng đó, giống như chuột thấy mèo, vô cùng cẩn thận, không dám chọc giận Trần Xuân Độ và Đường Nhu.
Anh Trùng có thể từ một kẻ vô danh dưới đáy của thế giới ngầm, leo lên làm lão đại một phương, mắt nhìn tự nhiên rất tốt, từ thần sắc và giọng điệu của ngài Chu vừa rồi, bèn có thể nhận ra một tia cổ quái không đúng.
Cậu Trần này, nhìn dáng vẻ lai lịch không nhỏ, đến ngài Chu đều phải cung cúng kính kính đối đãi... Chuyện này truyền ra, đủ khiến cả thế giới ngầm dậy sóng!
Ngài Chu... đó là chủ nhân của Đàn Cung, ở thế giới ngầm của thành phố T, là sự tồn tại như bá vương... Ngài Chu hơi nổi giận, cả thế giới ngầm đều bị chấn động tan tác!
Ngài Chu, địa vị ở thành phố T, nhìn sơ cũng thấy được.
Mà nhân vật tới cả ngài Chu cũng phải cẩn thận hầu hạ thì sẽ có lai lịch gì?
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Anh Trùng suy nghĩ kỹ lưỡng, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng sững sờ, lẽ nào... là từ Yến Kinh tới sao?
Anh Trùng cúi đầu, ánh mắt cẩn thận đánh giá Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ vẻ ngoài bình thường, trên người càng không có khí thế của người bề trên, nhưng đôi mắt đó, lại sâu thẳm vô tận, khiến anh Trùng nhìn không thấu.
Đường Nhu ở bên cạnh, trong lòng càng khó thể bình tĩnh, cô ta sao có thể ngờ, Trần Xuân Độ vậy mà có tầng quan hệ này với ngài Chu này, khiến cô ta bỗng càng thêm chắc chắn, đêm qua người cứu cô ta chính là Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ mặt mày dửng dưng, anh sớm đã chú ý tới sự quan sát đánh giá của anh Trùng, càng đoán được suy đoán trong lòng anh Trùng.
Khóe miệng của anh cong lên, anh Trùng sao có thể đoán được thân phận thật sự của anh chứ.
Nếu như anh Trùng biết thân phận thật sự của anh, sợ rằng trực tiếp bị dọa cho tinh thần thất thường rồi!
Anh là ai, uy chấn ở nước ngoài, người đàn ông khiến cả thế giới phương tây run rẩy, đứng ở nơi cao nhất của thế giới, sự tồn tại khiến vô số quân phiệt quốc tế nghe tên mà biến sắc, thực lực siêu quần tới mực đáng sợ!
Bao nhiêu nhân vật lớn cúi đầu xưng thần, quỳ bái với anh, sự ngông nghênh trên người anh, đủ chống đỡ một phương trời đất này, đó là sống lưng không bao giờ chịu khuất phục!
Mà anh Trùng, vừa rồi, vậy mà còn muốn đánh gãy 206 cái xương của anh!
Mà đám đông vây xem đó, càng mang vẻ sững sờ, hồi lâu đều không thể bình tĩnh.
“Bị nhiều người như vậy nhìn, tôi căng thẳng.” Cơ thể mảnh mai của Đường Nhu hơi run rẩy, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
“Cô Trần, tôi tiễn cô.” Anh Trùng mỉm cười lấy lòng, đôi mắt đẹp của Đường Nhu hằn học lườm anh Trùng: “Ai là cô Trần, anh mới là cô Trần!”
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu phủ một chút sắc đỏ, trông rất đẹp.
Cô ta lúc này lộ rõ vẻ xấu hổ và tức giận, bản thân còn chưa xảy ra chuyện gì với Trần Xuân Độ thì đã bị anh Trùng gọi là cô Trần cô Trần rồi.
Nhiều người nhìn như vậy, bản thân còn biết xấu hổ hay không.
Anh Trùng sững ra, đánh giá Trần Xuân Độ và Đường Nhu cạnh nhau, bỗng chốc hiểu ra: “Phải phải phải, là thuộc hạ hoa mắt rồi.”
“Tôi tiễn bọn họ.” Đột nhiên, ngài Chu mở miệng, nhìn sang Trần Xuân Độ, đôi mắt nóng bỏng, giống như có lời gì muốn nói.
“Được thôi.” Trần Xuân Độ đã gật đầu.
Ngài Chu dẫn Trần Xuân Độ và Đường Nhu từ trong đám đông đi ra, những tên côn đồ đó căn bản không dám ngăn cản, run rẩy co do nhường một lối đi.
“Cậu Trần, khiến hai người chịu uất ức rồi.” Ngài Chu mặt mày mang vẻ xin lỗi.
“Thế giới ngầm của thành phố T, anh còn chưa hoàn toàn thống nhất, nhiệm vụ của anh rất nặng, còn cả chặng đường dài phía trước.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.
Ngài Chu hai mắt bỗng lóe lên, lộ ra vẻ sáng tỏ, hắn ta bỗng hiểu ra, Trần Xuân Độ là đang cất nhắc hắn ta, nếu như hắn ta khống chế được cả thế giới ngầm thì sẽ không xuất hiện loại chuyện như hôm nay.
“Chu mỗ ngu dốt, sẽ nhớ kỹ lời dạy của cậu Trần.” Ngài Chu cúi người hành lễ.
Đường Nhu ở một bên mặt mày trắng xanh lộ ra vẻ sửng sốt nghi hoặc, cô ta đương nhiên không ngờ, ở phía sau ngài Chu vậy mà còn cần sự chỉ bảo của Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ở trong mắt cô ta càng lộ rõ vẻ thần bí, khiến cô ta rất tò mò, thân phận của Trần Xuân Độ tuyệt đối không đơn giản.
Không lâu sau, người của anh Trùng dưới sự xua đuổi của ngài Chu, rất nhanh đã tản đi, mà ngài Chu, cũng đưa mắt tiễn Trần Xuân Độ và Đường Nhu đi xa, tới khi bóng người dần biến mất.
“Anh với ngài Chu đó, rốt cuộc có quan hệ gì? Nhìn dáng vẻ ông ta rất lợi hại.” Đường Nhu tò mò hỏi.
Trần Xuân Độ thản nhiên nói ra thân phận của ngài Chu: “Không đáng nhắc tới, một tên côn đồ quèn mà thôi.”
Nếu như ngài Chu ở đây, nghe thấy lời của Trần Xuân Độ chắc sẽ tức ói ra máu.
Hai tay hắn ta đã nhuốm đầy máu tươi, chân giẫm trên đống xương trắng, mới ngồi lên vương tọa của thế giới ngầm, nhận được vô số kính ngưỡng của thế lực ngầm, kết quả tới miệng của Trần Xuân Độ, lại biến vị, vậy mà trở thành một tên côn đồ quèn?
Nếu không phải là ngài Chu kiêng kỵ Trần Xuân Độ, căn bản không nhịn được rồi!
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
“Cô bây giờ sao đây?” Trần Xuân Độ liếc nhìn Đường Như ở một bên, thần sắc có hơi bất lực.
“Tôi sao mà biết?” Đường Nhu nhún nhún vai.
“Cô bình thường thì làm những gì?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Ban ngày chơi, buổi tối đi quẩy hộp đêm.” Đường Uyển trang điểm nhạt, gương mặt xinh đẹp tinh tế, thanh trần thoát tục, tựa như trích tiên, rất khó khiến người ta liên tưởng tới mỹ nữ cực phẩm sexy nóng bỏng, mị hoặc trước đó là cùng một người.
Dường như sau khi trải qua chuyện tối qua, Đường Nhu đã thay đổi tới nghiêng trời lệch đất, cả con người đều thay đổi, không tiếp tục dụ dỗ người khác như vậy nữa.
“Cô ngoài chơi ra, vẫn là chơi?” Trần Xuân Độ có hơi cạn lời, ông nội của Đường Nhu, cả ngày bận bịu chuyện quốc gia đại sự ở Yến Kinh, căn bản không rảnh quản cô ta, cho nên thành ra phản nghịch như này.
Ba của Đường Nhu, đoán chắc cũng là phụ tá cho ông nội của Đường Nhu, không có tâm tư đi để ý cô ta, mới khiến cô ta biến thành dáng vẻ như bây giờ.
“Anh có thể dẫn tôi đi chơi cùng không?” Đôi mắt đẹp của Đường Nhu chớp nhẹ, nhìn Trần Xuân Độ chăm chúc, dịu giọng hỏi.
“Tôi không có tiền.” Trần Xuân Độ nói, trên thực tế, Trần Xuân Độ không định động tới tài khoản ngân hàng ở nước ngoài... Thanh Niên từng dặn anh, anh lặng lẽ lẻn vào trong nước C, nước C không biết, nếu như bị nước C túm được manh mối của anh, rất có khả năng khiến Lê Kim Huyên phải chịu liên lụy.
“Hừ, một người đàn ông như anh, ngay cả chút tiền xách cũng không có, cũng không biết xấu hổ mà làm một người đàn ông.” Đường Nhu trợn đôi mắt đẹp với vẻ khinh thường.
“Cái tôi có là tiền, chỉ là không lấy ra được.” Trần Xuân Độ giải thích, mà Đường Nhu tự nhiên sẽ không nghe lọt: “Lời này của anh nói cũng như không.”
“Cô tin hay không thì tùy.” Trần Xuân Độ cũng lười giải thích rồi, dứt khoát xoay người đi về phía chiếc xe đạp tàn tạ để ở đằng xa.
“Này, anh đứng lại cho tôi!” Đường Nhu nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp trợn to, tên này vậy mà dám vứt cô ta lại, một mình chạy rồi! Thật sự quá không phải là đàn ông rồi!
Nhưng đợi khi Đường Nhu đuổi tới, Trần Xuân Độ đã đạp xe đạp nhanh chóng rời khỏi, biến mất không thấy tăm hơi đau nữa.
- --
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên ngồi trong văn phòng gọi Lâm Trinh Tuyết vào.
“Biết Trần Xuân Độ đi đâu không?” Lê Kim Huyên hỏi.
Gương mặt đơn thuần tuyệt mỹ của Lâm Trinh Tuyết sững sờ một trận: “Cô không biết sao?”
Lê Kim Huyên khẽ lắc đầu, Lâm Trinh Tuyết nói: “Tôi cũng không biết anh ta đã đi đâu.”
Lê Kim Huyên mày ngài nhíu lại, gương mặt tinh tế xuất hiện một tia lạnh lẽo, cái tên Trần Xuân Độ này, bây giờ cả ngày đều không biết chạy đi đâu, trước đây còn có thể ngoan ngoãn ở nhà, bây giờ tốt rồi, ngay cả cô cũng không biết hành tung của anh rồi!
“Cô gọi điện thoại cho anh ta chưa?” Lâm Trinh Tuyết hỏi.
“Gọi rồi, không nghe.” Lê Kim Huyên trầm giọng nói.
Lúc Lê Kim Huyên nói chuyện với Lâm Trinh Tuyết, lúc này, đang có một BMW màu đen, từ trong một khách sạn lái xe, chạy thẳng tới tòa cao ốc của Lê Thị.
Không lâu sau, chiếc BMW màu đen dừng ở dưới lầu của tòa cao ốc Lê Thị, một người đàn ông mặc vest chỉn chu bước từ trên chiếc BMW xuống, đeo kính gọng vàng, cả người tỏa ra khí chất nho nhã.
Người đàn ông có mái tóc màu vàng đẩy nhẹ chiếc kính lên, trong tay cầm một tập văn kiện, mặt mày kiêu ngạo đi tới cửa lớn của tòa cao ốc Lê Thị.
Hai người bảo vệ cản người đàn ông có mái tóc vàng để kiểm tra thân phận, nhưng người đàn ông có mái tóc vàng lại hừ lạnh một tiếng, từ trên cao liếc nhìn hai người bảo vệ, nói: “Tôi là người của cậu cả nhà họ Lê ở Yến Kinh, hôm nay tới là đưa thiệp mời cho Lê Kim Huyên.”
“Nhà họ Lê ở Yên Kinh?” Hai người bảo vệ liếc nhìn nhau, sau đó bật cười nói: “Chính là Lê Thần Vũ của nhà họ Lê bị truy sát giống như chó rơi xuống nước đó hả?”
“Anh!” Trên mặt người đàn ông có mái tóc vàng xuất hiện vẻ lạnh lùng: “Dám sỉ nhục cậu hai của nhà chúng tôi, anh tính là cái thá gì, sống quá lâu rồi chăng?”
“Cậu hai của nhà các anh đã trở thành phế vật rồi, các anh còn thật sự cao cao tại thượng sao?” Hai người bảo vệ cười ha hả nói.
“Cậu cả của chúng tôi chuyến này tới đây, chính là tới tính hết nợ nần thay cho cậu hai.” Người đàn ông có mái tóc vàng liếc nhìn hai người bảo vệ: “Sỉ nhục nhà họ Lê, tới lúc đó cậu cả bắt đầu tính nợ, các người một người cũng đừng mơ thoát được!”
“Tôi nhớ, cậu hai của các anh nhiều lần sỉ nhục Lê tổng của chúng tôi, kết quả bị lật ngược vả mặt bôm bốp, nghe thôi cũng đau.” Một người bảo vệ không chịu yếu thế thì buông lời châm chọc.
“Cái thứ không biết sống chết!” Sắc mặt của người đàn ông có mái tóc vàng tối sầm lại, tát một cái vào mặt người bảo vệ.
“Có người gây chuyện, bắt lại!” Một người bảo vệ quát lên, bỗng chốc, bảo vệ đang thư thả nói chuyện phiếm ở một bên lập tức xông tới, bao vây người đàn ông có mái tóc vàng!
“Các người muốn làm cái gì... tôi là người của Lê Thần Yên...” Trong lòng người đàn ông có mái tóc vàng dấy lên cảm giác không hay, anh ta còn chưa uy hiếp được vài câu, liền bị đám bảo vệ bắt lại!
“Mang anh ta tới trước mặt của Lê tổng, để anh ta có lời gì thì nói với Lê tổng.” Có người đề nghị, nhận được sự đồng ý của không ít người.
Rất nhanh, cửa văn phòng làm việc của tổng giám đốc bị gõ cộc cộc, Lê Kim Huyên ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông vô cùng nhếch nhác bị mấy bảo vệ áp tải vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Lê Kim Huyên mặt mày sững sờ, không có phản ứng kịp.
“Lê tổng, tên này nói là người của cậu cả nhà họ Lê, kết quả đánh người ở trước mặt mọi người, bị chúng tôi bắt lại.” Một người vệ sĩ nói.
“Cậu cả?” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên dừng trên người của người đàn ông đeo kính gọng vàng, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm.
Trước đó anh Long vênh vênh váo váo khí thế bừng bừng xông tới, ồ không, nên gọi là anh Trùng, lúc này co ro đứng ở trước mặt Trần Xuân Độ và Đường Nhu.
Bộ dạng đó, giống như chuột thấy mèo, vô cùng cẩn thận, không dám chọc giận Trần Xuân Độ và Đường Nhu.
Anh Trùng có thể từ một kẻ vô danh dưới đáy của thế giới ngầm, leo lên làm lão đại một phương, mắt nhìn tự nhiên rất tốt, từ thần sắc và giọng điệu của ngài Chu vừa rồi, bèn có thể nhận ra một tia cổ quái không đúng.
Cậu Trần này, nhìn dáng vẻ lai lịch không nhỏ, đến ngài Chu đều phải cung cúng kính kính đối đãi... Chuyện này truyền ra, đủ khiến cả thế giới ngầm dậy sóng!
Ngài Chu... đó là chủ nhân của Đàn Cung, ở thế giới ngầm của thành phố T, là sự tồn tại như bá vương... Ngài Chu hơi nổi giận, cả thế giới ngầm đều bị chấn động tan tác!
Ngài Chu, địa vị ở thành phố T, nhìn sơ cũng thấy được.
Mà nhân vật tới cả ngài Chu cũng phải cẩn thận hầu hạ thì sẽ có lai lịch gì?
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
Anh Trùng suy nghĩ kỹ lưỡng, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng sững sờ, lẽ nào... là từ Yến Kinh tới sao?
Anh Trùng cúi đầu, ánh mắt cẩn thận đánh giá Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ vẻ ngoài bình thường, trên người càng không có khí thế của người bề trên, nhưng đôi mắt đó, lại sâu thẳm vô tận, khiến anh Trùng nhìn không thấu.
Đường Nhu ở bên cạnh, trong lòng càng khó thể bình tĩnh, cô ta sao có thể ngờ, Trần Xuân Độ vậy mà có tầng quan hệ này với ngài Chu này, khiến cô ta bỗng càng thêm chắc chắn, đêm qua người cứu cô ta chính là Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ mặt mày dửng dưng, anh sớm đã chú ý tới sự quan sát đánh giá của anh Trùng, càng đoán được suy đoán trong lòng anh Trùng.
Khóe miệng của anh cong lên, anh Trùng sao có thể đoán được thân phận thật sự của anh chứ.
Nếu như anh Trùng biết thân phận thật sự của anh, sợ rằng trực tiếp bị dọa cho tinh thần thất thường rồi!
Anh là ai, uy chấn ở nước ngoài, người đàn ông khiến cả thế giới phương tây run rẩy, đứng ở nơi cao nhất của thế giới, sự tồn tại khiến vô số quân phiệt quốc tế nghe tên mà biến sắc, thực lực siêu quần tới mực đáng sợ!
Bao nhiêu nhân vật lớn cúi đầu xưng thần, quỳ bái với anh, sự ngông nghênh trên người anh, đủ chống đỡ một phương trời đất này, đó là sống lưng không bao giờ chịu khuất phục!
Mà anh Trùng, vừa rồi, vậy mà còn muốn đánh gãy 206 cái xương của anh!
Mà đám đông vây xem đó, càng mang vẻ sững sờ, hồi lâu đều không thể bình tĩnh.
“Bị nhiều người như vậy nhìn, tôi căng thẳng.” Cơ thể mảnh mai của Đường Nhu hơi run rẩy, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
“Cô Trần, tôi tiễn cô.” Anh Trùng mỉm cười lấy lòng, đôi mắt đẹp của Đường Nhu hằn học lườm anh Trùng: “Ai là cô Trần, anh mới là cô Trần!”
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu phủ một chút sắc đỏ, trông rất đẹp.
Cô ta lúc này lộ rõ vẻ xấu hổ và tức giận, bản thân còn chưa xảy ra chuyện gì với Trần Xuân Độ thì đã bị anh Trùng gọi là cô Trần cô Trần rồi.
Nhiều người nhìn như vậy, bản thân còn biết xấu hổ hay không.
Anh Trùng sững ra, đánh giá Trần Xuân Độ và Đường Nhu cạnh nhau, bỗng chốc hiểu ra: “Phải phải phải, là thuộc hạ hoa mắt rồi.”
“Tôi tiễn bọn họ.” Đột nhiên, ngài Chu mở miệng, nhìn sang Trần Xuân Độ, đôi mắt nóng bỏng, giống như có lời gì muốn nói.
“Được thôi.” Trần Xuân Độ đã gật đầu.
Ngài Chu dẫn Trần Xuân Độ và Đường Nhu từ trong đám đông đi ra, những tên côn đồ đó căn bản không dám ngăn cản, run rẩy co do nhường một lối đi.
“Cậu Trần, khiến hai người chịu uất ức rồi.” Ngài Chu mặt mày mang vẻ xin lỗi.
“Thế giới ngầm của thành phố T, anh còn chưa hoàn toàn thống nhất, nhiệm vụ của anh rất nặng, còn cả chặng đường dài phía trước.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.
Ngài Chu hai mắt bỗng lóe lên, lộ ra vẻ sáng tỏ, hắn ta bỗng hiểu ra, Trần Xuân Độ là đang cất nhắc hắn ta, nếu như hắn ta khống chế được cả thế giới ngầm thì sẽ không xuất hiện loại chuyện như hôm nay.
“Chu mỗ ngu dốt, sẽ nhớ kỹ lời dạy của cậu Trần.” Ngài Chu cúi người hành lễ.
Đường Nhu ở một bên mặt mày trắng xanh lộ ra vẻ sửng sốt nghi hoặc, cô ta đương nhiên không ngờ, ở phía sau ngài Chu vậy mà còn cần sự chỉ bảo của Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ở trong mắt cô ta càng lộ rõ vẻ thần bí, khiến cô ta rất tò mò, thân phận của Trần Xuân Độ tuyệt đối không đơn giản.
Không lâu sau, người của anh Trùng dưới sự xua đuổi của ngài Chu, rất nhanh đã tản đi, mà ngài Chu, cũng đưa mắt tiễn Trần Xuân Độ và Đường Nhu đi xa, tới khi bóng người dần biến mất.
“Anh với ngài Chu đó, rốt cuộc có quan hệ gì? Nhìn dáng vẻ ông ta rất lợi hại.” Đường Nhu tò mò hỏi.
Trần Xuân Độ thản nhiên nói ra thân phận của ngài Chu: “Không đáng nhắc tới, một tên côn đồ quèn mà thôi.”
Nếu như ngài Chu ở đây, nghe thấy lời của Trần Xuân Độ chắc sẽ tức ói ra máu.
Hai tay hắn ta đã nhuốm đầy máu tươi, chân giẫm trên đống xương trắng, mới ngồi lên vương tọa của thế giới ngầm, nhận được vô số kính ngưỡng của thế lực ngầm, kết quả tới miệng của Trần Xuân Độ, lại biến vị, vậy mà trở thành một tên côn đồ quèn?
Nếu không phải là ngài Chu kiêng kỵ Trần Xuân Độ, căn bản không nhịn được rồi!
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
“Cô bây giờ sao đây?” Trần Xuân Độ liếc nhìn Đường Như ở một bên, thần sắc có hơi bất lực.
“Tôi sao mà biết?” Đường Nhu nhún nhún vai.
“Cô bình thường thì làm những gì?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Ban ngày chơi, buổi tối đi quẩy hộp đêm.” Đường Uyển trang điểm nhạt, gương mặt xinh đẹp tinh tế, thanh trần thoát tục, tựa như trích tiên, rất khó khiến người ta liên tưởng tới mỹ nữ cực phẩm sexy nóng bỏng, mị hoặc trước đó là cùng một người.
Dường như sau khi trải qua chuyện tối qua, Đường Nhu đã thay đổi tới nghiêng trời lệch đất, cả con người đều thay đổi, không tiếp tục dụ dỗ người khác như vậy nữa.
“Cô ngoài chơi ra, vẫn là chơi?” Trần Xuân Độ có hơi cạn lời, ông nội của Đường Nhu, cả ngày bận bịu chuyện quốc gia đại sự ở Yến Kinh, căn bản không rảnh quản cô ta, cho nên thành ra phản nghịch như này.
Ba của Đường Nhu, đoán chắc cũng là phụ tá cho ông nội của Đường Nhu, không có tâm tư đi để ý cô ta, mới khiến cô ta biến thành dáng vẻ như bây giờ.
“Anh có thể dẫn tôi đi chơi cùng không?” Đôi mắt đẹp của Đường Nhu chớp nhẹ, nhìn Trần Xuân Độ chăm chúc, dịu giọng hỏi.
“Tôi không có tiền.” Trần Xuân Độ nói, trên thực tế, Trần Xuân Độ không định động tới tài khoản ngân hàng ở nước ngoài... Thanh Niên từng dặn anh, anh lặng lẽ lẻn vào trong nước C, nước C không biết, nếu như bị nước C túm được manh mối của anh, rất có khả năng khiến Lê Kim Huyên phải chịu liên lụy.
“Hừ, một người đàn ông như anh, ngay cả chút tiền xách cũng không có, cũng không biết xấu hổ mà làm một người đàn ông.” Đường Nhu trợn đôi mắt đẹp với vẻ khinh thường.
“Cái tôi có là tiền, chỉ là không lấy ra được.” Trần Xuân Độ giải thích, mà Đường Nhu tự nhiên sẽ không nghe lọt: “Lời này của anh nói cũng như không.”
“Cô tin hay không thì tùy.” Trần Xuân Độ cũng lười giải thích rồi, dứt khoát xoay người đi về phía chiếc xe đạp tàn tạ để ở đằng xa.
“Này, anh đứng lại cho tôi!” Đường Nhu nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp trợn to, tên này vậy mà dám vứt cô ta lại, một mình chạy rồi! Thật sự quá không phải là đàn ông rồi!
Nhưng đợi khi Đường Nhu đuổi tới, Trần Xuân Độ đã đạp xe đạp nhanh chóng rời khỏi, biến mất không thấy tăm hơi đau nữa.
- --
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên ngồi trong văn phòng gọi Lâm Trinh Tuyết vào.
“Biết Trần Xuân Độ đi đâu không?” Lê Kim Huyên hỏi.
Gương mặt đơn thuần tuyệt mỹ của Lâm Trinh Tuyết sững sờ một trận: “Cô không biết sao?”
Lê Kim Huyên khẽ lắc đầu, Lâm Trinh Tuyết nói: “Tôi cũng không biết anh ta đã đi đâu.”
Lê Kim Huyên mày ngài nhíu lại, gương mặt tinh tế xuất hiện một tia lạnh lẽo, cái tên Trần Xuân Độ này, bây giờ cả ngày đều không biết chạy đi đâu, trước đây còn có thể ngoan ngoãn ở nhà, bây giờ tốt rồi, ngay cả cô cũng không biết hành tung của anh rồi!
“Cô gọi điện thoại cho anh ta chưa?” Lâm Trinh Tuyết hỏi.
“Gọi rồi, không nghe.” Lê Kim Huyên trầm giọng nói.
Lúc Lê Kim Huyên nói chuyện với Lâm Trinh Tuyết, lúc này, đang có một BMW màu đen, từ trong một khách sạn lái xe, chạy thẳng tới tòa cao ốc của Lê Thị.
Không lâu sau, chiếc BMW màu đen dừng ở dưới lầu của tòa cao ốc Lê Thị, một người đàn ông mặc vest chỉn chu bước từ trên chiếc BMW xuống, đeo kính gọng vàng, cả người tỏa ra khí chất nho nhã.
Người đàn ông có mái tóc màu vàng đẩy nhẹ chiếc kính lên, trong tay cầm một tập văn kiện, mặt mày kiêu ngạo đi tới cửa lớn của tòa cao ốc Lê Thị.
Hai người bảo vệ cản người đàn ông có mái tóc vàng để kiểm tra thân phận, nhưng người đàn ông có mái tóc vàng lại hừ lạnh một tiếng, từ trên cao liếc nhìn hai người bảo vệ, nói: “Tôi là người của cậu cả nhà họ Lê ở Yến Kinh, hôm nay tới là đưa thiệp mời cho Lê Kim Huyên.”
“Nhà họ Lê ở Yên Kinh?” Hai người bảo vệ liếc nhìn nhau, sau đó bật cười nói: “Chính là Lê Thần Vũ của nhà họ Lê bị truy sát giống như chó rơi xuống nước đó hả?”
“Anh!” Trên mặt người đàn ông có mái tóc vàng xuất hiện vẻ lạnh lùng: “Dám sỉ nhục cậu hai của nhà chúng tôi, anh tính là cái thá gì, sống quá lâu rồi chăng?”
“Cậu hai của nhà các anh đã trở thành phế vật rồi, các anh còn thật sự cao cao tại thượng sao?” Hai người bảo vệ cười ha hả nói.
“Cậu cả của chúng tôi chuyến này tới đây, chính là tới tính hết nợ nần thay cho cậu hai.” Người đàn ông có mái tóc vàng liếc nhìn hai người bảo vệ: “Sỉ nhục nhà họ Lê, tới lúc đó cậu cả bắt đầu tính nợ, các người một người cũng đừng mơ thoát được!”
“Tôi nhớ, cậu hai của các anh nhiều lần sỉ nhục Lê tổng của chúng tôi, kết quả bị lật ngược vả mặt bôm bốp, nghe thôi cũng đau.” Một người bảo vệ không chịu yếu thế thì buông lời châm chọc.
“Cái thứ không biết sống chết!” Sắc mặt của người đàn ông có mái tóc vàng tối sầm lại, tát một cái vào mặt người bảo vệ.
“Có người gây chuyện, bắt lại!” Một người bảo vệ quát lên, bỗng chốc, bảo vệ đang thư thả nói chuyện phiếm ở một bên lập tức xông tới, bao vây người đàn ông có mái tóc vàng!
“Các người muốn làm cái gì... tôi là người của Lê Thần Yên...” Trong lòng người đàn ông có mái tóc vàng dấy lên cảm giác không hay, anh ta còn chưa uy hiếp được vài câu, liền bị đám bảo vệ bắt lại!
“Mang anh ta tới trước mặt của Lê tổng, để anh ta có lời gì thì nói với Lê tổng.” Có người đề nghị, nhận được sự đồng ý của không ít người.
Rất nhanh, cửa văn phòng làm việc của tổng giám đốc bị gõ cộc cộc, Lê Kim Huyên ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông vô cùng nhếch nhác bị mấy bảo vệ áp tải vào.
“Xảy ra chuyện gì?” Lê Kim Huyên mặt mày sững sờ, không có phản ứng kịp.
“Lê tổng, tên này nói là người của cậu cả nhà họ Lê, kết quả đánh người ở trước mặt mọi người, bị chúng tôi bắt lại.” Một người vệ sĩ nói.
“Cậu cả?” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên dừng trên người của người đàn ông đeo kính gọng vàng, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm.
Bình luận facebook