Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 450
Chương 450
Trương Bảo Thành cũng sững sờ, nhưng sau khi Lê Kim Huyên ra hiệu bằng mắt, lập tức phản ứng lại, gật đầu, nói: “Đương nhiên là được.”
Đào Lương ở bên cạnh sững sờ, ông ta nhìn Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên kẻ xướng người họa, ông ta có thể nói là một mặt mơ hồ!
Thậm chí ngay cả bản thân ông ta cũng chưa phản ứng lại, từ lúc nào có thêm quy tắc như vậy….
Nhưng lúc ông ta nhìn Trương Bảo Thành, Trương Bảo Thành lạnh lùng liếc nhìn ông ta, đột nhiên khiến Đào Lương suy sụp, ông ta có lợi hại đến đâu cũng chỉ là hội trưởng của hội đổ thạch Yên Kinh, mà Trương Bảo Thành là hội trưởng của cả nước C, là cấp trên trực tiếp của ông ta.
Cấp trên trực tiếp nói gì đương nhiên là cái đó.
Đào Lương đột nhiên tái mét mặt, lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta vừa nghĩ đến không thể hoàn thành nhiệm vụ, trở lại phòng làm việc, Kinh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta, khiến tâm trí của ông ta run rẩy! Vô cùng run sợ.
“Hội trưởng Trương…” Đào Lương lấy dũng khí yếu ớt mở miệng nói.
Đổi lại là ngày thường chắc chắn ông ta sẽ không làm như vậy. Nhưng tình huống hiện tại thì khác, Kinh nói với ông ta muốn Trần Xuân Độ tiến vào Chung Cực Tam Đao.
Ai có thể nghĩ tới, Trần Xuân Độ vốn không đoái hoài hội trưởng Đào, vậy mà lại không tham gia Chung Cực Tam Đao, còn đổi thành Trương Bảo Thành.
Đào Lương vô cùng khó xử. Trương Bảo Thành là cấp trên của ông ta, nếu như là bình thường thì chắc chắn ông ta sẽ nghe theo răm rắp. Nhưng bây giờ thì khác, ông ta có nhiệm vụ trên người, nhất định phải nghĩ đủ mọi cách để đưa Trần Xuân Độ vào Chung Cực Tam Đao.
Mà hội trưởng Đào mới vừa mở miệng còn chưa kịp nói gì thì Trương Bảo Thành đã lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái rồi hỏi: “Sao vậy? Có ý kiến gì không?”
Ánh mắt uy nghiêm chèn ép của Trương Bảo Thành rơi vào trên người Đào Lương khiến toàn thân ông ta run lên: “Đương nhiên không có.”
Đám người vây xung quanh ồ lên một trận, ai cũng không ngờ chuyện này lại trở nên như vậy. Vị trí cuối cùng trong danh sách của Chung Cực Tam Đao thuộc về tập đoàn Lê thị. Chỉ có điều người tham gia tranh tài lại đổi thành Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành chính là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của nước C. Ông ta đánh cuộc tài nghệ đổ thạch thâm hậu, hơn nữa chính ông ta còn là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, đối với Chung Cực Tam Đao tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Chuyện này vô cùng có lợi cho tập đoàn Lê thị.
Tuy rằng hầu như tất cả mọi người ở đây đều đã từng chứng kiến Trương Bảo Thành bại bởi Trần Xuân Độ, thế nhưng phần lớn đều cho rằng ở phương diện tổng hợp, Trần Xuân Độ không thể nào là đối thủ của Trương Bảo Thành.
Không ít người ném ánh mắt thương hại về phía Trần Xuân Độ. Trong mắt bọn họ, cơ hội tốt như Chung Cực Tam Đao này giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Đối với rất nhiều khách tới đổ thạch mà nói thì đây là sự cám dỗ không thể nào cự tuyệt… Vậy mà Trần Xuân Độ lại lãng phí như thế!
Mà thời điểm bọn họ đánh giá Trần Xuân Độ từ đầu đến chân thì trong mắt càng hiện vẻ khinh miệt.
Đối với mấy người bọn họ, Trần Xuân Độ chỉ có thể được tính là một thằng nhà quê, vì vậy nên mới bỏ qua cơ hội tốt như thế, để cho Trương Bảo Thành đạt được ý nguyện.
Trần Xuân Độ mỉm cười, anh mặc kệ những ánh mắt mỉa mai kia, nắm bàn tay mềm mại trắng nõn của Lê Kim Huyên, nhìn cô chăm chú với vẻ thâm tình sâu sắc.
Nữ thần tổng giám đốc đứng ở nơi đó, đương nhiên cô cảm giác được tình cảm nồng nàn của Trần Xuân Độ. Da đầu cô tê dại, thậm chí còn hơi ghét bỏ ánh mắt đó của anh. Cô vốn định giằng ra khỏi tay Trần Xuân Độ, nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn và vẻ thản nhiên của anh khi từ bỏ cơ hội Chung Cực Tam Đao vừa rồi, đôi mắt đẹp đẽ của cô loé lên một chút phức tạp mờ nhạt.
Lúc này, nội tâm Lê Kim Huyên hơi giống với mái tóc dài của cô, có chút mất trật tự. Cô đứng ở nơi đó, bất tri bất giác để mặc Trần Xuân Độ siết chặt tay mình. Gương mặt tươi cười cứng đờ.
“Kim Huyên, chúng ta trở về thôi.” Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền vào trong tai Lê Kim Huyên. Nữ thần tổng giám đốc chợt hoàn hồn, nhìn thấy Trần Xuân Độ nhìn mình đầy tình cảm.
Trong khoảnh khắc đó, Lê Kim Huyên lập tức tê dại cả da đầu, toàn thân nổi da gà!
Rất nhanh sau đó, nữ thần tổng giám đốc lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh lãnh đạm vốn có. Cô gật đầu, nhẹ nhàng rút bàn tay trơn mịn trắng nõn ra khỏi bàn tay to lớn thô ráp của Trần Xuân Độ.
“Đi thôi.” Lê Kim Huyên giẫm nhẹ giày cao gót thong thả rời đi. Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào bóng lưng vô cùng gợi cảm của cô, khoé môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.
“Không cần nói thêm gì nữa, cứ quyết định như vậy đi.” Thời điểm Trương Bảo Thành nhìn thấy Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên lần lượt rời khỏi, ông ta để lại cho Đào Lương một câu rồi cũng nhanh chân đuổi theo.
Đào Lương kinh ngạc nhìn Trương Bảo Thành vội vã bỏ đi, nét mặt có thể nói là ngơ ngác.
Sau khi nhìn thấy mấy người bọn họ đã đi cả rồi, Tô Loan Loan không hề có cảm giác tồn tại vẫn luôn vô cùng khiêm tốn mới nhấc bước chân tất tả đuổi theo.
Hội trưởng Đào nhìn theo bóng lưng bọn họ, sắc mặt tái nhợt khó coi, thân thể hơi lảo đảo. Sau đó ông ta thở dài một tiếng, phất tay nói với Bào Vũ: “Để khách khứa giải tán đi, hết thảy đã kết thúc.”
Trương Bảo Thành cũng sững sờ, nhưng sau khi Lê Kim Huyên ra hiệu bằng mắt, lập tức phản ứng lại, gật đầu, nói: “Đương nhiên là được.”
Đào Lương ở bên cạnh sững sờ, ông ta nhìn Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên kẻ xướng người họa, ông ta có thể nói là một mặt mơ hồ!
Thậm chí ngay cả bản thân ông ta cũng chưa phản ứng lại, từ lúc nào có thêm quy tắc như vậy….
Nhưng lúc ông ta nhìn Trương Bảo Thành, Trương Bảo Thành lạnh lùng liếc nhìn ông ta, đột nhiên khiến Đào Lương suy sụp, ông ta có lợi hại đến đâu cũng chỉ là hội trưởng của hội đổ thạch Yên Kinh, mà Trương Bảo Thành là hội trưởng của cả nước C, là cấp trên trực tiếp của ông ta.
Cấp trên trực tiếp nói gì đương nhiên là cái đó.
Đào Lương đột nhiên tái mét mặt, lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta vừa nghĩ đến không thể hoàn thành nhiệm vụ, trở lại phòng làm việc, Kinh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta, khiến tâm trí của ông ta run rẩy! Vô cùng run sợ.
“Hội trưởng Trương…” Đào Lương lấy dũng khí yếu ớt mở miệng nói.
Đổi lại là ngày thường chắc chắn ông ta sẽ không làm như vậy. Nhưng tình huống hiện tại thì khác, Kinh nói với ông ta muốn Trần Xuân Độ tiến vào Chung Cực Tam Đao.
Ai có thể nghĩ tới, Trần Xuân Độ vốn không đoái hoài hội trưởng Đào, vậy mà lại không tham gia Chung Cực Tam Đao, còn đổi thành Trương Bảo Thành.
Đào Lương vô cùng khó xử. Trương Bảo Thành là cấp trên của ông ta, nếu như là bình thường thì chắc chắn ông ta sẽ nghe theo răm rắp. Nhưng bây giờ thì khác, ông ta có nhiệm vụ trên người, nhất định phải nghĩ đủ mọi cách để đưa Trần Xuân Độ vào Chung Cực Tam Đao.
Mà hội trưởng Đào mới vừa mở miệng còn chưa kịp nói gì thì Trương Bảo Thành đã lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái rồi hỏi: “Sao vậy? Có ý kiến gì không?”
Ánh mắt uy nghiêm chèn ép của Trương Bảo Thành rơi vào trên người Đào Lương khiến toàn thân ông ta run lên: “Đương nhiên không có.”
Đám người vây xung quanh ồ lên một trận, ai cũng không ngờ chuyện này lại trở nên như vậy. Vị trí cuối cùng trong danh sách của Chung Cực Tam Đao thuộc về tập đoàn Lê thị. Chỉ có điều người tham gia tranh tài lại đổi thành Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành chính là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch của nước C. Ông ta đánh cuộc tài nghệ đổ thạch thâm hậu, hơn nữa chính ông ta còn là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, đối với Chung Cực Tam Đao tự nhiên là rõ như lòng bàn tay. Chuyện này vô cùng có lợi cho tập đoàn Lê thị.
Tuy rằng hầu như tất cả mọi người ở đây đều đã từng chứng kiến Trương Bảo Thành bại bởi Trần Xuân Độ, thế nhưng phần lớn đều cho rằng ở phương diện tổng hợp, Trần Xuân Độ không thể nào là đối thủ của Trương Bảo Thành.
Không ít người ném ánh mắt thương hại về phía Trần Xuân Độ. Trong mắt bọn họ, cơ hội tốt như Chung Cực Tam Đao này giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Đối với rất nhiều khách tới đổ thạch mà nói thì đây là sự cám dỗ không thể nào cự tuyệt… Vậy mà Trần Xuân Độ lại lãng phí như thế!
Mà thời điểm bọn họ đánh giá Trần Xuân Độ từ đầu đến chân thì trong mắt càng hiện vẻ khinh miệt.
Đối với mấy người bọn họ, Trần Xuân Độ chỉ có thể được tính là một thằng nhà quê, vì vậy nên mới bỏ qua cơ hội tốt như thế, để cho Trương Bảo Thành đạt được ý nguyện.
Trần Xuân Độ mỉm cười, anh mặc kệ những ánh mắt mỉa mai kia, nắm bàn tay mềm mại trắng nõn của Lê Kim Huyên, nhìn cô chăm chú với vẻ thâm tình sâu sắc.
Nữ thần tổng giám đốc đứng ở nơi đó, đương nhiên cô cảm giác được tình cảm nồng nàn của Trần Xuân Độ. Da đầu cô tê dại, thậm chí còn hơi ghét bỏ ánh mắt đó của anh. Cô vốn định giằng ra khỏi tay Trần Xuân Độ, nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn và vẻ thản nhiên của anh khi từ bỏ cơ hội Chung Cực Tam Đao vừa rồi, đôi mắt đẹp đẽ của cô loé lên một chút phức tạp mờ nhạt.
Lúc này, nội tâm Lê Kim Huyên hơi giống với mái tóc dài của cô, có chút mất trật tự. Cô đứng ở nơi đó, bất tri bất giác để mặc Trần Xuân Độ siết chặt tay mình. Gương mặt tươi cười cứng đờ.
“Kim Huyên, chúng ta trở về thôi.” Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền vào trong tai Lê Kim Huyên. Nữ thần tổng giám đốc chợt hoàn hồn, nhìn thấy Trần Xuân Độ nhìn mình đầy tình cảm.
Trong khoảnh khắc đó, Lê Kim Huyên lập tức tê dại cả da đầu, toàn thân nổi da gà!
Rất nhanh sau đó, nữ thần tổng giám đốc lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh lãnh đạm vốn có. Cô gật đầu, nhẹ nhàng rút bàn tay trơn mịn trắng nõn ra khỏi bàn tay to lớn thô ráp của Trần Xuân Độ.
“Đi thôi.” Lê Kim Huyên giẫm nhẹ giày cao gót thong thả rời đi. Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào bóng lưng vô cùng gợi cảm của cô, khoé môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.
“Không cần nói thêm gì nữa, cứ quyết định như vậy đi.” Thời điểm Trương Bảo Thành nhìn thấy Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên lần lượt rời khỏi, ông ta để lại cho Đào Lương một câu rồi cũng nhanh chân đuổi theo.
Đào Lương kinh ngạc nhìn Trương Bảo Thành vội vã bỏ đi, nét mặt có thể nói là ngơ ngác.
Sau khi nhìn thấy mấy người bọn họ đã đi cả rồi, Tô Loan Loan không hề có cảm giác tồn tại vẫn luôn vô cùng khiêm tốn mới nhấc bước chân tất tả đuổi theo.
Hội trưởng Đào nhìn theo bóng lưng bọn họ, sắc mặt tái nhợt khó coi, thân thể hơi lảo đảo. Sau đó ông ta thở dài một tiếng, phất tay nói với Bào Vũ: “Để khách khứa giải tán đi, hết thảy đã kết thúc.”
Bình luận facebook