Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-19
CHƯƠNG 19: ANH TA ĐẾN LÀM GÌ?
CHƯƠNG 19: ANH TA ĐẾN LÀM GÌ?
Tô Loan Loan lạnh lùng quét mắt nhìn mấy gã đàn ông lực lưỡng, rồi dừng lại trên người Lê Kim Huyên đang ra sức giãy dụa, ánh mắt rét lạnh.
Người thần bí đó không hề nói sai, đúng là Tổng giám đốc Lê đã gặp phải nguy hiểm. Hai bàn tay ngọc của Tô Loan Loan nắm chặt, dáng người yểu điệu hoàn mỹ ẩn giấu một sức mạnh đáng sợ.
"Các anh em, hãy lên cho tao." Một gã trong đó cười lạnh một tiếng, rồi quơ ngay lấy một ống thép phóng về phía Tô Loan Loan. Những người còn lại cũng lập tức chộp lấy ống thép, khí thế bức người, ống thép xuyên qua không khí, mạnh mẽ lao đến.
"Không!" Lê Kim Huyên hét lớn, đôi mắt đẹp mở to, trừng trừng nhìn một mình Tô Loan Loan bị vây kín bởi mấy gã đàn ông lực lưỡng. Lê Kim Huyên nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy cảnh đang diễn ra.
Nhưng Lê Kim Huyên vừa nhắm mắt được một chút thì đã có mấy tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên.
Đến khi Lê Kim Huyên mở mắt ra đã thấy những gã đàn ông hung dữ cầm ống thép kia đều ngã trên mặt đất, nhìn hết sức chật vật, còn Tô Loan Loan vẫn bình yên vô sự đứng trước mặt bọn họ, vẻ mặt lạnh lẽo. Mấy gã đàn ông vẻ mặt thống khổ tay che lấy bụng dưới quỳ trên mặt đất, bể đầu chảy máu.
"Mày là ai?" Hai mắt gã đàn ông đang giữ chặt Lê Kim Huyên bỗng co rút, gã còn chưa nhìn rõ, gã chỉ nhớ mấy anh em của mình vừa nhào đến Tô Loan Loan thì đã lập tức bay ngược ra y như diều đứt dây, vô cùng thê thảm. Động tác của Tô Loan Loan quá nhanh, gã không hề nhìn rõ động tác của cô. Vốn là một tên du côn lưu manh, gã làm sao có thể nhận ra được vừa nãy Tô Loan Loan đã dùng Quân Thể Quyền.
"Buông cô ấy ra!" Tô Loan Loan đi về phía gã, tiếng kêu rên thê lương vang lên theo từng bước chân cô.
"Buông cô ta ra ư, mày nằm mơ đi, đồ đê tiện.” Gã nhe răng cười.
"Vù..." Cơ thể Tô Loan Loan vụt một cái, gã chỉ thấy hai mắt hoa lên, Tô Loan Loan đã xuất hiện ngay trước mặt gã.
"Chết đi." Gã lạnh lùng quát lên, ống thép trong tay bỗng nhiên vung mạnh về phía Tô Loan Loan. Ánh mắt Lê Kim Huyên tràn đầy hoảng hốt, ống thép to bằng cánh tay trẻ con, nếu như nện xuống người Tô Loan Loan thì chắc chắn sẽ khiến Tô Loan Loan vỡ đầu chảy máu.
"Đừng..." Lê Kim Huyên sợ hãi hét lên, nhưng đã quá muộn. Ống thép bỗng nhiên vụt hụt, chỉ thấy Tô Loan Loan dùng một tư thế kỳ lạ, tránh được ống thép trong gang tấc. Gã đàn ông trợn trừng mắt, đầu óc trống rỗng, vậy mà lại có thể ... tránh thoát sao?
Sao có thể chứ, người bình thường không thể tránh được. Đúng lúc này, một cánh tay khoác lên bờ vai gã, gã lập tức bị ném qua vai một cách rất gọn lẹ.
"Rầm." Sàn nhà ken két nứt ra những vết nứt như mạng nhện, nhìn mà giật mình.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trắng bệch, thân thủ của Tô Loan Loan đã vượt xa sự tưởng tượng của cô.
"Tổng giám đốc Lê, tôi xin lỗi, tôi đã tới chậm." Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run rẩy, Tô Loan Loan đỡ Lê Kim Huyên lên, vô cùng áy náy mở miệng.
"Không sao."
Lê Kim Huyên run giọng nói, lúc này cô áo quần rách nát lộ ra một mảng da thịt trơn bóng xinh đẹp khiến cho tim người ta phải đập loạn.
Có thể nói, chỗ nên cao thì cao, nên vểnh thì vểnh, bầu ngực quyến rũ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tất cả.
Tô Loan Loan lột mấy bộ quần áo từ trên người mấy gã đàn ông kia xuống khoác thêm lên cho Lê Kim Huyên.
"Các người là do ai phái tới?" Tô Loan Loan ngồi xổm xuống, lật mấy gã đàn ông đó lên, nhưng phát hiện bọn họ đều đã sớm ngất đi rồi. Trong gian phòng cách vách, Đào Trường Thanh nâng cái ly đế cao, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, Đào Trường Thanh nghe thấy động tĩnh của căn phòng cách vách càng ngày càng nhỏ, nhếch miệng cười vẻ bí hiểm, có lẽ lúc này người phụ nữ Lê Kim Huyên đó đã đầu hàng rồi.
Đào Trường Thanh có thể tưởng tượng ra đám đàn ông lực lưỡng như sói như hổ kia chơi Lê Kim Huyên đến hai chân nhũn ra, không đứng lên nổi nữa.
"Lê Kim Huyên, cô đã từng sỉ nhục tôi, giờ tôi muốn cô phải trả giá gấp trăm lần." Đào Trường Thanh mỉm cười lạnh lùng. Anh ta muốn Lê Kim Huyên phủ phục dưới háng của mình, để nữ thần trong mộng của vô số người trở thành công cụ tình dục của riêng gã.
"Đi mang người đến đây cho tôi." Đào Trường Thanh sai đàn em.
"Dạ."
Tên đàn em rời khỏi phòng, nhưng không lâu sau đã hoảng hốt lao vào.
"Người đâu?" Đào Trường Thanh nhướng mày, anh ta không hề nhìn thấy bóng dáng Lê Kim Huyên.
"Anh Đào, cô Lê, cô ta..." Sắc mặt tên đàn em khó coi: "Cô Lê đã được vệ sĩ của cô ta cứu đi rồi.”
"Bộp!" Sắc mặt Đào Trường Thanh chợt thay đổi, trừng mắt nhìn tên đàn em, toàn thân rung động, không dám tin hỏi,
"Cái gì?"
"Vệ sĩ của cô Lê đột nhiên xuất hiện, đánh bất tỉnh hết người của chúng ta rồi..."
Tên đàn em run lẩy bẩy nói. Hai bàn tay Đào Trường Thanh lập tức nổi đầy gân xanh, bàn tay nâng ly đế cao không ngừng rung động.
"Không phải vệ sĩ của cô ta đang ở dưới tầng sao, sao ả có thể lên được?" Âm thanh Đào Trường Thanh khàn khàn, có vẻ đang hết sức kìm nén sự tức giận.
"Em không rõ lắm, hình như vệ sĩ đó đã nhận được tin tức gì đó..." Tên đàn em mở miệng nói.
"Răng rắc." Bàn tay đang cầm ly của Đào Trường Thanh chợt dùng sức, đế cao tinh xảo lập tức bị bóp thành bụi phấn
"Đáng chết!" Đào Trường Thanh lạnh lùng nói, anh ta không thể nào chấp nhận được. Anh ta đã sắp xếp kế hoạch rất tỉ mỉ, vậy mà lại... thất bại rồi. Đào Trường Thanh chậm rãi buông tay ra, bàn tay anh ta bị miếng thủy tinh vỡ cứa vào, máu tươi dọc theo bàn tay chảy xuống.
"Tổng giám đốc Lê, đã xảy ra chuyện gì?" Tô Loan Loan trấn an Lê Kim Huyên vẫn còn đang hoảng sợ, hỏi.
"Tôi cũng không biết."
Gương mặt thanh tú, xinh đẹp của Lê Kim Huyên có vẻ phức tạp, cô không thể tưởng tượng được Đào Trường Thanh lại có thể sai mấy người này ra tay độc ác với cô.
"Sao cô lại nghĩ đến đi lên cứu tôi?" Hàng lông mày trên gương mặt tinh xảo của Lê Kim Huyên nhíu chặt, hai tay cô ôm ngực, che đi bầu ngực tròn đầy.
“Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói cô đang gặp nguy hiểm." Tô Loan Loan đưa điện thoại di động của mình cho Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên nhìn lướt qua, thấy một tin nhắn do dãy số lạ gửi tới: "Tổng giám đốc Lê gặp nạn, phòng 616, mau cứu.”
Tin nhắn rất đơn giản nhưng lại khiến cho trong lòng Lê Kim Huyên run lên. Rõ ràng, người thần bí gửi tin nhắn không những biết về bữa tiệc đêm nay, mà còn biết cả số phòng, Lê Kim Huyên không hề nói chuyện này cho bất cứ ai, ngay cả Tô Loan Loan cũng không biết, vậy người này có thể là ai chứ? Đúng lúc này, cửa phòng lặng lẽ đẩy ra, một chàng trai trẻ đi vào, vẻ mặt căng thẳng.
"Tổng giám đốc Lê, cô làm sao thế?" Lê Kim Huyên ngẩng đầu, khi nhìn thấy người thanh niên đó, ánh mắt cô tỏ vẻ chán ghét, tên này tới làm gì?
CHƯƠNG 19: ANH TA ĐẾN LÀM GÌ?
Tô Loan Loan lạnh lùng quét mắt nhìn mấy gã đàn ông lực lưỡng, rồi dừng lại trên người Lê Kim Huyên đang ra sức giãy dụa, ánh mắt rét lạnh.
Người thần bí đó không hề nói sai, đúng là Tổng giám đốc Lê đã gặp phải nguy hiểm. Hai bàn tay ngọc của Tô Loan Loan nắm chặt, dáng người yểu điệu hoàn mỹ ẩn giấu một sức mạnh đáng sợ.
"Các anh em, hãy lên cho tao." Một gã trong đó cười lạnh một tiếng, rồi quơ ngay lấy một ống thép phóng về phía Tô Loan Loan. Những người còn lại cũng lập tức chộp lấy ống thép, khí thế bức người, ống thép xuyên qua không khí, mạnh mẽ lao đến.
"Không!" Lê Kim Huyên hét lớn, đôi mắt đẹp mở to, trừng trừng nhìn một mình Tô Loan Loan bị vây kín bởi mấy gã đàn ông lực lưỡng. Lê Kim Huyên nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy cảnh đang diễn ra.
Nhưng Lê Kim Huyên vừa nhắm mắt được một chút thì đã có mấy tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên.
Đến khi Lê Kim Huyên mở mắt ra đã thấy những gã đàn ông hung dữ cầm ống thép kia đều ngã trên mặt đất, nhìn hết sức chật vật, còn Tô Loan Loan vẫn bình yên vô sự đứng trước mặt bọn họ, vẻ mặt lạnh lẽo. Mấy gã đàn ông vẻ mặt thống khổ tay che lấy bụng dưới quỳ trên mặt đất, bể đầu chảy máu.
"Mày là ai?" Hai mắt gã đàn ông đang giữ chặt Lê Kim Huyên bỗng co rút, gã còn chưa nhìn rõ, gã chỉ nhớ mấy anh em của mình vừa nhào đến Tô Loan Loan thì đã lập tức bay ngược ra y như diều đứt dây, vô cùng thê thảm. Động tác của Tô Loan Loan quá nhanh, gã không hề nhìn rõ động tác của cô. Vốn là một tên du côn lưu manh, gã làm sao có thể nhận ra được vừa nãy Tô Loan Loan đã dùng Quân Thể Quyền.
"Buông cô ấy ra!" Tô Loan Loan đi về phía gã, tiếng kêu rên thê lương vang lên theo từng bước chân cô.
"Buông cô ta ra ư, mày nằm mơ đi, đồ đê tiện.” Gã nhe răng cười.
"Vù..." Cơ thể Tô Loan Loan vụt một cái, gã chỉ thấy hai mắt hoa lên, Tô Loan Loan đã xuất hiện ngay trước mặt gã.
"Chết đi." Gã lạnh lùng quát lên, ống thép trong tay bỗng nhiên vung mạnh về phía Tô Loan Loan. Ánh mắt Lê Kim Huyên tràn đầy hoảng hốt, ống thép to bằng cánh tay trẻ con, nếu như nện xuống người Tô Loan Loan thì chắc chắn sẽ khiến Tô Loan Loan vỡ đầu chảy máu.
"Đừng..." Lê Kim Huyên sợ hãi hét lên, nhưng đã quá muộn. Ống thép bỗng nhiên vụt hụt, chỉ thấy Tô Loan Loan dùng một tư thế kỳ lạ, tránh được ống thép trong gang tấc. Gã đàn ông trợn trừng mắt, đầu óc trống rỗng, vậy mà lại có thể ... tránh thoát sao?
Sao có thể chứ, người bình thường không thể tránh được. Đúng lúc này, một cánh tay khoác lên bờ vai gã, gã lập tức bị ném qua vai một cách rất gọn lẹ.
"Rầm." Sàn nhà ken két nứt ra những vết nứt như mạng nhện, nhìn mà giật mình.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trắng bệch, thân thủ của Tô Loan Loan đã vượt xa sự tưởng tượng của cô.
"Tổng giám đốc Lê, tôi xin lỗi, tôi đã tới chậm." Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run rẩy, Tô Loan Loan đỡ Lê Kim Huyên lên, vô cùng áy náy mở miệng.
"Không sao."
Lê Kim Huyên run giọng nói, lúc này cô áo quần rách nát lộ ra một mảng da thịt trơn bóng xinh đẹp khiến cho tim người ta phải đập loạn.
Có thể nói, chỗ nên cao thì cao, nên vểnh thì vểnh, bầu ngực quyến rũ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tất cả.
Tô Loan Loan lột mấy bộ quần áo từ trên người mấy gã đàn ông kia xuống khoác thêm lên cho Lê Kim Huyên.
"Các người là do ai phái tới?" Tô Loan Loan ngồi xổm xuống, lật mấy gã đàn ông đó lên, nhưng phát hiện bọn họ đều đã sớm ngất đi rồi. Trong gian phòng cách vách, Đào Trường Thanh nâng cái ly đế cao, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh.
Một lúc lâu sau, Đào Trường Thanh nghe thấy động tĩnh của căn phòng cách vách càng ngày càng nhỏ, nhếch miệng cười vẻ bí hiểm, có lẽ lúc này người phụ nữ Lê Kim Huyên đó đã đầu hàng rồi.
Đào Trường Thanh có thể tưởng tượng ra đám đàn ông lực lưỡng như sói như hổ kia chơi Lê Kim Huyên đến hai chân nhũn ra, không đứng lên nổi nữa.
"Lê Kim Huyên, cô đã từng sỉ nhục tôi, giờ tôi muốn cô phải trả giá gấp trăm lần." Đào Trường Thanh mỉm cười lạnh lùng. Anh ta muốn Lê Kim Huyên phủ phục dưới háng của mình, để nữ thần trong mộng của vô số người trở thành công cụ tình dục của riêng gã.
"Đi mang người đến đây cho tôi." Đào Trường Thanh sai đàn em.
"Dạ."
Tên đàn em rời khỏi phòng, nhưng không lâu sau đã hoảng hốt lao vào.
"Người đâu?" Đào Trường Thanh nhướng mày, anh ta không hề nhìn thấy bóng dáng Lê Kim Huyên.
"Anh Đào, cô Lê, cô ta..." Sắc mặt tên đàn em khó coi: "Cô Lê đã được vệ sĩ của cô ta cứu đi rồi.”
"Bộp!" Sắc mặt Đào Trường Thanh chợt thay đổi, trừng mắt nhìn tên đàn em, toàn thân rung động, không dám tin hỏi,
"Cái gì?"
"Vệ sĩ của cô Lê đột nhiên xuất hiện, đánh bất tỉnh hết người của chúng ta rồi..."
Tên đàn em run lẩy bẩy nói. Hai bàn tay Đào Trường Thanh lập tức nổi đầy gân xanh, bàn tay nâng ly đế cao không ngừng rung động.
"Không phải vệ sĩ của cô ta đang ở dưới tầng sao, sao ả có thể lên được?" Âm thanh Đào Trường Thanh khàn khàn, có vẻ đang hết sức kìm nén sự tức giận.
"Em không rõ lắm, hình như vệ sĩ đó đã nhận được tin tức gì đó..." Tên đàn em mở miệng nói.
"Răng rắc." Bàn tay đang cầm ly của Đào Trường Thanh chợt dùng sức, đế cao tinh xảo lập tức bị bóp thành bụi phấn
"Đáng chết!" Đào Trường Thanh lạnh lùng nói, anh ta không thể nào chấp nhận được. Anh ta đã sắp xếp kế hoạch rất tỉ mỉ, vậy mà lại... thất bại rồi. Đào Trường Thanh chậm rãi buông tay ra, bàn tay anh ta bị miếng thủy tinh vỡ cứa vào, máu tươi dọc theo bàn tay chảy xuống.
"Tổng giám đốc Lê, đã xảy ra chuyện gì?" Tô Loan Loan trấn an Lê Kim Huyên vẫn còn đang hoảng sợ, hỏi.
"Tôi cũng không biết."
Gương mặt thanh tú, xinh đẹp của Lê Kim Huyên có vẻ phức tạp, cô không thể tưởng tượng được Đào Trường Thanh lại có thể sai mấy người này ra tay độc ác với cô.
"Sao cô lại nghĩ đến đi lên cứu tôi?" Hàng lông mày trên gương mặt tinh xảo của Lê Kim Huyên nhíu chặt, hai tay cô ôm ngực, che đi bầu ngực tròn đầy.
“Có người gửi tin nhắn cho tôi, nói cô đang gặp nguy hiểm." Tô Loan Loan đưa điện thoại di động của mình cho Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên nhìn lướt qua, thấy một tin nhắn do dãy số lạ gửi tới: "Tổng giám đốc Lê gặp nạn, phòng 616, mau cứu.”
Tin nhắn rất đơn giản nhưng lại khiến cho trong lòng Lê Kim Huyên run lên. Rõ ràng, người thần bí gửi tin nhắn không những biết về bữa tiệc đêm nay, mà còn biết cả số phòng, Lê Kim Huyên không hề nói chuyện này cho bất cứ ai, ngay cả Tô Loan Loan cũng không biết, vậy người này có thể là ai chứ? Đúng lúc này, cửa phòng lặng lẽ đẩy ra, một chàng trai trẻ đi vào, vẻ mặt căng thẳng.
"Tổng giám đốc Lê, cô làm sao thế?" Lê Kim Huyên ngẩng đầu, khi nhìn thấy người thanh niên đó, ánh mắt cô tỏ vẻ chán ghét, tên này tới làm gì?
Bình luận facebook