Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 859
CHƯƠNG 859
Nhân viên giao hàng kia hơi sững sờ. . . Có chút không nghĩ tới. . . Đối phương lại không ký nhận?
“Ngài Trần. . . Người gửi hàng đã nhấn mạnh. . . Phong. . . Phong thư này vô cùng quan trọng với ngài. . .
Mời ngài nhất định phải ký nhận. . .” Nhân viên giao hàng cúi người, nghiêm túc nói.
Trần Xuân Độ không nhịn được, quát một tiếng: “Cút!”
Nhân viên giao hàng kia bị dọa đến hồn phi phách tán! Lảo đảo lùi lại, liên tục thối lui ra phòng làm việc!
Trần Xuân Độ đốt một điếu thuốc, dửng dưng như thường mở máy vi tính ra bắt đầu chơi game.
Đối với bức thư thần bí vừa rồi, anh căn bản không để ý, trên thế giới này còn chưa có gì để Long Vương anh sợ!
. . .
Thành phố T, trong một phòng khách sạn cao cấp, một người thanh niên đứng ở trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc của thành phố T.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Thanh niên chậm rãi nói.
Ngay sau đó, tên nhân viên giao hàng bưu điện mặc âu phục thẳng thớm cung kính đi vào phòng.
“Thưa ngài, phong thư này của ngài. . . Đối phương không chịu ký nhận.” Nhân viên giao hàng của bưu điện hơi bất đắc dĩ, khom người nói.
“A. . . Không nhận?” Thanh niên chắp hai tay sau lưng, trong mắt thoáng qua một tia kình khí sắc bén.
“Dạ, anh ấy không chịu nhận.” Nhân viên giao hàng của bưu điện cung kính trả lời.
“Biết rồi, để thư xuống đi.” Thanh niên chậm rãi nói.
Nhân viên giao hàng bưu điện rất cung kính để phong thư viền vàng lên bàn, sau đó dè dặt lui ra ngoài.
Tròng mắt thanh niên hơi nheo lại, khóe miệng thoáng qua lãnh ý: “Nếu anh không nhận. . . Vậy tôi tự mình đưa qua. . . Chẳng qua là, không biết anh có nhận nổi không?!”
“Trần Xuân Độ. . . Đây chính là quà Kinh cho anh. . . Cho dù anh không muốn, cũng phải nhận. . .”
Đột nhiên, thanh niên chậm rãi giơ tay lên, đưa bàn tay đặt lên cửa sổ thủy tinh sát đất trước mặt, tựa hồ là đang ngưng thần.
“Cảnh sắc thành phố T, cũng chỉ có như vậy. . .” giọng anh ta bình tĩnh vô cùng, tựa như lộ ra vẻ tự trào phúng nhẹ. Theo tiếng nói anh ta rơi xuống. . . Tấm thủy tinh dày chắc của cửa sổ sát đất trước mặt đột nhiên hiện lên một vết nứt nhỏ xíu! Vết nứt theo bàn tay anh không ngừng lan tràn, ngay sau đó. . . Tấm thủy tinh bền chắc chống nổ trong nháy mắt đầy vết nứt!
Thủy tinh chống nổ có độ dày cực kỳ cứng rắn, người bình thường chỉ sợ cũng ngay cả chùy đập cũng khó đập vỡ! Mà người đàn ông thần bí này. . . Lại chỉ dựa vào bàn tay bình tĩnh nhấn một cái, liền đã làm thủy tinh chống trộm đầy vết nứt như vậy! Điều này cần lực đạo đáng sợ dường nào! Điều này cần lực khống chế tinh chuẩn kinh khủng đến thế nào? Nhiều một tấc, thủy tinh sẽ nổ. . . Ít một tấc, lực đạo sẽ mất khống chế!
Thanh niên chậm rãi thu tay về, sau đó cầm phong thư viền vàng kia lên, bình tĩnh rời khỏi phòng. . . Sau khi anh ta rời đi. . . Mặt đấy lát gỗ thật dày trong căn phòng sang trọng kia đột nhiên sụp đổ. . . Ngay lập tức hiện ra mấy dấu chân đáng sợ sụp đổ trên mặt đất. . . Vẻn vẹn chỉ là mấy dấu chân mà thôi. . . Lại đã đáng sợ đến vậy?!
Buổi chiều, Trần Xuân Độ đang nằm ở trên bàn ngủ trưa. . . Đột nhiên lỗ mũi hơi nhột, hắt hơi một cái.
Trần Xuân Độ xoa xoa lỗ mũi, lầm bầm lầu bầu: “Mẹ nó. . . Tên chó nào đang trù ẻo mình ư?”
Trần Xuân Độ đổi tư thế ngủ, tiếp tục nằm bò ngủ trên bàn làm việc. Từ tới Nước C, mỗi ngày ngủ trưa cơ hồ đã trở thành thói quen của anh. Bởi vì trừ ngủ anh không biết nên làm gì. . . Quá nhàm chán. . .
Dưới lầu cao ốc Lê thị, mặt trời chói chang nhô lên cao. Cửa trạm an ninh, mấy tên nhân viên an ninh vẫn đứng ở trạm gác gác trực.
Nhưng lúc này, đột nhiên một chiếc xe hơi Audi biển số Kinh chạy nhanh đến, chợt dừng ở cửa cao ốc!
Nhân viên giao hàng kia hơi sững sờ. . . Có chút không nghĩ tới. . . Đối phương lại không ký nhận?
“Ngài Trần. . . Người gửi hàng đã nhấn mạnh. . . Phong. . . Phong thư này vô cùng quan trọng với ngài. . .
Mời ngài nhất định phải ký nhận. . .” Nhân viên giao hàng cúi người, nghiêm túc nói.
Trần Xuân Độ không nhịn được, quát một tiếng: “Cút!”
Nhân viên giao hàng kia bị dọa đến hồn phi phách tán! Lảo đảo lùi lại, liên tục thối lui ra phòng làm việc!
Trần Xuân Độ đốt một điếu thuốc, dửng dưng như thường mở máy vi tính ra bắt đầu chơi game.
Đối với bức thư thần bí vừa rồi, anh căn bản không để ý, trên thế giới này còn chưa có gì để Long Vương anh sợ!
. . .
Thành phố T, trong một phòng khách sạn cao cấp, một người thanh niên đứng ở trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc của thành phố T.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Thanh niên chậm rãi nói.
Ngay sau đó, tên nhân viên giao hàng bưu điện mặc âu phục thẳng thớm cung kính đi vào phòng.
“Thưa ngài, phong thư này của ngài. . . Đối phương không chịu ký nhận.” Nhân viên giao hàng của bưu điện hơi bất đắc dĩ, khom người nói.
“A. . . Không nhận?” Thanh niên chắp hai tay sau lưng, trong mắt thoáng qua một tia kình khí sắc bén.
“Dạ, anh ấy không chịu nhận.” Nhân viên giao hàng của bưu điện cung kính trả lời.
“Biết rồi, để thư xuống đi.” Thanh niên chậm rãi nói.
Nhân viên giao hàng bưu điện rất cung kính để phong thư viền vàng lên bàn, sau đó dè dặt lui ra ngoài.
Tròng mắt thanh niên hơi nheo lại, khóe miệng thoáng qua lãnh ý: “Nếu anh không nhận. . . Vậy tôi tự mình đưa qua. . . Chẳng qua là, không biết anh có nhận nổi không?!”
“Trần Xuân Độ. . . Đây chính là quà Kinh cho anh. . . Cho dù anh không muốn, cũng phải nhận. . .”
Đột nhiên, thanh niên chậm rãi giơ tay lên, đưa bàn tay đặt lên cửa sổ thủy tinh sát đất trước mặt, tựa hồ là đang ngưng thần.
“Cảnh sắc thành phố T, cũng chỉ có như vậy. . .” giọng anh ta bình tĩnh vô cùng, tựa như lộ ra vẻ tự trào phúng nhẹ. Theo tiếng nói anh ta rơi xuống. . . Tấm thủy tinh dày chắc của cửa sổ sát đất trước mặt đột nhiên hiện lên một vết nứt nhỏ xíu! Vết nứt theo bàn tay anh không ngừng lan tràn, ngay sau đó. . . Tấm thủy tinh bền chắc chống nổ trong nháy mắt đầy vết nứt!
Thủy tinh chống nổ có độ dày cực kỳ cứng rắn, người bình thường chỉ sợ cũng ngay cả chùy đập cũng khó đập vỡ! Mà người đàn ông thần bí này. . . Lại chỉ dựa vào bàn tay bình tĩnh nhấn một cái, liền đã làm thủy tinh chống trộm đầy vết nứt như vậy! Điều này cần lực đạo đáng sợ dường nào! Điều này cần lực khống chế tinh chuẩn kinh khủng đến thế nào? Nhiều một tấc, thủy tinh sẽ nổ. . . Ít một tấc, lực đạo sẽ mất khống chế!
Thanh niên chậm rãi thu tay về, sau đó cầm phong thư viền vàng kia lên, bình tĩnh rời khỏi phòng. . . Sau khi anh ta rời đi. . . Mặt đấy lát gỗ thật dày trong căn phòng sang trọng kia đột nhiên sụp đổ. . . Ngay lập tức hiện ra mấy dấu chân đáng sợ sụp đổ trên mặt đất. . . Vẻn vẹn chỉ là mấy dấu chân mà thôi. . . Lại đã đáng sợ đến vậy?!
Buổi chiều, Trần Xuân Độ đang nằm ở trên bàn ngủ trưa. . . Đột nhiên lỗ mũi hơi nhột, hắt hơi một cái.
Trần Xuân Độ xoa xoa lỗ mũi, lầm bầm lầu bầu: “Mẹ nó. . . Tên chó nào đang trù ẻo mình ư?”
Trần Xuân Độ đổi tư thế ngủ, tiếp tục nằm bò ngủ trên bàn làm việc. Từ tới Nước C, mỗi ngày ngủ trưa cơ hồ đã trở thành thói quen của anh. Bởi vì trừ ngủ anh không biết nên làm gì. . . Quá nhàm chán. . .
Dưới lầu cao ốc Lê thị, mặt trời chói chang nhô lên cao. Cửa trạm an ninh, mấy tên nhân viên an ninh vẫn đứng ở trạm gác gác trực.
Nhưng lúc này, đột nhiên một chiếc xe hơi Audi biển số Kinh chạy nhanh đến, chợt dừng ở cửa cao ốc!
Bình luận facebook