• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chàng Rể Phế Vật - Lê Kim Huyền - Trần Xuân Độ (117 Viewers)

  • Chương 567-576

Chương 567



Sắc mặt của Ngọc Thành Vọng, càng thêm tái nhợt, thân là người của gia tộc đổ thạch danh tiếng, bối cảnh thâm hậu, có thể nói Ngọc Thành Vọng chính là bách khoa toàn thư của giới đổ thạch, có thể năng lực đổ thạch của ông ta không thể so với huyền thoại bất bại Song Tử Thần, nhưng lại có kiến thức uyên thâm đủ để hiếm có ai trong giới đổ thạch sánh bằng!



Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên trong đời Ngọc Thành Vọng cảm thấy mơ hồ khi nhìn vụn vàng trong tay Trần Xuân Độ, ngay cả ông ta cũng không biết được lai lịch của ngọc này! Trong đầu ông ta hoàn toàn trống rỗng!



Cơ thể Ngọc Thành Vọng run lên dữ dội, trong lòng chợt dấy lên một linh cảm xấu, ông ta ngay cả ngọc thạch cũng đoán không ra nên bắt đầu lo lắng liệu Trương Bảo Thành có bị loại ở vòng hai không.



“Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?” Giám khảo Chu nhìn chằm chằm khối ngọc trong tay Trần Xuân Độ, không giữ được bình tĩnh.



“Muốn biết?” Trần Xuân Độ nhếch mép, ánh mắt lẫn giọng điệu đều tỏ rõ sự châm chích: “Ông giữ vị trí giám khảo Chung Cực Tam Đao nhiều năm như vậy mà ngay cả đây là loại ngọc gì cũng không biết ư?”



Sắc mặt của giám khảo Chu cứng đờ, Trần Xuân Độ chế giễu một cách trắng trợn như vậy nhưng ông ta lại không nghĩ ra được lời nào để phản bác!



Còn toàn trường lúc này thì lặng ngắt như tờ, vẻ mặt của rất nhiều khán giả đang ngồi đây đều trở nên quái lạ, hai vị giám khảo đối mặt ngay tại buổi đấu giá thế này đúng là một tin tức hot hit!



Lúc này đã có rất nhiều người nhao nhao lấy điện thoại ra và bắt đầu quay lại cảnh tượng ấy.



Giám khảo Chu nhìn chằm chằm vào viên ngọc trong tay Trần Xuân Độ, lặng đi một lúc, không nói nên lời, ông ta không thể phản bác lại được, vì đúng là ông ta không thể nghĩ ra loại ngọc nào có thể sinh ra cảnh tượng quỷ dị khiến người ta bất ngờ như vậy!



Đã sống hơn nửa đời người nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta được chứng kiến cảnh tượng kỳ quái như vậy!



“Đây là sao lửa mặt trời.” Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng.



Khán đài lập tức náo động hẳn lên, nhiều ông lớn trong khu VIP cau mày, nghe tên thì không ai có thể tin được.



Nhưng sắc mặt của các giám khảo trên băng ghế thì lần lượt thay đổi.



Thậm chí giám khảo Chu còn giật giật khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ và chỉ vào khối ngọc trong tay anh, chế giễu: “Ý của anh đây là tạo vật chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, phim ảnh? Anh nói xạo ai đấy!”



“Có phải anh còn định nói một hạt bụi có thể lấp biển đấy chứ?” Nụ cười trên mặt của giám khảo Chu đầy mỉa mai.



Không ngờ Trần Xuân Độ lại càng không kiêng nể gì mà đáp trả: “Ông thì biết cái khỉ gì, hiểu biết nông cạn như ông lấy đâu ra dũng khí để xúc phạm nó?”



Bang!



Trần Xuân Độ vừa dứt lời, toàn trường lập tức im lặng, các giám khảo xung quanh giám khảo Chu trong nháy mắt liền nổi da gà, ớn lạnh.



Vẻ mặt của vô số giám khảo đang nhìn Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi, ánh mắt của họ lộ rõ sự kinh ngạc!



Bầu không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ, những giám khảo đứng bên cạnh giám khảo Chu đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh!



Trong khoảng không như đang có một luồng sát khí lạnh băng chậm rãi bao trùm… Các giám khảo khẽ run, trong lòng bọn họ chợt dâng lên một dự cảm xấu.



Giám khảo Chu lườm Trần Xuân Độ, mọi người đều nghe rất rõ câu nói vừa rồi của Trần Xuân Độ và điều đó khiến giám khảo Chu gần như mất hết mặt mũi!



Là một nhân vật thuộc thế hệ lão làng trong giới đổ thạch và còn là người giữ vị trí giám khảo của Chung Cực Tam Đao nhiều năm nên giám khảo Chu đã tích lũy được không ít uy tín và tiếng tăm trong giới đổ thạch.



Trong mắt nhiều người, giám khảo Chu có thể nói là nắm giữ quyền uy có một không hai, bằng không Chung Cực Tam Đao sẽ không mời giám khảo Chu nhiều lần như vậy, đó rõ ràng là một sự công nhận dành cho ông ta.



Vậy mà lúc này, một vị giám khảo bí ẩn lại chất vấn giám khảo Chu trước mặt mọi người và công kích ông ta bằng những lời lẽ không chút kiêng nể, và tuyên bố giám khảo Chu đang xúc phạm viên ngọc này!



Trong mắt nhiều người, Trần Xuân Độ không phải đang khiêu chiến giám khảo Chu, mà là đang khiêu chiến quyền uy! Cho nên mới gây ra sự biến động lớn như vậy!
Chương 568



Bang!



Sắc mặt của giám khảo Chu liền thay đổi, trở nên u ám, cực kỳ khó coi, trán không ngừng nổi gân xanh!



Ông ta sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục trần trụi không chút che đậy của Trần Xuân Độ chứ?



Ánh mắt của mọi người đều đang chĩa về phía giám khảo Chu, giám khảo Chu cười khẩy một tiếng, trong ánh mắt mang theo sát khí lạnh như băng nhìn Trần Xuân Độ, chậm rãi nói: “Tôi không biết chẳng lẽ anh biết?”



Trần Xuân Độ cúi đầu, nhìn thoáng qua sao lửa mặt trời trong lòng bàn tay rồi đột nhiên thổi một hơi làm bay sạch đá bụi mịn màu xanh.



Đây đều là những hạt bụi hình thành sau khi khối ngọc chất lượng kém bị vỡ ra, giờ phút này trong lòng bàn tay của Trần Xuân Độ chỉ còn lại những viên sao lửa mặt trời và ánh vàng trong lòng bàn tay Trần Xuân Độ thật chói mắt.



Ngón tay của Trần Xuân Độ liên tục miết những hạt vàng này, nếu không nhờ những tia sáng chói mắt như mặt trời ấy thì những vụn vàng này đã bị lầm tưởng thành những hạt cát bình thường.



“Nếu ông biết thì tại sao ngay từ đầu ông lại không nhận ra nó là sao lửa mặt trời? Hoặc là, ngay từ đầu ông cũng có động cơ sâu xa nên không có ý định nói ra, cố ý khiến người nào đó bị loại?” Trần Xuân Độ thản nhiên nói lập tức khiến mặt giám khảo Chu méo xệch.



Những giám khảo lúc trước đã ủng hộ giám khảo Chu liền nhướng mày, lớn tiếng quát: “Câm miệng, không được nói xằng nói bậy.”



“Tôi nói xằng nói bậy?” Trần Xuân Độ liếc đám giám khảo: “Các người cũng giống nhau, đều là giám khảo do hiệp hội đổ thạch mời đến, tôi có đủ lý do để nghi ngờ rằng các người đã thông đồng với giám khảo Chu và cố tình sử dụng mánh khoé để nhắm vào một người nào đó Bang!



Câu này Trần Xuân Độ ngay lập tức xúc phạm vô số giám khảo, tất cả họ đều tức giận mà đứng lên, bắt đầu chỉ trích Trần Xuân Độ.



Trần Xuân Độ không hề biến sắc khi nghe những lời buộc tội đó của họ, coi như không nghe thấy và tiếp tục cúi đầu thưởng thức những viên sao lửa mặt trời.



Cũng đúng lúc này, đột nhiên, một giọng nói chợt vang lên: “Tôi đã sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng nghe đến cái tên sao lửa mặt trời.”



Mọi người lần theo giọng nói và phát hiện giám khảo Chu bước ra, đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, nói: “Tôi chưa bao giờ nghe đến sao lửa mặt trời.”



“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghe qua loại ngọc này.”



“E rằng thứ này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, làm sao có thể thực sự tồn tại chứ.”



Lúc này, không chỉ ghế giám khảo xôn xao mà toàn bộ khán phòng đều bàn luận sôi nổi, rất nhiều khán giả đều tỏ ra rất kỳ lạ, bởi vì cái tên sao lửa mặt trời này quá huyễn hoặc, khiến họ khó mà tin được.



“Các người chưa từng nghe là do các người cổ lổ sĩ và ngu dốt, dựa vào cái gì mà những kẻ cổ lỗ, ngu dốt như các người lại được quyết định rằng nó không tồn tại chứ?” Trần Xuân Độ thản nhiên trả lời.



Mà giờ phút này, ngay lúc Trần Xuân Độ đang tranh luận với đám giám khảo thì trong văn phòng hội trưởng của khu vực cao cấp, một bóng người đột nhiên xông vào văn phòng và lo lắng hét lên: ” hội trưởng, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện rồi.”



“Không cần phải nói, tôi biết rồi.”



Cấp dưới còn chưa nói gì đã thấy hội trưởng đang dán mắt vào màn hình máy tính, sắc mặt tái mét, tay xua xua.



“Đi ra ngoài đi.” Hội trưởng nói.



Và khi cấp dưới vừa đi ra ngoài, hội trưởng đã gục xuống ghế, yếu ớt nhìn hết thảy những điều đang diễn ra trước mắt, hai chân đều đang run rẩy kịch liệt!



“Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi.” Hội trưởng lẩm bẩm một mình, nhìn Trần Xuân Độ, trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Mẹ kiếp, biết ngay mà, làm giám khảo cái quần què gì, nhất định không phải là chuyện tốt đẹp mà, Trương Bảo Thành tham gia Chung Cực Tam Đao thì cũng kệ đi, lại còn bị nhằm vào! Bây giờ còn gây ra chuyện chắc chắn sẽ đánh đổ bát cơm của mình!”



Ông ta nhìn chằm chằm màn hình giám sát, tuyệt vọng thở dài, ông ta biết rõ lần này trên danh nghĩa ông ta là người đứng sau Chung Cực Tam Đao nên nhất định sẽ bị điều tra tạm thời cách chức!



Lúc này sóng gió lớn rồi, bây giờ ông ta cũng không dám ra mặt giải quyết vì một khi ông ta ra mặt rất có thể sẽ khiến cho mọi chuyện bung bét hơn nữa.



“Nó thật sự là sao lửa mặt trời sao?” Ông ta tự lẩm bẩm, hai mắt chăm chú theo dõi màn hình giám sát, chính ông ta còn chưa bao giờ nghe tới loại ngọc sao lửa mặt trời trông chẳng khác nào mặt trời nhỏ chói mắt trong lòng bàn tay Trần Xuân Độ đó.



Nhưng dường như ông ta sẽ không hoài nghi liệu đây có thật sự là sao lửa mặt trời hay không.



Bởi vì, chính một huyền thoại bất bại đã nói ra danh tính của khối ngọc này!



“sao lửa mặt trời ư, sao có thể!” Đúng lúc này, thân hình Ngọc Thành Vọng bỗng nhiên run lên, ông ta nhìn trân trân Trần Xuân Độ, trong lòng ông ta cuồn cuộn sóng trào!



Cũng chính tại khoảnh khắc này, sâu thẳm trong trí nhớ của Ngọc Thành Vọng bỗng nhiên lóe lên một tia ký ức để lại trong ánh mắt của Ngọc Thành Vọng sự kinh hãi và khó tin vô hạn!



Ngọc Thành Vọng đột nhiên hét lên và ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều giám khảo trên hàng ghế giám khảo. Không hiểu sao tim giám khảo Chu chợt nhảy dựng và thắt lại.
Chương 569



Giám khảo Chu đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Ngọc Thành Vọng.



Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, điềm đạm nhưng ẩn chứa một vẻ bí ẩn khó tả.



Điều này làm cho Ngọc Thành Vọng có cảm giác nhìn không thấu Trần Xuân Độ, như thể có một lớp sương mù đang bao phủ Trần Xuân Độ.



“Anh có biết mình đang nói gì không?” Giám khảo Chu lạnh lùng liếc Ngọc Thành Vọng, trong giọng nói lộ ra một tia uy hiếp.



Toàn thân Ngọc Thành Vọng run lên, nhưng lúc này đây ánh mắt của Ngọc Thành Vọng lộ ra vẻ kiên định không gì sánh được và nó đang nhìn chăm chú vào những viên sao lửa mặt trời trong lòng bàn tay của Trần Xuân Độ rồi bỗng nhiên mở miệng nói: “Đương nhiên, sao lửa mặt trời thực sự tồn tại!”



Ngọc Thành Vọng không biết dũng khí đến từ đâu mà ngay cả áp lực của giám khảo Chu, ông ta cũng mặc kệ!



Trần Xuân Độ khẽ nhếch mép, gật gù một cách hài lòng như thể anh ta đã nắm chắc mọi hành động của Ngọc Thành Vọng vậy.



“Câm miệng, anh có biết mình đang nói gì không hả!”



“Trên đời này chưa từng và sẽ không bao giờ có chất ngọc sao lửa mặt trời, lời anh nói là vô căn cứ!”



“Ngọc Thành Vọng, anh là người đứng đầu một gia tộc chuyên về ngọc, từng lời nói hành động đều chịu sự giám sát của công chúng, bây giờ anh ăn nói xằng bậy thì sẽ phải trả giá!” Các vị giám khảo đều luống cuống khi nhìn thấy các máy quay đều di chuyển về phía Ngọc Thành Vọng, bọn họ có một loại dự cảm không mấy tốt đẹp, nếu đây thực sự là sao lửa mặt trời trong truyền thuyết, thì giá trị của nó thật không thể tưởng tượng được!



Các giám khảo trước đó vẫn còn ôm một bụng hoài nghi, nhưng khi Ngọc Thành Vọng lên tiếng xác nhận, bọn họ lập tức phản ứng lại, ngay cả Ngọc Thành Vọng cũng thừa nhận rằng rất có thể đó là sao lửa mặt trời, nên sợ là dù họ có tin hay không thì cũng không thành vấn đề!



Các vị giám khảo trở nên căng thẳng, còn Ngọc Thành Vọng thì đang phớt lờ lời cảnh báo của họ, ông ta chỉ chăm chăm nhìn sao lửa mặt trời trong tay Trần Xuân Độ và không sao khiến mình bình tĩnh được!



“Không nghĩ nó thật sự tồn tại!” Rất lâu sau, Ngọc Thành Vọng mới thốt ra được câu này.



Câu nói này khiến nhiều người ồ lên và đứng dậy.



“Ngọc Thành Vọng là người đứng đầu một gia tộc về ngọc, cũng có quyền uy nhất định, các người sợ hãi, không cho ông ta lên tiếng, chẳng lẽ là sợ ông ta nói ra những điều mà các người không muốn cho người khác biết đến sao?” Trần Xuân Độ nhìn lướt qua những vị giám khảo còn lại.



Sắc mặt của các vị giám khảo đều khó coi, tất cả đều nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt mang theo sát khí lạnh lùng, đúng lúc này, giám khảo Chu rốt cục cũng lên tiếng: “Cứ để cho ông ta nói.”



Lời cả giám khảo Chu có sức ảnh hưởng rất lớn, ông ta vừa lên tiếng, các giám khảo lại ngoan ngoãn ngậm miệng, giận mà không dám nói gì nên cả đám căm tức nhìn Ngọc Thành Vọng cùng Trần Xuân Độ.



Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ với một biểu hiện phức tạp, và ánh mắt của ông ta dán chặt vào sao lửa mặt trời vài giây trước khi nói: “Tôi cho rằng nó chỉ là truyền thuyết nên suýt chút nữa đã quên nhưng không ngờ nó lại thật sự tồn tại…



“Sao lửa mặt trời rất hiếm có, ngay cả trong lịch sử của nước C thì nó cũng chỉ xuất hiện chớp nhoáng, nó chỉ xuất hiện trong tình huống trùng hợp một cách ngẫu nhiên, trong sử sách chỉ lưu lại một vài dòng ghi chép, nhưng tất cả đều được các thế hệ sau coi là suy đoán…” Ngọc Thành Vọng chậm rãi kể câu chuyện về sao lửa mặt trời: “Nhưng nhà họ Ngọc tôi thân là một gia tộc có danh tiếng trong giới đổ thạch nên không chỉ kế thừa văn hóa đổ thạch từ đời này sang đời khác, mà còn có một trọng trách quan trọng, đó là ghi chép lại những loại ngọc quý hiếm được sinh ra từ đá thô từng xuất hiện trong dòng lịch sử…”



Ánh mắt của Ngọc Thành Vọng lộ ra một tia kỳ quái khi nhìn Trần Xuân Độ: “Cho dù có người biết đến sao lửa mặt trời đi nữa thì cũng phải là người của nhà họ Ngọc chúng tôi, còn anh, tại sao anh lại biết?”



Đôi mắt của Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nhiều người xung quanh cũng một lần nữa dồn sự chú ý vào Trần Xuân Độ.



Đúng vậy, ngay cả Ngọc Thành Vọng cũng suýt nữa quên đi sao lửa mặt trời, thì vị giám khảo bí ẩn mặc đồ đen này sao lại biết chứ?



Ở đây không ai hoài nghi quyền uy của Ngọc Thành Vọng, Ngay cả Song Tử Thần lẫn giám khảo Chu cũng sẽ thành thật thừa nhận rằng họ thua nhà họ Ngọc một bậc.



Nhà họ Ngọc sừng sững không ngã giữa dòng chảy lịch sử lại còn có cả một nền tảng vững vàng như vậy thì hiển nhiên là những gì Ngọc Thành Vọng nói rất thuyết phục.



Nhà họ Ngọc nổi tiếng trong giới trong giới đổ thạch nên quả thật là họ có nghĩa vụ ghi lại những viên đá thô hiếm từng xuất hiện trong lịch sử.
Chương 570



Nhưng giám khảo được đặc biệt mời đến này làm sao biết được?



Trần Xuân Độ đứng đó và không trả lời trực tiếp, nhưng Ngọc Thành Vọng vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, chậm rãi nó: “Sở dĩ tôi không nhận ra ngay từ đầu bởi vì trong sách không có hình ảnh của sao lửa mặt trời mà chỉ có một đoạn miêu tả trúc trắc, phức tạp. . . Hơn nữa khi tổ tiên của tôi ghi chép về sao lửa mặt trời thì chỉ có một vài dòng ít ỏi, tương truyền nó đã xuất hiện một cách không rõ ràng vào thời nhà Minh… sao lửa mặt trời là nguyên liệu thần thánh từ trên trời rơi xuống dùng để chế tạo thần binh lợi khí. Chỉ cần thêm một mảnh vào bất kỳ vũ khí mới chế tạo nào đó cũng đều có thể khiến nó trở nên cứng cáp và sắc bén hầu như không gì đánh gãy được…”



Ngọc Thành Vọng hơi dừng lại một chút: “Đây là mô tả về sao lửa mặt trời trong một tập về vật liệu thần thánh hiếm có do tổ tiên tôi để lại nhiều năm trước, bất kỳ loại chất liệu ngọc nào được ghi chép lại trong tập vật liệu thần thánh quý hiếm đó cũng đều là thứ chưa từng xuất hiện trên cõi đời này, nên tôi chưa từng nghĩ đến sao lửa mặt trời thật sự tồn tại.”



“Nhưng anh làm sao biết sao lửa mặt trời và còn hiểu về nó như thế.” Ngọc Thành Vọng bước ra, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Trần Xuân Độ, bất giác giọng điệu của ông ta chợt lạnh lùng, uy nghiêm và ông ta đang lớn tiếng chất vấn!



Giọng điệu của Ngọc Thành Vọng hùng hổ, lấn áp cả Trần Xuân Độ, Ngọc Thành Vọng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ… Trần Xuân Độ, tuyệt đối không đơn giản!



“sao lửa mặt trời mà cũng suýt chút quên, nhà họ Ngọc các người quả nhiên là đã suy tàn…” Trần Xuân Độ đột nhiên khẽ thở dài, lời anh nói khiến sắc mặt Ngọc Thành Vọng cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên run rẩy.



“Ông có chắc tổ tiên của ông chỉ để lại một quyển miêu tả? Ông không biết tộc khí được truyền đời cho người đứng đầu nhà họ Ngọc là sự dung hợp của sao lửa mặt trời sao?” Trần Xuân Độ tiếc hận thở dài một tiếng, anh lắc đầu, nói một cách thản nhiên khiến nét mặt của Ngọc Thành Vọng đột nhiên ngưng trệ.



Ngọc Thành Vọng cúi đầu kéo áo, một miếng ngọc bội được làm từ một loại chất liệu kỳ quái vừa giống vàng lại vừa giống ngọc lộ ra bên hông ông ta, một khối đỏ như máu, chỉ có người đứng đầu gia tộc đương thời mới đủ tư cách kế thừa miếng ngọc bội máu này, ngay cả Ngọc Thành Vọng lẫn người đứng đầu gia tộc tiền nhiệm cũng đều không xác định được rốt cuộc thứ này được làm bằng chất liệu gì.



Ngọc Thành Vọng biến sắc, vẻ mặt của ông ta khi nhìn Trần Xuân Độ tràn ngập sự kiêng kị cùng vẻ khó có thể tin!



Trần Xuân Độ biết quá rõ về nhà họ Ngọc, ngay cả bí ẩn bực này Trần Xuân Độ cũng biết được khiến trong lòng Ngọc Thành Vọng kịch liệt chấn động, tộc khí, đây là bí mật trọng yếu nhất của nhà họ Ngọc, vậy mà Trần Xuân Độ cũng biết, rốt cuộc Trần Xuân Độ có thân phận như thế nào, anh ta là ai?



Sắc mặt Ngọc Thành Vọng đột nhiên tái nhợt, chính ông ta còn không biết về bí mật thần khí của gia tộc mình mà Trần Xuân Độ lại biết rõ ràng, sắc mặt của anh lại còn bình tĩnh như thể với anh mà nói chẳng có gì là bí mật cả.



Mà trên băng ghế giám khảo, bộ dáng của các vị trở nên vô cùng khó coi, mỗi một phản ứng, mỗi một cử chỉ hành động của Trần Xuân Độ đều mang lại cho người khác cái cảm giác tang thương một cách khó hiểu, ngay cả người làm chủ nhà họ Ngọc cũng không biết mà một vị giám khảo bí ẩn mặc đồ đen lại biết, rốt cuộc anh ta là ai đây?”



“Không thể có điều đó được, quyển đó không thể thất truyền được, anh nhất định là người nhà họ Ngọc, anh nhất định là tên phản đồ của nhà họ Ngọc!” Ngọc Thành Vọng sực tỉnh, lớn tiếng hô.



“Phản đồ?” Trần Xuân Độ châm chọc liếc nhìn Ngọc Thành Vọng hờ hững đáp lại: “Nếu bây giờ ông quyết định rút lui, tôi có thể sẽ nói cho ông biết tin tức của người đứng đầu nhà họ Ngọc tiền nhiệm.”



“Ba…” Hai mắt Ngọc Thành Vọng rụt lại, khi nghe nhắc đến người đứng đầu nhà họ Ngọc tiền nhiệm cũng chính là ba mình, sắc mặt Ngọc Thành Vọng chợt cứng đờ, nhìn Trần Xuân Độ, rồi bất ngờ thốt lên: “Tôi biết rồi, nhất định là ba của tôi, nhất định là ông ta đã nói cho anh biết chuyện này, bây giờ ông ta đang ở đâu!”



Ngọc Thành Vọng bình thường là một người thành thục ổn trọng, nhưng khi nghe nhắc đến ba mình thì lập tức trở nên kích động, trán nổi đầy gân, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con dã thú hoàn toàn mất đi lý trí!



Các giám khảo bên cạnh Ngọc Thành Vọng thấy thế đã nhanh chóng tóm lấy ông ta, cơ thể Ngọc Thành Vọng kịch liệt run rẩy, ông ta gườm chằm chằm Trần Xuân Độ, gằn từng tiếng: “Rốt cuộc ông ta đang ở đâu?”



Trần Xuân Độ nhìn ông ta đầy ẩn ý rồi thản nhiên nói: “Chỉ cần ông chủ động rút khỏi buổi đấu giá này thì tôi sẽ nói cho ông biết.”



“Anh!” Ngọc Thành Vọng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi! Hiện tại ông ta rất muốn biết nơi ở của người đứng đầu gia tộc đời trước cũng chính là ba của mình… Tuy Ngọc Thành Vọng là một nhân vật có tiếng trong giới giới đổ thạch và có mạng lưới quan hệ rất rộng người đứng đầu gia tộc đời trước, ba của ông ta đã mất tích nhiều năm, ông ta đã tốn không biết bao nhiêu sức người sức của để đi tìm nhưng vẫn không có bất cứ thông tin gì!



Người đứng đầu nhà họ Ngọc đời trước giống như biến mất không tăm hơi, không để lại dấu vết, mặc cho Ngọc Thành Vọng đau khổ tìm kiếm đều bặt vô âm tín.
Chương 571



Mà giờ phút này, Trần Xuân Độ lại đột nhiên tung ra manh mối về người đứng đầu gia tộc đời trước thì bảo sao ông ta không nóng lòng cho được, chỉ hận không thể lập tức biết được chỗ ở của ba mình.



“Không rút lui thì ông vĩnh viễn đừng hòng tìm được ông ấy.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói.



Lời nói của Trần Xuân Độ ngay lập tức bị máy quay ghi lại và chiếu lên màn hình lớn, khiến khán giả náo loạn!



Không ai ngờ Trần Xuân Độ với tư cách là giám khảo lại chủ động gây áp lực với người tham gia buổi đấu giá, ép họ phải rút lui!



“Anh đừng có quá đáng, là một giám khảo mà làm vậy là quy phạm quy tắc!” Một vị giám khảo trong đó lớn tiếng quát.



“Trái quy tắc?” Trần Xuân Độ ngưng mắt nhìn về phía vị giám khảo kia, hỏi ngược lại: “Trong quy tắc có nói giám khảo không thể làm như vậy à?”



“Chuyện này…” Vị giám khảo cẩn thận suy nghĩ rồi đột nhiên cứng họng, không còn gì để nói.



“Nếu làm vậy cũng không được thì vừa rồi Song Tử Thần cùng Ngọc Thành Vọng bắt tay nhau là hợp quy tắc sao?” Trần Xuân Độ liếc vị giám khảo, trong giọng điệu lộ rõ sự châm chích.



“Tôi rút lui.” Ngay khi các giám khảo đang chuẩn bị tranh luận với Trần Xuân Độ thì đột nhiên, một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, cả hội trường chợt yên lặng, không một tiếng động, hết người này đến người khác sửng sốt, nhìn Ngọc Thành Vọng với ánh mắt khó tin.



Nhiều khán giả há hốc mồm vì sốc, miệng tròn như chữ O, không ai ngờ người đứng đầu một gia tộc đổ thạch lại thật sự lựa chọn rút lui.



Đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử Chung Cực Tam Đao, có người chủ động rút lui khỏi trận đấu, từ bỏ cơ hội vào bán kết!



Trên băng ghế giám khảo, mấy vị giám khảo đang quan sát Ngọc Thành Vọng đều có vẻ mặt khó coi, lúc này đây lại để cho vị giám khảo bí ẩn mặc đồ đen thắng, bọn họ sao có thể nuốt được cục tức này chứ.



Ở khu vực VIP, Lê Thần Vũ đang ngồi tại nơi khách quý và nhìn chằm chằm Ngọc Thành Vọng cùng Trần Xuân Độ, chiếc ly thủy tinh cao cổ tinh xảo trong tay khẽ rung, thấy Ngọc Thành Vọng chủ động rút lui, sắc mặt của Lê Thần Vũ lại càng u ám.



Nụ cười bình tĩnh và sự tự tin thường ngày của anh ta dần biến mất, ánh mắt liên lục loé lên, anh ta không ngờ mọi tính toán của mình đều sai, tưởng rằng mọi thứ đã trong tầm kiểm soát, nhưng lần tính toán sai lầm này hoàn toàn vượt quá sự dự liệu của anh ta.



Anh ta đã sắp xếp để Ngọc Thành Vọng cùng Song Tử Thần bắt tay nhau khiến Trương Bảo Thành bị loại sớm, nhưng hiện tại, rõ ràng thực tế không như ý muốn của anh ta, ngay cả tin tức bí mật nhường này mà những gã mặc đồ đen đó cũng với tới được đã khiến cho Lê Thần Vũ kinh ngạc.



Lê Thần Vũ đang chăm chú quan sát Trần Xuân Độ thì đột nhiên, ánh mắt sâu xa ấy rụt lại.



Không hiểu sao vị giám khảo mặc đồ đen che mặt này lại tạo cho Lê Thần Vũ một cảm giác giống như đã từng quen biết.



Hiếm khi thấy Lê Thần Vũ nhíu mày như vậy.



Lúc này, trên băng ghế giám khảo, một số giám khảo đang lớn tiếng chỉ trích Trần Xuân Độ, tuyên bố rằng đó không phải là sao lửa mặt trời.



“Tôi chưa bao giờ nghe nói cả, hơn nữa, trong sử sách của hiệp hội đổ thạch cũng hoàn toàn không có bất cứ giải thích nào về loại chất liệu ngọc sao lửa mặt trời này.” Một vị giám khảo lạnh lùng lên tiếng và nhanh chóng giành được sự ủng hộ của các vị giám khảo còn lại.



Nhiều giọng nói vang lên, đan xen lẫn nhau khiến Trần Xuân Độ điếc đặc, sau khi nhìn thoáng qua, anh đột nhiên đáp lại với vẻ khinh bỉ: “Nếu không phải sao lửa mặt trời, chẳng lẽ sẽ bị những kẻ tầm thường các người xử lý như một loại ngọc cấp thấp sao? Thật nực cười, tôi đã cứu bảo vật vô giá này, nhưng các người lại vì giữ thể diện cho mình mà đổi trắng thay đen, một mực nói đây không phải là sao lửa mặt trời, chẳng lẽ các người còn định nói rằng, quán quân đã được chính các người định ra từ trước sao?!



Bang!



Bầu không khí yên lặng như tờ, vẻ mặt của đám giám khảo cứng đờ và sau đó là vô cùng lạnh lẽo!



Cũng đúng lúc này, giám khảo Chu bước ra, nổi giận quát: “Đủ rồi, không cho phép anh tiếp tục quấy rối trận đấu nữa!”



Trần Xuân Độ dùng ánh mắt trêu ngươi liếc nhìn giám khảo Chu, trong lòng anh ta đương nhiên rất rõ ràng, những giám khảo này không được sự cho phép của giám khảo Chu sao dám kiêu ngạo, chỉ trích không kiêng nể gì như vậy chứ, mà kịch này của giám khảo Chu diễn hay đến mức Trần Xuân Độ cũng sắp tin đến nơi.



Đột nhiên, cũng đúng lúc này, dưới ghế giám khảo, hai ông lão Song Tử Thần đồng thanh lên tiếng: “Nếu Ngọc Thành Vọng còn một chút tôn nghiêm của nhà họ Ngọc thì sẽ không nói dối, đó đúng là sao lửa mặt trời!”
Chương 572



Sự mở lời của Song Tử Thần không sớm không muộn, vừa vặn cất lên ngay khi các giám khảo đang tức điên vì Trần Xuân Độ nói năng vô căn cứ đã giáng cho những vị giám khảo đó một cái tát vang dội!



Bang!



Lê Thần Vũ đột nhiên đứng lên, sắc mặt khẽ biến!



Anh ta nhìn chằm chằm Song Tử Thần, vừa rồi đã tính sai, bây giờ thấy Song Tử Thần như vậy vẻ mặt của anh ta lại càng khó hiểu, vì sao Song Tử Thần làm như vậy!



Hành vi của Song Tử Thần khiến anh ta không sao lý giải được.



Song Tử Thần, rõ ràng là được Lê Hồng đích thân mời rời núi, vòng đầu tiên đã giành vị trí số một cho anh ta vậy mà hiện tại, trong lúc mấu chốt, Song Tử Thần lại chọn đứng trên lập trường của vị giám khảo mặc đồ đen để nói chuyện.



Ai cũng biết, lúc trước vị giám khảo áo đen này đã đuổi Ngọc Thành Vọng đi, là địch hay là bạn còn chưa rõ ràng mà Song Tử Thần đã chọn giúp anh ấy!



Lê Thần Vũ thật sự không hiểu nổi!



Lời nói của Song Tử Thần rõ ràng là có trọng lượng hơn rất nhiều so với Trần Xuân Độ.



Song Tử Thần vừa lên tiếng, các vị giám khảo liền biếc sắc, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Song Tử Thần tràn ngập sự kiêng kị.



Song Tử Thần, huyền thoại bất bại trong giới đổ thạch, từng có không ít những kẻ thành danh lâu năm đều bị Song Tử Thần hành cho răng rơi đầy đất, thanh danh một đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thực lực của Song Tử Thần trong lĩnh vực đổ thạch gần như bất khả chiến bại nên hầu như không một ai muốn tìm phiền phức.



Thậm chí lời của Song Tử Thần còn có sức nặng hơn cả một vài vị giám khảo, cho dù giám khảo Chu là người đã đảm nhiệm vị trí giám khảo cho Chung Cực Tam Đao nhiều năm thấy Song Tử Thần lên tiếng cũng chỉ đành tức giận trừng Trần Xuân Độ và nuốt ngược trở lại những lời đình nói.



Nhưng bất ngờ nhất không phải là giám khảo cũng không phải Lê Thần Vũ, mà là rất nhiều khán giả trên khán đài.



Càng lúc càng có nhiều khác giả bắt đầu hoang mang, Chung Cực Tam Đao lần này có quá nhiều biến số, hoàn toàn khác với trước đây, việc Ngọc Thành Vọng chủ động rút lui vừa rồi, đã khiến nhiều khán giả bất ngờ, hiện tại Song Tử Thần lại còn đột nhiên chủ động lên tiếng dùm cho vị giám khảo mặc đồ đen kia càng khiến cho người ta kinh ngạc.



Hiển nhiên, nếu Song Tử Thần thừa nhận sao lửa mặt trời thật sự tồn tại, thì phần thắng của ông ta quá nhỏ, Song Tử Thần đương nhiên sẽ không giúp đối thủ cạnh tranh là Trương Bảo Thành.



Nhưng Song Tử Thần lại nói ra và đó mới là điều khiến tất cả bất ngờ.



“Không cần đánh giá mấy người chúng tôi nữa, dù tôi chưa từng thấy sao lửa mặt trời nhưng giá trị của nó là khôn lường, vòng này chúng tôi thua.” hai ông lão liếc nhau rồi lên tiếng cùng một lúc.



Trên mặt họ không có bất kỳ biểu cảm nào, giống như hai người máy không có bất kỳ cảm xúc nào.



Ngay sau đó, Song Tử Thần quay người bước ra khỏi đấu trường, bỏ lại những vị giám khảo đang đờ đẫn, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh trở lại.



Một lúc lâu sau, bảng xếp hạng đã được công bố, chẳng qua đã có lời nói lúc nãy của Song Tử Thần nên Trương Bảo Thành cùng Song Tử Thần lần lượt xếp hạng nhất và hạng hai, mà so với mấy vị sếp sau đều có thành tích thì điểm ở cột của Trương Bảo Thành cùng Song Tử Thần trống huơ trống hoác.



Đây cũng là chiếu theo lời của Song Tử Thần, không đánh giá Song Tử Thần cùng Trương Bảo Thành… sao lửa mặt trời quá đặc biệt, ngay cả giám khảo Chu, cũng hết cách, bởi vì phương pháp tầm thường hoàn toàn không thể sử dụng với nó được.



Danh sách top 4 nóng hổi tung ra được khán giả bàn tán sôi nổi như mọi khi, nhưng đã mất đi độ hot lúc trước, rất nhiều người đều đang thảo luận, vì sao Song Tử Thần lại lên tiếng dựa trên lập trường của vị giám khảo đó.



“Mẹ nó, thật sự cho mình là chiến thần bất bại à, thế thì còn tham gia Chung Cực Tam Đao gì nữa chứ!”



Trên ghế giám khảo, một vị giám khảo không kìm chế được sự tức giận, nghiến răng nghiến lợi.



“Vậy anh có cách gì không, một khi Song Tử Thần tham gia trận đấu này thì có kết cục khác được chăng?” Một vị giám khảo khác thản nhiên nói.



“Chính là vì thấy ông ta như vậy mà tôi khó chịu đấy, anh nói đi, những kẻ được cả thế giới tôn sùng ấy đều đã thừa nhận là thua ông ta thì còn đến tham gia Chung Cực Tam Đao làm gì, lúc nãy ông ta nói như vậy chẳng phải là gây áp lực cho chúng ta sao?” Vị kia giám khảo bất mãn nói.



“Người ta đại diện cho cậu chủ Lê đến đây, anh nói xem, trận đấu này kiểu gì cũng phải bợ đỡ cậu chủ Lê, bằng không anh nghĩ vì sao lại có nhiều vị có tên tuổi như thế đến đây chứ, tám chín phần đều là vì…”



Một trong số đó chưa kịp nói xong thì đã bị giám khảo Chu ngắt lời: “Câm miệng, các người không biết lời gì nên nói lời gì không sao?” giám khảo Chu hung hăng trừng mắt với mấy giám khảo còn lại khiến họ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chương 573



Nhưng đối với Trần Xuân Độ đang ngồi ghế giám khảo bên cạnh thì đáy mắt loé lên một tia sâu xa, nghe tới đoạn Song Tử Thần đại diện cho cậu chủ Lê đến đây, ánh mắt của Trần Xuân Độ loé lên như thể anh đã hiểu ra mọi chuyện.



***



Khu vực VIP.



Lê Thần Vũ nhìn hai ông lão đứng trước mặt, chậm rãi nói với giọng điệu bình tĩnh: “Hai vị tiền bối, tôi không hiểu hành động vừa nãy của hai người, nếu hai người không lên tiếng, rất có thể Trương Bảo Thành đã bị đánh rớt.”



Hai ông lão nhìn liếc Lê Thần Vũ một cái rồi đột nhiên nói: “Cậu Lê, sao lửa mặt trời là vật liệu thần thánh hiếm có, nếu chúng tôi không lên tiếng thì nó sẽ bị xử lý như một loại ngọc cấp thấp, như vậy thì thật đáng tiếc cho giới đổ thạch.”



Ánh mắt của Lê Thần Vũ có chút âm trầm: “Vậy hai người tình nguyện mặc cho Trương Bảo Thành thăng cấp, để đến lúc đó tôi biến thành trò cười sao?”



Hai ông lão vẫn nở nụ cười thản nhiên: “Cậu Lê cứ yên tâm đi, trong toàn bộ thí sinh tham dự Chung Cực Tam Đao lần này, không ai có thể ngăn cản chúng tôi đâu, chỉ cần chúng tôi muốn, top 4 cũng có thể biến thành top 1!”



Ánh mắt của hai ông lão chợt loé, giọng điệu cũng ngạo nghễ hơn hẳn.



Lê Thần Vũ lúc này mới hài lòng gật đầu, nét mặt sa sập lập tức tan thành mây khói, vẻ mặt đẹp trai và lạnh lùng trước kia đã quay trở lại: “Vậy làm phiền hai vị.”



Lê Thần Vũ cầm lấy cái ly cao cổ tinh xảo, rót hai ly sâm panh cho hai ông lão.



Song Tử Thần uống xong hai ly rượu mừng công thì tiếp tục chuyện phiếm vài câu với Lê Thần Vũ rồi tạm biệt, quay trở lại trường đấu.



Lê Thần Vũ nhìn bóng dáng của Song Tử Thần, ánh mắt loé lên, khiến người ta khó mà đoán được anh ta đang nghĩ gì trong lòng.



“Hãy đi theo quan sát họ, có bất kỳ thay đổi này thì báo cho tôi biết.” Lê Thần Vũ dặn dò tên thuộc hạ bên cạnh.



Ánh mắt của Lê Thần Vũ nhìn chăm chú theo Song Tử Thần, Lê Thần Vũ không thể hiện ra mặt việc mình không tin Song Tử Thần, trong lòng anh ta vẫn luôn cảnh giác với Song Tử Thần.



“Tôi thế mà lại thăng cấp, tiến vào top 4.” Trương Bảo Thành cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ, ông ta không dám tin mình mà cũng tiến được vào top 4.



Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, ông ta không phải kẻ ngốc, ông ta biết thừa nếu không có sự giúp đỡ của vị giám khảo mặc áo đen này thì ông ta tuyệt đối không có khả năng tiến vào top 4, nhưng hiện tại ông ta đang ôm một bụng nghi hoặc, ông ta không hề quen biết vị giám khảo mặc đồ đen này, ông ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra cũng như sự giúp đỡ khó hiểu của vị giám khảo bí ẩn này.



“Nhờ có anh ấy mà sau khi bị các nơi chĩa mũi dùi, ông vẫn có thể thăng cấp tiến vào top 4.” Lê Kim Huyên không khỏi thở dài cảm khái với Trương Bảo Thành bên cạnh.



Trương Bảo Thành đứng từ xa nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, không khỏi lẩm bẩm nói: “Tại sao lại giúp tôi, rõ ràng là tôi không quen biết anh ta mà…”



“sao lửa mặt trời, ông có thể sở hữu khối đá thô đó không hẳn là chỉ dựa vào may mắn thôi đâu.” Lê Kim Huyên vội vàng an ủi “Sau top 4 là vòng bán kết cùng trận chung kết.” Lê Kim Huyên cổ vũ Trương Bảo Thành, cô vẫn luôn xem trọng Trương Bảo Thành, tuy rằng Trương Bảo Thành lần nào cũng thăng cấp một cách gay cấn nhưng Lê Kim Huyên đã nhìn thấy hy vọng, chí ít Trương Bảo Thành vẫn còn hy vọng giành chức vô địch.



Trương Bảo Thành gật đầu, tuy nhiên, ánh mắt ông ta càng lúc càng trở nên bối rối, biểu cảm trong mắt ông ta khi nhìn Trần Xuân Độ dần trở nên phức tạp, chính ông ta còn bất ngờ về việc một hội trưởng của hiệp hội đổ thành như mình mà lại phải nhờ người khác giúp đỡ để thăng cấp.



Nếu là trong quá khứ thì đây đúng là một sự sỉ nhục.



Nhưng hiện tại, Trương Bảo Thành nghĩ đến Song Tử Thần cùng ban giám khảo đang nhắm vào mình thì trong lòng không còn hổ thẹn nữa.



Những người này cũng không tuân thủ các quy tắc thì nếu mình làm theo quy tắc, chẳng phải sẽ trở thành kẻ ngốc sao?



Rất nhanh, vẻ mặt của Trương Bảo Thành liền trở nên nghiêm nghị, trận bán kết tiếp theo chắc hẳn sẽ đầy khó khăn.



Có thể thăng cấp lên top 4 đều là những kẻ mạnh nhất trong những kẻ mạnh của giới đổ thạch, mỗi một người đều có thể trở thành người đứng đầu giới đổ thạch.



Mà ngồi trong hàng ghế giám khảo lại có một người mình từng tranh chấp, Trương Bảo Thành hiểu rất rõ rằng con đường phía trước sẽ vô cùng khó khăn.
Chương 574



Trên ghế giám khảo, Trần Xuân Độ nhìn giám khảo Chu, chậm rãi hỏi với giọng điệu có phần sâu sắc: “Giám khảo Chu, ông đã chuẩn bị trò mới mẻ gì cho vòng bán kết vậy.”



Giám khảo Chu hừ một tiếng: “Không có gì mới mẻ cả, cứ y theo lúc trước mà tiến hành.”



Trần Xuân Độ mỉm cười một cách bí ẩn, hiển nhiên là anh biết rõ, giám khảo Chu cùng những người còn lại hoàn toàn không ngờ Trương Bảo Thành có thể thăng cấp vào top 4, trong suy nghĩ của bọn họ, Trương Bảo Thành sẽ bị loại từ vòng đầu tiên…. Cho dù may mắn thăng cấp vào vòng thứ hai thì có bọn họ ngồi đây, ông ta cũng không thăng cấp vào tứ cường được.



Nhưng mọi thứ diễn ra trong thực tế lại khiến họ hận không thể tìm được chỗ sơ hở để lấp lại!



Vì loại bỏ Trương Bảo Thành, có thể nói bọn họ đã hao tâm tốn sức, nhưng mà vẫn không mang lại kết quả gì.



Lúc này, giám khảo Cảnh và những giám khảo còn lại đã bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, bọn họ không muốn nhìn thấy, Trương Bảo Thành dùng phương pháp giống nhau, cấm kỵ trong vòng bán kết.



Bọn họ đã vượt qua hai vòng trước, chỉ còn hai vòng bán kết và chung kết nữa.



Mà ánh mắt Trần Xuân Độ dừng trên người giám khảo Cảnh, bất ngờ mở miệng chọc ghẹo: “Giám khảo Cảnh, sao không đặt ra một số quy tắc mới cho vòng bán kết nhỉ?”



Giám khảo Cảnh hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt đáp lại: “Tôi thích đặt thế nào thì đặt thế đó, liên quan gì đến cậu?”



“Sao chuyện lại không liên quan đến tôi, tôi chỉ cảm thấy vòng bán kết và vòng chung kết thú vị hơn, nếu bây giờ ông không đặt thêm mấy quy tắc mới thì xem rất nhàm chán.” Trần Xuân Độ châm chọc. Trước đó, bị giám khảo Cảnh châm chọc, anh không hề đáp trả ngay mà bây giờ mới phản kích.



Giám khảo Cảnh lặng lẽ trừng mắt với Trần Xuân Độ, nghiến răng, giọng căm hận nói: “Cậu không nói gì thì sẽ chết sao?”



Từng câu, từng từ của Trần Xuân Độ đều khiến gân xanh trên trán giám khảo Cảnh nổi lên, ông ta cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa, đã bao giờ ông ta phải nhận loại châm chọc vũ nhục như thế này chứ?



Trần Xuân Độ coi trời bằng vung, lần này, ông ta bị Trần Xuân Độ bắt được nhược điểm, giễu cợt một hồi, khiến ông ta không thốt nên lời, cứ không thể để ông ta nói sự thật?



“Cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi.” Một lúc lâu sau, cuối cùng, một vị giám khảo nhắc nhở giám khảo Cảnh.



Ánh mắt lạnh như băng của giám khảo Cảnh nhìn lướt qua Trần Xuân Độ vẻ mặt ung dung, một tay cầm bộ đàm lên, nói vào bộ đàm: “Bắt đầu đi.”



Người chủ trì nhanh chóng lên sân khấu, sau khi nhìn thấy người chủ trì, khán đài ồn ào lập tức trở lại yên tĩnh, vì kích động mà trong lòng các khán giả có chút run rẩy.



Cuối cùng, vòng bán kết của Chung Cực Tam Đao đã bắt đầu.



Đây là hai trận cuối cùng của Chung Cực Tam Đao, chỉ còn lại bốn thí sinh, dù Trương Bảo Thành hay là Song Tử Thần, hoặc hạt giống mới nổi trong giới đổ thạch Trương Hàn Công, hay là Hoàng Kim Đồng với đôi mắt thần có thể nhìn thấu bất kỳ nguyên thạch nào, tên của bốn thí sinh này sớm đã nổi danh trong giới đổ thạch.



Cuộc chiến sống còn của bốn người họ chắc chắn là cuộc đấu đáng xem nhất.



Dù vẫn có rất nhiều người xem trọng Song Tử Thần, nhưng cũng không ít người xem trọng ba thí sinh còn lại như Trương Bảo Thành.



Dù sao bọn họ cho rằng không ai muốn trở thành đối thủ của kình địch như Song Tử Thần.



Ba thí sinh khác như Trương Bảo Thành rất có thể liên thủ, cùng loại bỏ Song Tử Thần trước.



Tất nhiên không phải tất cả mọi người đều tin vào thần thoại bất bại.



Người chủ trì tuyên bố xong quy tắc, quy tắc rất đơn giản, thậm chí còn đơn giản hơn vòng trước một chút, thí sinh có thể dùng nguyên thạch trong tay trao đổi với những người khác, cuối cùng đánh giá xếp hạng tổng giá trị.



Điều khác biệt chính là không ai nắm giữ bốn khối nguyên thạch, giảm bớt còn ba khối.



Mà lần này, nguyên thạch do nhân viên công tác phân phát, chứ không phải ban giám khảo nữa.



Ánh mắt Trần Xuân Độ lấp lánh, bốn khối nguyên thạch, có nghĩa là bốn loại không chắc chắn, dù sao nguyên thạch càng nhiều khả năng càng lớn, mà ba khối nguyên thạch thì phải dựa vào thực lực của chính thí sinh, không còn mang yếu tố may mắn nhiều nữa.



Đáy mắt Trần Xuân Độ trở nên sâu thẳm, anh chìm vào suy nghĩ, giám khảo Cảnh quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ, tôi xem cậu có thể giúp cậu ta như thế nào?”



Trần Xuân Độ không nói gì, giám khảo Cảnh gần như đang rất lộ liễu, không thèm có âm mưu gì với anh… Trần Xuân Độ thầm giật mình, hình như giám khảo Cảnh đã phát hiện ra mưu kế trước đó của anh.
Chương 575



Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng hốt, bởi vì lúc này, e là chỉ có giám khảo Cảnh mới nhìn ra, khi phân phát nguyên thạch, Trần Xuân Độ đã cố tình phát khối sao lửa mặt trời cho Trương Bảo Thành.



Mà bây giờ, giám khảo Cảnh không buông tha cơ hội duy nhất cuối cùng này, rõ ràng ông ta đã đoán được gì đó.



Trương Bảo Thành làm sao có thể có vận may nghịch thiên như vậy, chắc chắn có người đang trợ giúp ông ta.



“Tôi không hiểu ông đang nói gì, tôi chỉ đang thực hiện chức trách và nhiệm vụ của giám khảo.” Trần Xuân Độ hờ hững đáp lại, sau đó lập tức quay đầu, mắt hướng về phía trước, bình tĩnh nhìn về phía sân bãi, nhưng trong lòng anh lại chợt dâng lên cảm giác bất an.



Anh không giúp được Trương Bảo Thành, sau đây, phải xem bản lĩnh của Trương Bảo Thành rồi.



Trên sàn đấu, Trương Bảo Thành vẻ mặt phức tạp nhìn Song Tử Thần, chợt mở miệng nói: “Cảm ơn.”



Vẻ mặt hai vị lão giả Song Tử Thần không hề có biểu hiện gì, chỉ đáp lại một câu: “Tôi chỉ không hi vọng một thần liệu quý hiếm bị người ta xem như rác rưởi mà mai một…” Sắc mặt hai vị lão giả gần như đồng thời trầm xuống, nhìn về phía Trương Bảo Thành, ngạo nghễ, hờ hững mở miệng: “Nhưng tôi cũng sẽ không để cậu tiếp tục tấn cấp, cậu hãy chờ bị loại ở vòng này đi.”



Vẻ mặt Trương Bảo Thành cứng đờ, mà Song Tử Thần nhìn lướt qua Trương Bảo Thành, đột nhiên chỉ một khối nguyên thạch của Trương Bảo Thành, nói: “Tôi chọn khối này, cậu chọn khối nào?” Hai vị lão giả đặt ba khối nguyên thạch lên bàn.



Trương Bảo Thành nhíu mày suy tư một lát, ánh mắt dừng trên ba khối nguyên thạch của Song Tử Thần.



Thẳng thắn mà nói, Trương Bảo Thành không hề có lòng tin vào thực lực của mình, ông ta biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng.



Bản thân ông ta đang đánh cược với nhân vật lão luyện nhất trong giới đổ thạch, người chưa hề thất bại như Song Tử Thần, cách biệt rất xa với người may mắn bất ngờ vào được bán kết như ông ta.



Khi Song Tử Thần lấy ra ba khối nguyên thạch, Trương Bảo Thành quan sát ba khối nguyên thạch của mình cẩn thận một chút, ông ta không hề nhìn ra điểm gì khác biệt trên khối nguyên thạch mà Song Tử Thần đòi đổi, dù đó là khối nguyên thạch bề ngoài cực phẩm, nhưng còn lâu mới có thể đạt được tình trạng thần liệu quý hiếm như trước đó, mà có thể nói ba khối nguyên thạch của Song Tử Thần đều là nguyên thạch cực phẩm, vì vậy Trương Bảo Thành không hiểu rõ, rốt cuộc Song Tử Thần nghĩ thế nào.



Chẳng lẽ khối đang trong tay mình cũng chứa thần liệu quý hiếm như hai khối trước đó?



Trong lòng Trương Bảo Thành thầm run lên, lập tức không hề do dự lắc đầu cự tuyệt: “Khối này, không được.”



Song Tử Thần khẽ giật mình, đáy mắt ánh lên vẻ thất vọng khó có thể phát hiện, ông ta khẽ gật đầu, hỏi: “Vậy cậu định dùng khối nào đổi với tôi?”



“Tôi không muốn đổi với ông.” Trương Bảo Thành trả lời thẳng.



Song Tử Thần vẻ mặt trầm xuống, hai vị lão giả lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, gằn giọng nói: “Cậu chắc chắn chứ? Tôi cho cậu thêm một cơ hội lựa chọn nữa.”



Trương Bảo Thành không do dự, hai mắt kiên định: “Đương nhiên.”



Trương Bảo Thành nói xong, lập tức xoay người rời đi.



Chỉ nghe thấy sau lưng truyền tới âm thanh xa xa của Song Tử Thần: “Cậu không sợ tôi không cho người khác giao dịch với cậu sao?”



“Nếu ông có bản lĩnh này thì cứ việc làm như thế đi.” Trương Bảo Thành không thèm quay đầu lại, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết.



Nhìn Trương Bảo Thành đi xa, hai vị kia lão giả liếc nhau một cái, trong đôi mắt đều ánh lên ánh sáng khác thường.



Dường như bọn họ rất bất ngờ với phản ứng này của Trương Bảo Thành, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Trương Bảo Thành lại đột ngột chọn phản kháng bọn họ.



“Chống lại Song Tử Thần, muốn chết!” Trên ghế giám khảo, giám khảo Cảnh nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, cười lạnh một tiếng.



Trần Xuân Độ bên cạnh lặng lẽ quan sát Trương Bảo Thành, sau khi nhìn thấy hành động của Trương Bảo Thành, anh nhếch miệng nở nụ cười đầy hàm ý mà người khác khó nhận ra.



Trương Bảo Thành đi tới trước mặt nhân vật hạt giống Trương Hàn Công, có lẽ do Trương Bảo Thành nhiều năm đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hiệp hội đổ thạch, nên một hạt giống mới nổi như Trương Hàn Công tỏ ra rất cung kính với ông ta.



“Hội trưởng Trương.” Trương Hàn Công đang cúi đầu, nghiên cứu khối nguyên thạch trước mặt mình.



Trương Bảo Thành đánh giá một chút, mỉm cười: “Ba khối nguyên thạch của cậu nhìn khá giống nhau nhỉ?”



Trương Hàn Công khẽ gật đầu, Trương Bảo Thành cười cười, khách khí nói: “Vậy tôi có thể trao đổi với cậu không?”

Chương 576

Trương Hàn Công hơi sững sờ, không hề nghĩ ngợi đã đồng ý: “Có thể quen ông là vinh dự của tôi, đương nhiên có thể.”

“Không được giao dịch cùng ông ta!”

Đúng lúc này, có âm thanh từ sau lưng truyền đến.

Trương Hàn Công quay đầu, nhìn thấy hai vị lão giả đứng ở phía sau, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

Song Tử Thần chợt nhìn về phía Trương Hàn Công, lạnh lùng mở miệng: “Nếu như cậu dám trao đổi nguyên thạch với ông ta, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu gia nhập giới đổ thạch.”

So với thế hệ trước e ngại Song Tử Thần thì rõ ràng Trương Hàn Công chưa có kinh nghiệm, không hiểu rõ Song Tử Thần, trông thấy Song Tử Thần, cậu ta chỉ nhíu mày hỏi: “Ông là ai thế?”

Sắc mặt Song Tử Thần cứng lại, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng: “Cậu không biết tôi là ai sao?”

“Tất nhiên, tôi chỉ biết hội trưởng Trương.” Trương Hàn Công hờ hững đáp, đặt nguyên thạch đã thỏa thuận với Trương Bảo Thành vào tay ông ta, lại cầm lấy một nguyên thạch của Trương Bảo Thành, nói: “Dù ông có là ông trời thì sao chứ, ông còn chẳng phải hội trưởng hiệp hội đổ thạch, dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi?”

Trương Hàn Công vừa dứt lời, âm thanh thông qua loa phóng thanh quanh sân thi đấu không ngừng quanh quẩn tại trên khán đài, khiến tất cả mọi người có mặt đều trở nên yên tĩnh khác thường. Trên khán đài, lập tức lặng ngắt như tờ.

Lời của Trương Hàn Công đã làm tất cả những người có mặt kinh hãi, ngay cả sắc mặt giám khảo Cảnh cũng cứng lại, Lê Thần Vũ đứng dậy nhìn chằm chằm Trương Hàn Công, trong lòng hết sức thấp thỏm.

Song Tử Thần, đường đường là thần thoại bất bại trong giới đổ thạch, là người mà các thế hệ trước vừa nghe tên đã sợ mất mật, giờ đây lại bất ngờ bị một người mới xem thường.

Điều này quá châm chọc, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Song Tử Thần gần như hóa đá, như bị sét đánh giữa trời quang, thân thể của hai lão giả không ngừng rung động, hai mắt trừng lớn. Rõ ràng, hai người bọn họ không nghĩ ra, trong lòng bọn họ lập tức dấy lên một ngọn lửa vô danh.

“Nghé con mới đẻ không sợ cọp, được, chúng ta đi.” Một lúc lâu sau, Song Tử Thần ngạo mạn mới thốt ra được một câu như vậy, ngay sau đó, hai người bọn họ quay người rời đi, giống như chó không nhà, ủ rũ chạy trốn.

Chỉ sợ đây là lần ăn quả đắng đầu tiên của Song Tử Thần.

Trên khán đài, sắc mặt của các khán giả thi nhau trở nên cổ quái, từng ánh mắt dừng trên người Trương Hàn Công, từng vẻ mặt của họ khó có thể diễn tả được.

Ai có thể ngờ, Song Tử Thần cũng có lúc kinh ngạc, hơn nữa còn xảy ra trước mặt một hạt giống, người mới.

“Trương Hàn Công, thú vị…” Trong khu khách quý, khán đài VIP, đứng sau lan can khán đài, khẽ lắc lư ly đế cao trong tay, rượu màu đỏ trong suốt như hồng ngọc nhẹ nhàng đong đưa, vẻ mặt Lê Thần Vũ trở nên hết sức trầm lắng, khiến người ta khó mà nhìn thấu.

Đôi mắt của Lê Thần Vũ mênh mông như biển sao, người bình thường gần như khó mà nhìn thẳng hai mắt anh ta, dưới sự bồi dưỡng của Lê Hồng, tâm tư của Lê Thần Vũ càng trở nên khó nắm bắt.

Ở trong quan trường, người như Lê Thần Vũ luôn có sức uy hiếp lớn nhất, Lê Hồng biết rõ điểm này, nên ông ta đang bồi dưỡng Lê Thần Vũ, mà anh ta càng ngày càng trở nên nguy hiểm.

“Cậu Lê, cần tôi làm gì không?” Một đàn em đi theo Lê Thần Vũ đã lâu, vô cùng hiểu chuyện lại gần, bình thường vào lúc này, cậu Lê đều có cách.

“Hãy điều tra lai lịch Trương Hàn Công này một chút, nếu là người bản địa thì không thể để anh ta tiếp tục sống sót… Tôi sẽ không để chướng ngại vật tồn tại trên đường tôi đi, lập tức hành động.” Lê Thần Vũ chậm rãi mở miệng, giọng điệu u ám khiến người ta không khỏi run sợ.

“Vâng.”

Tên đàn em lập tức rời đi, sau đó không lâu, điện thoại Lê Thần Vũ đột ngột vang lên.

Sau khi Lê Thần Vũ nghe máy, đầu điện thoại kia vang lên âm thanh của tên đàn em: “Cậu Lê, vừa mới liên hệ cơ sở dữ liệu, Trương Hàn Công này là người địa phương, là kẻ vô dụng, không có thế lực chống lưng… tôi đã sắp xếp tay bắn tỉa, chỉ chờ chỉ thị của cậu.”

“Được, ra tay đi!” Lê Thần Vũ nhếch miệng lạnh lùng, anh ta tuyệt đối không cho phép có người ngăn cản con đường mình, nhất là đồ vô dụng không có thế lực chống lưng như Trương Hàn Công này, anh ta càng không cho phép.

Nếu tên vô dụng này mà cản trở bước tiến của anh ta thì sẽ là sỉ nhục của anh ta Âm thanh Lê Thần Vũ lạnh lùng, không có chút tình cảm gì, sau khi anh ta ra lệnh, ở chỗ cao nhất của khán đài, lập tức xuất hiện một bóng dáng, sớm đã mang theo một súng bắn tỉa công phá, đầu ngắm khóa chặt mục tiêu là Trương Hàn Công.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng rể phế vật convert
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom