Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301
Chương 301: Trận chiến nguy hiểm nhất
Sắc mặt của Tô Loan Loan từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc tột độ.
“Chuyện này sao có thể…” Lê Kim Huyên ngẩn ra, không ngờ kết quả va chạm của hai cú đấm lại như thế này.
Cả hiện trường yên lặng như tờ, Trương Bảo Thành cũng im bặt. Ông ta biết, việc này chẳng liên quan gì đến ông ta. Ông ta không thích hợp tham gia vào vũng nước xoáy này.
Lê Kim Huyên vẻ mặt khó tin, ngẩn ngơ nhìn Trần Xuân Độ và Lý tướng lĩnh.
Lê Kim Huyên cũng nghĩ giống hệt Tô Loan Loan. Lý tướng lĩnh là tướng lĩnh cao cấp của Đội đặc nhiệm Yên Kinh, thân thủ vô cùng mạnh mẽ, nhất là Tô Loan Loan, càng hiểu rõ Quân Thể Quyền kia của Lý tướng lĩnh, uy lực khủng bố cỡ nào. Nếu đổi thành cơ thể của người bình thường khác, chắc chắn sẽ bị đấm thủng thành một lỗ máu.
Muốn đánh gãy tay Trần Xuân Độ… chỉ là việc nhỏ.
Nhưng lúc này cô ta lại nhìn thấy cái gì?
Sau khi đánh ra một đòn, Lý tướng lĩnh cũng lùi về sau mấy bước, cánh tay phải của anh ta không ngừng run rẩy.
Chỉ có Trần Xuân Độ như chẳng hề hấn gì, rút điếu thuốc ra rít một hơi.
Những người chứng kiến ngây ra như phỗng, Lý tướng lĩnh nhìn xuống cánh tay phải đang run rẩy tê rần của mình… Mà trong cơ thể anh ta, máu huyết dâng trào khiến anh ta suýt chút nữa đã thổ huyết!
May mà ý chí của anh ta đủ mạnh nên mới gắng nhịn lại được.
Lý tướng lĩnh kinh ngạc tột độ nhìn Trần Xuân Độ, sau khi nhận cú đấm Quân Thể Quyền cực mạnh vừa rồi, anh ta hiểu sâu sắc uy lực của nó khủng bố cỡ nào… mà cú đỡ đòn nhanh như chớp của Trần Xuân Độ vừa rồi lại không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ đơn giản như một cái phất tay.
Nhưng mà Lý tướng lĩnh vẫn yếu thế trước cú đấm này… Lý tướng lĩnh cực kỳ kinh ngạc, bởi anh ta không ngờ mình lại thua trong tay một gã lưu manh ở rể nhà họ Lê.
Lý tướng lĩnh vốn muốn ép Trần Xuân Độ sử dụng Quân Thể Quyền lần nữa… nhưng ai ngờ Trần Xuân Độ lại dùng sức đỡ lại… thế mà Lý tướng lĩnh vẫn không đánh lại!
Sự thật tàn khốc đã tát Lý tướng lĩnh một cái đau điếng… Anh ta là tướng lĩnh cao cấp của Đội đặc nhiệm Yên Kinh, thế mà lại bị một đứa vô dụng ăn bám chiếm thế thượng phong!
Mỉa mai cỡ nào!
Thoáng chốc con ngươi của Lý tướng lĩnh trở nên sâu thẳm… Anh ta thế mà không nhìn rõ Trần Xuân Độ. Lẽ nào cú ném qua vai lúc nãy chỉ là một lần bất ngờ?
Lý tướng lĩnh không hiểu, anh ta sâu kín nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không có được câu trả lời như ý muốn.
Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, bình tĩnh hờ hững lắc đầu: “Có lẽ tôi nhìn lầm rồi.”
Nói xong, anh ta liền xoay người, chậm rãi rời đi.
Lê Kim Huyên thấy Lý tướng lĩnh rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Này.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ đang ngậm điếu thuốc gọi Lý tướng lĩnh lại.
Lý tướng lĩnh hơi sựng lại, xoay người nhìn Trần Xuân Độ.
“Sau này xin anh đừng quấy rầy Lê Kim Huyên nữa.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ cực kỳ xấu xa, ngạo mạn.
Vẻ mặt Lý tướng lĩnh sa sầm, còn Lê Kim Huyên ở bên cạnh nghe xong lời này cũng ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trần Xuân Độ.
Một lúc sau cô mới sực tỉnh, khuôn mặt vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Tên này có ý gì? Anh đang tuyên bố chủ quyền sao? Tại sao anh lại dám phách lối như vậy?
Tuy Lê Kim Huyên vừa tức giận lại vừa xấu hổ nhưng không biết tại sao cô vẫn không hận Trần Xuân Độ được.
Mà Trương Bảo Thành thì không ngừng đánh giá Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên. Đúng là gừng càng già càng cay, không hổ là một con cáo già, ông ta vừa nhìn đã biết mối quan hệ của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.
“Hội trưởng Trương đừng nghe anh ấy nói mò. Đợi lát nữa xem tôi sẽ cho anh ấy biết tay!” Lê Kim Huyên hậm hực giải thích với Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành gật đầu cười ha ha: “Cô Lê, cô không cần nói đâu, tôi hiểu mà, tôi hiểu hết mà.”
Lê Kim Huyên cau mày, nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Trương Bảo Thành, đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như quả táo chín.
Vầng trán trắng nõn của cô nổi lên gân xanh, chắc chắn Trương Bảo Thành đã hiểu lầm rồi!
Lý tướng lĩnh nhìn Trần Xuân Độ thật sâu, tựa hồ muốn ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của anh trước khi xoay người rời đi.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng đang mờ dần của Lý tướng lĩnh, ánh mắt nhìn lên cánh tay phải đang run rẩy của anh ta, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Lần này thảm rồi. Anh đã đắc tội với Lý tướng lĩnh, chắc chắn sau này chúng ta sẽ sống không yên ở Yên Kinh đâu.” Lê Kim Huyên lao về phía Trần Xuân Độ, câu đầu tiên là quát lên với anh.
Ngược lại vẻ mặt Trần Xuân Độ lại cực kỳ hờ hững, tùy ý: “Sợ gì chứ, chỉ là một tướng quân cao cấp mà thôi. Dù ông trời có tới đây anh cũng không sợ.”
Lê Kim Huyên cười khinh khỉnh, quay đầu nhìn Trương Bảo Thành, gương mặt xinh đẹp ngập tràn áy náy: “Hội trưởng Trương, xin lỗi đã đắc tội Lý tướng lĩnh khiến ông khó xử rồi.”
Trương Bảo Thành lắc đầu nói: “Không sao, tôi với anh ta cũng không quen thân lắm, hơn nữa tôi là hội trưởng của hai Hiệp hội, anh ta không dám làm gì tôi đâu.”
Lê Kim Huyên lại trò chuyện với Trương Bảo Thành một hồi, Trương Bảo Thành nói: “Theo tôi được biết Đại hội đổ thạch lần này khác với trước đây, vì vậy cũng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh… thậm chí còn có sự can thiệp từ nước ngoài.”
“Vì thế muốn vào được Chung Cực Tam Đao và muốn giành chiến thắng là điều rất khó.” Sắc mặt của Trương Bảo Thành lập tức trở nên nghiêm nghị, dù là ông ta cũng không tự tin lắm.
“Bởi vì ai được vào phòng cược Chung Cực Tam Đao cuối cùng đều là dân có tiếng trong giới đổ thạch, dù bản lĩnh có tốt đến mấy thì cuối cùng đổ thạch vẫn phải dựa vào một chữ cược. Nếu không may mắn thì không thể thắng được.” Trương Bảo Thành giải thích, vị Ngọc Vinh Hiên kia xuất thân từ gia thế đổ thạch hiển hách lâu đời, ánh mắt cực chuẩn, bản lĩnh đổ thạch có thể nói là tài giỏi hơn người, hơn nữa anh ta lại còn trẻ, tiềm đồ vô hạn.
Lê Kim Huyên nghe Trương Bảo Thành giới thiệu, sắc mặt dần dần trở nên khó coi. Cô giận dữ liếc mắt nhìn Trần Xuân Độ, chính vì cái gã này mà bọn họ mới tới Đại hội đổ thạch chưa được bao lâu đã đắc tội với một đống người như vậy!
Trương Bảo Thành cảm thán nói: “Ngay cả Ngọc Vinh Hiên cũng dám đắc tội, các người đúng là gây không ít rắc rối nhỉ? Anh ta khác hẳn với dáng vẻ không tranh với đời của mình, rõ ràng là một kẻ tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi.”
“Sợ cái gì, ai đến đây tham gia đổ thạch cũng là tiểu nhân cả thôi.” Trần Xuân Độ bĩu môi, giọng điệu cực kỳ xấu xa.
“Đã muộn rồi, các người trở về nghỉ ngơi cho sớm, sáng mai lại đến đây tham gia Đại hội đổ thạch nữa. Ngày đầu tiên của đại hội, người quá đông, có một số người nổi tiếng không thích lộ diện vẫn chưa tới đâu.” Trương Bảo Thành cười nói: “Đợi đến ngày mai, Đại hội sẽ lấy ra mấy viên đá nguyên thạch thô để cho những nhân vật đó đặt cược.”
Từ lúc kết nối được với Trương Bảo Thành, Lê Kim Huyên gần như vứt Trần Xuân Độ qua một bên, hoàn toàn tin tưởng mỗi một câu nói của Trương Bảo Thành.
Trên đường trở lại khách sạn rốt cuộc Trần Xuân Độ cũng không nhịn nổi nữa, vẻ mặt phiền muộn thốt lên: “Mẹ nó, Trương Bảo Thành kia là thần tiên biết trước hết mọi việc à? Em nghe lời ông ta như vậy…”
Lê Kim Huyên ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Trần Xuân Độ sau đó thì thầm vào tai anh bằng một giọng điệu hờ hững nhưng đầy mỉa mai: “Người ta là Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch và Giám định đá quý đấy, còn anh là ai?”
Trần Xuân Độ bị Lê Kim Huyên liếc mắt khinh thường thì cười lúng túng, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch đã là gì? Năm đó vẫn là kẻ thua trận dưới tay ông đây, đã vậy còn bị ông đây đánh cho một trận nhừ tử.”
“Anh nói gì?” Lê Kim Huyên không nghe rõ nửa câu sau của Trần Xuân Độ, cau mày hỏi lại.
“Không có gì.” Trần Xuân Độ cười lấy lòng nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Lê được thêm một đại tướng!”
Tô Loan Loan ngồi trên ghế tài xế, lái chiếc xe con mượn được từ tập đoàn Lê thị ở chi nhánh Yên Kinh. Cô ta nhìn Lê Kim Huyên đang trừng trị Trần Xuân Độ ở hàng ghế sau, khóe miệng khẽ cười, tiếp tục lái xe.
Chiếc xe lướt êm trên đường, phóng nhanh về hướng khách sạn ở phía xa.
***
Mà lúc này tại Đại hội đổ thạch, trong khu cược cao cấp, Trương Bảo Thành bước ra khỏi phòng cá cược nhìn xung quanh một vòng rồi đi vào một hành lang.
Hành lang này chính là hành lang mà Trần Xuân Độ vừa đi qua trước đó, cũng chính là hành lang dẫn đến phòng Chung Cực Tam Đao cuối cùng.
Bước vào phòng đổ thạch, Trương Bảo Thành liếc mắt nhìn từng bóng người trong đó, ông ta không dám ngẩng đầu lên nhìn, bởi vì những nhân vật có thể đổ thạch ở đây là những người ông ta đắc tội không nổi, dù ông ta có là Hội trưởng cũng vô dụng.
Ông ta chỉ biết duy nhất một điều là mỗi một nhân vật ở đây nếu bước ra ngoài, chỉ cần dậm chân một cái có thể khiến cả nước C rung chuyển.
Mà lần Đại hội đổ thạch này lại có thể thu hút rất nhiều nhân vật như vậy đến đây… điều này đủ khiến toàn bộ Yên Kinh rúng động.
Không ai biết tại sao bọn họ lại cùng lúc đến đây. Mà Trương Bảo Thành cũng nhờ vào chút quyền lợi của chức Hội trưởng của mình nên mờ hồ biết được tất cả bọn họ đến đây đều là vì một chàng trai trẻ.
Trương Bảo Thành đi tới bên cạnh một chàng trai, khẽ nói: “Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, tìm được cô Lê, phục vụ cho cô ấy rồi.”
Chàng trai gật đầu, giọng điệu hờ hững, bình tĩnh nói: “Không bị cô ta phát hiện điều gì đấy chứ?”
“Cô ấy cũng hơi nghi ngờ, nhưng không hỏi kỹ…” Trương Bảo Thành hơi dừng lại, sau đó lại nhìn chàng trai kia thì thào nói: “Tôi thấy bên cạnh cô Lê có một người đàn ông. Tôi luôn cảm thấy hình như đã từng gặp cậu ta rồi…”
Trương Bảo Thành không nói thêm nữa, chàng trai quay đầu lại nhìn Trương Bảo Thành, vẻ mặt trở nên lạnh lùng nghiêm túc: “Ông không cần quan tâm đến việc này, ông chỉ cần biết, ông không quen biết anh ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
Giọng điệu của chàng trai rất bình thản nhưng lại khiến cho Trương Bảo Thành không rét mà run, không có can đảm suy nghĩ lung tung nữa.
Ông ta cũng không biết chàng trai này, nhưng khi ông ta được dẫn vào phòng Chung Cực Tam Đao này, ông ta cũng mơ hồ biết rõ.
“Vâng.” Trương Bảo Thành lui ra khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng Chung Cực Tam Đao này, ông lớn nhiều như mây, mà ông ta chỉ ở bên trong nói chuyện thôi đã phải chịu đựng khí thế khủng bố của những ông lớn này… Áp lực vô hình kia khiến ông ta cảm thấy nghẹt thở.
***
Lúc này, Lý tướng lĩnh đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da thật trong một căn phòng Vip dành cho các ông lớn nghỉ ngơi trong Đại hội đổ thạch.
Anh ta cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình, cả cánh tay gần như bị gẫy lìa.
Dù đến tận bây giờ cánh tay vẫn còn đang run rẩy.
Sự thâm sâu trong mắt Lý tướng lĩnh biến mất, thay vào đó là sự run sợ đến tột độ! Anh ta nhìn cánh tay phải của mình… vẻ mặt ngập tràn khó tin.
“Thưa anh, tôi mang nước đá đến theo yêu cầu của anh đây.” Cửa phòng được mở ra, người phục vụ bước vào, theo sau là hai người đàn ông vạm vỡ nhấc theo hai thùng nước đá cực lớn.
“Để đó đi.” Lý tướng lĩnh cắn răng, vẻ mặt vặn vẹo giống như đang chịu đựng cơn đau cực hạn nào đó.
Đặt thùng đá xuống, sau đó người phục vụ rời đi, Lý tướng lĩnh đặt mạnh cánh tay phải của mình vào trong thùng đầy đá, cái lạnh thấu xương khiến anh ta chậm rãi thở hắt ra.
Trong mắt anh ta lóe lên vẻ sâu xa, một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Vừa rồi, là một trận chiến nguy hiểm nhất trong cuộc đời anh ta!
Nó khiến anh ta hễ nghĩ tới gã bất tài vô dụng bám váy đàn bà kia là trong lòng vẫn run lên, tim đập như muốn rớt ra ngoài!
Sao gã bất tài đó lại mạnh như vậy?… Suýt chút nữa cánh tay phải của mình đã tàn phế!
Sắc mặt của Tô Loan Loan từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc tột độ.
“Chuyện này sao có thể…” Lê Kim Huyên ngẩn ra, không ngờ kết quả va chạm của hai cú đấm lại như thế này.
Cả hiện trường yên lặng như tờ, Trương Bảo Thành cũng im bặt. Ông ta biết, việc này chẳng liên quan gì đến ông ta. Ông ta không thích hợp tham gia vào vũng nước xoáy này.
Lê Kim Huyên vẻ mặt khó tin, ngẩn ngơ nhìn Trần Xuân Độ và Lý tướng lĩnh.
Lê Kim Huyên cũng nghĩ giống hệt Tô Loan Loan. Lý tướng lĩnh là tướng lĩnh cao cấp của Đội đặc nhiệm Yên Kinh, thân thủ vô cùng mạnh mẽ, nhất là Tô Loan Loan, càng hiểu rõ Quân Thể Quyền kia của Lý tướng lĩnh, uy lực khủng bố cỡ nào. Nếu đổi thành cơ thể của người bình thường khác, chắc chắn sẽ bị đấm thủng thành một lỗ máu.
Muốn đánh gãy tay Trần Xuân Độ… chỉ là việc nhỏ.
Nhưng lúc này cô ta lại nhìn thấy cái gì?
Sau khi đánh ra một đòn, Lý tướng lĩnh cũng lùi về sau mấy bước, cánh tay phải của anh ta không ngừng run rẩy.
Chỉ có Trần Xuân Độ như chẳng hề hấn gì, rút điếu thuốc ra rít một hơi.
Những người chứng kiến ngây ra như phỗng, Lý tướng lĩnh nhìn xuống cánh tay phải đang run rẩy tê rần của mình… Mà trong cơ thể anh ta, máu huyết dâng trào khiến anh ta suýt chút nữa đã thổ huyết!
May mà ý chí của anh ta đủ mạnh nên mới gắng nhịn lại được.
Lý tướng lĩnh kinh ngạc tột độ nhìn Trần Xuân Độ, sau khi nhận cú đấm Quân Thể Quyền cực mạnh vừa rồi, anh ta hiểu sâu sắc uy lực của nó khủng bố cỡ nào… mà cú đỡ đòn nhanh như chớp của Trần Xuân Độ vừa rồi lại không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ đơn giản như một cái phất tay.
Nhưng mà Lý tướng lĩnh vẫn yếu thế trước cú đấm này… Lý tướng lĩnh cực kỳ kinh ngạc, bởi anh ta không ngờ mình lại thua trong tay một gã lưu manh ở rể nhà họ Lê.
Lý tướng lĩnh vốn muốn ép Trần Xuân Độ sử dụng Quân Thể Quyền lần nữa… nhưng ai ngờ Trần Xuân Độ lại dùng sức đỡ lại… thế mà Lý tướng lĩnh vẫn không đánh lại!
Sự thật tàn khốc đã tát Lý tướng lĩnh một cái đau điếng… Anh ta là tướng lĩnh cao cấp của Đội đặc nhiệm Yên Kinh, thế mà lại bị một đứa vô dụng ăn bám chiếm thế thượng phong!
Mỉa mai cỡ nào!
Thoáng chốc con ngươi của Lý tướng lĩnh trở nên sâu thẳm… Anh ta thế mà không nhìn rõ Trần Xuân Độ. Lẽ nào cú ném qua vai lúc nãy chỉ là một lần bất ngờ?
Lý tướng lĩnh không hiểu, anh ta sâu kín nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không có được câu trả lời như ý muốn.
Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, bình tĩnh hờ hững lắc đầu: “Có lẽ tôi nhìn lầm rồi.”
Nói xong, anh ta liền xoay người, chậm rãi rời đi.
Lê Kim Huyên thấy Lý tướng lĩnh rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Này.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ đang ngậm điếu thuốc gọi Lý tướng lĩnh lại.
Lý tướng lĩnh hơi sựng lại, xoay người nhìn Trần Xuân Độ.
“Sau này xin anh đừng quấy rầy Lê Kim Huyên nữa.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ cực kỳ xấu xa, ngạo mạn.
Vẻ mặt Lý tướng lĩnh sa sầm, còn Lê Kim Huyên ở bên cạnh nghe xong lời này cũng ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn Trần Xuân Độ.
Một lúc sau cô mới sực tỉnh, khuôn mặt vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Tên này có ý gì? Anh đang tuyên bố chủ quyền sao? Tại sao anh lại dám phách lối như vậy?
Tuy Lê Kim Huyên vừa tức giận lại vừa xấu hổ nhưng không biết tại sao cô vẫn không hận Trần Xuân Độ được.
Mà Trương Bảo Thành thì không ngừng đánh giá Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên. Đúng là gừng càng già càng cay, không hổ là một con cáo già, ông ta vừa nhìn đã biết mối quan hệ của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.
“Hội trưởng Trương đừng nghe anh ấy nói mò. Đợi lát nữa xem tôi sẽ cho anh ấy biết tay!” Lê Kim Huyên hậm hực giải thích với Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành gật đầu cười ha ha: “Cô Lê, cô không cần nói đâu, tôi hiểu mà, tôi hiểu hết mà.”
Lê Kim Huyên cau mày, nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Trương Bảo Thành, đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như quả táo chín.
Vầng trán trắng nõn của cô nổi lên gân xanh, chắc chắn Trương Bảo Thành đã hiểu lầm rồi!
Lý tướng lĩnh nhìn Trần Xuân Độ thật sâu, tựa hồ muốn ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của anh trước khi xoay người rời đi.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng đang mờ dần của Lý tướng lĩnh, ánh mắt nhìn lên cánh tay phải đang run rẩy của anh ta, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Lần này thảm rồi. Anh đã đắc tội với Lý tướng lĩnh, chắc chắn sau này chúng ta sẽ sống không yên ở Yên Kinh đâu.” Lê Kim Huyên lao về phía Trần Xuân Độ, câu đầu tiên là quát lên với anh.
Ngược lại vẻ mặt Trần Xuân Độ lại cực kỳ hờ hững, tùy ý: “Sợ gì chứ, chỉ là một tướng quân cao cấp mà thôi. Dù ông trời có tới đây anh cũng không sợ.”
Lê Kim Huyên cười khinh khỉnh, quay đầu nhìn Trương Bảo Thành, gương mặt xinh đẹp ngập tràn áy náy: “Hội trưởng Trương, xin lỗi đã đắc tội Lý tướng lĩnh khiến ông khó xử rồi.”
Trương Bảo Thành lắc đầu nói: “Không sao, tôi với anh ta cũng không quen thân lắm, hơn nữa tôi là hội trưởng của hai Hiệp hội, anh ta không dám làm gì tôi đâu.”
Lê Kim Huyên lại trò chuyện với Trương Bảo Thành một hồi, Trương Bảo Thành nói: “Theo tôi được biết Đại hội đổ thạch lần này khác với trước đây, vì vậy cũng có rất nhiều đối thủ cạnh tranh… thậm chí còn có sự can thiệp từ nước ngoài.”
“Vì thế muốn vào được Chung Cực Tam Đao và muốn giành chiến thắng là điều rất khó.” Sắc mặt của Trương Bảo Thành lập tức trở nên nghiêm nghị, dù là ông ta cũng không tự tin lắm.
“Bởi vì ai được vào phòng cược Chung Cực Tam Đao cuối cùng đều là dân có tiếng trong giới đổ thạch, dù bản lĩnh có tốt đến mấy thì cuối cùng đổ thạch vẫn phải dựa vào một chữ cược. Nếu không may mắn thì không thể thắng được.” Trương Bảo Thành giải thích, vị Ngọc Vinh Hiên kia xuất thân từ gia thế đổ thạch hiển hách lâu đời, ánh mắt cực chuẩn, bản lĩnh đổ thạch có thể nói là tài giỏi hơn người, hơn nữa anh ta lại còn trẻ, tiềm đồ vô hạn.
Lê Kim Huyên nghe Trương Bảo Thành giới thiệu, sắc mặt dần dần trở nên khó coi. Cô giận dữ liếc mắt nhìn Trần Xuân Độ, chính vì cái gã này mà bọn họ mới tới Đại hội đổ thạch chưa được bao lâu đã đắc tội với một đống người như vậy!
Trương Bảo Thành cảm thán nói: “Ngay cả Ngọc Vinh Hiên cũng dám đắc tội, các người đúng là gây không ít rắc rối nhỉ? Anh ta khác hẳn với dáng vẻ không tranh với đời của mình, rõ ràng là một kẻ tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi.”
“Sợ cái gì, ai đến đây tham gia đổ thạch cũng là tiểu nhân cả thôi.” Trần Xuân Độ bĩu môi, giọng điệu cực kỳ xấu xa.
“Đã muộn rồi, các người trở về nghỉ ngơi cho sớm, sáng mai lại đến đây tham gia Đại hội đổ thạch nữa. Ngày đầu tiên của đại hội, người quá đông, có một số người nổi tiếng không thích lộ diện vẫn chưa tới đâu.” Trương Bảo Thành cười nói: “Đợi đến ngày mai, Đại hội sẽ lấy ra mấy viên đá nguyên thạch thô để cho những nhân vật đó đặt cược.”
Từ lúc kết nối được với Trương Bảo Thành, Lê Kim Huyên gần như vứt Trần Xuân Độ qua một bên, hoàn toàn tin tưởng mỗi một câu nói của Trương Bảo Thành.
Trên đường trở lại khách sạn rốt cuộc Trần Xuân Độ cũng không nhịn nổi nữa, vẻ mặt phiền muộn thốt lên: “Mẹ nó, Trương Bảo Thành kia là thần tiên biết trước hết mọi việc à? Em nghe lời ông ta như vậy…”
Lê Kim Huyên ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Trần Xuân Độ sau đó thì thầm vào tai anh bằng một giọng điệu hờ hững nhưng đầy mỉa mai: “Người ta là Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch và Giám định đá quý đấy, còn anh là ai?”
Trần Xuân Độ bị Lê Kim Huyên liếc mắt khinh thường thì cười lúng túng, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch đã là gì? Năm đó vẫn là kẻ thua trận dưới tay ông đây, đã vậy còn bị ông đây đánh cho một trận nhừ tử.”
“Anh nói gì?” Lê Kim Huyên không nghe rõ nửa câu sau của Trần Xuân Độ, cau mày hỏi lại.
“Không có gì.” Trần Xuân Độ cười lấy lòng nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Lê được thêm một đại tướng!”
Tô Loan Loan ngồi trên ghế tài xế, lái chiếc xe con mượn được từ tập đoàn Lê thị ở chi nhánh Yên Kinh. Cô ta nhìn Lê Kim Huyên đang trừng trị Trần Xuân Độ ở hàng ghế sau, khóe miệng khẽ cười, tiếp tục lái xe.
Chiếc xe lướt êm trên đường, phóng nhanh về hướng khách sạn ở phía xa.
***
Mà lúc này tại Đại hội đổ thạch, trong khu cược cao cấp, Trương Bảo Thành bước ra khỏi phòng cá cược nhìn xung quanh một vòng rồi đi vào một hành lang.
Hành lang này chính là hành lang mà Trần Xuân Độ vừa đi qua trước đó, cũng chính là hành lang dẫn đến phòng Chung Cực Tam Đao cuối cùng.
Bước vào phòng đổ thạch, Trương Bảo Thành liếc mắt nhìn từng bóng người trong đó, ông ta không dám ngẩng đầu lên nhìn, bởi vì những nhân vật có thể đổ thạch ở đây là những người ông ta đắc tội không nổi, dù ông ta có là Hội trưởng cũng vô dụng.
Ông ta chỉ biết duy nhất một điều là mỗi một nhân vật ở đây nếu bước ra ngoài, chỉ cần dậm chân một cái có thể khiến cả nước C rung chuyển.
Mà lần Đại hội đổ thạch này lại có thể thu hút rất nhiều nhân vật như vậy đến đây… điều này đủ khiến toàn bộ Yên Kinh rúng động.
Không ai biết tại sao bọn họ lại cùng lúc đến đây. Mà Trương Bảo Thành cũng nhờ vào chút quyền lợi của chức Hội trưởng của mình nên mờ hồ biết được tất cả bọn họ đến đây đều là vì một chàng trai trẻ.
Trương Bảo Thành đi tới bên cạnh một chàng trai, khẽ nói: “Tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, tìm được cô Lê, phục vụ cho cô ấy rồi.”
Chàng trai gật đầu, giọng điệu hờ hững, bình tĩnh nói: “Không bị cô ta phát hiện điều gì đấy chứ?”
“Cô ấy cũng hơi nghi ngờ, nhưng không hỏi kỹ…” Trương Bảo Thành hơi dừng lại, sau đó lại nhìn chàng trai kia thì thào nói: “Tôi thấy bên cạnh cô Lê có một người đàn ông. Tôi luôn cảm thấy hình như đã từng gặp cậu ta rồi…”
Trương Bảo Thành không nói thêm nữa, chàng trai quay đầu lại nhìn Trương Bảo Thành, vẻ mặt trở nên lạnh lùng nghiêm túc: “Ông không cần quan tâm đến việc này, ông chỉ cần biết, ông không quen biết anh ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
Giọng điệu của chàng trai rất bình thản nhưng lại khiến cho Trương Bảo Thành không rét mà run, không có can đảm suy nghĩ lung tung nữa.
Ông ta cũng không biết chàng trai này, nhưng khi ông ta được dẫn vào phòng Chung Cực Tam Đao này, ông ta cũng mơ hồ biết rõ.
“Vâng.” Trương Bảo Thành lui ra khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng Chung Cực Tam Đao này, ông lớn nhiều như mây, mà ông ta chỉ ở bên trong nói chuyện thôi đã phải chịu đựng khí thế khủng bố của những ông lớn này… Áp lực vô hình kia khiến ông ta cảm thấy nghẹt thở.
***
Lúc này, Lý tướng lĩnh đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da thật trong một căn phòng Vip dành cho các ông lớn nghỉ ngơi trong Đại hội đổ thạch.
Anh ta cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình, cả cánh tay gần như bị gẫy lìa.
Dù đến tận bây giờ cánh tay vẫn còn đang run rẩy.
Sự thâm sâu trong mắt Lý tướng lĩnh biến mất, thay vào đó là sự run sợ đến tột độ! Anh ta nhìn cánh tay phải của mình… vẻ mặt ngập tràn khó tin.
“Thưa anh, tôi mang nước đá đến theo yêu cầu của anh đây.” Cửa phòng được mở ra, người phục vụ bước vào, theo sau là hai người đàn ông vạm vỡ nhấc theo hai thùng nước đá cực lớn.
“Để đó đi.” Lý tướng lĩnh cắn răng, vẻ mặt vặn vẹo giống như đang chịu đựng cơn đau cực hạn nào đó.
Đặt thùng đá xuống, sau đó người phục vụ rời đi, Lý tướng lĩnh đặt mạnh cánh tay phải của mình vào trong thùng đầy đá, cái lạnh thấu xương khiến anh ta chậm rãi thở hắt ra.
Trong mắt anh ta lóe lên vẻ sâu xa, một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Vừa rồi, là một trận chiến nguy hiểm nhất trong cuộc đời anh ta!
Nó khiến anh ta hễ nghĩ tới gã bất tài vô dụng bám váy đàn bà kia là trong lòng vẫn run lên, tim đập như muốn rớt ra ngoài!
Sao gã bất tài đó lại mạnh như vậy?… Suýt chút nữa cánh tay phải của mình đã tàn phế!
Bình luận facebook