Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1016
CHƯƠNG 1016
Trưởng lão lại hít sâu một hơi nói: “Cậu chủ, tôi không có nói đùa. Vừa nãy tôi thật sự không có chút nắm chắc nào…”
“Cái gì?” Sắc mặt Trương Chiến chợt ngưng lại! Trận chiến vừa rồi, trưởng lão vậy mà lại không nắm chắc? Điều này sao có thể! Thực lực của trưởng lão vô cùng kinh khủng, giết chóc vô biên, trên thế giới này vẫn còn có người khiến trưởng lão không nắm chắc?
“Trưởng lão, ông có quá lời không? Người nọ cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, cho dù chỉ có một mình tôi, tôi cũng có thể chém chết anh ta!” Giọng nói lạnh lẽo của Trương Chiến vang lên, mang theo sát khí bàng bạc.
Trưởng lão chậm rãi lắc đầu: “Cậu chủ, đừng khinh địch. Thân pháp của Nhĩ Đông Trần quỷ dị thần bí, không thể nào dò xét được hư thực… Hơn nữa, cô gái vừa rồi càng làm cho tôi không nắm chắc.”
Con ngươi của Trương Chiến ngưng trọng: “Cô gái vừa rồi sao? Cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi… có cái gì phải sợ?” Trên mặt Trương Chiến hiện vẻ khinh thường và lạnh lẽo, đao pháp trong tay anh ta có thể chém giết tất cả!
Trưởng lão thở dài, giống như có chút thất vọng đối với sự cao ngạo của cậu chủ.
“Cậu chủ, núi cao thì có núi khác cao hơn… người giỏi thì có người khác giỏi hơn… Mới vừa rồi cô gái kia để lộ thân pháp, rất có phong phạm trong quân ngũ… mọi chuyện đều không thể chắc chắn.” Ánh mắt trưởng lão toát lên vẻ thâm thúy.
Sắc mặt Trương Chiến âm trầm bất định, tựa như không đồng tình đối với lời nói của trưởng lão. Anh ta mạnh mẽ rút trường đao ra, hai chân đạp mạnh một cái, cả người lập tức bật dậy nhảy lên giữa không trung… rơi vào trong khuôn viên nhà cũ…
Đôi mắt thâm thuý khó dò của trưởng lão nhìn vào hư không, bất đắc dĩ thở dài…
…
Chiếc xe Sedan chạy ở trên đường, Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan đều không nói gì, hai người lại có một loại ăn ý không tiếng động.
Trần Xuân Độ ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lát sau anh mới mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, mâu quang chợt lóe lên vẻ thâm thúy.
Chỉ là khi nghĩ đến một màn vừa rồi, trong lòng Trần Xuân Độ lại hiện lên một tia tiếc nuối… Nếu vừa nãy Tô Loan Loan không xuất hiện, trong trận chiến đó… anh nhất định sẽ xuất kích. Cho dù không thể chém chết Trương Chiến thì anh cũng muốn đánh anh ta trọng thương!
Còn có vị lão bộc của nhà họ Trương kia… tuổi hơn trăm năm mà vẫn có thể bộc phát ra sát khí kinh khủng như vậy. Nhân vật kinh khủng bậc này ẩn náu ở thành phố T, nếu giữ lại sẽ trở thành một sự uy hiếp…
“Vì sao lại ngăn cản tôi…” Trần Xuân Độ hỏi.
“Là ý của tổng giám đốc Lê, tổng giám đốc Lê vội vã bảo anh trở về…” Tô Loan Loan ngẩn ra, giọng nói của Trần Xuân Độ lại hết sức bình tĩnh, điều này khiến nội tâm của Tô Loan Loan run rẩy một cách khó hiểu. Chẳng biết tại sao, từ khi Tô Loan Loan biết thân phận của Trần Xuân Độ, cô cũng đã đánh mất tư thái trước kia… Ở trước mặt Long Vương, làm sao Tô Loan Loan dám làm càn…
“Cô ấy sao? Cô ấy gặp phải phiền toái gì à?” Trần Xuân Độ nhíu mày hỏi.
“Không có, tổng giám đốc Lê chỉ gọi anh trở về, không muốn để cho anh chơi đùa ở bên ngoài, đến lúc đó nếu như gây chuyện thị phi…” Tô Loan Loan giải thích.
Trần Xuân Độ đáp một tiếng, anh tựa lưng vào chỗ ngồi ở phía sau, thoải mái nheo mắt lại, khóe miệng cong lên mang theo nhiều ẩn ý, thậm chí thoạt nhìn còn có mấy phần ý cười thô bỉ, lẩm bẩm nói với chính mình mấy câu.
Kết quả khiến cho Tô Loan Loan đang lái xe nghe được câu nói của Trần Xuân Độ thiếu chút nữa không khống chế được bàn chân nhấn chân ga…
Trưởng lão lại hít sâu một hơi nói: “Cậu chủ, tôi không có nói đùa. Vừa nãy tôi thật sự không có chút nắm chắc nào…”
“Cái gì?” Sắc mặt Trương Chiến chợt ngưng lại! Trận chiến vừa rồi, trưởng lão vậy mà lại không nắm chắc? Điều này sao có thể! Thực lực của trưởng lão vô cùng kinh khủng, giết chóc vô biên, trên thế giới này vẫn còn có người khiến trưởng lão không nắm chắc?
“Trưởng lão, ông có quá lời không? Người nọ cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, cho dù chỉ có một mình tôi, tôi cũng có thể chém chết anh ta!” Giọng nói lạnh lẽo của Trương Chiến vang lên, mang theo sát khí bàng bạc.
Trưởng lão chậm rãi lắc đầu: “Cậu chủ, đừng khinh địch. Thân pháp của Nhĩ Đông Trần quỷ dị thần bí, không thể nào dò xét được hư thực… Hơn nữa, cô gái vừa rồi càng làm cho tôi không nắm chắc.”
Con ngươi của Trương Chiến ngưng trọng: “Cô gái vừa rồi sao? Cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi… có cái gì phải sợ?” Trên mặt Trương Chiến hiện vẻ khinh thường và lạnh lẽo, đao pháp trong tay anh ta có thể chém giết tất cả!
Trưởng lão thở dài, giống như có chút thất vọng đối với sự cao ngạo của cậu chủ.
“Cậu chủ, núi cao thì có núi khác cao hơn… người giỏi thì có người khác giỏi hơn… Mới vừa rồi cô gái kia để lộ thân pháp, rất có phong phạm trong quân ngũ… mọi chuyện đều không thể chắc chắn.” Ánh mắt trưởng lão toát lên vẻ thâm thúy.
Sắc mặt Trương Chiến âm trầm bất định, tựa như không đồng tình đối với lời nói của trưởng lão. Anh ta mạnh mẽ rút trường đao ra, hai chân đạp mạnh một cái, cả người lập tức bật dậy nhảy lên giữa không trung… rơi vào trong khuôn viên nhà cũ…
Đôi mắt thâm thuý khó dò của trưởng lão nhìn vào hư không, bất đắc dĩ thở dài…
…
Chiếc xe Sedan chạy ở trên đường, Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan đều không nói gì, hai người lại có một loại ăn ý không tiếng động.
Trần Xuân Độ ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lát sau anh mới mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, mâu quang chợt lóe lên vẻ thâm thúy.
Chỉ là khi nghĩ đến một màn vừa rồi, trong lòng Trần Xuân Độ lại hiện lên một tia tiếc nuối… Nếu vừa nãy Tô Loan Loan không xuất hiện, trong trận chiến đó… anh nhất định sẽ xuất kích. Cho dù không thể chém chết Trương Chiến thì anh cũng muốn đánh anh ta trọng thương!
Còn có vị lão bộc của nhà họ Trương kia… tuổi hơn trăm năm mà vẫn có thể bộc phát ra sát khí kinh khủng như vậy. Nhân vật kinh khủng bậc này ẩn náu ở thành phố T, nếu giữ lại sẽ trở thành một sự uy hiếp…
“Vì sao lại ngăn cản tôi…” Trần Xuân Độ hỏi.
“Là ý của tổng giám đốc Lê, tổng giám đốc Lê vội vã bảo anh trở về…” Tô Loan Loan ngẩn ra, giọng nói của Trần Xuân Độ lại hết sức bình tĩnh, điều này khiến nội tâm của Tô Loan Loan run rẩy một cách khó hiểu. Chẳng biết tại sao, từ khi Tô Loan Loan biết thân phận của Trần Xuân Độ, cô cũng đã đánh mất tư thái trước kia… Ở trước mặt Long Vương, làm sao Tô Loan Loan dám làm càn…
“Cô ấy sao? Cô ấy gặp phải phiền toái gì à?” Trần Xuân Độ nhíu mày hỏi.
“Không có, tổng giám đốc Lê chỉ gọi anh trở về, không muốn để cho anh chơi đùa ở bên ngoài, đến lúc đó nếu như gây chuyện thị phi…” Tô Loan Loan giải thích.
Trần Xuân Độ đáp một tiếng, anh tựa lưng vào chỗ ngồi ở phía sau, thoải mái nheo mắt lại, khóe miệng cong lên mang theo nhiều ẩn ý, thậm chí thoạt nhìn còn có mấy phần ý cười thô bỉ, lẩm bẩm nói với chính mình mấy câu.
Kết quả khiến cho Tô Loan Loan đang lái xe nghe được câu nói của Trần Xuân Độ thiếu chút nữa không khống chế được bàn chân nhấn chân ga…
Bình luận facebook