Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351: Tình cờ gặp phải bọn côn đồ
“Ối, xin lỗi, cô không sao chứ?!”
Phương Duyên còn đang mải suy nghĩ, chẳng hề để ý tới có người đụng phải cô thế nên cả người nghiêng ngả suýt thì ngã xuống đất.
Sở Phàm nhanh tay đỡ lấy eo cô gái, ôm trọn cô vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, Phương Duyên vừa mừng vừa lo, lo là vì có người đụng vào cô ấy, mừng là bởi tự nhiên thế nào Sở Phàm lại ôm lấy cô.
Phương Duyên vội thoát khỏi vòng tay Sở Phàm, mặt ửng hồng nói: “Tôi, tôi không sao, vừa nãy hơi lơ đễnh, khiến anh chê cười rồi”.
Sở Phàm xua tay ý bảo không sao, sau đó anh nhìn người đụng phải Phương Duyên lúc nãy, cau mày nói: “Sau này đi cẩn thận vào, đừng chỉ mải chơi điện thoại”.
Cậu con trai mặc áo T-shirt màu vàng, lúc này đang xin lỗi rối rít thấy Sở Phàm và Phương Duyên không tính toán nên chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, cậu ta còn chưa kịp đi khỏi thì Phương Duyên bỗng tóm lấy cánh tay cậu ta, lạnh lùng nói: “Em trai, tôi không tính toán chuyện cậu đụng phải tôi, đã là nhân từ lắm rồi, thế cậu không định trả ví cho tôi à?”
Nghe xong, mặt cậu ta trắng bệch, vai run rẩy, dứt tay Phương Duyên ra chuẩn bị chạy.
Kết quả một bóng người xuất hiện trước mặt cậu ta, đó chính là Sở Phàm.
“Này, thanh niên bây giờ chẳng thật thà gì hết, vừa nãy rõ ràng tôi đã cho cậu cơ hội, không biết trân trọng, lại định chạy à?”, Sở Phàm nhìn cậu ta, lạnh lùng nói.
Thì ra lúc cậu ta đụng phải Phương Duyên, hai người đã biết anh chàng này mưu đồ bất chính, lấy cắp ví tiền của Phương Duyên.
Thấy động tác của cậu ta vô cùng thuần thục, Sở Phàm là một người học võ, Phương Duyên cũng là binh sĩ được rèn trong quân đội bao nhiêu năm, sao hai người lại không biết được chứ.
“Tôi, tôi không biết hai người đang nói gì, các người còn làm thế nữa là tôi hô lên đấy!”, cậu kia túm chặt túi áo của mình, ánh mắt sợ hãi.
Sở Phàm hơi cau mày, lạnh lùng nói: “Đúng là kẻ đần độn!”
Nói xong, người anh xượt qua một cái, gần như nháy mắt đã đứng đằng sau tên trộm, một đòn chặt ngay vào tay cậu ta.
Cả người cậu ta cứng đơ nên không thể giãy giụa được nữa.
Phương Duyên thấy vậy thì lập tức lấy lại ví của mình từ trong túi của tên kia.
Cô mở ví ra kiểm tra, sau khi xác định không thiếu thứ gì mới quay sang nói với Sở Phàm: “Không thiếu gì cả, đưa cậu ta về đồn đi, mới tí tuổi đầu mà đã trộm cắp, nếu không dạy dỗ thì sau này hỏng mất!”
Sở Phàm gật đầu, anh đang chuẩn bị giải cậu ta về đồn thì có ánh sáng chói chiếu vào người, mấy tên côn đồ trong tay cầm mã tấu, gậy gộc từ khắp bốn phía lao tới, bao vây Sở Phàm và Phương Duyên.
“Mấy người là ai?”
Sở Phàm nheo mắt, lạnh lùng hỏi.
“Thằng oắt con, tao khuyên mày nên bỏ em trai tao ra, sau đó thì nộp cái ví lại, không thì đừng trách tao không khách sáo!”, tên cầm đầu tóc nhuộm xanh lè, xỏ cả khuyên ở mũi, trông đúng chất trẻ trâu.
“Ồ, thì ra mày là người dạy thằng bé này trộm cắp, mày muốn hủy hoại cuộc đời cậu ta à?”, Sở Phàm bỗng trở nên rất gắt, anh trầm giọng hỏi.
Tên tóc xanh kia lại chẳng có vẻ gì là tội lỗi, hắn cười khẩy: “Mày định to tiếng doạ ai, em trai tao, tao muốn dạy thế nào thì dạy, liên quan quái gì đến mày, mày thích làm anh hùng thì sao không cho bọn tao tiền để bọn tao ăn cơm đi?”
“Ối dào, anh Đông, đừng mất công lằng nhằng với thằng cha này làm gì, nó là cái thằng ngu si chưa trải đời bao giờ, dạy cho nó một bài học là xong!”
Một tên đầu trâu mặt ngựa ra vẻ quân sư đứng cạnh tên tóc xanh lên tiếng thúc giục.
Tên tóc xanh gật đầu sau đó thì cầm cái gậy định đập vào đầu Sở Phàm.
Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh, anh xoay người tránh cây gậy, sau đó tóm lấy cổ tay tên tóc xanh vặn cho một cái!
Một tiếng kêu “răng rắc” vang lên.
Cổ tay tên tóc xanh bị Sở Phàm vặn nát xương, hắn đau tới mức tru tréo cả lên, mồ hôi mồ kê trên mặt vã như tắm.
“Mẹ nó, thằng chó này dám đánh người, anh em đâu, xông lên cho nó một trận!”
Tên đầu trâu mặt ngựa ra vẻ quân sư khi nãy thấy đại ca bị đánh thì vẫn giữ bình tĩnh, giơ tay lên chỉ huy đàn em xông lên với hắn.
Cả đám côn đồ xông tới, Sở Phàm liếc bọn chúng một cái rồi cười lạnh lùng: “Đúng là một đám mất dạy”.
Nói rồi Sở Phàm xông thẳng về phía trước, đám côn đồ kia đón lấy những cái đá và cú đấm nhanh như chớp, từng tên một bay người ra xa, ngã chồng lên nhau, đứng dậy cũng không nổi.
Mười giây!
Sở Phàm chỉ cần mười giây là giải quyết hết hơn hai mươi tên côn đồ, năng lực khủng khiếp này của anh khiến người đi đường mắt tròn mắt dẹt, quên mất cả việc thốt lên ngạc nhiên.
“Sao, muốn tiếp tục không?”
Sở Phàm nhìn tên đầu xanh nằm trên đất, lạnh lùng nói.
Tên kia vội lắc đầu, cầu xin: “Đại ca, em sai rồi, là em có mắt không thấy núi thái sơn, dám chọc vào anh và bạn gái của anh, mong anh tha cho em!”
“Tha cho mày cũng được thôi, một kẻ thối tha, giết mày cũng chỉ tổ bẩn tay, quan trọng là em trai mày, biết nên làm gì với cậu ta rồi chứ”, Sở Phàm nở nụ cười khinh bỉ, sau đó thì dần trở nên nghiêm khắc.
“Em biết, em biết, em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền cho nó đi học, dạy nó làm người tử tế, sẽ không để nó đi móc túi nữa!”, tên đầu xanh liên lục hứa hẹn.
“Thế thì cút nhanh lên, lần sau mà còn để tao nhìn thấy mày gây sự thì tao sẽ không tha nữa đâu!”, Sở Phàm đá hắn một cái ý bảo biến đi.
Tên kia như được xá tội, vội vàng lôi cả đám đứng lên bỏ chạy, loáng cái đã không còn một bóng người.
Người đi đường đứng hóng lúc này vỗ tay nhiệt liệt cho Sở Phàm.
Biết võ nhưng lại không lạm dụng võ công, người như thế mới thực sự khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Phương Duyên đứng một bên nhìn Sở Phàm, đôi mắt lấp lánh như sao, cô thừa nhận, cô đã thích Sở Phàm mất rồi.
Chuyện này không phải cô tùy tiện quyết định mà tiêu chuẩn lựa chọn chồng của cô cao hơn con gái bình thường rất nhiều.
Dù sao thì cô cũng là đứa cháu gái mà Phương tướng quân yêu thương nhất nhà họ Phương ở thành phố Vân Hải.
Từ bé cô đã tiếp xúc với những người không hề tầm thường, không phải người võ công tuyệt đỉnh trong quân đội thì cũng là những thanh niên tuấn tú có tố chất lãnh đạo hơn người.
Nhưng cho dù những người đó có xuất sắc tới đâu thì Phương Duyên vẫn không thể nào động lòng với họ, cô chỉ coi bọn họ là anh trai, coi là mục tiêu mà tương lai phải vượt qua.
Nhưng duy chỉ có Sở Phàm, anh còn rất trẻ mà đã có thể chữa bệnh cho ông, đồng thời còn là người đàn ông từng có tiếp xúc thân mật nhất với cô, là người cho cô một cảm giác hoàn toàn khác.
Cô biết Sở Phàm đã có bạn gái, cô cũng biết Sở Phàm vẫn luôn cố tình tỏ ra lạnh lùng với mình, thực ra chỉ là anh không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Nhưng nếu tình cảm là thứ mà suy nghĩ có thể kiểm soát được thì trên đời này làm gì xuất hiện những chuyện tình éo le cơ chứ.
“Đi thôi, không nhanh thì công viên Cửa sổ Thế Giới đóng cửa mất”, lúc này Sở Phàm quay lại gọi Phương Duyên.
“Ừm, đi thôi!”
Phương Duyên còn đang mải suy nghĩ thì tiếng gọi của Sở Phàm kéo cô trở lại thực tại, cô vội chạy đuổi theo.
Phương Duyên còn đang mải suy nghĩ, chẳng hề để ý tới có người đụng phải cô thế nên cả người nghiêng ngả suýt thì ngã xuống đất.
Sở Phàm nhanh tay đỡ lấy eo cô gái, ôm trọn cô vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, Phương Duyên vừa mừng vừa lo, lo là vì có người đụng vào cô ấy, mừng là bởi tự nhiên thế nào Sở Phàm lại ôm lấy cô.
Phương Duyên vội thoát khỏi vòng tay Sở Phàm, mặt ửng hồng nói: “Tôi, tôi không sao, vừa nãy hơi lơ đễnh, khiến anh chê cười rồi”.
Sở Phàm xua tay ý bảo không sao, sau đó anh nhìn người đụng phải Phương Duyên lúc nãy, cau mày nói: “Sau này đi cẩn thận vào, đừng chỉ mải chơi điện thoại”.
Cậu con trai mặc áo T-shirt màu vàng, lúc này đang xin lỗi rối rít thấy Sở Phàm và Phương Duyên không tính toán nên chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, cậu ta còn chưa kịp đi khỏi thì Phương Duyên bỗng tóm lấy cánh tay cậu ta, lạnh lùng nói: “Em trai, tôi không tính toán chuyện cậu đụng phải tôi, đã là nhân từ lắm rồi, thế cậu không định trả ví cho tôi à?”
Nghe xong, mặt cậu ta trắng bệch, vai run rẩy, dứt tay Phương Duyên ra chuẩn bị chạy.
Kết quả một bóng người xuất hiện trước mặt cậu ta, đó chính là Sở Phàm.
“Này, thanh niên bây giờ chẳng thật thà gì hết, vừa nãy rõ ràng tôi đã cho cậu cơ hội, không biết trân trọng, lại định chạy à?”, Sở Phàm nhìn cậu ta, lạnh lùng nói.
Thì ra lúc cậu ta đụng phải Phương Duyên, hai người đã biết anh chàng này mưu đồ bất chính, lấy cắp ví tiền của Phương Duyên.
Thấy động tác của cậu ta vô cùng thuần thục, Sở Phàm là một người học võ, Phương Duyên cũng là binh sĩ được rèn trong quân đội bao nhiêu năm, sao hai người lại không biết được chứ.
“Tôi, tôi không biết hai người đang nói gì, các người còn làm thế nữa là tôi hô lên đấy!”, cậu kia túm chặt túi áo của mình, ánh mắt sợ hãi.
Sở Phàm hơi cau mày, lạnh lùng nói: “Đúng là kẻ đần độn!”
Nói xong, người anh xượt qua một cái, gần như nháy mắt đã đứng đằng sau tên trộm, một đòn chặt ngay vào tay cậu ta.
Cả người cậu ta cứng đơ nên không thể giãy giụa được nữa.
Phương Duyên thấy vậy thì lập tức lấy lại ví của mình từ trong túi của tên kia.
Cô mở ví ra kiểm tra, sau khi xác định không thiếu thứ gì mới quay sang nói với Sở Phàm: “Không thiếu gì cả, đưa cậu ta về đồn đi, mới tí tuổi đầu mà đã trộm cắp, nếu không dạy dỗ thì sau này hỏng mất!”
Sở Phàm gật đầu, anh đang chuẩn bị giải cậu ta về đồn thì có ánh sáng chói chiếu vào người, mấy tên côn đồ trong tay cầm mã tấu, gậy gộc từ khắp bốn phía lao tới, bao vây Sở Phàm và Phương Duyên.
“Mấy người là ai?”
Sở Phàm nheo mắt, lạnh lùng hỏi.
“Thằng oắt con, tao khuyên mày nên bỏ em trai tao ra, sau đó thì nộp cái ví lại, không thì đừng trách tao không khách sáo!”, tên cầm đầu tóc nhuộm xanh lè, xỏ cả khuyên ở mũi, trông đúng chất trẻ trâu.
“Ồ, thì ra mày là người dạy thằng bé này trộm cắp, mày muốn hủy hoại cuộc đời cậu ta à?”, Sở Phàm bỗng trở nên rất gắt, anh trầm giọng hỏi.
Tên tóc xanh kia lại chẳng có vẻ gì là tội lỗi, hắn cười khẩy: “Mày định to tiếng doạ ai, em trai tao, tao muốn dạy thế nào thì dạy, liên quan quái gì đến mày, mày thích làm anh hùng thì sao không cho bọn tao tiền để bọn tao ăn cơm đi?”
“Ối dào, anh Đông, đừng mất công lằng nhằng với thằng cha này làm gì, nó là cái thằng ngu si chưa trải đời bao giờ, dạy cho nó một bài học là xong!”
Một tên đầu trâu mặt ngựa ra vẻ quân sư đứng cạnh tên tóc xanh lên tiếng thúc giục.
Tên tóc xanh gật đầu sau đó thì cầm cái gậy định đập vào đầu Sở Phàm.
Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh, anh xoay người tránh cây gậy, sau đó tóm lấy cổ tay tên tóc xanh vặn cho một cái!
Một tiếng kêu “răng rắc” vang lên.
Cổ tay tên tóc xanh bị Sở Phàm vặn nát xương, hắn đau tới mức tru tréo cả lên, mồ hôi mồ kê trên mặt vã như tắm.
“Mẹ nó, thằng chó này dám đánh người, anh em đâu, xông lên cho nó một trận!”
Tên đầu trâu mặt ngựa ra vẻ quân sư khi nãy thấy đại ca bị đánh thì vẫn giữ bình tĩnh, giơ tay lên chỉ huy đàn em xông lên với hắn.
Cả đám côn đồ xông tới, Sở Phàm liếc bọn chúng một cái rồi cười lạnh lùng: “Đúng là một đám mất dạy”.
Nói rồi Sở Phàm xông thẳng về phía trước, đám côn đồ kia đón lấy những cái đá và cú đấm nhanh như chớp, từng tên một bay người ra xa, ngã chồng lên nhau, đứng dậy cũng không nổi.
Mười giây!
Sở Phàm chỉ cần mười giây là giải quyết hết hơn hai mươi tên côn đồ, năng lực khủng khiếp này của anh khiến người đi đường mắt tròn mắt dẹt, quên mất cả việc thốt lên ngạc nhiên.
“Sao, muốn tiếp tục không?”
Sở Phàm nhìn tên đầu xanh nằm trên đất, lạnh lùng nói.
Tên kia vội lắc đầu, cầu xin: “Đại ca, em sai rồi, là em có mắt không thấy núi thái sơn, dám chọc vào anh và bạn gái của anh, mong anh tha cho em!”
“Tha cho mày cũng được thôi, một kẻ thối tha, giết mày cũng chỉ tổ bẩn tay, quan trọng là em trai mày, biết nên làm gì với cậu ta rồi chứ”, Sở Phàm nở nụ cười khinh bỉ, sau đó thì dần trở nên nghiêm khắc.
“Em biết, em biết, em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền cho nó đi học, dạy nó làm người tử tế, sẽ không để nó đi móc túi nữa!”, tên đầu xanh liên lục hứa hẹn.
“Thế thì cút nhanh lên, lần sau mà còn để tao nhìn thấy mày gây sự thì tao sẽ không tha nữa đâu!”, Sở Phàm đá hắn một cái ý bảo biến đi.
Tên kia như được xá tội, vội vàng lôi cả đám đứng lên bỏ chạy, loáng cái đã không còn một bóng người.
Người đi đường đứng hóng lúc này vỗ tay nhiệt liệt cho Sở Phàm.
Biết võ nhưng lại không lạm dụng võ công, người như thế mới thực sự khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Phương Duyên đứng một bên nhìn Sở Phàm, đôi mắt lấp lánh như sao, cô thừa nhận, cô đã thích Sở Phàm mất rồi.
Chuyện này không phải cô tùy tiện quyết định mà tiêu chuẩn lựa chọn chồng của cô cao hơn con gái bình thường rất nhiều.
Dù sao thì cô cũng là đứa cháu gái mà Phương tướng quân yêu thương nhất nhà họ Phương ở thành phố Vân Hải.
Từ bé cô đã tiếp xúc với những người không hề tầm thường, không phải người võ công tuyệt đỉnh trong quân đội thì cũng là những thanh niên tuấn tú có tố chất lãnh đạo hơn người.
Nhưng cho dù những người đó có xuất sắc tới đâu thì Phương Duyên vẫn không thể nào động lòng với họ, cô chỉ coi bọn họ là anh trai, coi là mục tiêu mà tương lai phải vượt qua.
Nhưng duy chỉ có Sở Phàm, anh còn rất trẻ mà đã có thể chữa bệnh cho ông, đồng thời còn là người đàn ông từng có tiếp xúc thân mật nhất với cô, là người cho cô một cảm giác hoàn toàn khác.
Cô biết Sở Phàm đã có bạn gái, cô cũng biết Sở Phàm vẫn luôn cố tình tỏ ra lạnh lùng với mình, thực ra chỉ là anh không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Nhưng nếu tình cảm là thứ mà suy nghĩ có thể kiểm soát được thì trên đời này làm gì xuất hiện những chuyện tình éo le cơ chứ.
“Đi thôi, không nhanh thì công viên Cửa sổ Thế Giới đóng cửa mất”, lúc này Sở Phàm quay lại gọi Phương Duyên.
“Ừm, đi thôi!”
Phương Duyên còn đang mải suy nghĩ thì tiếng gọi của Sở Phàm kéo cô trở lại thực tại, cô vội chạy đuổi theo.
Bình luận facebook