Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 488
Chương 488
Nếu đổi lại là một đội sửa sang bình thường, đoán chừng vốn sẽ không nhận nhiệm vụ dường như không thể hoàn thành này!
Nhưng Trần Xuân Độ là ai? Đường đường là Long Vương danh tiếng lẫy lừng ở hải ngoại, nếu đến chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, thì anh lấy đâu ra bản lĩnh vang danh ở hải ngoại?
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đi xuống lầu đến sảnh trước, chào hỏi một tiếng với quản lý trực ban rồi thuê một căn phòng mới và dọn vào ở.
Trong phòng, Lê Kim Huyên ngồi trên giường, nhìn Tô Loan Loan sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chân mày nhíu chặt, lo lắng hỏi: “Tô Loan Loan, rốt cuộc cô có sao không? Cô phải nói thật, như vậy tôi mới có thể giúp được cô.”
Cơ thể Tô Loan Loan khẽ run lên, sắc mặt cô ấy rất nhợt nhạt không tốt chút nào. Sau khi cảm thấy được Lê Kim Huyên quan tâm đến mình, mặt nặn ra nụ cười: “Không sao đâu, tổng giám đốc Lê. Tôi chỉ bị thương nhẹ, sẽ sớm khỏi thôi.”
Lê Kim Huyên dùng đôi mắt đẹp nhìn chắm chú vào Tô Loan Loan, thấy Tô Loan Loan không giống như đang nói dối, cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành gật đầu dặn dò: “Nếu thấy khó chịu chỗ nào, phải lập tức nói cho tôi biết. Lần này may mà có cô, không có cô giúp tôi chặn hắn xuống tay, có thể tôi đã chết từ lâu rồi.” Lê Kim Huyên khẽ thở dài, dáng vẻ đầy thương xót.
“tổng giám đốc Lê, tôi chỉ bị chút thương ngoài da, không có gì đáng ngại.” Sau khi nhận được sự bảo đảm nhiều lần từ Tô Loan Loan, Lê Kim Huyên cuối cùng cũng yên lòng, từ tốn nói: “Thời gian không còn sớm, đã là đêm hôm khuya khoắt, mau nghỉ ngơi đi.”
Lê Kim Huyên không nói gì thêm với Tô Loan Loan, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với cô ấy thì xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Sau khi nhìn thấy Lê Kim Huyên bước vào phòng ngủ, cuối cùng Tô Loan Loan không tiếp tục che giấu nữa, kêu lên một tiếng rồi từ từ rút bàn tay dính máu từ vùng bụng ra!
Tay Tô Loan Loan dính đầy máu tươi, khi cắn răng cởi áo ra và nhìn thấy vết thương trên người mình, hai mắt Tô Loan Loan co rút kịch liệt!
Vết thương của cô không có chút dấu vết lành lại, ngược lại máu tươi không ngừng chảy ra!
Hai tròng mắt Tô Loan Loan chợt co rút lại, cô hoàn toàn không ngờ sức hồi phục của cơ thể mình chẳng chút tác dụng đối với vết thương này!
Tô Loan Loan ôm chặt vết thương, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức đứng dậy, mang giày vào, không làm phiền đến Lê Kim Huyên mà đi thẳng ra khỏi phòng đến căn phòng bị hư hỏng ở đối diện.
Cửa phòng khép hờ, Tô Loan Loan đi tới trước cửa phòng mới thấy cửa phòng này vốn không có đóng.
Cô rón rén lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, bước vào trong.
Vào lúc này là đêm khuya, vốn nên là thời gian nghỉ ngơi, nhưng vào lúc này, trong căn phòng này thỉnh thoảng lại vang lên nhiều tiếng đùng đùng ồn ào, rất giống với tiếng động phát ra trong quá trình sửa chữa của nhiều ngôi nhà.
Đáy lòng Tô Loan Loan khẽ động, dứt khoát đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào, cô nhìn thấy một bóng người đang quỳ trên mặt đất rất không có hình tượng, tay cầm giẻ lau cẩn thận lau chùi sàn nhà.
Tô Loan Loan liếc nhìn, sàn nhà sau lưng Trần Xuân Độ sáng như gương, mùi sáp sàn nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Tô Loan Loan nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Anh thực sự định sửa sang chỗ này?”
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Loan Loan đi tới, cười ngượng ngập, nói: “Đó là nhiệm vụ vợ tôi giao, tôi không thể không hoàn thành.”
Tô Loan Loan gần như không nói nên lời khi nghe những lời này của Trần Xuân Độ, cô hỏi: “Anh thực sự cho rằng mình có thể khôi phục lại nơi này như trước trong một đêm sao?”
Sức của Dracula rất mạnh, Tô Loan Loan cũng không hề yếu so với người thường, ảnh hưởng của cuộc giao tranh ác liệt giữa hai người đủ để phá hủy căn phòng này ở mức độ cực kỳ nghiêm trọng, đây chắc chắn không phải chuyện có thể làm trong mấy ngày mấy đêm. Vì vậy, theo như Tô Loan Loan, Trần Xuân Độ có thể tùy tiện làm qua loa, đến lúc đó dụ dỗ Lê Kim Huyên một chút là được rồi.
Kết quả, nào ngờ Trần Xuân Độ lại thực sự muốn khôi phục như cũ. Quả thực là chuyện khó tin!
“Cô Tô, chuyện cô không làm được không có nghĩa là người khác không làm được.” Trần Xuân Độ cong môi, trong giọng điệu có vẻ khinh thường.
Tô Loan Loan hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu ôm bụng đi vào phòng khách của Trần Xuân Độ, ngồi xuống ghế sô pha.
“Thuốc ở ngăn thứ trong tủ bên cạnh.” Giọng nói của Trần Xuân Độ truyền đến tai Tô Loan Loan khiến Tô Loan Loan sững sờ, càng kinh ngạc hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Loan Loan kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh lại chuẩn bị thuốc trước cho tôi? Anh biết cơ thể tôi?”
“Uống vào cô sẽ biết.” Trần Xuân Độ cầm giẻ lau, đứng dậy nói.
Tô Loan Loan liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái thật sâu, lựa chọn tin tưởng Trần Xuân Độ, sau đó mở tủ tìm kiếm, lấy ra một ống thuốc màu đỏ tươi.
Tô Loan Loan nhìn lướt qua, thuốc trong ống thủy tinh có màu đỏ như máu, nói chính xác nó giống như một ống máu hơn là thuốc.
Nếu đổi lại là một đội sửa sang bình thường, đoán chừng vốn sẽ không nhận nhiệm vụ dường như không thể hoàn thành này!
Nhưng Trần Xuân Độ là ai? Đường đường là Long Vương danh tiếng lẫy lừng ở hải ngoại, nếu đến chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, thì anh lấy đâu ra bản lĩnh vang danh ở hải ngoại?
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đi xuống lầu đến sảnh trước, chào hỏi một tiếng với quản lý trực ban rồi thuê một căn phòng mới và dọn vào ở.
Trong phòng, Lê Kim Huyên ngồi trên giường, nhìn Tô Loan Loan sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chân mày nhíu chặt, lo lắng hỏi: “Tô Loan Loan, rốt cuộc cô có sao không? Cô phải nói thật, như vậy tôi mới có thể giúp được cô.”
Cơ thể Tô Loan Loan khẽ run lên, sắc mặt cô ấy rất nhợt nhạt không tốt chút nào. Sau khi cảm thấy được Lê Kim Huyên quan tâm đến mình, mặt nặn ra nụ cười: “Không sao đâu, tổng giám đốc Lê. Tôi chỉ bị thương nhẹ, sẽ sớm khỏi thôi.”
Lê Kim Huyên dùng đôi mắt đẹp nhìn chắm chú vào Tô Loan Loan, thấy Tô Loan Loan không giống như đang nói dối, cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành gật đầu dặn dò: “Nếu thấy khó chịu chỗ nào, phải lập tức nói cho tôi biết. Lần này may mà có cô, không có cô giúp tôi chặn hắn xuống tay, có thể tôi đã chết từ lâu rồi.” Lê Kim Huyên khẽ thở dài, dáng vẻ đầy thương xót.
“tổng giám đốc Lê, tôi chỉ bị chút thương ngoài da, không có gì đáng ngại.” Sau khi nhận được sự bảo đảm nhiều lần từ Tô Loan Loan, Lê Kim Huyên cuối cùng cũng yên lòng, từ tốn nói: “Thời gian không còn sớm, đã là đêm hôm khuya khoắt, mau nghỉ ngơi đi.”
Lê Kim Huyên không nói gì thêm với Tô Loan Loan, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với cô ấy thì xoay người đi vào phòng ngủ của mình.
Sau khi nhìn thấy Lê Kim Huyên bước vào phòng ngủ, cuối cùng Tô Loan Loan không tiếp tục che giấu nữa, kêu lên một tiếng rồi từ từ rút bàn tay dính máu từ vùng bụng ra!
Tay Tô Loan Loan dính đầy máu tươi, khi cắn răng cởi áo ra và nhìn thấy vết thương trên người mình, hai mắt Tô Loan Loan co rút kịch liệt!
Vết thương của cô không có chút dấu vết lành lại, ngược lại máu tươi không ngừng chảy ra!
Hai tròng mắt Tô Loan Loan chợt co rút lại, cô hoàn toàn không ngờ sức hồi phục của cơ thể mình chẳng chút tác dụng đối với vết thương này!
Tô Loan Loan ôm chặt vết thương, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức đứng dậy, mang giày vào, không làm phiền đến Lê Kim Huyên mà đi thẳng ra khỏi phòng đến căn phòng bị hư hỏng ở đối diện.
Cửa phòng khép hờ, Tô Loan Loan đi tới trước cửa phòng mới thấy cửa phòng này vốn không có đóng.
Cô rón rén lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, bước vào trong.
Vào lúc này là đêm khuya, vốn nên là thời gian nghỉ ngơi, nhưng vào lúc này, trong căn phòng này thỉnh thoảng lại vang lên nhiều tiếng đùng đùng ồn ào, rất giống với tiếng động phát ra trong quá trình sửa chữa của nhiều ngôi nhà.
Đáy lòng Tô Loan Loan khẽ động, dứt khoát đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào, cô nhìn thấy một bóng người đang quỳ trên mặt đất rất không có hình tượng, tay cầm giẻ lau cẩn thận lau chùi sàn nhà.
Tô Loan Loan liếc nhìn, sàn nhà sau lưng Trần Xuân Độ sáng như gương, mùi sáp sàn nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.
Tô Loan Loan nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Anh thực sự định sửa sang chỗ này?”
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Loan Loan đi tới, cười ngượng ngập, nói: “Đó là nhiệm vụ vợ tôi giao, tôi không thể không hoàn thành.”
Tô Loan Loan gần như không nói nên lời khi nghe những lời này của Trần Xuân Độ, cô hỏi: “Anh thực sự cho rằng mình có thể khôi phục lại nơi này như trước trong một đêm sao?”
Sức của Dracula rất mạnh, Tô Loan Loan cũng không hề yếu so với người thường, ảnh hưởng của cuộc giao tranh ác liệt giữa hai người đủ để phá hủy căn phòng này ở mức độ cực kỳ nghiêm trọng, đây chắc chắn không phải chuyện có thể làm trong mấy ngày mấy đêm. Vì vậy, theo như Tô Loan Loan, Trần Xuân Độ có thể tùy tiện làm qua loa, đến lúc đó dụ dỗ Lê Kim Huyên một chút là được rồi.
Kết quả, nào ngờ Trần Xuân Độ lại thực sự muốn khôi phục như cũ. Quả thực là chuyện khó tin!
“Cô Tô, chuyện cô không làm được không có nghĩa là người khác không làm được.” Trần Xuân Độ cong môi, trong giọng điệu có vẻ khinh thường.
Tô Loan Loan hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu ôm bụng đi vào phòng khách của Trần Xuân Độ, ngồi xuống ghế sô pha.
“Thuốc ở ngăn thứ trong tủ bên cạnh.” Giọng nói của Trần Xuân Độ truyền đến tai Tô Loan Loan khiến Tô Loan Loan sững sờ, càng kinh ngạc hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Loan Loan kinh ngạc hỏi: “Tại sao anh lại chuẩn bị thuốc trước cho tôi? Anh biết cơ thể tôi?”
“Uống vào cô sẽ biết.” Trần Xuân Độ cầm giẻ lau, đứng dậy nói.
Tô Loan Loan liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái thật sâu, lựa chọn tin tưởng Trần Xuân Độ, sau đó mở tủ tìm kiếm, lấy ra một ống thuốc màu đỏ tươi.
Tô Loan Loan nhìn lướt qua, thuốc trong ống thủy tinh có màu đỏ như máu, nói chính xác nó giống như một ống máu hơn là thuốc.
Bình luận facebook