Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 349: Mục đích của Lí Dục
“Mẹ kiếp, đi đứng kiểu gì thế hả!”
Sở Phàm và Phương Duyên bị đụng một cái làm cả hai hơi lảo đảo, nếu hai người không cài dây an toàn thì chắc đầu cũng bị cụng vào cửa sổ mất rồi.
Nhưng hai người chưa kịp xuống xe hỏi chuyện thì một người thanh niên đã đi xuống từ chiếc Mercedes-Benz và chỉ thẳng vào Sở Phàm mà mắng.
Sở Phàm sầm mặt, xuống xe, nhìn đối phương: “Sao cậu không hỏi xem bản thân đi đứng kiểu gì đi? Tôi đã lùi được một nửa rồi mà còn cố chen vào, là mắt hay não cậu có vấn đề vậy?”
“Chuyện đùa, lùi một nửa thì làm sao nào? Chỉ cần mày chưa lùi hẳn vào thì chỗ này vẫn là của chung, vả lại, mày thấy tao lái xe đến mà còn không chịu chủ động nhường đường đi, đầu óc mày mới có vấn đề, đầu óc cả nhà mày có vấn đề!”
Người thanh niên trừng mắt, không hề yếu thế mà quát lại.
Sau đó cậu ta lại nói tiếp: “Tao khuyên mày tốt nhất là mau lái xe ra chỗ khác đi, rồi bồi thường tiền sửa xe cho tao thì tao sẽ không tính toán chuyện này nữa, nếu không nay mày không xong với tao đâu!”
“Hờ, cậu định không xong kiểu gì nào?”
Nghe được lời nói kiêu ngạo của người này, Sở Phàm giận quá mà cười.
Anh đang chuẩn bị nói tiếp, thì một người phụ nữ với vẻ ngoài tầm bốn mươi tuổi bước xuống từ ghế phụ của con xe Mercedes Benz. Điều làm Sở Phàm ấn tượng sâu đậm nhất chính là vòng eo thùng phuy của bà ta.
Sở Phàm thấy người phụ nữ này thì đã nhận ra bà ta, chính là trưởng khoa Văn thể mỹ của trường, chuyên phụ trách lựa chọn tiết mục biểu diễn cho các hoạt động của trường.
“Em chào cô Tề ạ”.
Sở Phàm không quan tâm thanh niên kia, gật đầu chào với người phụ nữ.
Cô Tề lại chẳng vui vẻ gì, bà ta chau mày, nhìn Sở Phàm một lượt rồi hỏi: “Cậu là sinh viên trường này à?”
“Vâng, em là sinh viên năm bốn ạ, em tên là Sở…”
Sở Phàm còn chưa kịp cả giới thiệu bản thân xong, thì cô Tề đó đã khó chịu phất tay, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú với tên tuổi của cậu, mau chóng lái xe tránh ra rồi xin lỗi Tiểu Triệu đi, đúng là không lịch sự gì cả!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Phàm cứng lại.
Anh nhìn Tề Ngọc Phân, giọng nói dần dần lạnh lùng hơn: “Cô Tề nghĩ trong chuyện này là em sai sao?”
“Tôi không rảnh để xem ai sai ai đúng, tôi còn phải đi bàn với ban lãnh đạo trường về danh sách tiết mục biểu diễn cho lễ tốt nghiệp đây. Rốt cuộc cậu có hiểu tôn sư trọng đạo là gì không? Nhường chỗ thôi thì làm sao? Bao nhiêu năm đèn sách như vậy đều cho chó tha hết rồi à?”
Tề Ngọc Phân biết thừa bà ta vô lý, nhưng là bề trên, lại còn là một lãnh đạo của trường, bà ta sẽ không bao giờ cúi đầu với Sở Phàm.
Sở Phàm nhếch miệng, lạnh lùng nhìn hai người: “Được, tôi nhường chỗ cho hai người đấy”.
Nói rồi, anh quay người về xe.
Người thanh niên lộ ra nụ cười đắc thắng, chuẩn bị nhìn bộ dáng Sở Phàm ngoan ngoãn lái xe ra, sau đó thảm hại xin lỗi mình.
Kết quả, Sở Phàm đẩy cần số một cái, khiến cho xe trực tiếp lùi mạnh về sau, đúng vào vị trí đỗ xe.
Người thanh niên kia thấy thế thì nổi khùng lên.
Cậu ta đang chuẩn bị qua tranh luận với Sở Phàm thì Sở Phàm đột ngột mở cửa xe, đập thẳng vào bụng cậu ta khiến cậu ta đau tới mức phải cúi gập người lại, sắc mặt trắng bệch.
“Trời ạ, sao cậu lại làm vậy chứ, thật quá đáng!”
Tề Ngọc Phân vội vàng quát lên trách móc.
Sở Phàm nhún vai, nhếch miệng: “Cô Tề nói vậy là sai rồi, cô bảo em nhường chỗ đúng không? Em nhường đấy rồi còn gì, nhưng phải xem tài xế của cô có bản lĩnh đỗ xe vào đây được hay không đã”.
Nói rồi, anh chỉ vào phần không gian chưa đến 10 xen ti mét bên cạnh xe mình.
Khoảng cách này còn không vừa nổi eo của cô Tề chứ nói gì đến cái xe, Sở Phàm rõ ràng là không muốn nhường mà.
Tề Ngọc Phân đang chuẩn bị mắng mỏ, thì Sở Phàm gọi Phương Duyên từ ghế phụ xuống, rồi đi thẳng ra khỏi bãi đỗ xe.
Bà ta tức tối giậm chân, làm mấy lớp thịt mỡ trên người cũng rung theo.
“Tiểu Triệu, tìm chỗ đỗ xe khác đi, tôi phải họp bây giờ, không kịp mất rồi”, tuy tức giận nhưng bà ta vẫn không dám vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn, nên vội vàng nói.
Tên tài xế Tiểu Triệu kia gật đầu. Sau khi Tề Ngọc Phân rời đi, ánh mắt cậu ta đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Dám giành chỗ đỗ xe với tao à, con xe Volkswagen rách nát này, để xem tao phá nát nó thế nào!”
Nói xong, cậu ta lấy một thanh cốt thép đã rỉ sắt ở bên cạnh, hung hăng đập vào xe của Sở Phàm.
Một góc khác, Sở Phàm đã dắt Phương Duyên tới ký túc xá, đây là nơi mà anh đã hẹn với nhóm Lí Dục.
Không bao lâu, anh đã nhìn thấy Lí Dục, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim dẫn theo bạn gái tới.
“Sở Phàm!”
Còn cách một khoảng khá xa nhưng nhóm người đã hét lớn, vẫy tay với Sở Phàm.
Sở Phàm dắt Phương Duyên đi qua, cười hỏi: “Sao các cậu tới muộn thế, tắc đường à?”
Lí Dục cười, đang định nói thì ánh mắt của cậu ta không tự chủ mà dừng trên người Phương Duyên.
Nụ cười của cậu ta hơi cứng ngắc, sau đó kéo Sở Phàm sang một góc, nhỏ giọng hỏi: “Sở Phàm, gì đây, cậu đổi người yêu lúc nào thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Sở Phàm nghe vậy thì bật cười, sau đó giải thích ngọn nguồn mối quan hệ của anh với Phương Duyên cho Lí Dục nghe. Khi biết hai người chỉ phối hợp diễn kịch, mà Trần Mộng Dao cũng biết chuyện này, thì cậu ta mới thở phào.
“Vậy chúng ta qua quán cà phê nào ngồi bàn chọn tiết mục biểu diễn đi, làm sớm cho xong, để Sở Phàm với bạn gái mới còn tận hưởng thế giới hai người nữa”.
Hiểu lầm đã được xóa bỏ, Lí Dục nháy mắt với Sở Phàm, nói một cách sâu xa.
Sở Phàm cười lớn, cùng cả nhóm đến một quán cà phê khá nổi trong trường, sau đó bắt đầu bàn luận về việc chọn tiết mục.
“Mà này, anh cả, tại sao việc gì của lớp cũng đổ lên đầu chúng ta vậy nhỉ? Lớp ta có bao nhiêu là bạn nữ biết hát biết nhảy mà, sao không ai làm mà cứ bắt chúng ta thế? Bà Cao lắm chuyện đó điên rồi à?”
Gọi một ly Blue Moutain, Sở Phàm nhân lúc chờ cà phê lên thì bắt đầu hỏi.
Anh nhớ lớp vẫn có mấy bạn nữ xinh xắn đáng yêu, có một người ngày trước còn từng làm streamer, để bọn họ biểu diễn không được à, sao cứ phải dày vò bọn họ làm gì?
Lí Dục ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Thật ra chuyện này không đến lượt chúng ta đâu, nhưng lần trước mấy người trong lớp đi uống với nhau, tôi uống hơi quá chén nên chém gió là sẽ mời được Thẩm Lăng Khê đến biểu diễn đại diện cho lớp ta vào đêm hội, vậy là bọn họ liền nói sẽ giao chuyện này cho tôi, nhưng tôi mời Thẩm Lăng Khê thế nào được chứ, nên đành phải kéo các cậu vào”.
Nghe vậy, Sở Phàm nở ra nụ cười bất lực.
Lí Dục cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là uống say thì sẽ hay chém gió.
Không ngờ chuyện lần này lại là như vậy, anh còn tò mò vì sao bà Cao lắm chuyện lại để cho những phần tử tách biệt tập thể như các anh phụ trách biểu diễn cơ đấy, hóa ra là vì thích Thẩm Lăng Khê.
Nhưng nghe nói dạo này ba người Thẩm Lăng Khê đang lưu diễn ở nước ngoài rồi, làm gì có thời gian về nước chứ?
Sở Phàm và Phương Duyên bị đụng một cái làm cả hai hơi lảo đảo, nếu hai người không cài dây an toàn thì chắc đầu cũng bị cụng vào cửa sổ mất rồi.
Nhưng hai người chưa kịp xuống xe hỏi chuyện thì một người thanh niên đã đi xuống từ chiếc Mercedes-Benz và chỉ thẳng vào Sở Phàm mà mắng.
Sở Phàm sầm mặt, xuống xe, nhìn đối phương: “Sao cậu không hỏi xem bản thân đi đứng kiểu gì đi? Tôi đã lùi được một nửa rồi mà còn cố chen vào, là mắt hay não cậu có vấn đề vậy?”
“Chuyện đùa, lùi một nửa thì làm sao nào? Chỉ cần mày chưa lùi hẳn vào thì chỗ này vẫn là của chung, vả lại, mày thấy tao lái xe đến mà còn không chịu chủ động nhường đường đi, đầu óc mày mới có vấn đề, đầu óc cả nhà mày có vấn đề!”
Người thanh niên trừng mắt, không hề yếu thế mà quát lại.
Sau đó cậu ta lại nói tiếp: “Tao khuyên mày tốt nhất là mau lái xe ra chỗ khác đi, rồi bồi thường tiền sửa xe cho tao thì tao sẽ không tính toán chuyện này nữa, nếu không nay mày không xong với tao đâu!”
“Hờ, cậu định không xong kiểu gì nào?”
Nghe được lời nói kiêu ngạo của người này, Sở Phàm giận quá mà cười.
Anh đang chuẩn bị nói tiếp, thì một người phụ nữ với vẻ ngoài tầm bốn mươi tuổi bước xuống từ ghế phụ của con xe Mercedes Benz. Điều làm Sở Phàm ấn tượng sâu đậm nhất chính là vòng eo thùng phuy của bà ta.
Sở Phàm thấy người phụ nữ này thì đã nhận ra bà ta, chính là trưởng khoa Văn thể mỹ của trường, chuyên phụ trách lựa chọn tiết mục biểu diễn cho các hoạt động của trường.
“Em chào cô Tề ạ”.
Sở Phàm không quan tâm thanh niên kia, gật đầu chào với người phụ nữ.
Cô Tề lại chẳng vui vẻ gì, bà ta chau mày, nhìn Sở Phàm một lượt rồi hỏi: “Cậu là sinh viên trường này à?”
“Vâng, em là sinh viên năm bốn ạ, em tên là Sở…”
Sở Phàm còn chưa kịp cả giới thiệu bản thân xong, thì cô Tề đó đã khó chịu phất tay, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú với tên tuổi của cậu, mau chóng lái xe tránh ra rồi xin lỗi Tiểu Triệu đi, đúng là không lịch sự gì cả!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Sở Phàm cứng lại.
Anh nhìn Tề Ngọc Phân, giọng nói dần dần lạnh lùng hơn: “Cô Tề nghĩ trong chuyện này là em sai sao?”
“Tôi không rảnh để xem ai sai ai đúng, tôi còn phải đi bàn với ban lãnh đạo trường về danh sách tiết mục biểu diễn cho lễ tốt nghiệp đây. Rốt cuộc cậu có hiểu tôn sư trọng đạo là gì không? Nhường chỗ thôi thì làm sao? Bao nhiêu năm đèn sách như vậy đều cho chó tha hết rồi à?”
Tề Ngọc Phân biết thừa bà ta vô lý, nhưng là bề trên, lại còn là một lãnh đạo của trường, bà ta sẽ không bao giờ cúi đầu với Sở Phàm.
Sở Phàm nhếch miệng, lạnh lùng nhìn hai người: “Được, tôi nhường chỗ cho hai người đấy”.
Nói rồi, anh quay người về xe.
Người thanh niên lộ ra nụ cười đắc thắng, chuẩn bị nhìn bộ dáng Sở Phàm ngoan ngoãn lái xe ra, sau đó thảm hại xin lỗi mình.
Kết quả, Sở Phàm đẩy cần số một cái, khiến cho xe trực tiếp lùi mạnh về sau, đúng vào vị trí đỗ xe.
Người thanh niên kia thấy thế thì nổi khùng lên.
Cậu ta đang chuẩn bị qua tranh luận với Sở Phàm thì Sở Phàm đột ngột mở cửa xe, đập thẳng vào bụng cậu ta khiến cậu ta đau tới mức phải cúi gập người lại, sắc mặt trắng bệch.
“Trời ạ, sao cậu lại làm vậy chứ, thật quá đáng!”
Tề Ngọc Phân vội vàng quát lên trách móc.
Sở Phàm nhún vai, nhếch miệng: “Cô Tề nói vậy là sai rồi, cô bảo em nhường chỗ đúng không? Em nhường đấy rồi còn gì, nhưng phải xem tài xế của cô có bản lĩnh đỗ xe vào đây được hay không đã”.
Nói rồi, anh chỉ vào phần không gian chưa đến 10 xen ti mét bên cạnh xe mình.
Khoảng cách này còn không vừa nổi eo của cô Tề chứ nói gì đến cái xe, Sở Phàm rõ ràng là không muốn nhường mà.
Tề Ngọc Phân đang chuẩn bị mắng mỏ, thì Sở Phàm gọi Phương Duyên từ ghế phụ xuống, rồi đi thẳng ra khỏi bãi đỗ xe.
Bà ta tức tối giậm chân, làm mấy lớp thịt mỡ trên người cũng rung theo.
“Tiểu Triệu, tìm chỗ đỗ xe khác đi, tôi phải họp bây giờ, không kịp mất rồi”, tuy tức giận nhưng bà ta vẫn không dám vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến chuyện lớn, nên vội vàng nói.
Tên tài xế Tiểu Triệu kia gật đầu. Sau khi Tề Ngọc Phân rời đi, ánh mắt cậu ta đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Dám giành chỗ đỗ xe với tao à, con xe Volkswagen rách nát này, để xem tao phá nát nó thế nào!”
Nói xong, cậu ta lấy một thanh cốt thép đã rỉ sắt ở bên cạnh, hung hăng đập vào xe của Sở Phàm.
Một góc khác, Sở Phàm đã dắt Phương Duyên tới ký túc xá, đây là nơi mà anh đã hẹn với nhóm Lí Dục.
Không bao lâu, anh đã nhìn thấy Lí Dục, Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim dẫn theo bạn gái tới.
“Sở Phàm!”
Còn cách một khoảng khá xa nhưng nhóm người đã hét lớn, vẫy tay với Sở Phàm.
Sở Phàm dắt Phương Duyên đi qua, cười hỏi: “Sao các cậu tới muộn thế, tắc đường à?”
Lí Dục cười, đang định nói thì ánh mắt của cậu ta không tự chủ mà dừng trên người Phương Duyên.
Nụ cười của cậu ta hơi cứng ngắc, sau đó kéo Sở Phàm sang một góc, nhỏ giọng hỏi: “Sở Phàm, gì đây, cậu đổi người yêu lúc nào thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Sở Phàm nghe vậy thì bật cười, sau đó giải thích ngọn nguồn mối quan hệ của anh với Phương Duyên cho Lí Dục nghe. Khi biết hai người chỉ phối hợp diễn kịch, mà Trần Mộng Dao cũng biết chuyện này, thì cậu ta mới thở phào.
“Vậy chúng ta qua quán cà phê nào ngồi bàn chọn tiết mục biểu diễn đi, làm sớm cho xong, để Sở Phàm với bạn gái mới còn tận hưởng thế giới hai người nữa”.
Hiểu lầm đã được xóa bỏ, Lí Dục nháy mắt với Sở Phàm, nói một cách sâu xa.
Sở Phàm cười lớn, cùng cả nhóm đến một quán cà phê khá nổi trong trường, sau đó bắt đầu bàn luận về việc chọn tiết mục.
“Mà này, anh cả, tại sao việc gì của lớp cũng đổ lên đầu chúng ta vậy nhỉ? Lớp ta có bao nhiêu là bạn nữ biết hát biết nhảy mà, sao không ai làm mà cứ bắt chúng ta thế? Bà Cao lắm chuyện đó điên rồi à?”
Gọi một ly Blue Moutain, Sở Phàm nhân lúc chờ cà phê lên thì bắt đầu hỏi.
Anh nhớ lớp vẫn có mấy bạn nữ xinh xắn đáng yêu, có một người ngày trước còn từng làm streamer, để bọn họ biểu diễn không được à, sao cứ phải dày vò bọn họ làm gì?
Lí Dục ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Thật ra chuyện này không đến lượt chúng ta đâu, nhưng lần trước mấy người trong lớp đi uống với nhau, tôi uống hơi quá chén nên chém gió là sẽ mời được Thẩm Lăng Khê đến biểu diễn đại diện cho lớp ta vào đêm hội, vậy là bọn họ liền nói sẽ giao chuyện này cho tôi, nhưng tôi mời Thẩm Lăng Khê thế nào được chứ, nên đành phải kéo các cậu vào”.
Nghe vậy, Sở Phàm nở ra nụ cười bất lực.
Lí Dục cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là uống say thì sẽ hay chém gió.
Không ngờ chuyện lần này lại là như vậy, anh còn tò mò vì sao bà Cao lắm chuyện lại để cho những phần tử tách biệt tập thể như các anh phụ trách biểu diễn cơ đấy, hóa ra là vì thích Thẩm Lăng Khê.
Nhưng nghe nói dạo này ba người Thẩm Lăng Khê đang lưu diễn ở nước ngoài rồi, làm gì có thời gian về nước chứ?
Bình luận facebook