Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562
Chương 562
Trương Bảo Thành cất bước đến trước ban giám khảo như một cái xác không hồn, hai mắt của ông ta vẫn tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Vòng một hội trưởng Trương đã mở ra bảo thạch hai màu rồi, không biết vòng thứ hai sẽ mang đến bất ngờ gì cho chúng ta đây.” Giám khảo Chu ngồi trên ghế ban giám khảo từ trên cao nhìn xuống Trương Bảo Thành, mỗi một câu nói, một từ ngữ của ông ta truyền vào tai Trương Bảo Thành đều thể hiện rõ vẻ chế giễu!
Trương Bảo Thành cúi đầu thấp xuống, ông ta có thể cảm nhận được có vô vàn ánh mắt đang hướng về phía ông ta, khiến ông ta thấy nhục nhã, chỉ muốn tìm một cái lỗ để lập tức chui xuống.
Ông ta hiểu rõ giá trị của bốn khối nguyên thạch này hơn so với bất kì ai khác, bốn khối nguyên thạch này hoàn toàn không thể nào khiến ông ta trở thành một trong bốn người lọt vào vòng trong!
Mà giám khảo Chu rõ ràng đã biết sự khó khăn của Trương Bảo Thành mà còn cố ý sỉ nhục ông ta một phen như vậy.
“Còn chưa bắt đầu kiểm tra sao?” Trần Xuân Độ thấy những nụ cười chế giễu không chút cố kị của những giám khảo kia cùng với lời cười nhạo của giám khảo Chu, anh nhíu mày, hỏi.
Giám khảo Chu nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ông ta “hừ” một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Mang hết nguyên thạch lên đây.”
Từng tuyển thủ đặt nguyên thạch trong tay mình lên bàn giám khảo, mỗi khối nguyên thạch đều đã được gắn tên của các tuyển thủ, sau đó từng giám khảo kiểm định rồi chấm điểm.
So với sự thấp thỏm bất an của những tuyển thủ khác, Trương Bảo Thành gần như đang đợi cái chết tới gần, việc này chẳng khác gì là việc tự sát kéo dài cả.
Đột nhiên, giám khảo Chu giơ một khối nguyên thạch lên, lớn tiếng nói: “Hội trưởng Trương, mắt nhìn của ông được đó nhỉ, loại ngọc liệu thấp kém phổ biến nhất như vậy mà ông cũng mở ra được!”
Soạt!
Ngay lập tức, một loạt máy ảnh đều hướng về phía giám khảo Chu và Trương Bảo Thành!
Trương Bảo Thành rớt mất một nhịp tim, ông ta cúi đầu càng thấp hơn, hai bàn tay siết chặt lại, cơ thể khẽ run rẩy.
“Ngọc liệu thấp kém mà cũng có thể mở ra được!”
“Chỗ này đều là nguyên thạch được lấy từ nhà kho của hiệp hội đổ thạch đó, không ngờ lại còn có loại ngọc liệu thấp kém kì lạ này!”
“Loại ngọc liệu này, cho dù có là nguyên thạch rác rưởi nhất cũng chưa chắc đã mở ra được, đúng là phế liệu trong đống phế liệu!”
Ngay lập tức, khán giả trên khán đài đều ngỡ ngàng, ánh mắt của vô số người nhìn về Trương Bảo Thành trở nên vô cùng kì lạ.
Soạt soạt soạt!
Vô số ánh mắt đều hướng về phía khối nguyên thạch trong tay giám khảo Chu, và cả về phía Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành cúi đầu thật thấp, ông ta không cần nghĩ kĩ cũng có thể biết được vẻ mặt kinh ngạc, khó mà tin được cùng với những lời đồn đại, phỉ báng của số khán giả kia.
“Phù…” Trương Bảo Thành nặng nề thở dài một hơi, hai tay nắm chặt, những âm thanh hỗn tạp vang vọng trong cơ thể ông ta, mà giám khảo Chu lại nhìn ông ta một cách cao cao tại thượng, khóe miệng nhếch thành một nụ cười khinh bỉ, như là ông ta rất vui vì thấy được cảnh tượng này.
Mấy vị giám khảo cũng lần lượt nói những lời không hàm ý tốt: “Ngọc liệu thấp kém cũng xem như không tệ rồi, e là đã tạo ra kỉ lục thấp nhất của Chung Cực Tam Đao rồi nhỉ?”
“Xem ra hạng nhất lần này của hội trưởng Trương đã chắc chắn rồi, chỉ có điều là từ dưới lên mà thôi!”
Trần Xuân Độ ngồi ở ghế giám khảo nhìn Trương Bảo Thành, sắc mặt không có bất cứ sự thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn, giống như đã dự liệu được.
“Ngọc liệu thấp kém, hội trưởng Trương, ông tài thật đó, loại rác rưởi này mà ông cũng có thể mở ra được, tôi nên nói là vận may của ông không tốt, hay là nói ông đã ngồi ở vị trí này quá lâu đến nỗi quên mất phải đổ thạch như thế nào rồi?” Giám khảo Chu nghịch khối nguyên thạch trong tay, nhìn Trương Bảo Thành một cái, lạnh lùng chế nhạo.
Trương Bảo Thành đứng nguyên tại chỗ, giờ phút này, mỗi một câu nói của giám khảo Chu, những giám khảo các cùng với tất cả những người có mặt ở hiện trường đều khiến ông ta không thể thở nổi, không thể ngẩng đầu lên được!
“Hai khối khác tuy có giá trị không tệ, nhưng số ngọc liệu thấp kém này đã đủ để khiến ông bị loại rồi, đừng mơ đứng top bốn nữa.” Sắc mặt giám khảo Chu càng lúc càng lạnh lùng, sự lạnh lẽo bao phủ khắp cơ thể Trương Bảo Thành từ trên xuống dưới.
Trương Bảo Thành cất bước đến trước ban giám khảo như một cái xác không hồn, hai mắt của ông ta vẫn tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Vòng một hội trưởng Trương đã mở ra bảo thạch hai màu rồi, không biết vòng thứ hai sẽ mang đến bất ngờ gì cho chúng ta đây.” Giám khảo Chu ngồi trên ghế ban giám khảo từ trên cao nhìn xuống Trương Bảo Thành, mỗi một câu nói, một từ ngữ của ông ta truyền vào tai Trương Bảo Thành đều thể hiện rõ vẻ chế giễu!
Trương Bảo Thành cúi đầu thấp xuống, ông ta có thể cảm nhận được có vô vàn ánh mắt đang hướng về phía ông ta, khiến ông ta thấy nhục nhã, chỉ muốn tìm một cái lỗ để lập tức chui xuống.
Ông ta hiểu rõ giá trị của bốn khối nguyên thạch này hơn so với bất kì ai khác, bốn khối nguyên thạch này hoàn toàn không thể nào khiến ông ta trở thành một trong bốn người lọt vào vòng trong!
Mà giám khảo Chu rõ ràng đã biết sự khó khăn của Trương Bảo Thành mà còn cố ý sỉ nhục ông ta một phen như vậy.
“Còn chưa bắt đầu kiểm tra sao?” Trần Xuân Độ thấy những nụ cười chế giễu không chút cố kị của những giám khảo kia cùng với lời cười nhạo của giám khảo Chu, anh nhíu mày, hỏi.
Giám khảo Chu nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ông ta “hừ” một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Mang hết nguyên thạch lên đây.”
Từng tuyển thủ đặt nguyên thạch trong tay mình lên bàn giám khảo, mỗi khối nguyên thạch đều đã được gắn tên của các tuyển thủ, sau đó từng giám khảo kiểm định rồi chấm điểm.
So với sự thấp thỏm bất an của những tuyển thủ khác, Trương Bảo Thành gần như đang đợi cái chết tới gần, việc này chẳng khác gì là việc tự sát kéo dài cả.
Đột nhiên, giám khảo Chu giơ một khối nguyên thạch lên, lớn tiếng nói: “Hội trưởng Trương, mắt nhìn của ông được đó nhỉ, loại ngọc liệu thấp kém phổ biến nhất như vậy mà ông cũng mở ra được!”
Soạt!
Ngay lập tức, một loạt máy ảnh đều hướng về phía giám khảo Chu và Trương Bảo Thành!
Trương Bảo Thành rớt mất một nhịp tim, ông ta cúi đầu càng thấp hơn, hai bàn tay siết chặt lại, cơ thể khẽ run rẩy.
“Ngọc liệu thấp kém mà cũng có thể mở ra được!”
“Chỗ này đều là nguyên thạch được lấy từ nhà kho của hiệp hội đổ thạch đó, không ngờ lại còn có loại ngọc liệu thấp kém kì lạ này!”
“Loại ngọc liệu này, cho dù có là nguyên thạch rác rưởi nhất cũng chưa chắc đã mở ra được, đúng là phế liệu trong đống phế liệu!”
Ngay lập tức, khán giả trên khán đài đều ngỡ ngàng, ánh mắt của vô số người nhìn về Trương Bảo Thành trở nên vô cùng kì lạ.
Soạt soạt soạt!
Vô số ánh mắt đều hướng về phía khối nguyên thạch trong tay giám khảo Chu, và cả về phía Trương Bảo Thành.
Trương Bảo Thành cúi đầu thật thấp, ông ta không cần nghĩ kĩ cũng có thể biết được vẻ mặt kinh ngạc, khó mà tin được cùng với những lời đồn đại, phỉ báng của số khán giả kia.
“Phù…” Trương Bảo Thành nặng nề thở dài một hơi, hai tay nắm chặt, những âm thanh hỗn tạp vang vọng trong cơ thể ông ta, mà giám khảo Chu lại nhìn ông ta một cách cao cao tại thượng, khóe miệng nhếch thành một nụ cười khinh bỉ, như là ông ta rất vui vì thấy được cảnh tượng này.
Mấy vị giám khảo cũng lần lượt nói những lời không hàm ý tốt: “Ngọc liệu thấp kém cũng xem như không tệ rồi, e là đã tạo ra kỉ lục thấp nhất của Chung Cực Tam Đao rồi nhỉ?”
“Xem ra hạng nhất lần này của hội trưởng Trương đã chắc chắn rồi, chỉ có điều là từ dưới lên mà thôi!”
Trần Xuân Độ ngồi ở ghế giám khảo nhìn Trương Bảo Thành, sắc mặt không có bất cứ sự thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn, giống như đã dự liệu được.
“Ngọc liệu thấp kém, hội trưởng Trương, ông tài thật đó, loại rác rưởi này mà ông cũng có thể mở ra được, tôi nên nói là vận may của ông không tốt, hay là nói ông đã ngồi ở vị trí này quá lâu đến nỗi quên mất phải đổ thạch như thế nào rồi?” Giám khảo Chu nghịch khối nguyên thạch trong tay, nhìn Trương Bảo Thành một cái, lạnh lùng chế nhạo.
Trương Bảo Thành đứng nguyên tại chỗ, giờ phút này, mỗi một câu nói của giám khảo Chu, những giám khảo các cùng với tất cả những người có mặt ở hiện trường đều khiến ông ta không thể thở nổi, không thể ngẩng đầu lên được!
“Hai khối khác tuy có giá trị không tệ, nhưng số ngọc liệu thấp kém này đã đủ để khiến ông bị loại rồi, đừng mơ đứng top bốn nữa.” Sắc mặt giám khảo Chu càng lúc càng lạnh lùng, sự lạnh lẽo bao phủ khắp cơ thể Trương Bảo Thành từ trên xuống dưới.
Bình luận facebook