Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384
CHƯƠNG 384
Người đồ đen nhìn chằm chằm thanh niên, đôi mắt trợn to, con ngươi sắp rơi xuống đất!
“Chuyện này không thể nào! Trên đời nào có ai có thể chuẩn xác như vậy!” Người đó thắt thanh hét lên.
*“Ngu dốt cũng là một loại tội ác.” Sắc mặt thanh niên lạnh lẽo cùng cực, bước chân áp sát, họng súng nuốt lấy tia lửa, một viên đạn, bắn chính xác vào đầu người kia!
“Pằng!”
Tiếng đạn qua đi, trán người đó xuất hiện lỗ máu! Headshot! Độ chuẩn xác khiến người ta dựng ngón tay!
Người đó trợn mắt, cơ thể lạnh lẽo, chậm rãi ngã xuống đất!
Trong lựu đạn cay, đám người đồ đen sợ hãi nhìn thanh niên đại khai sát giới, trong lòng run rầy!
“Tại sao lưu đạn cay không có tác dụng với anh ta! Tôi không tin, tôi không phục!” Một người đồ đen điên cuồng nả đạn công kích thanh niên, sắc mặt hung ác, gân xanh nỗi lên nhưng những con rắn lục, cực kỳ chói mắt!
Thanh niên đi trong làn khói lựu đạn, bình tĩnh tự tại, không chút ảnh hưởng.
Sắc mặt thanh niên lãnh đạm, khóe miệng nhếch lên ý lạnh, chỉ lựu đạn cay, có thể làm gì anh ta?
Năm đó chinh chiến thế giới ngầm phương Tây, Long Vương dẫn dắt chư tướng len lỏi tìm đường sống trong vô số thế lực siêu cấp, đủ loại khí độc, vũ khí sinh hóa, họ vẫn sống sót, chỉ lựu đạn cay, ảnh hưởng đối với anh ta không đáng nhắc tới.
“Pằng pằng pằng!”
Trong sương khói, bóng dáng thanh niên như quỷ mị mơ mơ hồ hồ, căn bản khó mà bắt được! Chỉ có thể nghe thấy tiếng súng từ bốn phương tám hướng truyền tới, thân thể những người đồ đen lạnh lẽo gục ngã, những người còn lại toàn thân run sợ, ngay cả nơi sâu trong linh hồn cũng cảm thấy sát khí ngập trời!
Hai mắt họ lộ ra kinh hoảng, họ lúc này mới biết, mình đã chọc phải một vị tôn thần mạnh cỡ nào, căn bản là bản thân không thể chọc nỗi!
Từng cỗ thân thể đỗ gục, chân người đồ đen cũng bắt đầu run lầy bảy, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt! Dù trong tay họ cầm súng, cũng vẫn không đủ dùng!
Họ lúc này mới biết, đối diện mình là ác quỷ mà lựu đạn cay cũng không phát huy nỗi tác dụng! Đây căn bản không phải người bình thường!
Bây giờ họ mới chú ý tới, xe thanh niên lái là Rolls Royce Phantom, người có xe này, địa vị ở nước C siêu nhiên, cậu Lê lại kêu họ đi thăm dò, emn không phải thăm dò, là đi chết, là cmn đi chết!
Không bao lâu sau, lúc thanh niên lại hiện thân, kẻ còn sống chỉ có tên cầm đầu, đứng nguyên tại chỗ, toàn thân run sợ, sắc mặt tái nhọt.
Người đó hít vào lựu đạn cay, sống không bằng chết, giây phút thanh niên xuất hiện, sắc mặt khó coi, hai gối quỳ phịch xuống đất!
Thanh niên lạnh lùng chậm rãi bước tới tới trước mặt kẻ cầm đầu, dừng lại, cúi đầu lãnh đạm chăm chú nhìn anh ta.
“Đại nhân, tôi chỉ cầu buông tha một mạng nhỏ.” Sắc mặt người đó trắng bệch, đầu nặng nề dập phịch phịch xuống đất.
“Ai phái anh tới?” Thanh niên trực tiếp phót lờ lời người đó, lạnh lùng hỏi.
“Là…là cậu Lê, phái chúng tôi tới thăm dò…” Thân thể người đó run rẩy kịch liệt.
“Lê Thần Vũ, ỷ có Lê Hồng chống lưng, liền dám không chút cố ky như vậy!” thanh niên lập tức lạnh mặt, trên người bạo phát sát khí lạnh lẽo!
Mà người đó quỳ trên đất, nghe thấy những lời này của anh ta, trong lòng càng vô cùng run sợ, lời này của thanh niên quá ngông cuồng!
Nhà họ Lê ở Yên Kinh mặc dù không tính là gia tộc hàng đầu gốc rễ thâm hậu, nhưng vì Lê Hồng, thế lực cũng rất rộng lớn, mà ý trong lời thanh niên, rõ ràng là không đặt cả nhà họ Lê vào mắt!
Hầu như thứ có thể vào được mắt thanh niên chỉ có trọng thần đương triều Lê Hồng mà thôi!
Trái tim người đó như sắp ngạt thở, hai mắt anh ta tối hù, không nhìn thấu thanh niên trước mặt, tuổi tác không lớn, lại cuồng ngạo như vậy, rốt cuộc là ai mới có thể phớt lờ nhân vật khổng lồ như nhà họ Lê!
“Nhà họ Lê không cần tôi đi giải quyết, nhưng anh cho rằng, anh cầu xin như vậy thì có thể khiến người khác bỏ qua sao?” Thanh niên nhìn người đó, Trần Xuân Độ chịu thương hôn mê, mà tên này lại tìm tới vào lúc này, thanh niên sao có thể bỏ qua cho họ.
Người đó nghe thấy lời thanh niên, trái tim trầm xuống, mắt lóe lên tuyệt vọng thảm hại.
“Không cho tôi sống, vậy anh cũng đừng hòng sống!” Người đó đang cúi đầu, sắc mặt bỗng lóe lên sát khí lạnh lẽo, anh ta ngẩng phắt đầu, hai tay không biết xuất hiện hai thanh kiếm ngắn từ lúc nào, đột kích thanh niên, hung ác đâm tới!
Người đó tranh thủ lúc thanh niên không phòng bị, tập kích đột ngột, khiến thanh niên không kịp phòng!
“Chết — ” Mặt người đó nở nụ cười ác độc, giọng nói sắc bén!
“Soạtl”
Người đồ đen nhìn chằm chằm thanh niên, đôi mắt trợn to, con ngươi sắp rơi xuống đất!
“Chuyện này không thể nào! Trên đời nào có ai có thể chuẩn xác như vậy!” Người đó thắt thanh hét lên.
*“Ngu dốt cũng là một loại tội ác.” Sắc mặt thanh niên lạnh lẽo cùng cực, bước chân áp sát, họng súng nuốt lấy tia lửa, một viên đạn, bắn chính xác vào đầu người kia!
“Pằng!”
Tiếng đạn qua đi, trán người đó xuất hiện lỗ máu! Headshot! Độ chuẩn xác khiến người ta dựng ngón tay!
Người đó trợn mắt, cơ thể lạnh lẽo, chậm rãi ngã xuống đất!
Trong lựu đạn cay, đám người đồ đen sợ hãi nhìn thanh niên đại khai sát giới, trong lòng run rầy!
“Tại sao lưu đạn cay không có tác dụng với anh ta! Tôi không tin, tôi không phục!” Một người đồ đen điên cuồng nả đạn công kích thanh niên, sắc mặt hung ác, gân xanh nỗi lên nhưng những con rắn lục, cực kỳ chói mắt!
Thanh niên đi trong làn khói lựu đạn, bình tĩnh tự tại, không chút ảnh hưởng.
Sắc mặt thanh niên lãnh đạm, khóe miệng nhếch lên ý lạnh, chỉ lựu đạn cay, có thể làm gì anh ta?
Năm đó chinh chiến thế giới ngầm phương Tây, Long Vương dẫn dắt chư tướng len lỏi tìm đường sống trong vô số thế lực siêu cấp, đủ loại khí độc, vũ khí sinh hóa, họ vẫn sống sót, chỉ lựu đạn cay, ảnh hưởng đối với anh ta không đáng nhắc tới.
“Pằng pằng pằng!”
Trong sương khói, bóng dáng thanh niên như quỷ mị mơ mơ hồ hồ, căn bản khó mà bắt được! Chỉ có thể nghe thấy tiếng súng từ bốn phương tám hướng truyền tới, thân thể những người đồ đen lạnh lẽo gục ngã, những người còn lại toàn thân run sợ, ngay cả nơi sâu trong linh hồn cũng cảm thấy sát khí ngập trời!
Hai mắt họ lộ ra kinh hoảng, họ lúc này mới biết, mình đã chọc phải một vị tôn thần mạnh cỡ nào, căn bản là bản thân không thể chọc nỗi!
Từng cỗ thân thể đỗ gục, chân người đồ đen cũng bắt đầu run lầy bảy, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt! Dù trong tay họ cầm súng, cũng vẫn không đủ dùng!
Họ lúc này mới biết, đối diện mình là ác quỷ mà lựu đạn cay cũng không phát huy nỗi tác dụng! Đây căn bản không phải người bình thường!
Bây giờ họ mới chú ý tới, xe thanh niên lái là Rolls Royce Phantom, người có xe này, địa vị ở nước C siêu nhiên, cậu Lê lại kêu họ đi thăm dò, emn không phải thăm dò, là đi chết, là cmn đi chết!
Không bao lâu sau, lúc thanh niên lại hiện thân, kẻ còn sống chỉ có tên cầm đầu, đứng nguyên tại chỗ, toàn thân run sợ, sắc mặt tái nhọt.
Người đó hít vào lựu đạn cay, sống không bằng chết, giây phút thanh niên xuất hiện, sắc mặt khó coi, hai gối quỳ phịch xuống đất!
Thanh niên lạnh lùng chậm rãi bước tới tới trước mặt kẻ cầm đầu, dừng lại, cúi đầu lãnh đạm chăm chú nhìn anh ta.
“Đại nhân, tôi chỉ cầu buông tha một mạng nhỏ.” Sắc mặt người đó trắng bệch, đầu nặng nề dập phịch phịch xuống đất.
“Ai phái anh tới?” Thanh niên trực tiếp phót lờ lời người đó, lạnh lùng hỏi.
“Là…là cậu Lê, phái chúng tôi tới thăm dò…” Thân thể người đó run rẩy kịch liệt.
“Lê Thần Vũ, ỷ có Lê Hồng chống lưng, liền dám không chút cố ky như vậy!” thanh niên lập tức lạnh mặt, trên người bạo phát sát khí lạnh lẽo!
Mà người đó quỳ trên đất, nghe thấy những lời này của anh ta, trong lòng càng vô cùng run sợ, lời này của thanh niên quá ngông cuồng!
Nhà họ Lê ở Yên Kinh mặc dù không tính là gia tộc hàng đầu gốc rễ thâm hậu, nhưng vì Lê Hồng, thế lực cũng rất rộng lớn, mà ý trong lời thanh niên, rõ ràng là không đặt cả nhà họ Lê vào mắt!
Hầu như thứ có thể vào được mắt thanh niên chỉ có trọng thần đương triều Lê Hồng mà thôi!
Trái tim người đó như sắp ngạt thở, hai mắt anh ta tối hù, không nhìn thấu thanh niên trước mặt, tuổi tác không lớn, lại cuồng ngạo như vậy, rốt cuộc là ai mới có thể phớt lờ nhân vật khổng lồ như nhà họ Lê!
“Nhà họ Lê không cần tôi đi giải quyết, nhưng anh cho rằng, anh cầu xin như vậy thì có thể khiến người khác bỏ qua sao?” Thanh niên nhìn người đó, Trần Xuân Độ chịu thương hôn mê, mà tên này lại tìm tới vào lúc này, thanh niên sao có thể bỏ qua cho họ.
Người đó nghe thấy lời thanh niên, trái tim trầm xuống, mắt lóe lên tuyệt vọng thảm hại.
“Không cho tôi sống, vậy anh cũng đừng hòng sống!” Người đó đang cúi đầu, sắc mặt bỗng lóe lên sát khí lạnh lẽo, anh ta ngẩng phắt đầu, hai tay không biết xuất hiện hai thanh kiếm ngắn từ lúc nào, đột kích thanh niên, hung ác đâm tới!
Người đó tranh thủ lúc thanh niên không phòng bị, tập kích đột ngột, khiến thanh niên không kịp phòng!
“Chết — ” Mặt người đó nở nụ cười ác độc, giọng nói sắc bén!
“Soạtl”
Bình luận facebook