Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1112
CHƯƠNG 1112
“Tao không hiểu mày đang nói gì, nhóm sát thủ đó không phải tao phái đến, tao không biết!” Tiết Nghĩa lạnh lùng giải thích: “Tao nghe thấy ở đây có tiếng súng và tiếng nổ dữ dội nên mới vội vàng chạy tới, mày đừng ngậm máu phun người!”
Trần Xuân Độ nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Thật không?”
“Thả tao ra!” Tiết Nghĩa quát lên, cực kỳ tức giận nhưng lại như đang che giấu điều gì đó. Có điều anh ta che giấu rất kỹ, ngay cả Trần Xuân Độ cũng không nhìn ra được chút tin tức nào từ đôi mắt anh ta.
“Xem ra tao phải thể hiện uy lực một chút nhỉ.” Trần Xuân Độ từ từ giơ nắm đấm lên, gân xanh trên cánh tay nổi lên, một luồng sát khí phóng ra từ trên người anh.
Thư ký Trương Tử Lan đang ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc Bentley hoảng hốt chạy ra, vội vàng ngăn lại: “Đừng!”
“Dừng tay!” Phía sau, giọng nói của nữ thần tổng giám đốc cũng vang lên.
Ánh mắt Trần Xuân Độ khựng lại, anh không dừng tay mà đấm mạnh một cú.
“Ầm!” Trần Xuân Độ đấm mạnh vào thân chiếc Bentley, lực cực lớn khiến thân xe lõm sâu, cửa kính thuỷ tinh cũng vỡ vụn.
Lúc này, sắc mặt Tiết Nghĩa thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Trần Xuân Độ nhìn Tiết Nghĩa với ánh mắt lạnh băng, cái nhìn như ác ma đến từ địa ngục.
Tim Tiết Nghĩa đập rộn lên, cảm giác toàn thân run rẩy kịch liệt, đó là sự sợ hãi từ tận linh hồn.
“Trần Xuân Độ, quay lại đây đi.” Lê Kim Huyên nghiêm nghị gọi.
Lúc này Trần Xuân Độ mới từ từ nới lỏng cổ áo Tiết Nghĩa, chầm chậm lùi lại bên cạnh Lê Kim Huyên.
Tiết Nghĩa thở hổn hển, vừa nãy bị Trần Xuân Độ túm chặt, anh ta cảm giác như đã ngạt thở, cảm giác đó khiến anh ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Thư ký Trương Tử Lan nhanh chân bước đến chỗ Tiết Nghĩa, cẩn thận đỡ anh ta dậy.
Tiết Nghĩa thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn trịnh trọng giải thích: “Cô Lê, chuyện này thật sự không phải tôi làm. Tiết Nghĩa tôi xin thề với trời.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bình tĩnh, đôi mắt đẹp cũng bình tĩnh nhìn anh ta như muốn nhìn thấy điều gì đó từ đôi mắt anh ta.
Tiết Nghĩa dựng thẳng cổ áo, dáng vẻ chắc chắn không nói dối.
“Cô Lê, tôi thề lần ám sát này chắc chắn là tai nạn, không liên quan gì đến bữa tối mà tôi mời cô.” Giọng Tiết Nghĩa rất trịnh trọng, cũng rất trầm lắng, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra thật giả.
Bữa tiệc tối hôm nay vốn đã hơi khó hiểu, Tiết Nghĩa đột nhiên mời Lê Kim Huyên đi ăn tối, lại không nói chuyện hợp tác trên bàn cơm, sau đó trên đường về thì cô bị ám sát? Hơn nữa còn phái những mười lăm tay súng bắn tỉa, mọi sự sắp xếp giết người được bố trí rất ổn thoả, tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Tiết Nghĩa, mày có tin những gì mày vừa nói không?” Trần Xuân Độ xắn tay áo, vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau.
Vẻ mặt Tiết Nghĩa thâm trầm, anh ta chậm rãi nói: “Tao nói rồi, chuyện lần này không liên quan đến tao! Nhóm sát thủ ấy là ai, tao còn không biết… Cô Lê, tôi đề nghị cô lập tức báo cảnh sát, chuyện này phải giao cho cảnh sát giải quyết mới là an toàn và thích hợp nhất.”
Báo cảnh sát? Nếu chuyện này mà báo cảnh sát có thật sự có tác dụng không? Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa một lúc lâu.
“Cô Lê, mong cô hãy tin tưởng tôi.” Tiết Nghĩa trịnh trọng nói, vẻ mặt nghiêm túc không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào.
“Tao không hiểu mày đang nói gì, nhóm sát thủ đó không phải tao phái đến, tao không biết!” Tiết Nghĩa lạnh lùng giải thích: “Tao nghe thấy ở đây có tiếng súng và tiếng nổ dữ dội nên mới vội vàng chạy tới, mày đừng ngậm máu phun người!”
Trần Xuân Độ nheo mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Thật không?”
“Thả tao ra!” Tiết Nghĩa quát lên, cực kỳ tức giận nhưng lại như đang che giấu điều gì đó. Có điều anh ta che giấu rất kỹ, ngay cả Trần Xuân Độ cũng không nhìn ra được chút tin tức nào từ đôi mắt anh ta.
“Xem ra tao phải thể hiện uy lực một chút nhỉ.” Trần Xuân Độ từ từ giơ nắm đấm lên, gân xanh trên cánh tay nổi lên, một luồng sát khí phóng ra từ trên người anh.
Thư ký Trương Tử Lan đang ngồi trên ghế lái phụ trong chiếc Bentley hoảng hốt chạy ra, vội vàng ngăn lại: “Đừng!”
“Dừng tay!” Phía sau, giọng nói của nữ thần tổng giám đốc cũng vang lên.
Ánh mắt Trần Xuân Độ khựng lại, anh không dừng tay mà đấm mạnh một cú.
“Ầm!” Trần Xuân Độ đấm mạnh vào thân chiếc Bentley, lực cực lớn khiến thân xe lõm sâu, cửa kính thuỷ tinh cũng vỡ vụn.
Lúc này, sắc mặt Tiết Nghĩa thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Trần Xuân Độ nhìn Tiết Nghĩa với ánh mắt lạnh băng, cái nhìn như ác ma đến từ địa ngục.
Tim Tiết Nghĩa đập rộn lên, cảm giác toàn thân run rẩy kịch liệt, đó là sự sợ hãi từ tận linh hồn.
“Trần Xuân Độ, quay lại đây đi.” Lê Kim Huyên nghiêm nghị gọi.
Lúc này Trần Xuân Độ mới từ từ nới lỏng cổ áo Tiết Nghĩa, chầm chậm lùi lại bên cạnh Lê Kim Huyên.
Tiết Nghĩa thở hổn hển, vừa nãy bị Trần Xuân Độ túm chặt, anh ta cảm giác như đã ngạt thở, cảm giác đó khiến anh ta cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Thư ký Trương Tử Lan nhanh chân bước đến chỗ Tiết Nghĩa, cẩn thận đỡ anh ta dậy.
Tiết Nghĩa thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn trịnh trọng giải thích: “Cô Lê, chuyện này thật sự không phải tôi làm. Tiết Nghĩa tôi xin thề với trời.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bình tĩnh, đôi mắt đẹp cũng bình tĩnh nhìn anh ta như muốn nhìn thấy điều gì đó từ đôi mắt anh ta.
Tiết Nghĩa dựng thẳng cổ áo, dáng vẻ chắc chắn không nói dối.
“Cô Lê, tôi thề lần ám sát này chắc chắn là tai nạn, không liên quan gì đến bữa tối mà tôi mời cô.” Giọng Tiết Nghĩa rất trịnh trọng, cũng rất trầm lắng, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra thật giả.
Bữa tiệc tối hôm nay vốn đã hơi khó hiểu, Tiết Nghĩa đột nhiên mời Lê Kim Huyên đi ăn tối, lại không nói chuyện hợp tác trên bàn cơm, sau đó trên đường về thì cô bị ám sát? Hơn nữa còn phái những mười lăm tay súng bắn tỉa, mọi sự sắp xếp giết người được bố trí rất ổn thoả, tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Tiết Nghĩa, mày có tin những gì mày vừa nói không?” Trần Xuân Độ xắn tay áo, vẻ mặt lạnh lùng, dáng vẻ như chuẩn bị đánh nhau.
Vẻ mặt Tiết Nghĩa thâm trầm, anh ta chậm rãi nói: “Tao nói rồi, chuyện lần này không liên quan đến tao! Nhóm sát thủ ấy là ai, tao còn không biết… Cô Lê, tôi đề nghị cô lập tức báo cảnh sát, chuyện này phải giao cho cảnh sát giải quyết mới là an toàn và thích hợp nhất.”
Báo cảnh sát? Nếu chuyện này mà báo cảnh sát có thật sự có tác dụng không? Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa một lúc lâu.
“Cô Lê, mong cô hãy tin tưởng tôi.” Tiết Nghĩa trịnh trọng nói, vẻ mặt nghiêm túc không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào.
Bình luận facebook