Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 239: CHE DẤU SỰ THẬT!
Trần Xuân Độ nhìn cách nói trong tin nhắn của Tô Hiểu Vân, lần này Lê Kim Huyên giận dữ, Tô Hiểu Vân bảo Trần Xuân Độ tốt nhất thời gian này không nên xuất hiện trước mặt cô, thậm chí không nên về nhà!
Đợi cơn giận của Lê Kim Huyên vơi đi rồi quay về.
Trần Xuân Độ nhìn tin nhắn, nhếch miệng, đi vào phòng bếp, rót một chén trà, từ lầu hai, bưng trà đi xuống.
“Lê tổng, chị Tô, trà đã pha xong cho hai người.” Trên mặt Trần Xuân Độ là nụ cười nịnh nọt.
Mà Lê Kim Huyên nhìn thấy Trần Xuân Độ, lập tức ngơ ngác một chút, Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên.
Tô Hiểu Vân cũng choáng váng, nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt giống như đang chất vấn Trần Xuân Độ, vì sao thấy tin nhắn lại còn xuất hiện ở đây.
“Anh vào bằng cách nào?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng hỏi.
Cô vẫn luôn ngồi ở phòng khách, cũng không nhìn thấy Trần Xuân Độ bước vào từ cửa chính, kết quả Trần Xuân Độ đột nhiên bưng trà nước xuất hiện trước mặt cô, làm cô càng hoảng sợ.
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
“Anh vẫn luôn ở trong phòng mà.” Trần Xuân Độ sững sờ, ung dung giải thích. . Truyện Gia Đấu
“Anh quay về lúc nào?” Lê Kim Huyên nhíu lông mày lại, bắt đầu tra hỏi.
“Đã sớm về rồi, sau khi về anh còn ngủ một giấc.” Trần Xuân Độ vô liêm sỉ mở miệng, nói dối tự nhiên đến mặt cũng không đỏ tim không đập.
“Thật vậy sao?” Ánh mắt Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân độ, vẫn đang bán tín bán nghi.
Cô không biết Trần Xuân Độ sao lại đột nhiên xuất hiện trong khu nhà cao cấp, nhưng cũng chỉ có giải thích này làm cô không thể không tin được.
Cô đương nhiên không tin, Trần Xuân Độ tránh được camera giám sát, đi từ bên ngoài khu nhà cao cấp vào.
“Trên người anh sao lại có mùi máu tươi?” Đột nhiên, Tô Loan Loan bên cạnh mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ung dung, bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng run lên, sâu trong ánh mắt, lộ ra vẻ bối rối.
Anh từ trước đến nay bình tĩnh tự nhiên, lần đầu luống cuống!
Anh có thể cởi quần áo dính máu, thay quần áo mới, nhưng hơi máu tươi trên người chỉ có thể tắm cọ rửa mới sạch…mà anh đương nhiên không có khả năng nghênh ngang dưới tình huống bị Lê Kim Huyên phát hiện mà tắm rửa.
Kết quả Tô Loan Loan xuất thân từ đội đặc chiến nước C, khứu giác còn nhạy cảm hơn người thường, ngay lập tức đã bắt được chỗ không đúng.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn lạnh nhạt như cũ, mà Lê Kim Huyên, được Tô Loan Loan nhắc nhở như vậy, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt lần nữa ngập tràn hoài nghi.Dưới cái nhìn soi mói của hai cặp mắt đẹp, nếu Trần Xuân Độ không cho ra một lời giải thích hợp lý, rất có thể bị Tô Loan Loan tìm hiểu nguồn gốc, theo mùi máu tươi phát hiện quần áo dính máu trong tủ quần áo.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ cái khó ló cái khôn, nói: “Sau khi ra khỏi xe, một sát thủ chết, máu trên người văng lên người anh, anh thay một bộ quần áo khác, vẫn không thể xóa được mùi máu tươi.”
“Anh ta chết thế nào?” Tô Loan Loan chất vấn.
“Bị một người cắt cổ, máu tươi văng khắp nơi, khung cảnh cực kỳ khủng bố.” Trần Xuân Độ cảm khái nói, vẻ mặt còn có vẻ vẫn đang sợ hãi.
Tô Loan Loan nhìn về phía Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên nhíu mày, nhớ lại…dường như thật sự cô thấy có người bị cắt cổ.
Tô Loan Loan gật nhẹ đầu: “Tôi không hỏi gì nữa.”
Tô Loan Loan nói xong đứng dậy đi về phía lầu hai.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc qua, hừ lạnh một tiếng, không nói một câu, đi lên lầu hai.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân.
Tô Hiểu Vân nhìn về phía Trần Xuân Độ, cười quyến rũ: “Lần này anh thật sự chọc tức Tiểu Huyên rồi.”
Trần Xuân Độ nhún nhún vai…Có chút buồn bực, mình còn không phải vì Lê Kim Huyên sao, tìm Oliver và nhà họ Vương tính sổ, lại không ngờ quên mất Lê Kim Huyên.
“Không còn sớm nữa, ngủ trước đi.” Tô Hiểu Vân đứng dậy, một bộ váy ngủ tơ tằm màu tím, mỏng như cánh ve, khoác lên cơ thể mềm mại có lồi có lõm của cô ấy, đó là một đường cong gợi cảm mê người.
Ngay cả Trần Xuân Độ nhãn lực vô cùng tốt có thể nhìn thấy được quy mô trước ngực trên người Tô Hiểu Vân.
Cái mông đó cũng uốn éo phong tình vạn chủng…Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Hiểu vân... Đây cũng là một người đẹp trưởng thành, có gợi cảm, làm cho lửa trong bụng người ta, rục rịch.
Nơi mềm mại đó, nghĩ cũng không cần nghĩ, đẫy đà màu mỡ, giống như đào ngọt chín rục, tươi mới mọng nước, làm người ta hận không thể cắn một cái, cho dù phải trả một cái giá lớn!
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó, khóe miệng Trần Xuân Độ dần dần cong lên, có nhiều ý tứ.
… …
Sáng hôm sau, quanh thành phố T có vô số xe cảnh sát gào thét, cục cảnh sát thành phố T, dốc sức toàn bộ, đi qua toàn bộ con đường của thành phố T.
Từng chiếc xe cảnh sát đứng ở cửa khách sạn quốc tế của nhà họ Vương của thành phố T, từng người cảnh sát phong tỏa khách sạn quốc tế!
Cửa khách sạn quốc tế, một chiếc xe cảnh sát mở ra, Diệp Thái Linh vội vàng đi từ trong xe cảnh sát ra, đi vào khách sạn quốc tế.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
“Có tra ra được thân phận người chết không?” Vẻ mặt Diệp Thái Linh nghiêm túc, hỏi.
Một người cảnh sát gật nhẹ đầu: “Địa vị của người chết rất lớn…Anh ta đến từ thế giới ngầm phương Tây, ở nước ngoài có một câu nói, anh ta là tôi tớ của một vị thần, một trong 12 thần của thế giới ngầm,
“Thế giới ngầm?” Diệp Thái Linh cau mày: “Không quan tâm đó là thế giới ngầm hay thế giới nổi, nhiệm vụ của chúng ta là phá án.”
“Đội trưởng Diệp, án này nếu không phá, lỡ như bên phía thế giới ngầm kia tức giận, phái người đến…Có thể cả thành phố T đều gặp tai ương.”
“Có manh mối liên quan đến hung thủ không?” Diệp Thái Linh hỏi.
“Vụ án này cùng với vụ án lúc trước không có gì khác…Camera giám sát xung quanh đều bị người ta sửa chửa che dấu đi…Người thao túng, hẳn là một hacker hàng đầu.” Một người cảnh sát nói ra.
“Án giết người liên hoàn.” Hai tay Diệp Thái Linh ôm ngực, nhíu mày rậm lại…Sắc mặt cô nghiêm túc, cô nhạy cảm cảm nhận được, vụ án này không giống bình thường, nó không tầm thường!
Đây là do một hung thủ gây ra, còn là một vụ án giết người liên hoàn! Hung thủ tội ác đầy trời.
“Gần đây không biết vì sao, tỉ lệ tội phạm của thành phố T bay lên cao, đã có mấy vụ không phá được… bên trên trách xuống, chúng ta không ai tránh khỏi.” Một người cảnh sát trong đó cũng thở dài.
Diệp Thái Linh đứng tại chỗ, cau mày, nói: “Bảo vệ và tiếp tân ở hiện trường, bảo vệ đã từng thấy qua dáng vẻ của hung thủ chưa?”
Một người cảnh sát khác gật đầu, rất nhanh, dẫn đến một người tiếp tân, bắt đầu miêu tả tướng mạo của hung thủ.
Hai mắt Diệp Thái Linh chăm chú, quyết định rất nhanh, lập tức mở miệng nói: “Đi tìm người vẽ, vẽ lại tướng mạo của hung thủ, cầm lấy đi so sánh với kho số liệu của cục cảnh sát.”
… …
Nhà họ Vương thành phố T.
Cửa nhà họ Vương thành phố T, bên đường, từ trước đến nay không có chiếc xe nào dám dừng ở cửa.
Nhưng hôm nay thì, không giống như ngày thường.
Từng chiếc xe cảnh sát chạy đến, nhanh chóng chặn con đường lại chật như nêm.
Từng người cảnh sát vội vàng xuống xe, đi vào trong khu nhà cao cấp của nhà họ Vương, cất cao giọng: “Cục cảnh sát thành phố T, tìm gặp người đứng đầu nhà họ Vương.”
Trong khu nhà cao cấp, Vương Ngô mặc áo tang, từ bên trong đi ra, trên mặt còn có vẻ đau thương.
Một người cảnh sát nhìn Vương Ngô, cung kính mở miệng: “Hôm qua ở đây đã xảy ra một vụ án hình sự, hy vọng nhà họ Vương phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Giọng nói Vương Ngô khàn khàn, ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn người cảnh sát, nói: “Đêm qua ở đây sóng êm gió lặng, ai dám làm loạn ở cửa nhà họ Vương?”
Người cảnh sát nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống đất, còn sót lại một số vết máu loang lổ, nói: “Vụ án hình sự lần này khá nghiêm trọng, xin phối hợp với chúng tôi.”
Vương Ngô che lại hai con ngươi ngập tràn tơ máu nhìn về phía người cảnh sát: “Tôi nói, đêm qua ở đây không xảy ra gì cả?”
“Vậy nhà họ Vương là vị nào qua đời?” Giọng điệu của người cảnh sát dần bất thiện.
“Trưởng lão của chúng tôi, sao thế, mấy người cảm thấy trưởng lão chúng tôi bị người mưu sát?” Giọng điệu Vương Ngô lạnh như băng, lại có mấy phần đùa cợt.
Người cảnh sát hơi giật mình, sau khi hai mắt nhìn nhau, một người cảnh sát lớn tuổi hơn cung kính mở miệng: “Nếu đã không có chuyện gì xảy ra, vậy thì làm phiền rồi, bớt đau buồn, cáo từ.”
Người cảnh sát lớn tuổi nói xong, xoay người vội vàng rời đi.
Vương Ngô nhìn bóng lưng mấy người cảnh sát rời đi, thở dài một tiếng, nhớ đến di thư trưởng lão nhà họ Vương để lại.
Nhà họ Vương thành phố T xảy ra chuyện không may, trưởng lão nhà họ Vương đã sớm viết trong di thư, không được truyền ra, tất cả những chuyện xảy ra đêm qua, lập tức biến thành cấm kỵ, không ai dám đề cập!
Đêm hôm đó, bọn họ rõ ràng biết, tập toàn Lê Thị của thành phố T, có một con mãnh hổ ngủ đông, bọn họ căn bản không thể trêu vào được!
Con mãnh hổ này ngủ đông quá lâu, đêm qua mãnh hổ nổi giận, máu chảy thành sông, nhà họ Vương chấn động!
… …
Mấy người cảnh sát sau khi quay về xe cảnh sát, một người cảnh sát nhìn người cảnh sát lớn tuổi, hỏi: “Nhà họ Vương thành phố T rõ ràng đã che dấu sự thật, chúng ta có phải về báo cáo lên cục không?”
“Cái này có gì hay mà báo, bọn họ không muốn nói chuyện của bọn họ, chúng ta cứ xem là thật là được rồi.” Người cảnh sát lớn tuổi nói ra.
“Nhưng vì sao bọn họ lại che dấu chuyện đêm qua?”
Người cảnh sát lớn tuổi quay đầu nhìn lại, vừa cười vừa nói: “Cậu vẫn là quá trẻ tuổi, bọn họ muốn che dấu, nói rõ đây không phải là chuyện gì đáng khoe khoang, nhất định là mất mặt, nhà họ Vương thành phố T đương nhiên không hy vọng chuyện mất mặt của mình bị truyền đi, nếu không sau này trở thành chuyện vui lúc trà dư tửu hậu trong miệng vô số người, mặt mũi nhà họ Vương cũng mất sạch.”
Mà với địa vị của nhà họ Vương ở thành phố T, nếu mà bọn họ không muốn nói, cho dù là cục trưởng tự mình đến, cũng khó có thể nạy ra được cái gì từ trong miệng bọn họ.
“Vậy đêm qua, nhà họ Vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Người cảnh sát trẻ tuổi tò mò mở miệng.
“Còn có thể là cái gì, trưởng lão nhà bọn họ thất bại… trưởng lão nhà bọn họ thực lực cao siêu, ngay cả trưởng lão nhà bọn họ cũng thất bại, hung thủ mạnh đến mức chúng ta không tưởng tưởng được.” Người cảnh sát lớn tuổi ung dung nói ra: “Lần này nước rất sâu, cho nên tốt nhất chúng ta đừng rơi vào…”
Đợi cơn giận của Lê Kim Huyên vơi đi rồi quay về.
Trần Xuân Độ nhìn tin nhắn, nhếch miệng, đi vào phòng bếp, rót một chén trà, từ lầu hai, bưng trà đi xuống.
“Lê tổng, chị Tô, trà đã pha xong cho hai người.” Trên mặt Trần Xuân Độ là nụ cười nịnh nọt.
Mà Lê Kim Huyên nhìn thấy Trần Xuân Độ, lập tức ngơ ngác một chút, Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên.
Tô Hiểu Vân cũng choáng váng, nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt giống như đang chất vấn Trần Xuân Độ, vì sao thấy tin nhắn lại còn xuất hiện ở đây.
“Anh vào bằng cách nào?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng hỏi.
Cô vẫn luôn ngồi ở phòng khách, cũng không nhìn thấy Trần Xuân Độ bước vào từ cửa chính, kết quả Trần Xuân Độ đột nhiên bưng trà nước xuất hiện trước mặt cô, làm cô càng hoảng sợ.
Website VietWriter cập nhật nhanh nhất
“Anh vẫn luôn ở trong phòng mà.” Trần Xuân Độ sững sờ, ung dung giải thích. . Truyện Gia Đấu
“Anh quay về lúc nào?” Lê Kim Huyên nhíu lông mày lại, bắt đầu tra hỏi.
“Đã sớm về rồi, sau khi về anh còn ngủ một giấc.” Trần Xuân Độ vô liêm sỉ mở miệng, nói dối tự nhiên đến mặt cũng không đỏ tim không đập.
“Thật vậy sao?” Ánh mắt Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân độ, vẫn đang bán tín bán nghi.
Cô không biết Trần Xuân Độ sao lại đột nhiên xuất hiện trong khu nhà cao cấp, nhưng cũng chỉ có giải thích này làm cô không thể không tin được.
Cô đương nhiên không tin, Trần Xuân Độ tránh được camera giám sát, đi từ bên ngoài khu nhà cao cấp vào.
“Trên người anh sao lại có mùi máu tươi?” Đột nhiên, Tô Loan Loan bên cạnh mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ung dung, bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng run lên, sâu trong ánh mắt, lộ ra vẻ bối rối.
Anh từ trước đến nay bình tĩnh tự nhiên, lần đầu luống cuống!
Anh có thể cởi quần áo dính máu, thay quần áo mới, nhưng hơi máu tươi trên người chỉ có thể tắm cọ rửa mới sạch…mà anh đương nhiên không có khả năng nghênh ngang dưới tình huống bị Lê Kim Huyên phát hiện mà tắm rửa.
Kết quả Tô Loan Loan xuất thân từ đội đặc chiến nước C, khứu giác còn nhạy cảm hơn người thường, ngay lập tức đã bắt được chỗ không đúng.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn lạnh nhạt như cũ, mà Lê Kim Huyên, được Tô Loan Loan nhắc nhở như vậy, nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt lần nữa ngập tràn hoài nghi.Dưới cái nhìn soi mói của hai cặp mắt đẹp, nếu Trần Xuân Độ không cho ra một lời giải thích hợp lý, rất có thể bị Tô Loan Loan tìm hiểu nguồn gốc, theo mùi máu tươi phát hiện quần áo dính máu trong tủ quần áo.
Đột nhiên, Trần Xuân Độ cái khó ló cái khôn, nói: “Sau khi ra khỏi xe, một sát thủ chết, máu trên người văng lên người anh, anh thay một bộ quần áo khác, vẫn không thể xóa được mùi máu tươi.”
“Anh ta chết thế nào?” Tô Loan Loan chất vấn.
“Bị một người cắt cổ, máu tươi văng khắp nơi, khung cảnh cực kỳ khủng bố.” Trần Xuân Độ cảm khái nói, vẻ mặt còn có vẻ vẫn đang sợ hãi.
Tô Loan Loan nhìn về phía Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên nhíu mày, nhớ lại…dường như thật sự cô thấy có người bị cắt cổ.
Tô Loan Loan gật nhẹ đầu: “Tôi không hỏi gì nữa.”
Tô Loan Loan nói xong đứng dậy đi về phía lầu hai.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc qua, hừ lạnh một tiếng, không nói một câu, đi lên lầu hai.
Trong phòng khách, chỉ còn lại Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân.
Tô Hiểu Vân nhìn về phía Trần Xuân Độ, cười quyến rũ: “Lần này anh thật sự chọc tức Tiểu Huyên rồi.”
Trần Xuân Độ nhún nhún vai…Có chút buồn bực, mình còn không phải vì Lê Kim Huyên sao, tìm Oliver và nhà họ Vương tính sổ, lại không ngờ quên mất Lê Kim Huyên.
“Không còn sớm nữa, ngủ trước đi.” Tô Hiểu Vân đứng dậy, một bộ váy ngủ tơ tằm màu tím, mỏng như cánh ve, khoác lên cơ thể mềm mại có lồi có lõm của cô ấy, đó là một đường cong gợi cảm mê người.
Ngay cả Trần Xuân Độ nhãn lực vô cùng tốt có thể nhìn thấy được quy mô trước ngực trên người Tô Hiểu Vân.
Cái mông đó cũng uốn éo phong tình vạn chủng…Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Hiểu vân... Đây cũng là một người đẹp trưởng thành, có gợi cảm, làm cho lửa trong bụng người ta, rục rịch.
Nơi mềm mại đó, nghĩ cũng không cần nghĩ, đẫy đà màu mỡ, giống như đào ngọt chín rục, tươi mới mọng nước, làm người ta hận không thể cắn một cái, cho dù phải trả một cái giá lớn!
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đó, khóe miệng Trần Xuân Độ dần dần cong lên, có nhiều ý tứ.
… …
Sáng hôm sau, quanh thành phố T có vô số xe cảnh sát gào thét, cục cảnh sát thành phố T, dốc sức toàn bộ, đi qua toàn bộ con đường của thành phố T.
Từng chiếc xe cảnh sát đứng ở cửa khách sạn quốc tế của nhà họ Vương của thành phố T, từng người cảnh sát phong tỏa khách sạn quốc tế!
Cửa khách sạn quốc tế, một chiếc xe cảnh sát mở ra, Diệp Thái Linh vội vàng đi từ trong xe cảnh sát ra, đi vào khách sạn quốc tế.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé !
“Có tra ra được thân phận người chết không?” Vẻ mặt Diệp Thái Linh nghiêm túc, hỏi.
Một người cảnh sát gật nhẹ đầu: “Địa vị của người chết rất lớn…Anh ta đến từ thế giới ngầm phương Tây, ở nước ngoài có một câu nói, anh ta là tôi tớ của một vị thần, một trong 12 thần của thế giới ngầm,
“Thế giới ngầm?” Diệp Thái Linh cau mày: “Không quan tâm đó là thế giới ngầm hay thế giới nổi, nhiệm vụ của chúng ta là phá án.”
“Đội trưởng Diệp, án này nếu không phá, lỡ như bên phía thế giới ngầm kia tức giận, phái người đến…Có thể cả thành phố T đều gặp tai ương.”
“Có manh mối liên quan đến hung thủ không?” Diệp Thái Linh hỏi.
“Vụ án này cùng với vụ án lúc trước không có gì khác…Camera giám sát xung quanh đều bị người ta sửa chửa che dấu đi…Người thao túng, hẳn là một hacker hàng đầu.” Một người cảnh sát nói ra.
“Án giết người liên hoàn.” Hai tay Diệp Thái Linh ôm ngực, nhíu mày rậm lại…Sắc mặt cô nghiêm túc, cô nhạy cảm cảm nhận được, vụ án này không giống bình thường, nó không tầm thường!
Đây là do một hung thủ gây ra, còn là một vụ án giết người liên hoàn! Hung thủ tội ác đầy trời.
“Gần đây không biết vì sao, tỉ lệ tội phạm của thành phố T bay lên cao, đã có mấy vụ không phá được… bên trên trách xuống, chúng ta không ai tránh khỏi.” Một người cảnh sát trong đó cũng thở dài.
Diệp Thái Linh đứng tại chỗ, cau mày, nói: “Bảo vệ và tiếp tân ở hiện trường, bảo vệ đã từng thấy qua dáng vẻ của hung thủ chưa?”
Một người cảnh sát khác gật đầu, rất nhanh, dẫn đến một người tiếp tân, bắt đầu miêu tả tướng mạo của hung thủ.
Hai mắt Diệp Thái Linh chăm chú, quyết định rất nhanh, lập tức mở miệng nói: “Đi tìm người vẽ, vẽ lại tướng mạo của hung thủ, cầm lấy đi so sánh với kho số liệu của cục cảnh sát.”
… …
Nhà họ Vương thành phố T.
Cửa nhà họ Vương thành phố T, bên đường, từ trước đến nay không có chiếc xe nào dám dừng ở cửa.
Nhưng hôm nay thì, không giống như ngày thường.
Từng chiếc xe cảnh sát chạy đến, nhanh chóng chặn con đường lại chật như nêm.
Từng người cảnh sát vội vàng xuống xe, đi vào trong khu nhà cao cấp của nhà họ Vương, cất cao giọng: “Cục cảnh sát thành phố T, tìm gặp người đứng đầu nhà họ Vương.”
Trong khu nhà cao cấp, Vương Ngô mặc áo tang, từ bên trong đi ra, trên mặt còn có vẻ đau thương.
Một người cảnh sát nhìn Vương Ngô, cung kính mở miệng: “Hôm qua ở đây đã xảy ra một vụ án hình sự, hy vọng nhà họ Vương phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Giọng nói Vương Ngô khàn khàn, ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn người cảnh sát, nói: “Đêm qua ở đây sóng êm gió lặng, ai dám làm loạn ở cửa nhà họ Vương?”
Người cảnh sát nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống đất, còn sót lại một số vết máu loang lổ, nói: “Vụ án hình sự lần này khá nghiêm trọng, xin phối hợp với chúng tôi.”
Vương Ngô che lại hai con ngươi ngập tràn tơ máu nhìn về phía người cảnh sát: “Tôi nói, đêm qua ở đây không xảy ra gì cả?”
“Vậy nhà họ Vương là vị nào qua đời?” Giọng điệu của người cảnh sát dần bất thiện.
“Trưởng lão của chúng tôi, sao thế, mấy người cảm thấy trưởng lão chúng tôi bị người mưu sát?” Giọng điệu Vương Ngô lạnh như băng, lại có mấy phần đùa cợt.
Người cảnh sát hơi giật mình, sau khi hai mắt nhìn nhau, một người cảnh sát lớn tuổi hơn cung kính mở miệng: “Nếu đã không có chuyện gì xảy ra, vậy thì làm phiền rồi, bớt đau buồn, cáo từ.”
Người cảnh sát lớn tuổi nói xong, xoay người vội vàng rời đi.
Vương Ngô nhìn bóng lưng mấy người cảnh sát rời đi, thở dài một tiếng, nhớ đến di thư trưởng lão nhà họ Vương để lại.
Nhà họ Vương thành phố T xảy ra chuyện không may, trưởng lão nhà họ Vương đã sớm viết trong di thư, không được truyền ra, tất cả những chuyện xảy ra đêm qua, lập tức biến thành cấm kỵ, không ai dám đề cập!
Đêm hôm đó, bọn họ rõ ràng biết, tập toàn Lê Thị của thành phố T, có một con mãnh hổ ngủ đông, bọn họ căn bản không thể trêu vào được!
Con mãnh hổ này ngủ đông quá lâu, đêm qua mãnh hổ nổi giận, máu chảy thành sông, nhà họ Vương chấn động!
… …
Mấy người cảnh sát sau khi quay về xe cảnh sát, một người cảnh sát nhìn người cảnh sát lớn tuổi, hỏi: “Nhà họ Vương thành phố T rõ ràng đã che dấu sự thật, chúng ta có phải về báo cáo lên cục không?”
“Cái này có gì hay mà báo, bọn họ không muốn nói chuyện của bọn họ, chúng ta cứ xem là thật là được rồi.” Người cảnh sát lớn tuổi nói ra.
“Nhưng vì sao bọn họ lại che dấu chuyện đêm qua?”
Người cảnh sát lớn tuổi quay đầu nhìn lại, vừa cười vừa nói: “Cậu vẫn là quá trẻ tuổi, bọn họ muốn che dấu, nói rõ đây không phải là chuyện gì đáng khoe khoang, nhất định là mất mặt, nhà họ Vương thành phố T đương nhiên không hy vọng chuyện mất mặt của mình bị truyền đi, nếu không sau này trở thành chuyện vui lúc trà dư tửu hậu trong miệng vô số người, mặt mũi nhà họ Vương cũng mất sạch.”
Mà với địa vị của nhà họ Vương ở thành phố T, nếu mà bọn họ không muốn nói, cho dù là cục trưởng tự mình đến, cũng khó có thể nạy ra được cái gì từ trong miệng bọn họ.
“Vậy đêm qua, nhà họ Vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Người cảnh sát trẻ tuổi tò mò mở miệng.
“Còn có thể là cái gì, trưởng lão nhà bọn họ thất bại… trưởng lão nhà bọn họ thực lực cao siêu, ngay cả trưởng lão nhà bọn họ cũng thất bại, hung thủ mạnh đến mức chúng ta không tưởng tưởng được.” Người cảnh sát lớn tuổi ung dung nói ra: “Lần này nước rất sâu, cho nên tốt nhất chúng ta đừng rơi vào…”
Bình luận facebook