Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 884
CHƯƠNG 884
Trần Xuân Độ vô cùng bá đạo, trực tiếp xé tấm thép của chiếc Buick ra… sau đó khom người, nhẹ nhàng duỗi tay đến chân và eo của Diệp Thái Linh, ôm ngang cả người cô ta rồi bế ra khỏi xe.
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay! Người xem nháo nhào vỗ tay tán thưởng Trần Xuân Độ, người hùng tay không xé tấm thép cửa xe.
Diệp Thái Linh được bế, khuôn mặt đẹp trắng bệch rối bời, thật lâu mới phản ứng lại: “Anh bỏ tôi xuống…”
Nhưng Trần Xuân Độ lại phớt lờ cô ta, trực tiếp mở cửa chiếc Maybach và đặt cô ta vào ghế phụ.
“Cô bị thương rồi.” Trần Xuân Độ mềm mỏng nói.
“Không cần anh quan tâm!” Diệp Thái Linh đang nói thì muốn xuống xe, nhưng vừa bước chân ra, cơ thể liền mềm nhũn ra và ngã nhào vào trong vòng tay Trần Xuân Độ…
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi nhăn lại, dường như đầu gối đã bị thương… rất đau, hoàn toàn không thể đi lại được.
Trần Xuân Độ đành chịu, cẩn thận đỡ cô ta trở lại ghế phụ: “Đừng ương bướng, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Đúng lúc này, con chó con hoang chạy nhào tới chỗ Diệp Thái Linh, chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thái Linh như đang cảm ơn… lại giống như đang chào tạm biệt.
Diệp Thái Linh cố nén cơn đau trên người, nhìn con chó hoang bằng đôi mắt đẹp… trong lòng cô ta đột nhiên có chút không đành lòng…
Trần Xuân Độ thấy vậy, không nói không rằng liền đá nhẹ vào con chó hoang: “Ngớ ra đó làm gì? Mau lên xe đi, mày có chủ mới rồi.”
Con chó hoang hơi ngẩn ra rồi ngẩng đầu mơ màng nhìn Trần Xuân Độ… sau đó nó lại quay đầu nhìn Diệp Thái Linh.
Diệp Thái Linh khẽ cắn răng, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ đồng tình. Cô ta khẽ gật đầu với con chó hoang.
Con chó hoang cắn cái đuôi nhỏ tỏ vẻ rất vui mừng, rồi nhảy bổ nhào vào trong ghế cạnh người lái của chiếc Maybach.
Trần Xuân Độ đóng cửa xe, sau đó trở vào trong xe, khởi động xe, lái chầm chậm chở Diệp Thái Linh đến bệnh viện gần đấy.
“Tại sao lại theo dõi tôi?” Trần Xuân Độ vừa lái xe, vừa bình tĩnh hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh tái mét, không nói gì. Cô ta dường như không muốn trả lời Trần Xuân Độ… Vốn dĩ, cô ta chỉ là một kẻ theo dõi, muốn theo dõi Trần Xuân Độ để tìm ra chút ít manh mối từ anh. Nhưng lúc này… theo dõi bị vạch trần… bản thân còn đang ngồi trong xe của kẻ tình nghi? Mối quan hệ này có chút lộn xộn… khiến Diệp Thái Linh không biết nên mở lời thế nào.
Im lặng một lúc lâu, Diệp Thái Linh đột nhiên nói: “Anh thành thật khai báo, rốt cuộc anh làm nghề gì?”
Giọng Diệp Thái Linh lạnh như băng, như đang tra hỏi.
Trần Xuân Độ nghe vậy hơi sửng sốt, giải thích: “Tôi nói rồi, tôi là tài xế, tài xế riêng cho tổng giám đốc tập đoàn Lê thị.”
Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh nhìn Trần Xuân Độ chăm chú, như muốn nhìn thấu anh.
“Anh không lừa được tôi.”
Trần Xuân Độ lắc đầu bất đắc dĩ: “Cô không tin thì tôi cũng hết cách.”
Trần Xuân Độ vô cùng bá đạo, trực tiếp xé tấm thép của chiếc Buick ra… sau đó khom người, nhẹ nhàng duỗi tay đến chân và eo của Diệp Thái Linh, ôm ngang cả người cô ta rồi bế ra khỏi xe.
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay! Người xem nháo nhào vỗ tay tán thưởng Trần Xuân Độ, người hùng tay không xé tấm thép cửa xe.
Diệp Thái Linh được bế, khuôn mặt đẹp trắng bệch rối bời, thật lâu mới phản ứng lại: “Anh bỏ tôi xuống…”
Nhưng Trần Xuân Độ lại phớt lờ cô ta, trực tiếp mở cửa chiếc Maybach và đặt cô ta vào ghế phụ.
“Cô bị thương rồi.” Trần Xuân Độ mềm mỏng nói.
“Không cần anh quan tâm!” Diệp Thái Linh đang nói thì muốn xuống xe, nhưng vừa bước chân ra, cơ thể liền mềm nhũn ra và ngã nhào vào trong vòng tay Trần Xuân Độ…
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi nhăn lại, dường như đầu gối đã bị thương… rất đau, hoàn toàn không thể đi lại được.
Trần Xuân Độ đành chịu, cẩn thận đỡ cô ta trở lại ghế phụ: “Đừng ương bướng, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Đúng lúc này, con chó con hoang chạy nhào tới chỗ Diệp Thái Linh, chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thái Linh như đang cảm ơn… lại giống như đang chào tạm biệt.
Diệp Thái Linh cố nén cơn đau trên người, nhìn con chó hoang bằng đôi mắt đẹp… trong lòng cô ta đột nhiên có chút không đành lòng…
Trần Xuân Độ thấy vậy, không nói không rằng liền đá nhẹ vào con chó hoang: “Ngớ ra đó làm gì? Mau lên xe đi, mày có chủ mới rồi.”
Con chó hoang hơi ngẩn ra rồi ngẩng đầu mơ màng nhìn Trần Xuân Độ… sau đó nó lại quay đầu nhìn Diệp Thái Linh.
Diệp Thái Linh khẽ cắn răng, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ đồng tình. Cô ta khẽ gật đầu với con chó hoang.
Con chó hoang cắn cái đuôi nhỏ tỏ vẻ rất vui mừng, rồi nhảy bổ nhào vào trong ghế cạnh người lái của chiếc Maybach.
Trần Xuân Độ đóng cửa xe, sau đó trở vào trong xe, khởi động xe, lái chầm chậm chở Diệp Thái Linh đến bệnh viện gần đấy.
“Tại sao lại theo dõi tôi?” Trần Xuân Độ vừa lái xe, vừa bình tĩnh hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh tái mét, không nói gì. Cô ta dường như không muốn trả lời Trần Xuân Độ… Vốn dĩ, cô ta chỉ là một kẻ theo dõi, muốn theo dõi Trần Xuân Độ để tìm ra chút ít manh mối từ anh. Nhưng lúc này… theo dõi bị vạch trần… bản thân còn đang ngồi trong xe của kẻ tình nghi? Mối quan hệ này có chút lộn xộn… khiến Diệp Thái Linh không biết nên mở lời thế nào.
Im lặng một lúc lâu, Diệp Thái Linh đột nhiên nói: “Anh thành thật khai báo, rốt cuộc anh làm nghề gì?”
Giọng Diệp Thái Linh lạnh như băng, như đang tra hỏi.
Trần Xuân Độ nghe vậy hơi sửng sốt, giải thích: “Tôi nói rồi, tôi là tài xế, tài xế riêng cho tổng giám đốc tập đoàn Lê thị.”
Đôi mắt đẹp của Diệp Thái Linh nhìn Trần Xuân Độ chăm chú, như muốn nhìn thấu anh.
“Anh không lừa được tôi.”
Trần Xuân Độ lắc đầu bất đắc dĩ: “Cô không tin thì tôi cũng hết cách.”
Bình luận facebook