Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 481: Việc nghiêm túc
Buổi hòa nhạc lại tiếp tục!
Từ buổi hòa nhạc theo phong cách tươi trẻ lấy Thẩm Lăng Khê làm trung tâm bỗng nhiên chuyển thành phong cách thiên thần và ác quỷ với hai nữ chính.
Nhưng khán giả bên dưới không những không hề thấy lạ mà còn nhanh chóng hòa nhập vào không khí của buổi hòa nhạc.
Ca khúc động lòng người, vũ đạo thanh thoát, cảnh tượng duy mỹ, âm thanh thuần khiết…
Tất cả hợp lại với nhau, khiến người ta không muốn dừng lại.
Buổi biểu diễn đặc sắc như vậy khiến cho tất cả mọi người từ bên ngoài đến đằng sau màn hình đều bùng nổ.
Mặt khác, tại trung tâm triển lãm văn hóa nghệ thuật, Tăng Y Y vẫn đang cố gắng uốn éo thân mình, nhưng để so ánh với Thẩm Lăng Khê và Tôn Tuyết thì đúng là một trời một vực, vô cùng tức cười.
Thậm chí một vài khán giả còn cầm điện thoại lên và mở buổi biểu diễn của Thẩm Lăng Khê cùng Tôn Tuyết ra xem.
Sở Phi Phàm trong phòng nghỉ cũng sững sờ.
Cậu ta không ngờ Sở Phàm còn chiêu này nữa.
Tôn Tuyết kia có từ khi nào, sao cậu ta không hề hay biết.
Hai giờ sau.
Buổi hòa nhạc của hai bên đồng thời kết thúc!
Thẩm Lăng Khê và Tôn Tuyết biểu diễn xong liền nhận được một sự hoan hô cuồng liệt mà tràng pháo tay liên tiếp.
Còn bên Tăng Y Y thì lúc đầu còn có người bị cô ta hấp dẫn, nhưng qua thời gian cũng bắt đầu thấy chán.
Rất nhiều khán giả thậm chí còn mở livestream của buổi hòa nhạc bên kia ra xem, đến mức còn không biết rằng buổi hòa nhạc của Tăng Y Y đã kết thúc, lạnh nhạt vô cùng.
Thấy vậy, Sở Phi Phàm biết bản thân đã thua.
Quả nhiên, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, đã không còn cư dân mạng nào quan tâm “Chuyện bạn trai cũ của Thẩm Lăng Khê” nữa, top 1 top 2 tìm kiếm mạng xã hội đã trở thành “Buổi hòa nhạc của Thẩm Lăng Khê” và “Cô gái ác quỷ”.
Tất cả mọi người đều bàn tán về sự thay đổi phong cách của Thẩm Lăng Khê, cùng với cô gái mới xuất hiện có nhan sắc và khí chất không hề thua kém Thẩm Lăng Khê.
Cả hai người đều xuất sắc trên mọi phương diện, nếu muốn nói Tôn Tuyết có điểm nào chưa ổn thì chính là vẫn chưa nắm chắc vũ đạo, chắc là vì chưa có kinh nghiệm, tin rằng nếu cho cô ấy thêm thời gian thì cô ấy sẽ trở nên nổi tiếng không kém Thẩm Lăng Khê.
Nhân lúc mọi người không ngừng suy đoán, công ty giải trí Hành Tinh đã tuyên bố ngôi sao mới Tôn Tuyết Nhi chính thức ra mắt!
Hành động này đã giúp công ty Hành Tinh thu được một lượng lớn quan tâm và độ nổi trước nay chưa từng có, giá cổ phiếu đang chạm đáy vì chuyện của Thẩm Lăng Khê lúc này lại không ngừng tăng lên đến đỉnh.
Ngược lại, công ty giải trí của Sở Phi Phàm vì tự tiện thay đổi phong cách cho Tăng Y Y khiến cho người xem không công nhận, khiến cô ta trở thành một ngôi sao đã lỗi thời.
Mà toàn bộ công sức và tiền bạc mà công ty của cậu ta bỏ ra cũng như đổ sông đổ bể, thiệt hại nặng nề.
Sở Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, chỉ hành động một chút liền nhẹ nhàng thu mua lại được công ty giải trí của Sở Phi Phàm.
“Sở Phàm, anh chờ đó cho tôi!”
Đây là câu nói cuối cùng mà Sở Phi Phàm bỏ lại trước khi rời khỏi thành phố Vân Hải.
Nhưng Sở Phàm hoàn toàn không quan tâm.
Kẻ dám nhe nanh múa vuốt với anh, thì sẽ phải chịu kết cục là gẫy răng mất vuốt.
Đầu tiên là Sở Hồng Vũ, bây giờ là Sở Phi Phàm.
Nếu hai người này lựa chọn ẩn nấp, thì bọn họ có lẽ còn vùng vẫy trong thử thách lâu hơn một chút.
Nhưng họ lại cứ tham vọng không ngừng, rồi ra tay với Sở Phàm.
Thất bại của họ lại trở thành lợi ích của Sở Phàm.
Cứ như vậy, bọn họ sẽ lộ sơ hở, thu hút vô số người khác tiến tới tấn công.
Nhưng theo một nguồn đáng tin cậy thì toàn bộ thế lực của Sở Hồng Vũ đã bị con cháu khác nhà họ Sởăn sạch sẽ và bị loại khỏi cuộc thi rồi.
Kết cục của Sở Phi Phàm chắc cũng không hơn.
Ai bảo cậu ta có sơ hở chứ.
Công ty giải trí Hành Tinh.
Trong phòng Thẩm Lăng Khê.
Sở Phàm ôm cô từ trong phòng tắm đi ra.
Hai người vừa mới “vận động” một cách vui vẻ xong, hiện giờ Thẩm Lăng Khê đã không còn chút sức lực nào, hai mí mắt sắp nhắm chặt lại rồi.
“Sở Phàm, anh chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả”.
Hai người nằm trên giường, Thẩm Lăng Khê ôm Sở Phàm, nũng nịu nói.
Sở Phàm lại phải hít sâu, rồi khó khăn cười: “Yêu tinh này, đừng có nói với anh bằng giọng đó, anh sẽ lại ăn em tiếp đấy”.
Thẩm Lăng Khê cười khanh khách, rồi dùng giọng nói bình thường: “Sở Phàm, anh ở đây mấy hôm không về rồi, ‘bà cả’ không có ý kiến gì sao?”
“Khụ khụ…”
Sở Phàm vỗ ngực, thầm nghĩ “Hỏng rồi”.
Mấy hôm nay bận rộn công việc, lại còn quấn quít với Thẩm Lăng Khê, khiến anh quên luôn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
Nhưng lúc này anh không thể quá luống cuống được, nên đành nói: “Không sao đâu, bọn họ đều biết anh đang bận việc nghiêm túc, nên sẽ không nghi ngờ”.
“Việc nghiêm túc”.
Thẩm Lăng Khê bật cười, ánh mắt quyến rũ nói: “Vậy không biết anh có còn năng lực tiếp tục làm việc nghiêm túc nữa hay không nào?”
Nghe vậy, Sở Phàm đâu thể nhịn được nữa.
Anh khẽ gầm lên một tiếng, rồi đè người phụ nữ xuống dưới.
Đêm muộn, Sở Phàm mới sảng khoái rời khỏi công ty Hành Tinh.
Sau khi chuyện của Thẩm Lăng Khê được giải quyết, anh cũng không còn lí do gì để ở lại công ty nữa, như vậy không chỉ khiến Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết nghi ngờ, mà đám quan chức cấp cao kia cũng đâu phải kẻ ngốc chứ.
Một hai lần đầu Sở Phàm đến sớm thì còn chứng tỏ anh quan tâm đến công ty, nhưng lần nào cũng đến sớm thì sao?
Các nhân viên khác đều muốn mất thể diện hay sao?
Sở Phàm có biết là vì mấy hôm anh ở công ty, mà nhân viên toàn công ty, từ cấp cao cho đến cô lao công đều không dám lười biếng hay không hả?
Liên tiếp mấy ngày làm việc với cường độ như vậy khiến bọn họ mệt muốn chết.
Về đến nhà, anh chỉ thấy một mình Kiều Tuyết đang xem phim.
“Sở Phàm, cậu cuối cùng cũng về rồi”.
Kiều Tuyết vội vàng đứng dậy đón anh.
Nhưng vừa mới đến gần Sở Phàm, cô đã chau mày lại.
Sở Phàm thấy không ổn trong lòng, muốn tránh ra thì cũng không kịp nữa rồi, Kiều Tuyết đã tiến lên ngửi mùi của anh, rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Ừm… Chị Tuyết, chị đang ngửi gì thế?”
Sở Phàm cười gượng, ánh mắt lóe sáng.
“Hừ, tôi không ngờ cậu lại như vậy đấy Sở Phàm ạ!”
Kiều Tuyết không thèm giấu giếm mà khoanh tay trước ngực, lạnh lùng lườm Sở Phàm.
Khi Sở Phàm đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì lại thấy Kiều Tuyết đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đồ đáng ghét, trong nhà có thì không ăn, lại cứ thích đi ăn lén ở ngoài, cậu chê hai chúng tôi chứ gì?!”
Sở Phàm ngẩn ra, nhất thời không biết phải nói sao.
Nảy sinh quan hệ với Thẩm Lăng Khê phần lớn là ngoài ý muốn, nói trắng ra là giống như khi anh làm chuyện đó với Đường Khả Khanh vậy.
Nhưng cũng thật trùng hợp, hai lần Sở Phàm làm chuyện đó đều bị Kiều Tuyết biết được.
Hít một hơi thật sâu, Kiều Tuyết đã trở lại bình thường, rồi thúc giục Sở Phàm.
Sinh ra ở một gia đình võ học với chế độ một chồng nhiều vợ, nên Kiều Tuyết cũng không quá để ý việc Sở Phàm có phụ nữ khác ở ngoài.
Cô chỉ lo rằngTrần Mộng Dao sẽ không chấp nhận nổi chuyện này, mà cô cũng không hiểu, trong nhà có hai người nhưng Sở Phàm nhất quyết không đụng, mà cứ đi chiếm hoa thơm cỏ lạ ngoài kia, thật không còn gì để nói.
“Dao Dao làm sao cơ?”
Sở Phàm hỏi.
Từ buổi hòa nhạc theo phong cách tươi trẻ lấy Thẩm Lăng Khê làm trung tâm bỗng nhiên chuyển thành phong cách thiên thần và ác quỷ với hai nữ chính.
Nhưng khán giả bên dưới không những không hề thấy lạ mà còn nhanh chóng hòa nhập vào không khí của buổi hòa nhạc.
Ca khúc động lòng người, vũ đạo thanh thoát, cảnh tượng duy mỹ, âm thanh thuần khiết…
Tất cả hợp lại với nhau, khiến người ta không muốn dừng lại.
Buổi biểu diễn đặc sắc như vậy khiến cho tất cả mọi người từ bên ngoài đến đằng sau màn hình đều bùng nổ.
Mặt khác, tại trung tâm triển lãm văn hóa nghệ thuật, Tăng Y Y vẫn đang cố gắng uốn éo thân mình, nhưng để so ánh với Thẩm Lăng Khê và Tôn Tuyết thì đúng là một trời một vực, vô cùng tức cười.
Thậm chí một vài khán giả còn cầm điện thoại lên và mở buổi biểu diễn của Thẩm Lăng Khê cùng Tôn Tuyết ra xem.
Sở Phi Phàm trong phòng nghỉ cũng sững sờ.
Cậu ta không ngờ Sở Phàm còn chiêu này nữa.
Tôn Tuyết kia có từ khi nào, sao cậu ta không hề hay biết.
Hai giờ sau.
Buổi hòa nhạc của hai bên đồng thời kết thúc!
Thẩm Lăng Khê và Tôn Tuyết biểu diễn xong liền nhận được một sự hoan hô cuồng liệt mà tràng pháo tay liên tiếp.
Còn bên Tăng Y Y thì lúc đầu còn có người bị cô ta hấp dẫn, nhưng qua thời gian cũng bắt đầu thấy chán.
Rất nhiều khán giả thậm chí còn mở livestream của buổi hòa nhạc bên kia ra xem, đến mức còn không biết rằng buổi hòa nhạc của Tăng Y Y đã kết thúc, lạnh nhạt vô cùng.
Thấy vậy, Sở Phi Phàm biết bản thân đã thua.
Quả nhiên, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, đã không còn cư dân mạng nào quan tâm “Chuyện bạn trai cũ của Thẩm Lăng Khê” nữa, top 1 top 2 tìm kiếm mạng xã hội đã trở thành “Buổi hòa nhạc của Thẩm Lăng Khê” và “Cô gái ác quỷ”.
Tất cả mọi người đều bàn tán về sự thay đổi phong cách của Thẩm Lăng Khê, cùng với cô gái mới xuất hiện có nhan sắc và khí chất không hề thua kém Thẩm Lăng Khê.
Cả hai người đều xuất sắc trên mọi phương diện, nếu muốn nói Tôn Tuyết có điểm nào chưa ổn thì chính là vẫn chưa nắm chắc vũ đạo, chắc là vì chưa có kinh nghiệm, tin rằng nếu cho cô ấy thêm thời gian thì cô ấy sẽ trở nên nổi tiếng không kém Thẩm Lăng Khê.
Nhân lúc mọi người không ngừng suy đoán, công ty giải trí Hành Tinh đã tuyên bố ngôi sao mới Tôn Tuyết Nhi chính thức ra mắt!
Hành động này đã giúp công ty Hành Tinh thu được một lượng lớn quan tâm và độ nổi trước nay chưa từng có, giá cổ phiếu đang chạm đáy vì chuyện của Thẩm Lăng Khê lúc này lại không ngừng tăng lên đến đỉnh.
Ngược lại, công ty giải trí của Sở Phi Phàm vì tự tiện thay đổi phong cách cho Tăng Y Y khiến cho người xem không công nhận, khiến cô ta trở thành một ngôi sao đã lỗi thời.
Mà toàn bộ công sức và tiền bạc mà công ty của cậu ta bỏ ra cũng như đổ sông đổ bể, thiệt hại nặng nề.
Sở Phàm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, chỉ hành động một chút liền nhẹ nhàng thu mua lại được công ty giải trí của Sở Phi Phàm.
“Sở Phàm, anh chờ đó cho tôi!”
Đây là câu nói cuối cùng mà Sở Phi Phàm bỏ lại trước khi rời khỏi thành phố Vân Hải.
Nhưng Sở Phàm hoàn toàn không quan tâm.
Kẻ dám nhe nanh múa vuốt với anh, thì sẽ phải chịu kết cục là gẫy răng mất vuốt.
Đầu tiên là Sở Hồng Vũ, bây giờ là Sở Phi Phàm.
Nếu hai người này lựa chọn ẩn nấp, thì bọn họ có lẽ còn vùng vẫy trong thử thách lâu hơn một chút.
Nhưng họ lại cứ tham vọng không ngừng, rồi ra tay với Sở Phàm.
Thất bại của họ lại trở thành lợi ích của Sở Phàm.
Cứ như vậy, bọn họ sẽ lộ sơ hở, thu hút vô số người khác tiến tới tấn công.
Nhưng theo một nguồn đáng tin cậy thì toàn bộ thế lực của Sở Hồng Vũ đã bị con cháu khác nhà họ Sởăn sạch sẽ và bị loại khỏi cuộc thi rồi.
Kết cục của Sở Phi Phàm chắc cũng không hơn.
Ai bảo cậu ta có sơ hở chứ.
Công ty giải trí Hành Tinh.
Trong phòng Thẩm Lăng Khê.
Sở Phàm ôm cô từ trong phòng tắm đi ra.
Hai người vừa mới “vận động” một cách vui vẻ xong, hiện giờ Thẩm Lăng Khê đã không còn chút sức lực nào, hai mí mắt sắp nhắm chặt lại rồi.
“Sở Phàm, anh chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả”.
Hai người nằm trên giường, Thẩm Lăng Khê ôm Sở Phàm, nũng nịu nói.
Sở Phàm lại phải hít sâu, rồi khó khăn cười: “Yêu tinh này, đừng có nói với anh bằng giọng đó, anh sẽ lại ăn em tiếp đấy”.
Thẩm Lăng Khê cười khanh khách, rồi dùng giọng nói bình thường: “Sở Phàm, anh ở đây mấy hôm không về rồi, ‘bà cả’ không có ý kiến gì sao?”
“Khụ khụ…”
Sở Phàm vỗ ngực, thầm nghĩ “Hỏng rồi”.
Mấy hôm nay bận rộn công việc, lại còn quấn quít với Thẩm Lăng Khê, khiến anh quên luôn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
Nhưng lúc này anh không thể quá luống cuống được, nên đành nói: “Không sao đâu, bọn họ đều biết anh đang bận việc nghiêm túc, nên sẽ không nghi ngờ”.
“Việc nghiêm túc”.
Thẩm Lăng Khê bật cười, ánh mắt quyến rũ nói: “Vậy không biết anh có còn năng lực tiếp tục làm việc nghiêm túc nữa hay không nào?”
Nghe vậy, Sở Phàm đâu thể nhịn được nữa.
Anh khẽ gầm lên một tiếng, rồi đè người phụ nữ xuống dưới.
Đêm muộn, Sở Phàm mới sảng khoái rời khỏi công ty Hành Tinh.
Sau khi chuyện của Thẩm Lăng Khê được giải quyết, anh cũng không còn lí do gì để ở lại công ty nữa, như vậy không chỉ khiến Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết nghi ngờ, mà đám quan chức cấp cao kia cũng đâu phải kẻ ngốc chứ.
Một hai lần đầu Sở Phàm đến sớm thì còn chứng tỏ anh quan tâm đến công ty, nhưng lần nào cũng đến sớm thì sao?
Các nhân viên khác đều muốn mất thể diện hay sao?
Sở Phàm có biết là vì mấy hôm anh ở công ty, mà nhân viên toàn công ty, từ cấp cao cho đến cô lao công đều không dám lười biếng hay không hả?
Liên tiếp mấy ngày làm việc với cường độ như vậy khiến bọn họ mệt muốn chết.
Về đến nhà, anh chỉ thấy một mình Kiều Tuyết đang xem phim.
“Sở Phàm, cậu cuối cùng cũng về rồi”.
Kiều Tuyết vội vàng đứng dậy đón anh.
Nhưng vừa mới đến gần Sở Phàm, cô đã chau mày lại.
Sở Phàm thấy không ổn trong lòng, muốn tránh ra thì cũng không kịp nữa rồi, Kiều Tuyết đã tiến lên ngửi mùi của anh, rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Ừm… Chị Tuyết, chị đang ngửi gì thế?”
Sở Phàm cười gượng, ánh mắt lóe sáng.
“Hừ, tôi không ngờ cậu lại như vậy đấy Sở Phàm ạ!”
Kiều Tuyết không thèm giấu giếm mà khoanh tay trước ngực, lạnh lùng lườm Sở Phàm.
Khi Sở Phàm đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì lại thấy Kiều Tuyết đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Đồ đáng ghét, trong nhà có thì không ăn, lại cứ thích đi ăn lén ở ngoài, cậu chê hai chúng tôi chứ gì?!”
Sở Phàm ngẩn ra, nhất thời không biết phải nói sao.
Nảy sinh quan hệ với Thẩm Lăng Khê phần lớn là ngoài ý muốn, nói trắng ra là giống như khi anh làm chuyện đó với Đường Khả Khanh vậy.
Nhưng cũng thật trùng hợp, hai lần Sở Phàm làm chuyện đó đều bị Kiều Tuyết biết được.
Hít một hơi thật sâu, Kiều Tuyết đã trở lại bình thường, rồi thúc giục Sở Phàm.
Sinh ra ở một gia đình võ học với chế độ một chồng nhiều vợ, nên Kiều Tuyết cũng không quá để ý việc Sở Phàm có phụ nữ khác ở ngoài.
Cô chỉ lo rằngTrần Mộng Dao sẽ không chấp nhận nổi chuyện này, mà cô cũng không hiểu, trong nhà có hai người nhưng Sở Phàm nhất quyết không đụng, mà cứ đi chiếm hoa thơm cỏ lạ ngoài kia, thật không còn gì để nói.
“Dao Dao làm sao cơ?”
Sở Phàm hỏi.
Bình luận facebook