Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1011
CHƯƠNG 1011
Nghe Trương Chiến a dua nịnh hót, Vương Vô Địch cười nhạt. Mặc dù biết rõ là nịnh… nhưng anh ta nghe vào vẫn cảm thấy rất thoải mái.
“Được, được… Vậy quyết định như thế đi.” Vương Vô Địch bình thản gật đầu, ánh mắt thâm thúy như có những vì sao trong vũ trụ.
“Cậu Vương… lần sau anh không cần phải khuyên tôi, tôi trực tiếp cầm trường đao đi tìm cái thằng rác rưởi kia chém chết nó, thay anh chặt cái đầu chó của nó.” Trương Chiến nịnh nọt lần thứ hai.
Nghe được câu này, sắc mặt của Vương Vô Địch có chút khác lạ khó có thể nhận thấy, nhưng anh ta vẫn ung dung bình thản như trước.
Vương Vô Địch bình tĩnh khẽ nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, thản nhiên nói: “Cái thứ kiến hôi đó xứng đáng để tôi ra tay sao? Cũng chỉ là một nghiệt chướng của thành phố T mà thôi… Nếu như tôi muốn động vào nó, giơ tay nhấc chân là đã có thể đẩy nó vào hố lửa rồi.”
Trương Chiến gật đầu, cung kính nói: “Vâng vâng, cậu Vương nói đúng… Một con kiến hôi mà thôi, căn bản không xứng.”
Trong lúc hai người đang nhàn nhã thưởng thức trà, bên ngoài lại truyền đến một trận âm thanh đánh nhau loạn xạ.
Rất nhanh sau đó có một tên người làm hoảng hốt chạy tới.
“Báo cậu chủ… bên ngoài… bên ngoài có người gây chuyện!” Người làm hoảng hốt nói.
“Hửm, có người gây chuyện? Ai dám đến nhà họ Trương gây chuyện? Chán sống rồi phải không?” Giọng nói của Trương Chiến vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi. Anh ta vốn không thèm để ý cái người gây chuyện này chút nào… Phàm là người dám đến nhà họ Trương gây chuyện… không ai có thể hoàn hảo không tổn hại gì mà trở ra.
Người làm run lẩy bẩy nói: “Anh ta nói… anh ta họ Trần…”
“Loảng xoảng!” Tách trà trong tay Vương Vô Địch lập tức rơi xuống đất… Trong nháy mắt, trà Long Tĩnh nóng hổi đổ xuống dưới đất… tách trà nứt vỡ… Mà sắc mặt của cậu ấm trong tuyệt thế gia tộc ở Yên Kinh này cũng trở nên trắng bệch!
Trương Chiến nghe người làm báo lại, sắc mặt chợt ngưng trọng. Ngọn lửa phẫn nộ ngập trời tựa như không thể kìm được hừng hực dấy lên!
“Nhĩ Đông Trần! Tao không đi tìm mày… không ngờ chính mày lại tự đưa tới cửa? Muốn chết!” Sắc mặt cậu chủ nhà họ Trương ở thành phố T trở nên dữ tợn cực độ!
“Cậu Vương, anh ở đây thư giãn đi. Tôi phải đi chém con kiến hôi đó, dâng người lên tận nơi cho anh!” Trương Chiến vung ống tay áo thật mạnh, sải bước dài đi ra bên ngoài, cả người thô bạo như một thanh lợi kiếm.
“Lấy đao ra đây!” Trương Chiến quát to, âm thanh quanh quẩn vang vọng toàn bộ đình viện!
Rất nhanh sau đó, mấy tên người làm cũng mang chuôi trường đao nặng nề đưa tới trước mặt Trương Chiến!
Trương Chiến nhấc trường đao lên, sắc mặt lành lạnh dữ tợn, trên người tản ra sát khí trước nay chưa có. Anh ta trực tiếp mang theo trường đao cất bước đi ra bên ngoài đình viện!
Tại Long Phượng các… sắc mặt cậu Vương Yên Kinh trở nên trắng bệch… Anh ta vô thức châm một chén trà xanh cho chính mình… Thế nhưng lúc này anh ta giống như thất thần vậy… nước trà nóng hổi không ngừng tràn ra từ trong ly… Mãi đến khi chính mình bị bỏng thì anh ta mới hồi phục tinh thần lại… Một tay anh ta ném ấm trà xuống, hai tay không ngừng run rẩy!
Giờ khắc này, tâm thần Vương Vô Địch chấn động không gì sánh được… Giống như có một thanh lợi kiếm treo thẳng lên cao, mũi nhọn sắc bén của thanh kiếm đang hướng ngay vào anh ta! Giờ khắc này, anh ta lại có chút hoảng hốt không rõ ràng… Không sai… cậu ấm thiên kiêu ở Yên Kinh này… vậy mà lại luống cuống!
Nghe Trương Chiến a dua nịnh hót, Vương Vô Địch cười nhạt. Mặc dù biết rõ là nịnh… nhưng anh ta nghe vào vẫn cảm thấy rất thoải mái.
“Được, được… Vậy quyết định như thế đi.” Vương Vô Địch bình thản gật đầu, ánh mắt thâm thúy như có những vì sao trong vũ trụ.
“Cậu Vương… lần sau anh không cần phải khuyên tôi, tôi trực tiếp cầm trường đao đi tìm cái thằng rác rưởi kia chém chết nó, thay anh chặt cái đầu chó của nó.” Trương Chiến nịnh nọt lần thứ hai.
Nghe được câu này, sắc mặt của Vương Vô Địch có chút khác lạ khó có thể nhận thấy, nhưng anh ta vẫn ung dung bình thản như trước.
Vương Vô Địch bình tĩnh khẽ nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, thản nhiên nói: “Cái thứ kiến hôi đó xứng đáng để tôi ra tay sao? Cũng chỉ là một nghiệt chướng của thành phố T mà thôi… Nếu như tôi muốn động vào nó, giơ tay nhấc chân là đã có thể đẩy nó vào hố lửa rồi.”
Trương Chiến gật đầu, cung kính nói: “Vâng vâng, cậu Vương nói đúng… Một con kiến hôi mà thôi, căn bản không xứng.”
Trong lúc hai người đang nhàn nhã thưởng thức trà, bên ngoài lại truyền đến một trận âm thanh đánh nhau loạn xạ.
Rất nhanh sau đó có một tên người làm hoảng hốt chạy tới.
“Báo cậu chủ… bên ngoài… bên ngoài có người gây chuyện!” Người làm hoảng hốt nói.
“Hửm, có người gây chuyện? Ai dám đến nhà họ Trương gây chuyện? Chán sống rồi phải không?” Giọng nói của Trương Chiến vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi. Anh ta vốn không thèm để ý cái người gây chuyện này chút nào… Phàm là người dám đến nhà họ Trương gây chuyện… không ai có thể hoàn hảo không tổn hại gì mà trở ra.
Người làm run lẩy bẩy nói: “Anh ta nói… anh ta họ Trần…”
“Loảng xoảng!” Tách trà trong tay Vương Vô Địch lập tức rơi xuống đất… Trong nháy mắt, trà Long Tĩnh nóng hổi đổ xuống dưới đất… tách trà nứt vỡ… Mà sắc mặt của cậu ấm trong tuyệt thế gia tộc ở Yên Kinh này cũng trở nên trắng bệch!
Trương Chiến nghe người làm báo lại, sắc mặt chợt ngưng trọng. Ngọn lửa phẫn nộ ngập trời tựa như không thể kìm được hừng hực dấy lên!
“Nhĩ Đông Trần! Tao không đi tìm mày… không ngờ chính mày lại tự đưa tới cửa? Muốn chết!” Sắc mặt cậu chủ nhà họ Trương ở thành phố T trở nên dữ tợn cực độ!
“Cậu Vương, anh ở đây thư giãn đi. Tôi phải đi chém con kiến hôi đó, dâng người lên tận nơi cho anh!” Trương Chiến vung ống tay áo thật mạnh, sải bước dài đi ra bên ngoài, cả người thô bạo như một thanh lợi kiếm.
“Lấy đao ra đây!” Trương Chiến quát to, âm thanh quanh quẩn vang vọng toàn bộ đình viện!
Rất nhanh sau đó, mấy tên người làm cũng mang chuôi trường đao nặng nề đưa tới trước mặt Trương Chiến!
Trương Chiến nhấc trường đao lên, sắc mặt lành lạnh dữ tợn, trên người tản ra sát khí trước nay chưa có. Anh ta trực tiếp mang theo trường đao cất bước đi ra bên ngoài đình viện!
Tại Long Phượng các… sắc mặt cậu Vương Yên Kinh trở nên trắng bệch… Anh ta vô thức châm một chén trà xanh cho chính mình… Thế nhưng lúc này anh ta giống như thất thần vậy… nước trà nóng hổi không ngừng tràn ra từ trong ly… Mãi đến khi chính mình bị bỏng thì anh ta mới hồi phục tinh thần lại… Một tay anh ta ném ấm trà xuống, hai tay không ngừng run rẩy!
Giờ khắc này, tâm thần Vương Vô Địch chấn động không gì sánh được… Giống như có một thanh lợi kiếm treo thẳng lên cao, mũi nhọn sắc bén của thanh kiếm đang hướng ngay vào anh ta! Giờ khắc này, anh ta lại có chút hoảng hốt không rõ ràng… Không sai… cậu ấm thiên kiêu ở Yên Kinh này… vậy mà lại luống cuống!
Bình luận facebook