Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441
Chương 441
Rất nhiều vị khách quý ở trước mặt Trần Xuân Độ đều thở dài, có hơi ảo não, không có đấu giá được khối ngọc nào.
Đây là một miếng ngọc phỉ thúy Lục Đế Vương, tuy không lớn, nhưng có thể dùng 27 tỷ mua được, tuyệt đối đáng.
Điều này lại khiến hai mắt Trương Bảo Thành đen sẫm lại, suýt nữa bị Trần Xuân Độ làm cho tức tới mức trào ngược máu, xộc lên não, suýt nữa ngất xỉu!
Con mẹ nó giờ mới hai khối đá thô, vậy mà đã có 69 tỷ!
Sẽ lại như vậy chứ! Trương Bảo Thành rầu rĩ, ông ta bị Trần Xuân Độ chọc tức tới mức không thở được!
Ông ta có một loại dự cảm mãnh liệt, khoảng cách Trần Xuân Độ tới 300 tỷ… nhanh chóng rút ngắn, ông ta có lẽ thật sự phải ở trước mặt Trần Xuân Độ, không ngẩng đầu lên được!
“Họ Trần kia!”
Trương Bảo Thành cảm thấy vô cùng bực bội, khó chịu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Xuân Độ, nói ra từng từ từng chữ một, ông ta sắp bị làm cho tức đến mức khóe mắt muốn nứt ra, thậm chí tức đến mức sinh ra bệnh tim rồi!
“Hội trưởng Trương, ngài bớt giận!” Bào Vũ ở bên cạnh Trương Bảo Thành cẩn thận đi lên, vuốt ngực cho Trương Bảo Thành, khơi thông khí cho Trương Bảo Thành.
Bào Vũ vừa xoa dịu Trương Bảo Thành, vừa ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Trần Xuân Độ, ánh mắt chợt lóe lên một tia phức tạp người khác khó mà phát hiện ra.
Trong lòng Bào Vũ không ngừng run rẩy, Trần Xuân Độ lúc này không chỉ đem đến cho Trương Bảo Thành sự kinh hoàng, còn đem đến cho Bào Vũ sự biến hóa khó mà tưởng tượng được.
Lúc trước Bào Vũ luôn cảm thấy Trần Xuân Độ vẫn luôn hữu danh vô thực, phô trương thanh thế mà thôi.
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ hoàn toàn lật đổ nhận thức của Bào Vũ, khiến ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ của Bào Vũ thay đổi hoàn toàn.
Trước đây đương nhiên Bào Vũ sẽ không nghĩ đến Trần Xuân Độ lại bán được hai viên đá thô, hai viên đá thô này lại bán ra với giá hơn sáu mươi mấy tỷ!
Loại chuyện này ngay cả Trương Bảo Thành cũng không muốn tin, Bào Vũ sao có thể dễ dàng tin chứ?
Nhưng bây giờ, loại chuyện này thật sự xảy ra trước mắt, sự thật lạnh lùng, tàn nhẫn giống như một cái tát tát mạnh vào mặt của Bào Vũ và Trương Bảo Thành.
“Cái đồ vô liêm sỉ này!” Trương Bảo Thành che ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trần Xuân Độ, từ trong miệng của Trương Bảo Thành có thể thấy được sự tức giận trong lòng của ông ta mạnh liệt đến mức nào!
Bào Vũ đứng bên cạnh, sắc mặt có chút ngượng ngùng, đương nhiên cô ta cảm nhận được Trương Bảo Thành, cô ta là một người suy nghĩ tinh tế, càng cảm nhận được vài phần hoang mang rối loạn từ trong cơn tức giận của Trương Bảo Thành mà đang cố gắng muốn che giấu.
Trương Bảo Thành đương nhiên là hoảng rồi, hai viên đá thô kia bán ra hơn 60 tỷ, chuyện này được sao?
Cứ như vậy, 300 tỷ đối với Trần Xuân Độ mà nói thật sự không phải là vấn đề.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Bảo Thành càng cảm thấy hối hận không thôi, hơn 60 tỷ, mình ở đại hội đổ thạch vất vả đổ thạch mấy ngày cũng mới được mấy chục tỷ!
Mà cái tên lưu manh họ Trần này, sau khi đấu giá mấy viên đá thô với giá quy định, đem đi bán lại, cộng thêm danh tiếng của ông ta đã bán ra với giá cao mấy chục tỷ!
Lúc trước ông ta không nghĩ đến còn có thể như vậy?
Lê Kim Huyên ở bên cạnh Trương Bảo Thành, ngồi trên ghế, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lóe lên một tia kỳ lạ.
Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, Lê Kim Huyên cũng chưa từng nghĩ đến, dùng cách thức này có thể nhanh chóng tùy ý kiếm tiền trong đại hội đổ thạch, chưa kể Trần Xuân Độ còn kéo cái loa lớn tiếng hét lên, giống như thủ đoạn khiến người xem thường của mấy người bán rau ở đầu đường, điều càng khiến Lê Kim Huyên không ngờ đến là nó còn có thể sinh ra hiệu quả ngoài dự đoán.
Trên thực tế, Trần Xuân Độ dùng kết quả để nói với Lê Kim Huyên, mặc dù kiểu thủ đoạn này không được xem trọng nhưng lại rất thực dụng.
Đột nhiên, Lê Kim Huyên hơi sững sờ, cô đột nhiên phản ứng lại, lợi dụng danh tiếng của Trương Bảo Thành để tuyên truyền, quảng cáo, đây không phải là thủ đoạn kinh doanh thường thấy nhất sao?
Thủ đoạn kinh doanh cực kỳ phổ biến này, Lê Kim Huyên với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, sao lại xa lạ chứ?
Nhưng với thủ đoạn kinh doanh phổ biến này, lại giúp Trần Xuân Độ dùng hai viên đá thô, thu được hơn 60 tỷ!
Lê Kim Huyên nhìn bóng dáng của Trần Xuân Độ, trong đôi mắt tuyệt đẹp lóe lên một sự yêu kiều, quyến rũ khó tả, cô nhìn Trần Xuân Độ, trong đầu đột nhiên nhảy ra bốn chữ.
Quỷ tài kinh doanh.
Chúng mình luôn mong các bạn sẽ luôn ủng hộ chúng mình!!
Rất nhiều vị khách quý ở trước mặt Trần Xuân Độ đều thở dài, có hơi ảo não, không có đấu giá được khối ngọc nào.
Đây là một miếng ngọc phỉ thúy Lục Đế Vương, tuy không lớn, nhưng có thể dùng 27 tỷ mua được, tuyệt đối đáng.
Điều này lại khiến hai mắt Trương Bảo Thành đen sẫm lại, suýt nữa bị Trần Xuân Độ làm cho tức tới mức trào ngược máu, xộc lên não, suýt nữa ngất xỉu!
Con mẹ nó giờ mới hai khối đá thô, vậy mà đã có 69 tỷ!
Sẽ lại như vậy chứ! Trương Bảo Thành rầu rĩ, ông ta bị Trần Xuân Độ chọc tức tới mức không thở được!
Ông ta có một loại dự cảm mãnh liệt, khoảng cách Trần Xuân Độ tới 300 tỷ… nhanh chóng rút ngắn, ông ta có lẽ thật sự phải ở trước mặt Trần Xuân Độ, không ngẩng đầu lên được!
“Họ Trần kia!”
Trương Bảo Thành cảm thấy vô cùng bực bội, khó chịu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Xuân Độ, nói ra từng từ từng chữ một, ông ta sắp bị làm cho tức đến mức khóe mắt muốn nứt ra, thậm chí tức đến mức sinh ra bệnh tim rồi!
“Hội trưởng Trương, ngài bớt giận!” Bào Vũ ở bên cạnh Trương Bảo Thành cẩn thận đi lên, vuốt ngực cho Trương Bảo Thành, khơi thông khí cho Trương Bảo Thành.
Bào Vũ vừa xoa dịu Trương Bảo Thành, vừa ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Trần Xuân Độ, ánh mắt chợt lóe lên một tia phức tạp người khác khó mà phát hiện ra.
Trong lòng Bào Vũ không ngừng run rẩy, Trần Xuân Độ lúc này không chỉ đem đến cho Trương Bảo Thành sự kinh hoàng, còn đem đến cho Bào Vũ sự biến hóa khó mà tưởng tượng được.
Lúc trước Bào Vũ luôn cảm thấy Trần Xuân Độ vẫn luôn hữu danh vô thực, phô trương thanh thế mà thôi.
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ hoàn toàn lật đổ nhận thức của Bào Vũ, khiến ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ của Bào Vũ thay đổi hoàn toàn.
Trước đây đương nhiên Bào Vũ sẽ không nghĩ đến Trần Xuân Độ lại bán được hai viên đá thô, hai viên đá thô này lại bán ra với giá hơn sáu mươi mấy tỷ!
Loại chuyện này ngay cả Trương Bảo Thành cũng không muốn tin, Bào Vũ sao có thể dễ dàng tin chứ?
Nhưng bây giờ, loại chuyện này thật sự xảy ra trước mắt, sự thật lạnh lùng, tàn nhẫn giống như một cái tát tát mạnh vào mặt của Bào Vũ và Trương Bảo Thành.
“Cái đồ vô liêm sỉ này!” Trương Bảo Thành che ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trần Xuân Độ, từ trong miệng của Trương Bảo Thành có thể thấy được sự tức giận trong lòng của ông ta mạnh liệt đến mức nào!
Bào Vũ đứng bên cạnh, sắc mặt có chút ngượng ngùng, đương nhiên cô ta cảm nhận được Trương Bảo Thành, cô ta là một người suy nghĩ tinh tế, càng cảm nhận được vài phần hoang mang rối loạn từ trong cơn tức giận của Trương Bảo Thành mà đang cố gắng muốn che giấu.
Trương Bảo Thành đương nhiên là hoảng rồi, hai viên đá thô kia bán ra hơn 60 tỷ, chuyện này được sao?
Cứ như vậy, 300 tỷ đối với Trần Xuân Độ mà nói thật sự không phải là vấn đề.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Bảo Thành càng cảm thấy hối hận không thôi, hơn 60 tỷ, mình ở đại hội đổ thạch vất vả đổ thạch mấy ngày cũng mới được mấy chục tỷ!
Mà cái tên lưu manh họ Trần này, sau khi đấu giá mấy viên đá thô với giá quy định, đem đi bán lại, cộng thêm danh tiếng của ông ta đã bán ra với giá cao mấy chục tỷ!
Lúc trước ông ta không nghĩ đến còn có thể như vậy?
Lê Kim Huyên ở bên cạnh Trương Bảo Thành, ngồi trên ghế, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lóe lên một tia kỳ lạ.
Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, Lê Kim Huyên cũng chưa từng nghĩ đến, dùng cách thức này có thể nhanh chóng tùy ý kiếm tiền trong đại hội đổ thạch, chưa kể Trần Xuân Độ còn kéo cái loa lớn tiếng hét lên, giống như thủ đoạn khiến người xem thường của mấy người bán rau ở đầu đường, điều càng khiến Lê Kim Huyên không ngờ đến là nó còn có thể sinh ra hiệu quả ngoài dự đoán.
Trên thực tế, Trần Xuân Độ dùng kết quả để nói với Lê Kim Huyên, mặc dù kiểu thủ đoạn này không được xem trọng nhưng lại rất thực dụng.
Đột nhiên, Lê Kim Huyên hơi sững sờ, cô đột nhiên phản ứng lại, lợi dụng danh tiếng của Trương Bảo Thành để tuyên truyền, quảng cáo, đây không phải là thủ đoạn kinh doanh thường thấy nhất sao?
Thủ đoạn kinh doanh cực kỳ phổ biến này, Lê Kim Huyên với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, sao lại xa lạ chứ?
Nhưng với thủ đoạn kinh doanh phổ biến này, lại giúp Trần Xuân Độ dùng hai viên đá thô, thu được hơn 60 tỷ!
Lê Kim Huyên nhìn bóng dáng của Trần Xuân Độ, trong đôi mắt tuyệt đẹp lóe lên một sự yêu kiều, quyến rũ khó tả, cô nhìn Trần Xuân Độ, trong đầu đột nhiên nhảy ra bốn chữ.
Quỷ tài kinh doanh.
Trang mới Của truyen.one là: VietWriter
Chúng mình luôn mong các bạn sẽ luôn ủng hộ chúng mình!!
Bình luận facebook