Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310
CHƯƠNG 310: NGUYÊN NHÂN NHÂN VẬT LỚN ĐẾN
Hai khối nguyên thạch trị giá hàng trăm tỉ kia lặng lẽ nằm dưới mặt đất, mà Long Nha trong tay Trần Xuân Độ như một tia sét cắt vào sâu vài chục centimet vào nguyên thạch.
Trương Bảo Thành nhìn hành động này của Trần Xuân Độ, gần như lập tức hiểu ra… Hóa ra là tên này muốn dùng Long Nha trong tay mình để cắt nguyên thạch!
Nhưng, có thể sao?
Nguyên thạch vốn nên dùng mắt cắt và nên được các thầy chuyên môn cắt, nhất là loại nguyên thạch có khả năng sở hữu bảo vật quý hiếm như này, càng cần những thầy có kinh nghiệm và kĩ năng cắt điêu luyện mới được, nếu không sẽ rất dễ phá hoại nguyên thạch, chỉ cần lệch một chút hoặc dùng hơi nhiều sức một chút thì có thể sẽ khiến nguyên liệu ngọc bên trong thành phề liệu.
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ đang làm gì? Trương Bảo Thành tức giận nhìn Trần Xuân Độ, tức đến mức toàn thân run rấy, nghiền răng nghiền lợi… Không ngờ tên này lại nghĩ đến việc dùng Long Nha để cắt, đúng là đang tìm chết mài!
Trên đất nước C hiện nay không có bắt cứ một tên nhà giàu nào dám lãng phí nguyên thạch như vậy!
Trương Bảo Thành tức đến mức chỉ tay vào mặt Trần Xuân Độ cũng có chút run rấy, ông ta giận dữ nói: “Không biết cái gì thì cút ra cho tôi, không hiểu biết gì còn đưa ra máy ý định ngu xuẩn ở đây… Cậu có biết khối nguyên thạch này quý trọng đến mức nào không, cắt hỏng rồi cậu đền nổi không?!”
Trần Xuân Độ cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Đền thì đền, có gì mà không đền nỗi chứ, một tảng đá rách nát mà thôi, đừng có thần thánh hóa nó lên.”
“Cậu… đúng là một kẻ bụi đời, cậu rút đao ra cho tôi!” Trương Bảo Thành đứng trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ, tức đến mức chửi thê.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu lên, nhìn Trương Bảo Thành, ánh mắt trở nên thích thú, anh thả lỏng tay ra, dáng vẻ như mặc Trương Bảo Thành muốn làm gì thì làm.
Trương Bảo Thành khinh thường nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi lăn lộn trong giới đỗ thạch mười năm, lần đầu tiên nhìn thấy người lãng phí nguyên thạch như cậu… Cậu làm vậy là đang phạm tội đó!”
Trương Bảo Thành nói xong, rồi cầm lấy chuôi đao rồi đột nhiên ra sức, muốn rút nó ra.
Sau khi ông ta ra sức thì lại phát hiện, cây đao không hề di chuyển, vẫn nằm yên trong nguyên thạch.
Trương Bảo Thành biến sắc, ông ta cúi đầu nhìn cây đao kẹt trong nguyên thạch, hít sâu một hơi, nghiền răng thật chặt, dồn hết sức bình sinh kéo ra.
Nhưng cây đao vẫn không hề dịch chuyển, giống như đã dính chặt trong nguyên thạch vậy.
Trương Bảo Thành biến sắc, bất kể ông ta có cố gắng thế nào, đến cuối cùng đỏ ửng cả mặt nhưng vẫn không thể rút cây đao ra.
“Hội trưởng Trương, một cây đao nhỏ như vậy mà cũng không thể rút ra sao?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, khẽ nhếch miệng.
Sắc mặt Trương Bảo Thành tái xanh: “Cậu đợi đó cho tôi!”
Trương Bảo Thành nói xong, tức giận bừng bừng xông ra ngoài.
Chẳng máy chốc, Lê Kim Huyên giận dữ đi giày cao gót xông vào, trên gương mặt xinh đẹp tinh tế là lửa giận phừng phừng.
Mà lúc Lê Kim Huyên xông vào phòng cũng chính là lúc Trần Xuân Độ đang cầm Long Nha cắt xuống đao cuối cùng.
“Keng!”
Trần Xuân Độ hét lên, ánh mắt sâu thẳm, Long Nha trong tay như hóa thành một luồng sáng đen, chém xuống với tốc độ nhanh chóng!
Một chút tàn ảnh màu đen mơ hồ lóe lên, Lê Kim Huyên không nhìn thấy thứ gì, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên rõ ràng.
“Trần Xuân Độ!” Lê Kim Huyên nhìn thấy nguyên thạch bị cắt ra, sắc mặt cứng lại, lúc cô phản ứng lại thì gương mặt trở nên vô cùng giận dữ!
“Ngừng tay!” Lê Kim Huyên nghiền răng, quả nhiên Trương Bảo Thành nói không sai… Tên này lại dám tự ý làm chủ, tự cắt nguyên thạch ra!
Điều này rất dễ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nỗi!
Mà lúc này, Lê Kim Huyên có nói gì nữa thì cũng đã muộn rồi, sau khi nhìn thấy nguyên thạch bị cắt ra, cô tức giận đến mức nỗ phổi.
“Ai cho phép anh tự mình làm chủ, cắt nguyên thạch ra.” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng chỉ trích, chất vấn Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ngơ ra, sắc mặt Lê Kim Huyên trắng bệch, cô nhìn khối nguyên thạch này chỉ thấy trời đất xoay chuyển.
Khối nguyên thạch hàng vài trăm tỉ… đã bị Trần Xuân Độ dùng cách này để cắt ra… trái tim Lê Kim Huyên như đang nhỏ máu!
“Tạo nghiệp mà… Một khối nguyên thạch tốt như vậy đã bị cậu lãng phí rồi, đúng là tội lỗi mà!” Trương Bảo Thành ôm ngực, nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt như có thể giết người!
Nếu ánh mắt có thể giết người, e là Trần Xuân Độ đã chết hàng trăm nghìn lần rồi!
“Mau đi mời thầy cắt tới, xem xem có thể cứu được nữa không.” Trương Bảo Thành nói với Tô Loan Loan.
“Không phải chỉ là cắt một khối đá thôi sao, có cần phải hoảng hồn đến vậy không…” Trần Xuân Độ không kìm được lẫm bẩm nói.
“Một tên nhà quê như cậu thì biết gì chứ… Tổng giám đốc Lê, tôi đề nghị cậu ta không cần xuất hiện trong đại hội đỗ thạch nữa, lần này cậu ta phá hoại khối nguyên thạch này, nói không chừng sau này còn phá hoại nhiều hơn nữa!” Trương Bảo Thành nghiêm giọng nói.
“Này, ông già, ông như vậy là không được đâu đó.” Trần Xuân Độ bĩu môi, vô lại nói.
“Người ta là ông già sao, gọi là hội trưởng Trương.” Lê Kim Huyên đứng bên cạnh nghiêm giọng chỉ trích, chỉnh đồn lại Trần Xuân Độ.
“Nếu nguyên thạch bị tổn hại nghiêm trọng thì đồng nghĩa với việc cậu đã khiến tập đoàn Lê thị tổn thất hàng vài trăm tỉ đó!” Trương Bảo Thành nghiêm giọng quát.
Chẳng máy chốc, một thầy cắt khổ sở mang máy cắt cùng Tô Loan Loan đi vào.
“Sư phụ, phiền ông xem qua khối nguyên thạch này có bị tổn hại nghiêm trọng không.” Trương Bảo Thành đứng bên cạnh hỏi.
Thầy cắt nhìn qua rồi ngơ ra: “Vết cắt rất hoàn hảo, tôi chưa từng thấy vết cắt hoàn hảo như vậy bao giờ… Thủ pháp này lạ lẫm, nhưng lại vô cùng tinh tế.”
Lời của thầy cắt khiến Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên ngơ ra, sắc mặt Lê Kim Huyên ngơ ngác, thậm chí Trương Bảo Thành còn nghi ngờ mình đã nghe sai, không dám tin hỏi lại: “Sư phụ, ông chắc chắn chứ?”
Thầy cắt sờ vết cắt và đường nét trên khối nguyên thạch, sắc mặt có chút kích động: “Đương nhiên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi còn không tin lại có kĩ năng cắt hoàn hảo đến vậy.”
“Sao có thể chứ… tôi tận mắt nhìn thầy cậu ta dùng đao cắt mà!” Trương Bảo Thành trừng lớn mắt, cho dù ông ta có là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nước C, nhưng sau khi nghe thấy lời thầy cắt nói ông ta cũng không khỏi ngơ ngác!
“Đao… sao có thể, nêu thật sự là dùng đao cắt, vậy cây đao này chính là một món đồ vô cùng tốt.” Thầy cắt nhìn Trần Xuân Độ: “Muốn cắt cũng không nhất định phải dùng máy cắt, có một vài bậc thầy đẳng cấp cũng có thể không dùng máy cắt để cắt, nhưng cắt kiểu đó thì độ khó cực kì cao…”
Đầu Trương Bảo Thành vang lên tiếng ong ong, ông ta không dám tin nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng không thể nào bình tĩnh nỗi.
Dù có thể nào ông ta cũng không thể tin lời thầy cắt nói, Trần Xuân Độ vậy mà lại là bậc thầy sao? Tên nhà quê có vẻ cà lơ phất phơ này lại có thể dùng đao đề cắt? Ông ta lăn lộn trong giới đổ thạch mười năm cũng chưa từng nghe thấy ai có thể làm được!
Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, không nói gì cả, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại khiến sắc mặt của Trương Bảo Thành rất khó coi, mặt ông ta nóng phừng phực, như vừa bị tát một cái thật mạnh vậy!
Mắt mặt quá, đường đường là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch mà ông ta cũng có lúc sai lầm! Sao có thể tin được chứ!
Sắc mặt của Trương Bảo Thành rất khó coi, lúc xanh lúc trắng… một lúc lâu cũng không thể nói thành lời.
Nếu là người bình thường đương nhiên sẽ không tính toán nhiều như vậy, nhưng Trương Bảo Thành là ai chứ, là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, không ngờ lại bị một tên nhà quê vả mặt đau như vậy!
Sau khi Lê Kim Huyên mời thầy cắt rời đi, thấy sắc mặt khó coi của Trương Bảo Thành, vội an ủi ông ta, kết quả phải chê Trần Xuân Độ tơi tả mới khiến sắc mặt Trương Bảo Thành tốt hơn một chút.
“Hội trưởng Trương, anh ta chỉ là một người ngoài, ông là tiền bối, không cẩn thận nhìn nhầm cũng rất bình thường, không cần tính toán với anh ta nhiều làm gì, lát nữa tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt anh ta!”
Lê Kim Huyên mỉm cười, vô cùng quyến rũ.
Trương Bảo Thành gật đầu, cúi xuống nhìn khối nguyên thạch đã bị cắt ra kia, sắc mặt hơi ngơ ra.
“Sao rồi hội trưởng Trương, cắt ra được thứ gì rồi?” Lê Kim Huyên vội hỏi.
Sắc mặt Trương Bảo Thành cứng nhắc, quan sát kĩ lưỡng một hồi rồi ông ta khẽ lắc đầu với Lê Kim Huyên: “Không phải bảo vật quý hiếm gì cả… tôi cũng không chắc chắn lắm?”
Lê Kim Huyên ngơ ra: “Còn có bảo vật mà ông không thể chắc chắn sao?”
Trương Bảo Thành gật đầu: “Sự hình thành của nguyên thạch rất phức tạp… một số ít nguyên thạch sẽ không tồn tại nguyên liệu ngọc, mà sẽ là một số vật đặc thù… nhưng đa số đều là phế liệu, giá trị thậm chí còn không bằng nguyên liệu ngọc rẻ tiền.”
Lê Kim Huyên hậm hực nhìn khối nguyên thạch đã bị cắt ra kia: “Ý của ông là, bên trong khối nguyên thạch này chính là phế liệu?”
Trương Bảo Thành nói: “Chắc là vậy… Trùng hợp là khối nguyên thạch này phong ấn một vài thứ ở bên trong, nhưng có tám đến chín phần là phế liệu, loại nguyên thạch này không thể nào có nguyên liệu ngọc được, hoàn toàn không cần cắt đến lần thứ hai.”
Lời của Trương Bảo Thành như một chậu nước lạnh, dội đi phần lớn sự vui mừng và kích động của Lê Kim Huyên, cô nhìn khối nguyên thạch, thở dài: “Bỏ đi, dù sao cũng không thiệt.”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ra lệnh nói: “Lát nữa vất nó đi.”
Trương Bảo Thành an ủi nói: “Khối này không có, nhưng khối còn lại vẫn chưa biết được, tổng giám đốc Lê, khối còn lại xử lí thế nào đây?”
Lúc này Lê Kim Huyên đã chẳng còn chút hứng thú nào nữa, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thất vọng, nhàn nhạt nói: “Đến lúc đó rồi nói, đi đến khu cá cược cao cấp xem trước đi.”
“Cũng được.”
Trương Bảo Thành, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan ra khỏi phòng, để lại một mình Trần Xuân Độ mang khối nguyên thạch này đi vắt.
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn khối nguyên thạch này, vẻ kiêu ngạo ngang ngược trên mặt anh nhạt dần, để lộ ra sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Keng!”
Lại một âm thanh chói tai vang lên, Trần Xuân Độ rút Long Nha lại, Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên sẽ không thể ngờ được, lúc này Trần Xuân Độ lại cắt lần thứ hai!
Sau khi cắt xong, khối nguyên thạch trước đó bị Trương Bảo Thành nói là phế liệu lại xuất hiện một màu đỏ rực!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Xuân Độ mở cửa ra, người thanh niên kẹp điều xì gà đi vào, anh ta mặc một bộ vest màu xám thẳng tắp khiến anh ta trông ô cùng phóng khoáng.
“Đại ca, sao rồi, sao đột nhiên lại gọi em tới đây.” Sau khi người thanh niên bước vào thì bắt đầu nhìn bốn phía quanh phòng.
“Chuyển cái này về căn cứ thông qua đường bí mật.”
Trần Xuân Độ cần thận nhắc khối nguyên thạch lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc!
“Đây là…” Người thành niên nhìn khối nguyên thạch, lập tức biến sắc!
“Trong này sao lại có thể xuất hiện thứ này chứ!” Người thanh niên nhíu chặt mày, tim đập mãnh liệt!
Bàn tay kẹp điều xì gà của anh ta cũng đang run rấy! Đó là phản ứng chỉ xuất hiện khi vô cùng kinh ngạc!
Trần Xuân Độ bình tĩnh, giọng nói còn có chút sâu xa phức tạp khó lường: “Đây mới là nguyên nhân các nhân vật lớn khắp nước C ùn ùn kéo tới!”
Hai khối nguyên thạch trị giá hàng trăm tỉ kia lặng lẽ nằm dưới mặt đất, mà Long Nha trong tay Trần Xuân Độ như một tia sét cắt vào sâu vài chục centimet vào nguyên thạch.
Trương Bảo Thành nhìn hành động này của Trần Xuân Độ, gần như lập tức hiểu ra… Hóa ra là tên này muốn dùng Long Nha trong tay mình để cắt nguyên thạch!
Nhưng, có thể sao?
Nguyên thạch vốn nên dùng mắt cắt và nên được các thầy chuyên môn cắt, nhất là loại nguyên thạch có khả năng sở hữu bảo vật quý hiếm như này, càng cần những thầy có kinh nghiệm và kĩ năng cắt điêu luyện mới được, nếu không sẽ rất dễ phá hoại nguyên thạch, chỉ cần lệch một chút hoặc dùng hơi nhiều sức một chút thì có thể sẽ khiến nguyên liệu ngọc bên trong thành phề liệu.
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ đang làm gì? Trương Bảo Thành tức giận nhìn Trần Xuân Độ, tức đến mức toàn thân run rấy, nghiền răng nghiền lợi… Không ngờ tên này lại nghĩ đến việc dùng Long Nha để cắt, đúng là đang tìm chết mài!
Trên đất nước C hiện nay không có bắt cứ một tên nhà giàu nào dám lãng phí nguyên thạch như vậy!
Trương Bảo Thành tức đến mức chỉ tay vào mặt Trần Xuân Độ cũng có chút run rấy, ông ta giận dữ nói: “Không biết cái gì thì cút ra cho tôi, không hiểu biết gì còn đưa ra máy ý định ngu xuẩn ở đây… Cậu có biết khối nguyên thạch này quý trọng đến mức nào không, cắt hỏng rồi cậu đền nổi không?!”
Trần Xuân Độ cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Đền thì đền, có gì mà không đền nỗi chứ, một tảng đá rách nát mà thôi, đừng có thần thánh hóa nó lên.”
“Cậu… đúng là một kẻ bụi đời, cậu rút đao ra cho tôi!” Trương Bảo Thành đứng trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ, tức đến mức chửi thê.
Trần Xuân Độ ngẩng đầu lên, nhìn Trương Bảo Thành, ánh mắt trở nên thích thú, anh thả lỏng tay ra, dáng vẻ như mặc Trương Bảo Thành muốn làm gì thì làm.
Trương Bảo Thành khinh thường nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi lăn lộn trong giới đỗ thạch mười năm, lần đầu tiên nhìn thấy người lãng phí nguyên thạch như cậu… Cậu làm vậy là đang phạm tội đó!”
Trương Bảo Thành nói xong, rồi cầm lấy chuôi đao rồi đột nhiên ra sức, muốn rút nó ra.
Sau khi ông ta ra sức thì lại phát hiện, cây đao không hề di chuyển, vẫn nằm yên trong nguyên thạch.
Trương Bảo Thành biến sắc, ông ta cúi đầu nhìn cây đao kẹt trong nguyên thạch, hít sâu một hơi, nghiền răng thật chặt, dồn hết sức bình sinh kéo ra.
Nhưng cây đao vẫn không hề dịch chuyển, giống như đã dính chặt trong nguyên thạch vậy.
Trương Bảo Thành biến sắc, bất kể ông ta có cố gắng thế nào, đến cuối cùng đỏ ửng cả mặt nhưng vẫn không thể rút cây đao ra.
“Hội trưởng Trương, một cây đao nhỏ như vậy mà cũng không thể rút ra sao?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, khẽ nhếch miệng.
Sắc mặt Trương Bảo Thành tái xanh: “Cậu đợi đó cho tôi!”
Trương Bảo Thành nói xong, tức giận bừng bừng xông ra ngoài.
Chẳng máy chốc, Lê Kim Huyên giận dữ đi giày cao gót xông vào, trên gương mặt xinh đẹp tinh tế là lửa giận phừng phừng.
Mà lúc Lê Kim Huyên xông vào phòng cũng chính là lúc Trần Xuân Độ đang cầm Long Nha cắt xuống đao cuối cùng.
“Keng!”
Trần Xuân Độ hét lên, ánh mắt sâu thẳm, Long Nha trong tay như hóa thành một luồng sáng đen, chém xuống với tốc độ nhanh chóng!
Một chút tàn ảnh màu đen mơ hồ lóe lên, Lê Kim Huyên không nhìn thấy thứ gì, chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên rõ ràng.
“Trần Xuân Độ!” Lê Kim Huyên nhìn thấy nguyên thạch bị cắt ra, sắc mặt cứng lại, lúc cô phản ứng lại thì gương mặt trở nên vô cùng giận dữ!
“Ngừng tay!” Lê Kim Huyên nghiền răng, quả nhiên Trương Bảo Thành nói không sai… Tên này lại dám tự ý làm chủ, tự cắt nguyên thạch ra!
Điều này rất dễ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nỗi!
Mà lúc này, Lê Kim Huyên có nói gì nữa thì cũng đã muộn rồi, sau khi nhìn thấy nguyên thạch bị cắt ra, cô tức giận đến mức nỗ phổi.
“Ai cho phép anh tự mình làm chủ, cắt nguyên thạch ra.” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng chỉ trích, chất vấn Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ ngơ ra, sắc mặt Lê Kim Huyên trắng bệch, cô nhìn khối nguyên thạch này chỉ thấy trời đất xoay chuyển.
Khối nguyên thạch hàng vài trăm tỉ… đã bị Trần Xuân Độ dùng cách này để cắt ra… trái tim Lê Kim Huyên như đang nhỏ máu!
“Tạo nghiệp mà… Một khối nguyên thạch tốt như vậy đã bị cậu lãng phí rồi, đúng là tội lỗi mà!” Trương Bảo Thành ôm ngực, nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt như có thể giết người!
Nếu ánh mắt có thể giết người, e là Trần Xuân Độ đã chết hàng trăm nghìn lần rồi!
“Mau đi mời thầy cắt tới, xem xem có thể cứu được nữa không.” Trương Bảo Thành nói với Tô Loan Loan.
“Không phải chỉ là cắt một khối đá thôi sao, có cần phải hoảng hồn đến vậy không…” Trần Xuân Độ không kìm được lẫm bẩm nói.
“Một tên nhà quê như cậu thì biết gì chứ… Tổng giám đốc Lê, tôi đề nghị cậu ta không cần xuất hiện trong đại hội đỗ thạch nữa, lần này cậu ta phá hoại khối nguyên thạch này, nói không chừng sau này còn phá hoại nhiều hơn nữa!” Trương Bảo Thành nghiêm giọng nói.
“Này, ông già, ông như vậy là không được đâu đó.” Trần Xuân Độ bĩu môi, vô lại nói.
“Người ta là ông già sao, gọi là hội trưởng Trương.” Lê Kim Huyên đứng bên cạnh nghiêm giọng chỉ trích, chỉnh đồn lại Trần Xuân Độ.
“Nếu nguyên thạch bị tổn hại nghiêm trọng thì đồng nghĩa với việc cậu đã khiến tập đoàn Lê thị tổn thất hàng vài trăm tỉ đó!” Trương Bảo Thành nghiêm giọng quát.
Chẳng máy chốc, một thầy cắt khổ sở mang máy cắt cùng Tô Loan Loan đi vào.
“Sư phụ, phiền ông xem qua khối nguyên thạch này có bị tổn hại nghiêm trọng không.” Trương Bảo Thành đứng bên cạnh hỏi.
Thầy cắt nhìn qua rồi ngơ ra: “Vết cắt rất hoàn hảo, tôi chưa từng thấy vết cắt hoàn hảo như vậy bao giờ… Thủ pháp này lạ lẫm, nhưng lại vô cùng tinh tế.”
Lời của thầy cắt khiến Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên ngơ ra, sắc mặt Lê Kim Huyên ngơ ngác, thậm chí Trương Bảo Thành còn nghi ngờ mình đã nghe sai, không dám tin hỏi lại: “Sư phụ, ông chắc chắn chứ?”
Thầy cắt sờ vết cắt và đường nét trên khối nguyên thạch, sắc mặt có chút kích động: “Đương nhiên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi còn không tin lại có kĩ năng cắt hoàn hảo đến vậy.”
“Sao có thể chứ… tôi tận mắt nhìn thầy cậu ta dùng đao cắt mà!” Trương Bảo Thành trừng lớn mắt, cho dù ông ta có là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nước C, nhưng sau khi nghe thấy lời thầy cắt nói ông ta cũng không khỏi ngơ ngác!
“Đao… sao có thể, nêu thật sự là dùng đao cắt, vậy cây đao này chính là một món đồ vô cùng tốt.” Thầy cắt nhìn Trần Xuân Độ: “Muốn cắt cũng không nhất định phải dùng máy cắt, có một vài bậc thầy đẳng cấp cũng có thể không dùng máy cắt để cắt, nhưng cắt kiểu đó thì độ khó cực kì cao…”
Đầu Trương Bảo Thành vang lên tiếng ong ong, ông ta không dám tin nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng không thể nào bình tĩnh nỗi.
Dù có thể nào ông ta cũng không thể tin lời thầy cắt nói, Trần Xuân Độ vậy mà lại là bậc thầy sao? Tên nhà quê có vẻ cà lơ phất phơ này lại có thể dùng đao đề cắt? Ông ta lăn lộn trong giới đổ thạch mười năm cũng chưa từng nghe thấy ai có thể làm được!
Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, không nói gì cả, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại khiến sắc mặt của Trương Bảo Thành rất khó coi, mặt ông ta nóng phừng phực, như vừa bị tát một cái thật mạnh vậy!
Mắt mặt quá, đường đường là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch mà ông ta cũng có lúc sai lầm! Sao có thể tin được chứ!
Sắc mặt của Trương Bảo Thành rất khó coi, lúc xanh lúc trắng… một lúc lâu cũng không thể nói thành lời.
Nếu là người bình thường đương nhiên sẽ không tính toán nhiều như vậy, nhưng Trương Bảo Thành là ai chứ, là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, không ngờ lại bị một tên nhà quê vả mặt đau như vậy!
Sau khi Lê Kim Huyên mời thầy cắt rời đi, thấy sắc mặt khó coi của Trương Bảo Thành, vội an ủi ông ta, kết quả phải chê Trần Xuân Độ tơi tả mới khiến sắc mặt Trương Bảo Thành tốt hơn một chút.
“Hội trưởng Trương, anh ta chỉ là một người ngoài, ông là tiền bối, không cẩn thận nhìn nhầm cũng rất bình thường, không cần tính toán với anh ta nhiều làm gì, lát nữa tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt anh ta!”
Lê Kim Huyên mỉm cười, vô cùng quyến rũ.
Trương Bảo Thành gật đầu, cúi xuống nhìn khối nguyên thạch đã bị cắt ra kia, sắc mặt hơi ngơ ra.
“Sao rồi hội trưởng Trương, cắt ra được thứ gì rồi?” Lê Kim Huyên vội hỏi.
Sắc mặt Trương Bảo Thành cứng nhắc, quan sát kĩ lưỡng một hồi rồi ông ta khẽ lắc đầu với Lê Kim Huyên: “Không phải bảo vật quý hiếm gì cả… tôi cũng không chắc chắn lắm?”
Lê Kim Huyên ngơ ra: “Còn có bảo vật mà ông không thể chắc chắn sao?”
Trương Bảo Thành gật đầu: “Sự hình thành của nguyên thạch rất phức tạp… một số ít nguyên thạch sẽ không tồn tại nguyên liệu ngọc, mà sẽ là một số vật đặc thù… nhưng đa số đều là phế liệu, giá trị thậm chí còn không bằng nguyên liệu ngọc rẻ tiền.”
Lê Kim Huyên hậm hực nhìn khối nguyên thạch đã bị cắt ra kia: “Ý của ông là, bên trong khối nguyên thạch này chính là phế liệu?”
Trương Bảo Thành nói: “Chắc là vậy… Trùng hợp là khối nguyên thạch này phong ấn một vài thứ ở bên trong, nhưng có tám đến chín phần là phế liệu, loại nguyên thạch này không thể nào có nguyên liệu ngọc được, hoàn toàn không cần cắt đến lần thứ hai.”
Lời của Trương Bảo Thành như một chậu nước lạnh, dội đi phần lớn sự vui mừng và kích động của Lê Kim Huyên, cô nhìn khối nguyên thạch, thở dài: “Bỏ đi, dù sao cũng không thiệt.”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ra lệnh nói: “Lát nữa vất nó đi.”
Trương Bảo Thành an ủi nói: “Khối này không có, nhưng khối còn lại vẫn chưa biết được, tổng giám đốc Lê, khối còn lại xử lí thế nào đây?”
Lúc này Lê Kim Huyên đã chẳng còn chút hứng thú nào nữa, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thất vọng, nhàn nhạt nói: “Đến lúc đó rồi nói, đi đến khu cá cược cao cấp xem trước đi.”
“Cũng được.”
Trương Bảo Thành, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan ra khỏi phòng, để lại một mình Trần Xuân Độ mang khối nguyên thạch này đi vắt.
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn khối nguyên thạch này, vẻ kiêu ngạo ngang ngược trên mặt anh nhạt dần, để lộ ra sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Keng!”
Lại một âm thanh chói tai vang lên, Trần Xuân Độ rút Long Nha lại, Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên sẽ không thể ngờ được, lúc này Trần Xuân Độ lại cắt lần thứ hai!
Sau khi cắt xong, khối nguyên thạch trước đó bị Trương Bảo Thành nói là phế liệu lại xuất hiện một màu đỏ rực!
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Xuân Độ mở cửa ra, người thanh niên kẹp điều xì gà đi vào, anh ta mặc một bộ vest màu xám thẳng tắp khiến anh ta trông ô cùng phóng khoáng.
“Đại ca, sao rồi, sao đột nhiên lại gọi em tới đây.” Sau khi người thanh niên bước vào thì bắt đầu nhìn bốn phía quanh phòng.
“Chuyển cái này về căn cứ thông qua đường bí mật.”
Trần Xuân Độ cần thận nhắc khối nguyên thạch lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc!
“Đây là…” Người thành niên nhìn khối nguyên thạch, lập tức biến sắc!
“Trong này sao lại có thể xuất hiện thứ này chứ!” Người thanh niên nhíu chặt mày, tim đập mãnh liệt!
Bàn tay kẹp điều xì gà của anh ta cũng đang run rấy! Đó là phản ứng chỉ xuất hiện khi vô cùng kinh ngạc!
Trần Xuân Độ bình tĩnh, giọng nói còn có chút sâu xa phức tạp khó lường: “Đây mới là nguyên nhân các nhân vật lớn khắp nước C ùn ùn kéo tới!”
Bình luận facebook