Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 653
CHƯƠNG 653
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, nói mà không hề nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi thấy cảnh tượng trong video giám sát quá loạn, vì vậy xuống đây xem thử.”
“Anh vừa bảo vệ cả công ty, em nên cảm ơn anh mới phải chứ?” Trần Xuân Độ đột nhiên nhảy một bước, đã đứng trước mặt Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ cách Lê Kim Huyên quá gần, gần đến mức sắp chạm tới mặt cô, thậm chí mùi thơm quyến rũ trên người cô cũng phả vào trong mũi anh.
Trần Xuân Độ ngửi được mùi thơm từ trên người Lê Kim Huyên phả ra, hai tay lại rất không thành thật, bắt đầu động loạn… dần bám lên vòng eo nhỏ nhắn của nữ thần Tổng giám đốc…
Vào lúc hai bàn tay không thành thật của Trần Xuân Độ vừa đặt lên vòng theo thon nhỏ của Lê Kim Huyên, cơ thể mềm mại của nữ thần Tổng Giám đốc run lên, ngay sau đó cô chợt nghiêm mặt. Chân mày cô dựng ngược, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ với vẻ dữ tợn, sau đó lạnh lùng quát một tiếng: “Lưu manh vô lại, lăn!”
Trong phút chốc, Lê Kim Huyên đã đẩy mạnh Trần Xuân Độ ra, xoay người, đi giày cao gót bước nhanh về phía thang máy.
Trần Xuân Độ nhìn cơ thể mềm mại uyển chuyển của Lê Kim Huyên và chậm rãi híp mắt lại, quan sát dáng người hoàn mỹ, gần như không tìm được ra khuyết điểm, có thể nói là tuyệt sắc của cô.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, lại quay đầu liếc nhìn đám bảo vệ đứng ở cửa công ty vẫn đang sợ hãi, hai chân còn run lẩy bẩy. Anh cười xấu xa, đi theo Lê Kim Huyên vào trong thang máy.
Mà giờ phút này, rất nhiều tên côn đồ đỡ tên côn đồ dẫn đầu hoảng sợ chạy trốn về phía xa. Tên côn đồ dẫn đầu đột nhiên kêu lên: “Mau dừng lại cho tôi.”
Mấy côn đồ dừng bước, nhìn về phía tên dẫn đầu kia. Gã cúi đầu và kéo ống quần của mình lên, nhìn vết dao đáng sợ trên bắp chân với vẻ mặt lạnh lẽo thâm trầm!
“Nó dám sỉ nhục tao như vậy!” Tên côn đồ dẫn đầu kia gằn từng từ, sắc mặt vô cùng khó coi. Đối với gã, điều này quả thật là nỗi sỉ nhục quá lớn!
“Tao nhất định sẽ giết chết nó! Nó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!” Một tên côn đồ trong đó căm hận bất bình nói, giọng điệu run rẩy vô cùng tức giận.
“Vậy sao vừa rồi mày không giết nó đi?” Tên côn đồ dẫn đầu liếc nhìn tên côn đồ kia, khiến tên côn đồ lập tức ngây người, mất một lúc vẫn không thể nói chuyện câu nào.
“Chỉ biết nói suông là giỏi, tất cả đều là một đám vô dụng!” Tên côn đồ dẫn đầu kia phẫn nộ quát lên đầy dữ tợn.
Mấy tên côn đồ còn lại đều im lặng. Tên côn đồ dẫn đầu kia cúi đầu nhìn vết thương đáng sợ đầm đìa máu của mình, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
“Thằng khốn đáng chết, tao chắc chắn phải bắt nó đền mạng! Tao muốn nó phải hối hận với tất cả những gì mình đã làm!” Tên côn đồ dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đại ca, thực lực của anh ta quá mạnh, chúng ta đánh không lại.” Một tên côn đồ nói.
“Vậy thì gọi người.” Tên côn đồ dẫn đầu kia nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tao sẽ bảo Tưởng Vi ra tay, tao không tin thằng đáng chết kia cũng dám cao ngạo như vậy ở trước mặt ngài Tưởng!”
“Ngài Tưởng?” Tên côn đồ dẫn đầu kia vừa nói vậy, tất cả đám côn đồ xung quanh lập tức chấn động!
Ánh mắt rất nhiều tên côn đồ lập tức thay đổi. Tên gọi ngài Tưởng này tất nhiên như sấm bên tai bọn chúng!
Long Hổ Huyệt của ngài Tưởng gần như là tồn tại mà không có thế lực nào ở Yên Kinh dám trêu chọc!
Long Hổ Huyệt có mặt khắp nơi, thậm chí rất nhiều cơ quan nhà nước cũng phải nể mặt ngài Tưởng vài phần.
Mà bây giờ, tên côn đồ dẫn đầu này lại còn nói muốn mời ngài Tưởng ra tay, điều này làm mấy người bên cạnh làm sao có thể tin được!
“Đi thôi, chúng ta qua Long Hổ Huyệt.” Tên công đồ dẫn dầu này nói.
“Đại ca, em nghe nói thủ đoạn của ngài Tưởng độc ác, còn có thể róc xương hút tủy những kẻ khiến ông ta chướng mắt… Hay là thôi đi.” Một tên côn đồ trong đó tái mặt, nói với vẻ dè dặt, kinh hồn bạt vía.
“Ai nói chứ?” Tên côn đồ kia vừa nói xong, ánh mắt của tên côn đồ dẫn đầu đã liếc qua, ánh mắt lạnh như băng làm cơ thể tên côn đồ kia run rẩy.
“Em cũng chỉ nghe nói thôi…” Tên côn đồ này vội vàng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Mày biết tại sao tao lại tìm tới ông ta không?” Tên côn đồ dẫn đầu kia chậm rãi nói.
Mọi người xung quanh đều lắc đầu, tên công đồ dẫn dầu chậm rãi nói: “Bởi vì tao là Tưởng Kiếm.”
Tên công đồ dẫn dầu ném lại một câu nói rồi cà nhắc đi về phía xa, bỏ lại rất nhiều tên côn đồ đứng yên tại chỗ hoàn toàn kinh ngạc khiếp sợ!
…
Trong chi nhánh công ty của tập đoàn Lê thị ở Yên Kinh, sau khi Trần Xuân Độ xử lý xong đám côn đồ kia, lại chỉ điểm cho đám bảo vệ mấy câu, để cho bọn họ xử lý, duy trì trật tự trong hiện trường hỗn loạn, lại đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi vào thang máy trong ánh mắt kinh ngạc và chấn động của đám nhân viên Lê thị. Anh lên thẳng tầng cao nhất của công ty, đi tới cửa văn phòng của tổng giám đốc, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, nói mà không hề nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi thấy cảnh tượng trong video giám sát quá loạn, vì vậy xuống đây xem thử.”
“Anh vừa bảo vệ cả công ty, em nên cảm ơn anh mới phải chứ?” Trần Xuân Độ đột nhiên nhảy một bước, đã đứng trước mặt Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ cách Lê Kim Huyên quá gần, gần đến mức sắp chạm tới mặt cô, thậm chí mùi thơm quyến rũ trên người cô cũng phả vào trong mũi anh.
Trần Xuân Độ ngửi được mùi thơm từ trên người Lê Kim Huyên phả ra, hai tay lại rất không thành thật, bắt đầu động loạn… dần bám lên vòng eo nhỏ nhắn của nữ thần Tổng giám đốc…
Vào lúc hai bàn tay không thành thật của Trần Xuân Độ vừa đặt lên vòng theo thon nhỏ của Lê Kim Huyên, cơ thể mềm mại của nữ thần Tổng Giám đốc run lên, ngay sau đó cô chợt nghiêm mặt. Chân mày cô dựng ngược, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ với vẻ dữ tợn, sau đó lạnh lùng quát một tiếng: “Lưu manh vô lại, lăn!”
Trong phút chốc, Lê Kim Huyên đã đẩy mạnh Trần Xuân Độ ra, xoay người, đi giày cao gót bước nhanh về phía thang máy.
Trần Xuân Độ nhìn cơ thể mềm mại uyển chuyển của Lê Kim Huyên và chậm rãi híp mắt lại, quan sát dáng người hoàn mỹ, gần như không tìm được ra khuyết điểm, có thể nói là tuyệt sắc của cô.
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, lại quay đầu liếc nhìn đám bảo vệ đứng ở cửa công ty vẫn đang sợ hãi, hai chân còn run lẩy bẩy. Anh cười xấu xa, đi theo Lê Kim Huyên vào trong thang máy.
Mà giờ phút này, rất nhiều tên côn đồ đỡ tên côn đồ dẫn đầu hoảng sợ chạy trốn về phía xa. Tên côn đồ dẫn đầu đột nhiên kêu lên: “Mau dừng lại cho tôi.”
Mấy côn đồ dừng bước, nhìn về phía tên dẫn đầu kia. Gã cúi đầu và kéo ống quần của mình lên, nhìn vết dao đáng sợ trên bắp chân với vẻ mặt lạnh lẽo thâm trầm!
“Nó dám sỉ nhục tao như vậy!” Tên côn đồ dẫn đầu kia gằn từng từ, sắc mặt vô cùng khó coi. Đối với gã, điều này quả thật là nỗi sỉ nhục quá lớn!
“Tao nhất định sẽ giết chết nó! Nó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!” Một tên côn đồ trong đó căm hận bất bình nói, giọng điệu run rẩy vô cùng tức giận.
“Vậy sao vừa rồi mày không giết nó đi?” Tên côn đồ dẫn đầu liếc nhìn tên côn đồ kia, khiến tên côn đồ lập tức ngây người, mất một lúc vẫn không thể nói chuyện câu nào.
“Chỉ biết nói suông là giỏi, tất cả đều là một đám vô dụng!” Tên côn đồ dẫn đầu kia phẫn nộ quát lên đầy dữ tợn.
Mấy tên côn đồ còn lại đều im lặng. Tên côn đồ dẫn đầu kia cúi đầu nhìn vết thương đáng sợ đầm đìa máu của mình, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
“Thằng khốn đáng chết, tao chắc chắn phải bắt nó đền mạng! Tao muốn nó phải hối hận với tất cả những gì mình đã làm!” Tên côn đồ dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đại ca, thực lực của anh ta quá mạnh, chúng ta đánh không lại.” Một tên côn đồ nói.
“Vậy thì gọi người.” Tên côn đồ dẫn đầu kia nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tao sẽ bảo Tưởng Vi ra tay, tao không tin thằng đáng chết kia cũng dám cao ngạo như vậy ở trước mặt ngài Tưởng!”
“Ngài Tưởng?” Tên côn đồ dẫn đầu kia vừa nói vậy, tất cả đám côn đồ xung quanh lập tức chấn động!
Ánh mắt rất nhiều tên côn đồ lập tức thay đổi. Tên gọi ngài Tưởng này tất nhiên như sấm bên tai bọn chúng!
Long Hổ Huyệt của ngài Tưởng gần như là tồn tại mà không có thế lực nào ở Yên Kinh dám trêu chọc!
Long Hổ Huyệt có mặt khắp nơi, thậm chí rất nhiều cơ quan nhà nước cũng phải nể mặt ngài Tưởng vài phần.
Mà bây giờ, tên côn đồ dẫn đầu này lại còn nói muốn mời ngài Tưởng ra tay, điều này làm mấy người bên cạnh làm sao có thể tin được!
“Đi thôi, chúng ta qua Long Hổ Huyệt.” Tên công đồ dẫn dầu này nói.
“Đại ca, em nghe nói thủ đoạn của ngài Tưởng độc ác, còn có thể róc xương hút tủy những kẻ khiến ông ta chướng mắt… Hay là thôi đi.” Một tên côn đồ trong đó tái mặt, nói với vẻ dè dặt, kinh hồn bạt vía.
“Ai nói chứ?” Tên côn đồ kia vừa nói xong, ánh mắt của tên côn đồ dẫn đầu đã liếc qua, ánh mắt lạnh như băng làm cơ thể tên côn đồ kia run rẩy.
“Em cũng chỉ nghe nói thôi…” Tên côn đồ này vội vàng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Mày biết tại sao tao lại tìm tới ông ta không?” Tên côn đồ dẫn đầu kia chậm rãi nói.
Mọi người xung quanh đều lắc đầu, tên công đồ dẫn dầu chậm rãi nói: “Bởi vì tao là Tưởng Kiếm.”
Tên công đồ dẫn dầu ném lại một câu nói rồi cà nhắc đi về phía xa, bỏ lại rất nhiều tên côn đồ đứng yên tại chỗ hoàn toàn kinh ngạc khiếp sợ!
…
Trong chi nhánh công ty của tập đoàn Lê thị ở Yên Kinh, sau khi Trần Xuân Độ xử lý xong đám côn đồ kia, lại chỉ điểm cho đám bảo vệ mấy câu, để cho bọn họ xử lý, duy trì trật tự trong hiện trường hỗn loạn, lại đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi vào thang máy trong ánh mắt kinh ngạc và chấn động của đám nhân viên Lê thị. Anh lên thẳng tầng cao nhất của công ty, đi tới cửa văn phòng của tổng giám đốc, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.
Bình luận facebook