Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 398
CHƯƠNG 398
Ngay lúc Trương Khải Luân nghỉ ngơi lấy lại sức, một thủ hạ đi vào mở miệng nói: “Gia chủ, chúng ta ở Yên Kinh có tin tức mới đến.”
“Nói.” Trương Khải Luân nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, mà hai người thị nữ kia, nhẹ nhàng dùng khăn mặt cần thận lau cho Trương Khải Luân, lau sạch mồ hôi trên người Trương Khải Luân.”
Hành động của thị nữ nhu hòa, càng có một loại mỹ cảm ôn nhu, dù là Trương Khải Luân mở mắt ra, thấy thị nữ phục vụ cho mình, cũng chưa hẳn không phải là một loại hưởng thụ.
“Chúng ta ở Yên Kinh nhận được tin tức, nói Long Vương đến Yên Kinh, mục đích thì không rõ lắm.”
Người thủ hạ kia cung kính mở miệng.
Trương Khải Luân chậm rãi mở hai mắt ra, trong đối mắt chọt lóe lên một vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng lầm bẩm: “Đến Yên Kinh…tin tức này, hẳn là từ cục cảnh sát Thành phố T truyền ra, chỉ là dùng bản lĩnh của bọn họ, cũng không nhận ra thận phận của anh ta…”
Trương Khải Luận nhẹ nhàng vung tay lên: “Sao cậu biết được?”
“Thủ hạ nhận được một số ảnh chụp hiện trường nhà họ Đỗ.” Người thủ hạ kia ngượng ngùng cười, cung kính dùng hai tay nâng ảnh chụp lên đưa đến trước mặt Trương Khải Luân.
Trương Khải Luân nhìn lướt qua, đột nhiên, hai mắt anh ta dừng lại, ánh mắt dừng trên một tắm hình.
Anh ta cũng phát hiện Long đồ án rồng bay phượng múa trên tắm ảnh đó, hai con ngươi đột nhiên rụt lại.
Qua một lúc, anh ta mới phản ứng lại, trầm mặc nhìn đồ án này, rồi buông tắm ảnh chụp ra, nhìn lên trời xanh, giọng điệu lộ ra một sự thâm thúy người khác không hiểu, ngẳng đầu nhìn trời, lẫm bẩm: “Ý nghĩ của anh, người thường đúng là khó phỏng đoán.”
“Gia chủ, chúng ta phải làm sao?” Người thủ hạ kia hỏi.
“Làm cái gì?” Trương Khải Luân mỉm cười nói, giọng điệu lạnh nhạt sâu xa: “Đương nhiên là không làm gì cả, xem cuộc vui là đủ rồi.”
“Xem cuộc vui?” Người thủ hạ kia hơi sững sờ, mà Trương Khải Luân lần nữa nhắm mắt hít thở, ung dung nói: “Yên Kinh, sắp không bình tĩnh, có một màn kịch vui, có thể xem.
Mà lúc này, người khởi xướng trung tâm chắn động, đang ở trong đại hội đỗ thạch, đang say sưa đi dạo đại hội đổ thạch.
Đúng lúc này, đại hội đổ thạch lại đột nhiên xuất hiện bạo động.
Hai mắt Trần Xuân Độ hơi chững lại, nhìn về phía xa xa của đại hội đỗ thạch, xa xa, sóng người mãnh liệt, vô số khách, sắc mặt hoảng sợ, bối rối chạy từ sau lưng Trần Xuân Độ đến.
Đôi mắt Trần Xuân Độ thoáng hiện ra một ánh sáng thâm thúy, chỉ thoáng qua.
*“Rầm rằm rầm…”
Đột nhiên mặt đất dưới chân Trần Xuân Độ đột nhiên bắt đầu có rung động nhỏ, Trần Xuân Độ cúi đầu chậm rãi nhìn lướt qua, ánh mắt càng lúc càng thâm thúy, vô tận như là đại dương mênh mông.
“Con kiến hôi, hôm nay cho dù mày lên trời hay xuống đất, đều phải chết không thể nghi ngờ!”
Đúng lúc này, một tiếng thét dài bỗng nhiên xuất hiện, truyền từ xa đến.
Người còn chưa đến, tiếng đã đến trước!
Đáy mắt Trần Xuân Độ lộ ra ý lạnh như băng… Thiên lý truyền âm… một thủ đoạn của núi Võ Đang, Thái Thượng Trưởng Lão, thế mà lại nắm giữ.
Đột nhiên, gương mặt bình tĩnh của Trần Xuân Độ càng thâm trầm, anh bước ra một bước, mặt đất dưới chân đột nhiên rạn nứt ra, từng vét rách như mạng nhện khổng lồ, nhìn thấy mà giật mình!
Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, đột nhiên quá lạnh một tiếng: “Bại tướng dưới tay, còn dám đến tìm ngược?!
Bùm!
Giọng nói Trần Xuân Độ cuồn cuộn như sắm, không ngừng rung động trong hư không, ngập tràn sát khí lạnh như băng.
Trên không đại hội đồ thạch, một mảng đen kịp bị đè lại, chẳng biết từ lúc nào, mây đen rậm rạp, lộ ra sát khi trần trụi dữ tợn!
Trời xanh âm u bị đè nèn, giống như có thể chạm đến, giọng nói của Trần Xuân Độ còn lớn hơn cả kinh lôi, vượt qua cả thiên lý truyền âm của Thái Thượng Trưởng Lão!
Giọng nói Trần Xuân Độ bàng bạc khủng bó, thậm chí có thể xem như là đối chiến với trời xanh, làm trời xanh cũng phải ảm đạm!
Xa xa, cuối cùng xuất hiện một đám chấm đen, ngay sau đó, những điểm đen này dùng một tốc độ khó có thể tưởng tượng được lại gần… Nháy mắt, những điểm đen này hóa thành từng bóng người.
Người cầm đầu, đúng là Thái Thượng Trưởng Lão!
Thái Thượng Trưởng Lão, cầm trường kiếm trong tay, trên mặt tràn ngập sát khí lạnh lùng, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, hai con mắt phóng ra sự sát phạt trần truồng!
Thái Thượng Trưởng Lão cùng với mười ba vị trưởng lão còn lại, lập tức kéo gần cự lý với Trần Xuân Độ!
Ngay lúc Trương Khải Luân nghỉ ngơi lấy lại sức, một thủ hạ đi vào mở miệng nói: “Gia chủ, chúng ta ở Yên Kinh có tin tức mới đến.”
“Nói.” Trương Khải Luân nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, mà hai người thị nữ kia, nhẹ nhàng dùng khăn mặt cần thận lau cho Trương Khải Luân, lau sạch mồ hôi trên người Trương Khải Luân.”
Hành động của thị nữ nhu hòa, càng có một loại mỹ cảm ôn nhu, dù là Trương Khải Luân mở mắt ra, thấy thị nữ phục vụ cho mình, cũng chưa hẳn không phải là một loại hưởng thụ.
“Chúng ta ở Yên Kinh nhận được tin tức, nói Long Vương đến Yên Kinh, mục đích thì không rõ lắm.”
Người thủ hạ kia cung kính mở miệng.
Trương Khải Luân chậm rãi mở hai mắt ra, trong đối mắt chọt lóe lên một vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng lầm bẩm: “Đến Yên Kinh…tin tức này, hẳn là từ cục cảnh sát Thành phố T truyền ra, chỉ là dùng bản lĩnh của bọn họ, cũng không nhận ra thận phận của anh ta…”
Trương Khải Luận nhẹ nhàng vung tay lên: “Sao cậu biết được?”
“Thủ hạ nhận được một số ảnh chụp hiện trường nhà họ Đỗ.” Người thủ hạ kia ngượng ngùng cười, cung kính dùng hai tay nâng ảnh chụp lên đưa đến trước mặt Trương Khải Luân.
Trương Khải Luân nhìn lướt qua, đột nhiên, hai mắt anh ta dừng lại, ánh mắt dừng trên một tắm hình.
Anh ta cũng phát hiện Long đồ án rồng bay phượng múa trên tắm ảnh đó, hai con ngươi đột nhiên rụt lại.
Qua một lúc, anh ta mới phản ứng lại, trầm mặc nhìn đồ án này, rồi buông tắm ảnh chụp ra, nhìn lên trời xanh, giọng điệu lộ ra một sự thâm thúy người khác không hiểu, ngẳng đầu nhìn trời, lẫm bẩm: “Ý nghĩ của anh, người thường đúng là khó phỏng đoán.”
“Gia chủ, chúng ta phải làm sao?” Người thủ hạ kia hỏi.
“Làm cái gì?” Trương Khải Luân mỉm cười nói, giọng điệu lạnh nhạt sâu xa: “Đương nhiên là không làm gì cả, xem cuộc vui là đủ rồi.”
“Xem cuộc vui?” Người thủ hạ kia hơi sững sờ, mà Trương Khải Luân lần nữa nhắm mắt hít thở, ung dung nói: “Yên Kinh, sắp không bình tĩnh, có một màn kịch vui, có thể xem.
Mà lúc này, người khởi xướng trung tâm chắn động, đang ở trong đại hội đỗ thạch, đang say sưa đi dạo đại hội đổ thạch.
Đúng lúc này, đại hội đổ thạch lại đột nhiên xuất hiện bạo động.
Hai mắt Trần Xuân Độ hơi chững lại, nhìn về phía xa xa của đại hội đỗ thạch, xa xa, sóng người mãnh liệt, vô số khách, sắc mặt hoảng sợ, bối rối chạy từ sau lưng Trần Xuân Độ đến.
Đôi mắt Trần Xuân Độ thoáng hiện ra một ánh sáng thâm thúy, chỉ thoáng qua.
*“Rầm rằm rầm…”
Đột nhiên mặt đất dưới chân Trần Xuân Độ đột nhiên bắt đầu có rung động nhỏ, Trần Xuân Độ cúi đầu chậm rãi nhìn lướt qua, ánh mắt càng lúc càng thâm thúy, vô tận như là đại dương mênh mông.
“Con kiến hôi, hôm nay cho dù mày lên trời hay xuống đất, đều phải chết không thể nghi ngờ!”
Đúng lúc này, một tiếng thét dài bỗng nhiên xuất hiện, truyền từ xa đến.
Người còn chưa đến, tiếng đã đến trước!
Đáy mắt Trần Xuân Độ lộ ra ý lạnh như băng… Thiên lý truyền âm… một thủ đoạn của núi Võ Đang, Thái Thượng Trưởng Lão, thế mà lại nắm giữ.
Đột nhiên, gương mặt bình tĩnh của Trần Xuân Độ càng thâm trầm, anh bước ra một bước, mặt đất dưới chân đột nhiên rạn nứt ra, từng vét rách như mạng nhện khổng lồ, nhìn thấy mà giật mình!
Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, đột nhiên quá lạnh một tiếng: “Bại tướng dưới tay, còn dám đến tìm ngược?!
Bùm!
Giọng nói Trần Xuân Độ cuồn cuộn như sắm, không ngừng rung động trong hư không, ngập tràn sát khí lạnh như băng.
Trên không đại hội đồ thạch, một mảng đen kịp bị đè lại, chẳng biết từ lúc nào, mây đen rậm rạp, lộ ra sát khi trần trụi dữ tợn!
Trời xanh âm u bị đè nèn, giống như có thể chạm đến, giọng nói của Trần Xuân Độ còn lớn hơn cả kinh lôi, vượt qua cả thiên lý truyền âm của Thái Thượng Trưởng Lão!
Giọng nói Trần Xuân Độ bàng bạc khủng bó, thậm chí có thể xem như là đối chiến với trời xanh, làm trời xanh cũng phải ảm đạm!
Xa xa, cuối cùng xuất hiện một đám chấm đen, ngay sau đó, những điểm đen này dùng một tốc độ khó có thể tưởng tượng được lại gần… Nháy mắt, những điểm đen này hóa thành từng bóng người.
Người cầm đầu, đúng là Thái Thượng Trưởng Lão!
Thái Thượng Trưởng Lão, cầm trường kiếm trong tay, trên mặt tràn ngập sát khí lạnh lùng, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, hai con mắt phóng ra sự sát phạt trần truồng!
Thái Thượng Trưởng Lão cùng với mười ba vị trưởng lão còn lại, lập tức kéo gần cự lý với Trần Xuân Độ!
Bình luận facebook