Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 349
CHƯƠNG 349: THAY TRỜI HÀNH ĐẠO!
Trong biệt thự nhà họ Đỗ, chủ nhà họ Đỗ ngồi trong phòng khách, hai cô gái mặc sườn xám đang cởi áo khoác bị ướt mưa của chủ nhà họ Đỗ và ông lão áo đen, dùng máy sấy sấy khô tóc cho bọn họ.
Sau khi làm xong những chuyện này, chủ nhà họ Đỗ mới đứng lên, bước vào nhà ăn, đi về phía Trần Xuân Độ đang dùng bữa.
Vẻ mặt chủ nhà họ Đỗ bình tĩnh, bước đi chậm rãi, không chút gợn sóng, tiếng bước chân như đang không ngừng kéo dài, vang vọng trong căng biệt thự xa hoa.
Gã ta đi tới trước bàn cơm tây, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.
Bầu không khí ngày càng yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến da đầu người ta tê dại!
Một nữ giúp việc tiến lên, kéo ghế ra cho chủ nhà họ Đỗ.
Chủ nhà họ Đỗ từ từ ngồi xuống, gã ta chưa từng rời mắt khỏi Trần Xuân Độ một phút giây nào.
Khí thế trên người anh vô cùng hơn người, tiềm ẩn bên trong, khiến người ta không nhìn thấu sâu cạn.
Ông lão áo đen cũng nhanh chóng đi tới, ngồi xuống bên cạnh chủ nhà họ Đỗ, nhìn Trần Xuân Độ, khóe miệng vẫn còn treo nụ cười giễu cọt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trần Xuân Độ ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, cả người tựa như một pho tượng, chỉ có đôi mặt trong mặt nạ ngày càng trở nên lạnh lẽo.
“Trạm trưởng Lý đâu?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Đừng nôn nóng, ăn xong bữa cơm này là cậu có thể nhìn thấy ông ta thôi.” Chủ nhà họ Đỗ ung dung đáp lời, còn cong môi nở nụ cười.
Gã ta cười nhìn Trần Xuân Độ, tựa như thợ săn đang nhìn con mồi của mình vậy.
Gã ta đột nhiên vỗ tay một cái, nói: “Lên món đi.”
Lúc này, ông lão áo đen nở nụ cười kỳ lạ, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt châm chọc.
Ánh đèn xung quanh đột nhiên tắt hết, trước mắt tối sầm lại, máy nữ giúp việc tiền lên, dọn nến trên bàn ăn, ánh nên mờ tối chiếu sáng bàn ăn.
Ánh nến dịu dàng, nhưng lại không có chút lãng mạn nào dưới bầu không khí thế này, ngược lại còn khiến nội tâm người ta trở nên lo sợ bắt an.
Bên ngoài biệt thự mưa vẫn rơi xối xả, mưa như trút nước không ngừng rửa sạch căn biệt thự, sự yên tĩnh trong biệt thự và sự ầm ï bên ngoài tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Nhà ăn trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Sau khi rót cho mình một ly Laffey, chủ nhà họ Đỗ cầm dao nĩa trong tay, bắt đầu cắt sườn dê.
Ông lão áo đen thì ung dung ăn bào ngư.
Lúc ăn, ông ta không nhìn vào bàn ăn mà đi nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt nóng bỏng như cô gái trẻ tuổi kia đang trần truồng trước mặt ông ta vậy.
Điều này rất dễ khiến người ta không biết rốt cuộc ông ta muốn ăn loại bào ngư nào!
Lúc chủ nhà họ Đỗ và ông lão áo đen đang ăn ngon lành, Trần Xuân Độ ngồi yên trên ghế, anh nhìn chằm chằm bàn ăn, không hề thấy đói chút nào.
Nếu là lúc trước, chắc chắn anh sẽ có suy nghĩ không muốn lãng phí, không kiêng nề gì mà ăn như hỗ đói, nhưng bây giờ ở đây, anh lại không muốn ăn chút nào, trong lòng anh có sát khí ngút trời đang sôi sục.
“Sao không ăn?” Chủ nhà họ Đỗ ngừng ăn, gã ta thấy Trần Xuân Độ không hề muốn ăn thì mỉm cười hỏi.
Trần Xuân Độ quay đầu, lạnh lùng nhìn gã ta: “Nấu quá tệ, không thấy ngon.”
Ông lão áo đen híp mắt tỏ vẻ không vui, châm chọc: “Có thể ăn được cái gì hay cái đấy, đây coi như bữa ăn cuối cùng của cậu rồi, sau này cậu muốn ăn cũng không còn cơ hội nữa đâu.”
Ông lão áo đen bình tĩnh nói, như rất chắc chắn là lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đổi món khác cho cậu ta.” Vẻ mặt chủ nhà họ Đỗ không hề thay đổi, gã ta búng tay một cái, một nữ giúp việc tiền lên, đổi món vi cá mập cho Trần Xuân Độ.
Nữ giúp việc bưng đĩa tới, đặt trước mặt Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đưa mắt nhìn qua, nắp trên đĩa còn chưa được mở, mùi đồ ăn nồng nặc đã xông vào mũi Trần Xuân Độ.
Cánh mũi Trần Xuân Độ phập phồng, mùi thơm nồng đậm kia khiến ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, tròng mắt có ánh sáng lóe lên, anh rất quen thuộc với mùi này.
“Cậu từng ăn cái này chưa?” Chủ nhà họ Đỗ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ với vẻ suy ngẫm, hỏi.
Trần Xuân Độ không đáp lời, ánh mắt dưới mặt nạ vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Ăn thử đi.” Chủ nhà họ Đỗ nở nụ cười kỳ dị.
Nụ cười của gã ta với Trần Xuân Độ rất lạ, giống như một thợ săn nhìn chằm chằm con mồi trong kế hoạch của mình vậy, ánh mắt như thế khiến người ta thấy rất khó chịu.
Chủ nhà họ Đỗ búng tay một cái, nữ giúp việc đứng sau lưng Trần Xuân Độ lặng lẽ tiếng lên, mở nắp ra cho anh.
“Soạt!”
Cái nắp kia được nữ giúp việc cẩn thận mở ra, làn khói trắng cuộn lên, tràn ngập trung không khi.
Trần Xuân Độ híp mắt lại… Đây là vi cá mập!
“Nếm thử đi, mỗi một món ăn ở đây đều do đầu bếp ba sao Michelin chế biến, là bữa ăn cuối cùng của cậu quá tốt rồi còn gì, ăn những thứ này xong, cậu có thể… chết cũng không nuối tiếc rồi.” Lời nói của chủ nhà họ Đỗ ngày càng lạnh lẽo, mang theo uy hiếp… Gã ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, như giờ chết của Trần Xuân Độ đã đến vậy!
“Ông có biết… vi cá mập là món ăn trái phép của nước C không!” Ánh mắt Trần Xuân Độ nặng nề, chậm rãi ngẩng đầu hỏi.
“Một món ăn thôi mà.” Chủ nhà họ Đỗ nhấp một ngụm rượu vang, hờ hững nói: “Gia tộc hoàng kim của thành phố T đã bao giờ coi pháp luật ra gì đâu?”
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn chằm chằm chủ nhà họ Đỗ, nhếch miệng cười dưới lớp mắt nạ: “Đây là lý do các người cấu kết với thế lực nước ngoài buôn ma túy, gây họa cho nước C sao?”
Trần Xuân Độ nở nụ cười châm chọc, anh rất xem thường chủ nhà họ Đỗ, kẻ thân là người T này, sống ở nơi này, lại làm ra chuyện hại đến nơi này!
Ông lão áo đen ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, nói: “Chỉ là vi cá mập thôi mà, trái phép một chút thì có sao? Bồn gia tộc hoàng kim của T, cậu thấy có gia tộc nào tuân thủ pháp luật đàng hoàng không?”
“Ăn nó xong, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp Trạm trưởng Lý, sau đó tiễn hai người lên đường.” Chủ nhà họ Đỗ bình tĩnh nói.
Sắc mặt chủ nhà họ Đỗ rất bình tĩnh, tựa như đã thắng chắc Trần Xuân Độ vậy, anh không nên bước vào biệt thự nhà họ Đỗ, bước vào biệt thự nhà họ Đỗ, anh chỉ có một con đường chết mà thôi!
“Vi cá mập vừa khô vừa xơ, còn tanh nữa, thứ chó cũng không thèm ăn mà các người lại thích ăn 4?”
Trần Xuân Độ dùng dao nĩa ghim vi cá mập, nhìn một cái, sau đó để xuống, hờ hững nói.
Mà lúc này, ông lão áo đen đang ăn vi cá mập ngon lành, nghe Trần Xuân Độ hờ hững nói thế, vẻ mặt ông ta chợt cứng đờ.
Ông lão áo đen buông vi cá mập xuống, không vui nhìn Trần Xuân Độ, hừ lạnh: “Một bữa cuối cùng còn kén chọn thế, đúng là điếc không sợ súng.”
Chủ nhà họ Đỗ nhìn Trần Xuân Độ, một lát sau, gã ta nhếch miệng, gật đầu: “Một bữa cuối cùng, nếu cậu không muốn ăn, thì tôi chỉ có thể đưa cậu lên bữa tiệc lớn thôi.”
Bữa tiệc lớn, bữa tiệc lớn gì?
Trần Xuân Độ không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh dưới mặt nạ ngày càng lạnh lẽo u ám hơn.
“Lấy báu vật của tôi ra cho cậu đây.” Chủ nhà họ Đỗ nói với máy nữ giúp việc.
“Người biết nhìn hàng, ngay cả vi cá mập cũng không coi ra gì, e rằng chỉ có nó mới có thể chinh phục cậu thôi.” Chủ nhà họ Đỗ vừa nói xong, hai nữ giúp việc đã sóng vai đi ra khỏi nhà ăn.
Không bao lâu sau, bọn họ cũng nhau bưng một cái đĩa rất to, cẩn thận đi vào.
Bữa tiệc lớn! Cái đĩa này to hơn cái đĩa khi nãy khoảng bốn lần!
Trần Xuân Độ nhìn cái đĩa nữ giúp việc kia bưng, vẻ mặt trở nên cứng đờ!
Khi nhìn thấy cái đĩa này, anh chợt có một linh cảm chẳng lành!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ ngày càng lạnh lẽo, sắc mặt anh dưới mặt nạ vô cùng khó coil Thậm chí khi nữ giúp việc này bưng đĩa đi tới, tim của anh còn đập nhanh hơn!
Trần Xuân Độ giơ tay ôm ngực nhìn cái đĩa kia chậm rãi được bưng lên bàn ăn, tay anh siết chặt lấy một bàn tay khác, móng tay cũng sắp đâm vào trong!
Cuối cùng cái đĩa được đặt nhẹ xuống trước mặt Trần Xuân Độ, hai tay Trần Xuân Độ hơi run rấy, đồng tử cũng co lại!
“Họ Đỗ kia, rốt cuộc ông muốn làm gì?” Trần Xuân Độ lạnh lùng hỏi.
Dự cảm chẳng lành ngày càng trở nên mãnh liệt trong lòng anh, trái tim của anh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng!
“Không làm gì cả, nếu nhiều món như vậy cậu đều không thích, thì tôi chỉ có thể lầy báu vật tôi thích nhất ra, để cậu yên tâm dùng hết bữa này, sau đó có thể yên tâm lên đường với người của an ninh quốc gia rồi.” Chủ nhà họ Đỗ hờ hững đáp, trông không hề giả dối chút nào, cực kỳ thành khẩn, nhưng Trần Xuân Độ nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt ông ta, khiến anh cảm thấy da đầu tê dại.
“Hay cậu đoán xem đây là gì?” Chủ nhà họ Đỗ nở nụ cười kỳ lạ, hỏi.
Trần Xuân Độ ngồi xuống trước bàn ăn, anh ngửi mùi bay ra từ trong khe hở của cái đĩa. Mùi này khiến người anh không nhịn được run rầy! Con ngươi co lại, lộ vẻ khiếp sợ ngút trời!
“Mở ra đi!” Chủ nhà họ Đỗ nhếch môi, vỗ tay một cái.
Âm thanh lanh lảnh vang lên, hai nữ giúp việc tiền lên, hợp sức mở cái đĩa kia ra!
Một mùi nồng nặc bay ra trong không trung, còn nồng hơn mùi vi cá mập khi nãy, cực kỳ quỷ dị… Vì trong mùi này còn mang theo cả mùi máu tanh!
Cái mùi nồng nặc này khiến ông lão áo đen đang ăn vi cá mập cũng dừng lại!
“Cái này…” Ông lão áo đen nhìn thứ trong đĩa, vẻ mặt ngạc nhiên.
Rõ ràng ngay cả ông ta cũng không ngờ sẽ là thứ này!
Khi vừa mở đĩa ra, thời gian như đột nhiên ngừng lại.
Hai nữ giúp việc nhìn thầy thứ trong đĩa thì lập tức tái mặt, cả người đều không ngừng run rẫy, sửng sốt nhìn chằm chằm thứ trong đĩa, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc…
Hai nữ giúp việc như rơi vào hầm băng, bọn họ không ngờ chủ nhà họ Đỗ lại bảo bọn họ để thứ này lên trên bàn ăn!
“Trời ạ!” Một nữ giúp việc trong đó sợ hãi che miệng, không ngừng lắc đầu, như muốn sụp đồ đến nơi!
Một nữ giúp việc khác thấy hai chân mình như nhũn ra, cô ta nhắm chặt mắt thét chói tai!
Hai nữ giúp việc nhìn thấy bữa tiệc lớn này thì đều gần như phát điên!
*Ồn ào.” Chủ nhà họ Đỗ cau mày, ông ta rất không hài lòng với biểu hiện của hai nữ giúp việc này, vỗ tay một cái, hai tên đàn ông to con lập tức xông vào từ bên ngoài, kéo hai nữ giúp việc kia đi!
“Tôi không muốn chết…” Hai nữ giúp việc kia tuyệt vọng la hét giãy giụa… Nhưng không có chút tác dụng, móng tay của bọn họ cào xuống đất đến mức biến dạng cũng không thể để lại dấu vết trên gạch men xa hoa tinh xảo kia…
Mà tiếng hét chói tai của hai nữ giúp việc cũng không hề ảnh hưởng gì đến Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bữa tiệc lớn trên bàn ăn, cả người anh đều mắt khống chế mà run rẩy!
Lúc này, hư không như bị bữa tiệc lớn này làm vặn vẹo biến dạng!
Trong bàn ăn kia rõ ràng là một cái thai! Còn có thể thấy rõ hình dạng của thứ trong màng mỏng… Đôi tay non nớt ngắn nhỏ… Đôi chân kia, còn có thể nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt và khuôn mặt nhỏ!
Con mẹ nó, muốn ăn sống cái thứ này sao!
Trong biệt thự nhà họ Đỗ, chủ nhà họ Đỗ ngồi trong phòng khách, hai cô gái mặc sườn xám đang cởi áo khoác bị ướt mưa của chủ nhà họ Đỗ và ông lão áo đen, dùng máy sấy sấy khô tóc cho bọn họ.
Sau khi làm xong những chuyện này, chủ nhà họ Đỗ mới đứng lên, bước vào nhà ăn, đi về phía Trần Xuân Độ đang dùng bữa.
Vẻ mặt chủ nhà họ Đỗ bình tĩnh, bước đi chậm rãi, không chút gợn sóng, tiếng bước chân như đang không ngừng kéo dài, vang vọng trong căng biệt thự xa hoa.
Gã ta đi tới trước bàn cơm tây, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.
Bầu không khí ngày càng yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến da đầu người ta tê dại!
Một nữ giúp việc tiến lên, kéo ghế ra cho chủ nhà họ Đỗ.
Chủ nhà họ Đỗ từ từ ngồi xuống, gã ta chưa từng rời mắt khỏi Trần Xuân Độ một phút giây nào.
Khí thế trên người anh vô cùng hơn người, tiềm ẩn bên trong, khiến người ta không nhìn thấu sâu cạn.
Ông lão áo đen cũng nhanh chóng đi tới, ngồi xuống bên cạnh chủ nhà họ Đỗ, nhìn Trần Xuân Độ, khóe miệng vẫn còn treo nụ cười giễu cọt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trần Xuân Độ ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, cả người tựa như một pho tượng, chỉ có đôi mặt trong mặt nạ ngày càng trở nên lạnh lẽo.
“Trạm trưởng Lý đâu?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Đừng nôn nóng, ăn xong bữa cơm này là cậu có thể nhìn thấy ông ta thôi.” Chủ nhà họ Đỗ ung dung đáp lời, còn cong môi nở nụ cười.
Gã ta cười nhìn Trần Xuân Độ, tựa như thợ săn đang nhìn con mồi của mình vậy.
Gã ta đột nhiên vỗ tay một cái, nói: “Lên món đi.”
Lúc này, ông lão áo đen nở nụ cười kỳ lạ, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt châm chọc.
Ánh đèn xung quanh đột nhiên tắt hết, trước mắt tối sầm lại, máy nữ giúp việc tiền lên, dọn nến trên bàn ăn, ánh nên mờ tối chiếu sáng bàn ăn.
Ánh nến dịu dàng, nhưng lại không có chút lãng mạn nào dưới bầu không khí thế này, ngược lại còn khiến nội tâm người ta trở nên lo sợ bắt an.
Bên ngoài biệt thự mưa vẫn rơi xối xả, mưa như trút nước không ngừng rửa sạch căn biệt thự, sự yên tĩnh trong biệt thự và sự ầm ï bên ngoài tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Nhà ăn trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Sau khi rót cho mình một ly Laffey, chủ nhà họ Đỗ cầm dao nĩa trong tay, bắt đầu cắt sườn dê.
Ông lão áo đen thì ung dung ăn bào ngư.
Lúc ăn, ông ta không nhìn vào bàn ăn mà đi nhìn chằm chằm cô gái trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt nóng bỏng như cô gái trẻ tuổi kia đang trần truồng trước mặt ông ta vậy.
Điều này rất dễ khiến người ta không biết rốt cuộc ông ta muốn ăn loại bào ngư nào!
Lúc chủ nhà họ Đỗ và ông lão áo đen đang ăn ngon lành, Trần Xuân Độ ngồi yên trên ghế, anh nhìn chằm chằm bàn ăn, không hề thấy đói chút nào.
Nếu là lúc trước, chắc chắn anh sẽ có suy nghĩ không muốn lãng phí, không kiêng nề gì mà ăn như hỗ đói, nhưng bây giờ ở đây, anh lại không muốn ăn chút nào, trong lòng anh có sát khí ngút trời đang sôi sục.
“Sao không ăn?” Chủ nhà họ Đỗ ngừng ăn, gã ta thấy Trần Xuân Độ không hề muốn ăn thì mỉm cười hỏi.
Trần Xuân Độ quay đầu, lạnh lùng nhìn gã ta: “Nấu quá tệ, không thấy ngon.”
Ông lão áo đen híp mắt tỏ vẻ không vui, châm chọc: “Có thể ăn được cái gì hay cái đấy, đây coi như bữa ăn cuối cùng của cậu rồi, sau này cậu muốn ăn cũng không còn cơ hội nữa đâu.”
Ông lão áo đen bình tĩnh nói, như rất chắc chắn là lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đổi món khác cho cậu ta.” Vẻ mặt chủ nhà họ Đỗ không hề thay đổi, gã ta búng tay một cái, một nữ giúp việc tiền lên, đổi món vi cá mập cho Trần Xuân Độ.
Nữ giúp việc bưng đĩa tới, đặt trước mặt Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đưa mắt nhìn qua, nắp trên đĩa còn chưa được mở, mùi đồ ăn nồng nặc đã xông vào mũi Trần Xuân Độ.
Cánh mũi Trần Xuân Độ phập phồng, mùi thơm nồng đậm kia khiến ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, tròng mắt có ánh sáng lóe lên, anh rất quen thuộc với mùi này.
“Cậu từng ăn cái này chưa?” Chủ nhà họ Đỗ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ với vẻ suy ngẫm, hỏi.
Trần Xuân Độ không đáp lời, ánh mắt dưới mặt nạ vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Ăn thử đi.” Chủ nhà họ Đỗ nở nụ cười kỳ dị.
Nụ cười của gã ta với Trần Xuân Độ rất lạ, giống như một thợ săn nhìn chằm chằm con mồi trong kế hoạch của mình vậy, ánh mắt như thế khiến người ta thấy rất khó chịu.
Chủ nhà họ Đỗ búng tay một cái, nữ giúp việc đứng sau lưng Trần Xuân Độ lặng lẽ tiếng lên, mở nắp ra cho anh.
“Soạt!”
Cái nắp kia được nữ giúp việc cẩn thận mở ra, làn khói trắng cuộn lên, tràn ngập trung không khi.
Trần Xuân Độ híp mắt lại… Đây là vi cá mập!
“Nếm thử đi, mỗi một món ăn ở đây đều do đầu bếp ba sao Michelin chế biến, là bữa ăn cuối cùng của cậu quá tốt rồi còn gì, ăn những thứ này xong, cậu có thể… chết cũng không nuối tiếc rồi.” Lời nói của chủ nhà họ Đỗ ngày càng lạnh lẽo, mang theo uy hiếp… Gã ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, như giờ chết của Trần Xuân Độ đã đến vậy!
“Ông có biết… vi cá mập là món ăn trái phép của nước C không!” Ánh mắt Trần Xuân Độ nặng nề, chậm rãi ngẩng đầu hỏi.
“Một món ăn thôi mà.” Chủ nhà họ Đỗ nhấp một ngụm rượu vang, hờ hững nói: “Gia tộc hoàng kim của thành phố T đã bao giờ coi pháp luật ra gì đâu?”
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn chằm chằm chủ nhà họ Đỗ, nhếch miệng cười dưới lớp mắt nạ: “Đây là lý do các người cấu kết với thế lực nước ngoài buôn ma túy, gây họa cho nước C sao?”
Trần Xuân Độ nở nụ cười châm chọc, anh rất xem thường chủ nhà họ Đỗ, kẻ thân là người T này, sống ở nơi này, lại làm ra chuyện hại đến nơi này!
Ông lão áo đen ở bên cạnh cười khẽ một tiếng, nói: “Chỉ là vi cá mập thôi mà, trái phép một chút thì có sao? Bồn gia tộc hoàng kim của T, cậu thấy có gia tộc nào tuân thủ pháp luật đàng hoàng không?”
“Ăn nó xong, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp Trạm trưởng Lý, sau đó tiễn hai người lên đường.” Chủ nhà họ Đỗ bình tĩnh nói.
Sắc mặt chủ nhà họ Đỗ rất bình tĩnh, tựa như đã thắng chắc Trần Xuân Độ vậy, anh không nên bước vào biệt thự nhà họ Đỗ, bước vào biệt thự nhà họ Đỗ, anh chỉ có một con đường chết mà thôi!
“Vi cá mập vừa khô vừa xơ, còn tanh nữa, thứ chó cũng không thèm ăn mà các người lại thích ăn 4?”
Trần Xuân Độ dùng dao nĩa ghim vi cá mập, nhìn một cái, sau đó để xuống, hờ hững nói.
Mà lúc này, ông lão áo đen đang ăn vi cá mập ngon lành, nghe Trần Xuân Độ hờ hững nói thế, vẻ mặt ông ta chợt cứng đờ.
Ông lão áo đen buông vi cá mập xuống, không vui nhìn Trần Xuân Độ, hừ lạnh: “Một bữa cuối cùng còn kén chọn thế, đúng là điếc không sợ súng.”
Chủ nhà họ Đỗ nhìn Trần Xuân Độ, một lát sau, gã ta nhếch miệng, gật đầu: “Một bữa cuối cùng, nếu cậu không muốn ăn, thì tôi chỉ có thể đưa cậu lên bữa tiệc lớn thôi.”
Bữa tiệc lớn, bữa tiệc lớn gì?
Trần Xuân Độ không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh dưới mặt nạ ngày càng lạnh lẽo u ám hơn.
“Lấy báu vật của tôi ra cho cậu đây.” Chủ nhà họ Đỗ nói với máy nữ giúp việc.
“Người biết nhìn hàng, ngay cả vi cá mập cũng không coi ra gì, e rằng chỉ có nó mới có thể chinh phục cậu thôi.” Chủ nhà họ Đỗ vừa nói xong, hai nữ giúp việc đã sóng vai đi ra khỏi nhà ăn.
Không bao lâu sau, bọn họ cũng nhau bưng một cái đĩa rất to, cẩn thận đi vào.
Bữa tiệc lớn! Cái đĩa này to hơn cái đĩa khi nãy khoảng bốn lần!
Trần Xuân Độ nhìn cái đĩa nữ giúp việc kia bưng, vẻ mặt trở nên cứng đờ!
Khi nhìn thấy cái đĩa này, anh chợt có một linh cảm chẳng lành!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ ngày càng lạnh lẽo, sắc mặt anh dưới mặt nạ vô cùng khó coil Thậm chí khi nữ giúp việc này bưng đĩa đi tới, tim của anh còn đập nhanh hơn!
Trần Xuân Độ giơ tay ôm ngực nhìn cái đĩa kia chậm rãi được bưng lên bàn ăn, tay anh siết chặt lấy một bàn tay khác, móng tay cũng sắp đâm vào trong!
Cuối cùng cái đĩa được đặt nhẹ xuống trước mặt Trần Xuân Độ, hai tay Trần Xuân Độ hơi run rấy, đồng tử cũng co lại!
“Họ Đỗ kia, rốt cuộc ông muốn làm gì?” Trần Xuân Độ lạnh lùng hỏi.
Dự cảm chẳng lành ngày càng trở nên mãnh liệt trong lòng anh, trái tim của anh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng!
“Không làm gì cả, nếu nhiều món như vậy cậu đều không thích, thì tôi chỉ có thể lầy báu vật tôi thích nhất ra, để cậu yên tâm dùng hết bữa này, sau đó có thể yên tâm lên đường với người của an ninh quốc gia rồi.” Chủ nhà họ Đỗ hờ hững đáp, trông không hề giả dối chút nào, cực kỳ thành khẩn, nhưng Trần Xuân Độ nhìn thấy sự kỳ lạ trong mắt ông ta, khiến anh cảm thấy da đầu tê dại.
“Hay cậu đoán xem đây là gì?” Chủ nhà họ Đỗ nở nụ cười kỳ lạ, hỏi.
Trần Xuân Độ ngồi xuống trước bàn ăn, anh ngửi mùi bay ra từ trong khe hở của cái đĩa. Mùi này khiến người anh không nhịn được run rầy! Con ngươi co lại, lộ vẻ khiếp sợ ngút trời!
“Mở ra đi!” Chủ nhà họ Đỗ nhếch môi, vỗ tay một cái.
Âm thanh lanh lảnh vang lên, hai nữ giúp việc tiền lên, hợp sức mở cái đĩa kia ra!
Một mùi nồng nặc bay ra trong không trung, còn nồng hơn mùi vi cá mập khi nãy, cực kỳ quỷ dị… Vì trong mùi này còn mang theo cả mùi máu tanh!
Cái mùi nồng nặc này khiến ông lão áo đen đang ăn vi cá mập cũng dừng lại!
“Cái này…” Ông lão áo đen nhìn thứ trong đĩa, vẻ mặt ngạc nhiên.
Rõ ràng ngay cả ông ta cũng không ngờ sẽ là thứ này!
Khi vừa mở đĩa ra, thời gian như đột nhiên ngừng lại.
Hai nữ giúp việc nhìn thầy thứ trong đĩa thì lập tức tái mặt, cả người đều không ngừng run rẫy, sửng sốt nhìn chằm chằm thứ trong đĩa, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc…
Hai nữ giúp việc như rơi vào hầm băng, bọn họ không ngờ chủ nhà họ Đỗ lại bảo bọn họ để thứ này lên trên bàn ăn!
“Trời ạ!” Một nữ giúp việc trong đó sợ hãi che miệng, không ngừng lắc đầu, như muốn sụp đồ đến nơi!
Một nữ giúp việc khác thấy hai chân mình như nhũn ra, cô ta nhắm chặt mắt thét chói tai!
Hai nữ giúp việc nhìn thấy bữa tiệc lớn này thì đều gần như phát điên!
*Ồn ào.” Chủ nhà họ Đỗ cau mày, ông ta rất không hài lòng với biểu hiện của hai nữ giúp việc này, vỗ tay một cái, hai tên đàn ông to con lập tức xông vào từ bên ngoài, kéo hai nữ giúp việc kia đi!
“Tôi không muốn chết…” Hai nữ giúp việc kia tuyệt vọng la hét giãy giụa… Nhưng không có chút tác dụng, móng tay của bọn họ cào xuống đất đến mức biến dạng cũng không thể để lại dấu vết trên gạch men xa hoa tinh xảo kia…
Mà tiếng hét chói tai của hai nữ giúp việc cũng không hề ảnh hưởng gì đến Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bữa tiệc lớn trên bàn ăn, cả người anh đều mắt khống chế mà run rẩy!
Lúc này, hư không như bị bữa tiệc lớn này làm vặn vẹo biến dạng!
Trong bàn ăn kia rõ ràng là một cái thai! Còn có thể thấy rõ hình dạng của thứ trong màng mỏng… Đôi tay non nớt ngắn nhỏ… Đôi chân kia, còn có thể nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt và khuôn mặt nhỏ!
Con mẹ nó, muốn ăn sống cái thứ này sao!
Bình luận facebook