Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 810
CHƯƠNG 810
Lúc đầu từ chỗ coi thường khinh bỉ, vô tình vị trí của Trần Xuân Độ trong lòng Lê Kim Huyên đã trở nên vô cùng bí ẩn.
“Lê tổng, tôi…” Tô Loan Loan vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên cô chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên xoay người, đi tới bên cửa sổ.
Tô Loan Loan liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua liền thấy trong đám cỏ lớn ở ngoài khách sạn, có một bụi cỏ đang từ từ đi về phía khách sạn.
Hai mắt Tô Loan Loan như co rụt lại, trong nháy mắt phản ứng lại, đột ngột xoay người, sét đánh không kịp bưng tai quật Lê Kim Huyên ngã xuống giường!
“Làm gì vậy?” Lúc đầu Lê Kim Huyên còn có chút hoảng hốt, nhưng sau khi nhìn thấy là Tô Loan Loan, cô liền bình tĩnh lại, cô nhíu mày, tỏ vẻ rất khó hiểu.
“Suỵt.” Tô Loan Loan trông có vẻ cảnh giác, đột nhiên duỗi ngón trỏ ra hiệu cho Lê Kim Huyên im lặng, trong khi đó cô nằm sấp lên tường lặng lẽ đánh giá tình hình.
Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Tô Loan Loan lập tức tái mét … Bên ngoài khách sạn, có ít nhất bốn đội sát thủ đang rình rập ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vào đây!
Đây chỉ là phía trước của khách sạn, cửa sau của khách sạn, e rằng sẽ có sát thủ mai phục.
Khách sạn đã triệt để bị bao vây, Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên khó có thể trốn thoát!
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên há miệng, nhìn về phía Tô Loan Loan làm khẩu hình miệng, sắc mặt Tô Loan Loan rất khó coi nhìn lại Lê Kim Huyên, nhỏ giọng nói: “Lê tổng, chúng ta không thể trốn thoát rồi, có nhiều người vây quanh nơi đây lắm hy vọng trốn khỏi đây không lớn lắm.”
Sắc mặt Lê Kim Huyên trầm xuống nhìn về phía Tô Loan Loan, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ta tái nhợt, một lúc lâu sau, lồng ngực mới bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Tô Loan Loan nói: “Vậy cô đi nhanh đi, có thể trốn thoát thì trốn đi.”
Tô Loan Loan lắc đầu: “Nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ an toàn cho cô, tôi sẽ không đi đâu.”
“Tô Loan Loan.” Giọng điệu của Lê Kim Huyên chợt trầm xuống không cho phép từ chối: “Tôi là bà chủ của cô đấy, bây giờ tôi ra lệnh cho cô, hai chúng ta có thể sẽ chết tại đây đó.”
Ngay khi Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang tranh cãi, đột nhiên, cửa kính phòng của Lê Kim Huyên đột nhiên bị phá thành mảnh nhỏ!
“Răng rắc!”
Một loạt âm thanh vỡ kính vang lên, vô số mảnh vỡ thủy tinh bắn vào trong phòng, sau đó, từng cái móc một xuyên qua mép cửa sổ, đám sát thủ giết người chuẩn bị xông vào căn phòng này!
“Chạy mau!” Tô Loan Loan phản ứng cực kỳ nhanh, kéo Lê Kim Huyên đi về phía ngoài phòng ngủ!
“Đùng đùng đùng!”
Từng tên sát thủ mặc đồ đen, cơ thể nương theo màn đêm để che dấu bản thân, lặng yên leo vào phòng ngủ, trong tay mỗi người đều cầm theo một cây súng đột kích, khi bọn họ vừa mới bước vào ánh mắt đều tập trung lên người Tô Loan Loan đang ở cửa!
Tiếng súng như sấm vang lên xé rách bầu trời đêm, một viên đạn như ngọn lửa bay về phía Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên và Lô Loan Loan chân trước nhanh chóng đóng cửa, giây tiếp theo cửa phòng lập tức bị bắn thành cái rổ!
“Đùng đùng đùng!”
Cửa phòng rắn chắc trong nháy mắt bị vô số uy lực lửa đạn khủng bố đánh tan nát, ánh sáng nhàn nhạt nương theo cửa phòng bị phá nát chiếu ra ánh sáng, đủ để chứng mình người tới không có ý tốt!
Trong phòng, một tên sát thủ thần bí mặc đồ đen, tay cầm theo cây súng đột kích, chậm rãi đi về phía cánh cửa đã bị vỡ thành nhiều mảnh!
Trong hành lang của khách sạn, Lê Kim Hyên và Tô Loan Loan hoảng sợ chạy trốn thì Tô Loan Loan đột nhiên dừng lại.
“Đi mau, sao lại không đi tiếp chứ?” Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lê KIm Huyên tràn ngập lo lắng khó hiểu.
“Lê tổng, hết hành lang này, đi thang máy xuống tầng hầm, có một cánh cửa, khi mở cửa ra thì thấy xe cô đang đỗ ở đó.” Tô Loan Loan đột nhiên lên tiếng, một tay đưa chìa khóa xe nhét vào tay Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên giật mình nhìn: “Thế sao cô không cùng rời đi?”
“Đám sát thủ này giết người không gớm tay, nếu không giải quyết bọn chúng thì cô sẽ không thể nào an toàn được, tôi đi giải quyết bọn họ, sau đó đuổi theo cô.” Tô Loan Loan nói: “cô đi trước đi.”
“Được.” Lê Kim Huyên nháy mắt hiểu được dụng ý của Tô Loan Loan, sắc mặt phức tạp nhìn Tô Loan Loan rồi gật đầu đồng ý, bây giờ hai cô không có thời gian ở đây tiếp tục tranh chấp loại chuyện này.
Lúc đầu từ chỗ coi thường khinh bỉ, vô tình vị trí của Trần Xuân Độ trong lòng Lê Kim Huyên đã trở nên vô cùng bí ẩn.
“Lê tổng, tôi…” Tô Loan Loan vừa muốn mở miệng thì bỗng nhiên cô chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên xoay người, đi tới bên cửa sổ.
Tô Loan Loan liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua liền thấy trong đám cỏ lớn ở ngoài khách sạn, có một bụi cỏ đang từ từ đi về phía khách sạn.
Hai mắt Tô Loan Loan như co rụt lại, trong nháy mắt phản ứng lại, đột ngột xoay người, sét đánh không kịp bưng tai quật Lê Kim Huyên ngã xuống giường!
“Làm gì vậy?” Lúc đầu Lê Kim Huyên còn có chút hoảng hốt, nhưng sau khi nhìn thấy là Tô Loan Loan, cô liền bình tĩnh lại, cô nhíu mày, tỏ vẻ rất khó hiểu.
“Suỵt.” Tô Loan Loan trông có vẻ cảnh giác, đột nhiên duỗi ngón trỏ ra hiệu cho Lê Kim Huyên im lặng, trong khi đó cô nằm sấp lên tường lặng lẽ đánh giá tình hình.
Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Tô Loan Loan lập tức tái mét … Bên ngoài khách sạn, có ít nhất bốn đội sát thủ đang rình rập ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vào đây!
Đây chỉ là phía trước của khách sạn, cửa sau của khách sạn, e rằng sẽ có sát thủ mai phục.
Khách sạn đã triệt để bị bao vây, Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên khó có thể trốn thoát!
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên há miệng, nhìn về phía Tô Loan Loan làm khẩu hình miệng, sắc mặt Tô Loan Loan rất khó coi nhìn lại Lê Kim Huyên, nhỏ giọng nói: “Lê tổng, chúng ta không thể trốn thoát rồi, có nhiều người vây quanh nơi đây lắm hy vọng trốn khỏi đây không lớn lắm.”
Sắc mặt Lê Kim Huyên trầm xuống nhìn về phía Tô Loan Loan, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ta tái nhợt, một lúc lâu sau, lồng ngực mới bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Tô Loan Loan nói: “Vậy cô đi nhanh đi, có thể trốn thoát thì trốn đi.”
Tô Loan Loan lắc đầu: “Nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ an toàn cho cô, tôi sẽ không đi đâu.”
“Tô Loan Loan.” Giọng điệu của Lê Kim Huyên chợt trầm xuống không cho phép từ chối: “Tôi là bà chủ của cô đấy, bây giờ tôi ra lệnh cho cô, hai chúng ta có thể sẽ chết tại đây đó.”
Ngay khi Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang tranh cãi, đột nhiên, cửa kính phòng của Lê Kim Huyên đột nhiên bị phá thành mảnh nhỏ!
“Răng rắc!”
Một loạt âm thanh vỡ kính vang lên, vô số mảnh vỡ thủy tinh bắn vào trong phòng, sau đó, từng cái móc một xuyên qua mép cửa sổ, đám sát thủ giết người chuẩn bị xông vào căn phòng này!
“Chạy mau!” Tô Loan Loan phản ứng cực kỳ nhanh, kéo Lê Kim Huyên đi về phía ngoài phòng ngủ!
“Đùng đùng đùng!”
Từng tên sát thủ mặc đồ đen, cơ thể nương theo màn đêm để che dấu bản thân, lặng yên leo vào phòng ngủ, trong tay mỗi người đều cầm theo một cây súng đột kích, khi bọn họ vừa mới bước vào ánh mắt đều tập trung lên người Tô Loan Loan đang ở cửa!
Tiếng súng như sấm vang lên xé rách bầu trời đêm, một viên đạn như ngọn lửa bay về phía Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên và Lô Loan Loan chân trước nhanh chóng đóng cửa, giây tiếp theo cửa phòng lập tức bị bắn thành cái rổ!
“Đùng đùng đùng!”
Cửa phòng rắn chắc trong nháy mắt bị vô số uy lực lửa đạn khủng bố đánh tan nát, ánh sáng nhàn nhạt nương theo cửa phòng bị phá nát chiếu ra ánh sáng, đủ để chứng mình người tới không có ý tốt!
Trong phòng, một tên sát thủ thần bí mặc đồ đen, tay cầm theo cây súng đột kích, chậm rãi đi về phía cánh cửa đã bị vỡ thành nhiều mảnh!
Trong hành lang của khách sạn, Lê Kim Hyên và Tô Loan Loan hoảng sợ chạy trốn thì Tô Loan Loan đột nhiên dừng lại.
“Đi mau, sao lại không đi tiếp chứ?” Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lê KIm Huyên tràn ngập lo lắng khó hiểu.
“Lê tổng, hết hành lang này, đi thang máy xuống tầng hầm, có một cánh cửa, khi mở cửa ra thì thấy xe cô đang đỗ ở đó.” Tô Loan Loan đột nhiên lên tiếng, một tay đưa chìa khóa xe nhét vào tay Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên giật mình nhìn: “Thế sao cô không cùng rời đi?”
“Đám sát thủ này giết người không gớm tay, nếu không giải quyết bọn chúng thì cô sẽ không thể nào an toàn được, tôi đi giải quyết bọn họ, sau đó đuổi theo cô.” Tô Loan Loan nói: “cô đi trước đi.”
“Được.” Lê Kim Huyên nháy mắt hiểu được dụng ý của Tô Loan Loan, sắc mặt phức tạp nhìn Tô Loan Loan rồi gật đầu đồng ý, bây giờ hai cô không có thời gian ở đây tiếp tục tranh chấp loại chuyện này.
Bình luận facebook