Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 483: Đảo Thiên Tinh
“Cậu chủ, có tin tức từ nhà họ Sở”.
Trong phòng làm việc, bác Đinh đứng bên cạnh Sở Phàm, cung kính nói.
Sở Phàm đón tấm thiệp từ tay ông, ánh mắt hơi sáng lên.
Trong thiệp có nhắc tới vòng đầu tiên của cuộc so tài giữa con cháu nhà họ Sở, tổng cộng có hơn một trăm người.
Hiện giờ đã bị loại một nửa, chỉ còn lại năm mươi người.
Mà điều kiện để đi tiếp đó là lựa chọn ba mươi người có tổng tài sản lớn nhất trong năm mươi người này để đi tiếp vào vòng trong.
Tấm thiệp này trông có vẻ chỉ là một báo cáo số liệu đơn giản.
Nhưng mức độ nguy hiểm, thật sự không thể tưởng tượng được.
Một đạo lý đơn giản nhất chính là trước khi vòng một diễn ra, Sở Phàm vẫn sử dụng chiến lược dẫn dắt và trả đũa một cách bị động.
Đương nhiên không chỉ có anh, rất nhiều con cháu khác có thực lựa của nhà họ Sở đều làm vậy.
Đó là đợi sau khi giải quyết một loạt những tên ngu ngốc, vô dụng nhưng lại thích loăng quăng kia rồi sẽ tính tiếp.
Mà bây giờ điều kiện vào vòng trong cũng đã có rồi.
Top ba mươi người có tổng tài sản lớn nhất sẽ được vào vòng trong.
Điều này có nghĩa là nếu như không chủ động ra tay, khi người khác đã nuốt trọn những thế lực dễ đối phó kia, khối tài sản e là đã vượt xa rồi.
Đến lúc đó bản thân mình bị loại từ bao giờ cũng không biết, đấy mới gọi là than trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Kèm theo tấm thiệp này, Sở Phàm còn nhận được một chiếc máy hiển thị.
Chiếc máy này to bằng một chiếc điện thoại, trên màn hình hiển thị xếp hạng tài sản.
Người đứng ở vị trí số một vẫn là Sở Thiên – anh cả của Sở Phàm.
Người ở vị trí số hai là cậu tư Sở Lâm.
Tổng tài sản của Sở Phàm xếp vị trí thứ ba.
Phía dưới cũng là con cháu của nhánh chính đứng trên, con cháu phân nhánh đứng sau.
Người duy nhất khiến Sở Phàm phải nhìn bằng con mắt khác đó chính là Sở Kỳ Lân – một người thuộc phân nhánh nhà họ Sở, tổng số tài sản của hắn đang xếp ở vị trí thứ năm.
Đứng ngay sau Sở Giang – em trai thứ sáu của Sở Phàm.
“Tên Sở Kỳ Lân này cũng không đơn giản nhỉ”.
Sở Phàm cười mỉm, anh sẽ chú ý tới cái tên này.
Sau đó anh quay sang nói với bác Đinh ở bên cạnh: “Bác Đinh, những người đang đứng sát nút với chúng cháu lần lượt là ai vậy?”
Bác Đinh lấy báo cáo ra xem rồi nói: “Thưa cậu chủ, mấy người đang ở sát nút với chúng ta, tất cả đều là con cháu của phân nhánh, Sở Thiên Sách, Sở Mạc Tiêu và một người nữa là Sở Hàm Soái”.
“Được rồi, ba người này thôi, bảo Minh Khê bắt đầu ra tay, thôn tính tài sản của họ”.
“Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ thông báo với Minh Khê ngay”.
Bác Đinh cung kính đáp.
Sau đó ông lấy điện thoại ra gọi cho Minh Khê.
Minh Khê lập tức nhận lệnh, lát sau, một loạt những hành động trên thương trường đã chính thức bắt đầu.
Khối tài sản của Sở Phàm tăng lên với tốc độ trông thấy, suýt chút nữa là vượt qua cả Sở Lâm rồi lên vị trí thứ hai.
Đương nhiên, Sở Lâm cũng không chịu kém cạnh, vài tiếng sau, tổng tài sản của anh ta cũng tăng vọt, giãn khoảng cách với Sở Phàm.
Với sự thay đổi này Sở Phàm không hề quan tâm.
Dù sao nếu tính top ba mươi người có khối tài sản lớn nhất để vào vòng trong, anh xếp ở vị trí thứ ba là chắc chắn vào rồi, không cần lo bị loại.
Nếu như anh muốn đọ thứ hạng thì đương nhiên cũng có cơ hội, nhưng như thế thì ngông ngênh quá, hơn nữa như vậy rất dễ trở thành kẻ địch của mọi người, anh hoàn toàn không cần phải làm thế.
Tổng số tài sản và thứ hạng trên bảng xếp hạng liên tục thay đổi.
Là cậu cả của nhà họ Sở, số tài sản của Sở Thiên hiện tại vẫn đang dẫn đầu với mười tỉ tệ, bỏ xa những người khác.
Xếp thứ hai là Sở Lâm với tám tỉ sáu trăm triệu tệ.
Sở Phàm là tám tỉ tệ.
Đứng vị trí thứ năm là Sở Giang với năm tỉ tệ.
Mà tên Sở Kỳ Lân kia lại đang có bốn tỉ chín trăm tám mươi triệu tệ.
Chỉ cách Sở Giang một con số rất nhỏ.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, vô số trận chiến vẫn đang diễn ra mà không ai hay biết.
Trận chiến không thấy máu tanh này lại có thể quyết định vận mệnh cả đời của rất nhiều người.
Hai ngày nữa lại qua đi.
Sở Phàm vừa mới mở bảng xếp hạng ra xem đã phải hoảng hồn khi thấy màn hình hiển thị.
Sở Giang vốn xếp ở vị trí thứ tư mà bây giờ không thấy đâu, thay vào đó chính là Sở Kỳ Lân với tổng tài sản hơn bảy tỉ tám trăm triệu tệ.
Sở Phàm ngẩn người, ánh mắt vô thức lướt xuống dưới.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn đó là Sở Giang bị Sở Kỳ Lân thế chỗ, đáng ra phải đứng ở vị trí thứ năm mới phải.
Nhưng không!
Không thấy Sở Giang đâu nữa, cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi bảng xếp hạng.
Điều này có nghĩa là Sở Giang đã bị loại.
“Do Sở Kỳ Lân làm sao?”
Sở Phàm nhíu mày, trong lòng cảnh giác.
Tên Sở Kỳ Lân này không chỉ nhảy vọt thứ hạng mà khối tàn sản cũng thay đổi chóng mặt.
Điều này chứng tỏ người nuốt tài sản của Sở Giang chính là hắn.
Nếu như tên này vẫn an phận tới bây giờ thì Sở Phàm cũng chẳng muốn gây hấn với hắn làm gì.
Nhưng nếu tên Sở Kỳ Lân này nếu dám ra tay với anh, thì anh cũng chẳng ngại đọ sức một phen.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Sở Kỳ Lân không hề có bất kỳ động tĩnh nào, có vẻ như đã hài lòng với vị trí xếp hạng hiện giờ.
Một tháng nữa lại trôi đi.
Danh sách những người vào vòng trong cũng đã có: đầu tiên là Sở Thiên, thứ hai là Sở Lâm, Sở Phàm ở vị trí thứ ba, Sở Kỳ Lân thứ tư…
Còn hai mươi sáu người nữa phía sau có cả con nhánh chính và phân nhánh.
Những người có thể lọt vào vòng thứ hai, ít nhiều gì cũng có bản lĩnh, Sở Phàm không thể bông đùa như ở vòng một nữa.
“Chúc mừng cậu chủ vào vòng vai của cuộc so tài!”
Trong văn phòng, bác Đinh chúc mừng Sở Phàm.
“Bác đừng tâng bốc cháu nữa, vòng một mà không qua thì mới xấu hổ, vào vòng trong chỉ là điều bình thường thôi”.
Sở Phàm cười, điềm tĩnh nói.
Ngay sau đó, điện thoại của bác Đinh vang lên.
Ông lấy điện thoại ra rồi vội nói: “Cậu chủ, đã có thể lệ của vòng thi thứ hai”.
“Vòng hai thi gì?”
Sở Phàm liếc mắt nhìn ông hỏi.
“Vòng hai thi… ơ?”
Bác Đinh đọc nội dung rồi bỗng ngớ người.
“Sao vậy?”
Sở Phàm tò mò hỏi.
“Vòng thi thứ hai là tất cả các cậu chủ đã qua vòng một sẽ tới đảo Thiên Tinh để lấy một món đồ”, bác Đinh khẽ đáp.
“Đảo Thiên Tinh là gì?”
Sở Phàm ngây người, cảm giác anh chưa từng nghe tên hòn đảo này bao giờ.
Bác Đinh định thần lại rồi nói: “Cậu chủ, chắc cậu biết Tam giác Bermuda chứ?”
“Cháu biết, đó không phải là cấm địa chết chóc mà cả thế giới công nhận sao? Theo những hình ảnh mà phóng viên ghi nhận được, đừng nói là máy bay, chỉ cần một con chim bay qua thì cũng sẽ biến mất”, Sở Phàm đáp.
“Đó chỉ là những gì mọi người hiểu thôi”.
Bác Đinh cười nói: “Thực ra từ rất nhiều năm trước, vài dòng họ hàng đầu thế giới đã tìm thấy cách để vào Tam giác Bermuda, nhưng điều này liên quan tới một số chuyện cơ mật nên chúng ta không thể công bố nó với bên ngoài”.
“Đảo Thiên Tinh chính là hòn đảo trung tâm của Tam giác Bermuda, vừa nãy tôi ngạc nhiên là vì lần gần nhất nhà họ Sở chúng ta tới đảo Thiên Tinh là từ thời ông nội cậu, sau đó, đảo Thiên Tinh đóng cửa một thời gian, thậm chí tôi còn cho rằng dòng họ đã không còn sử dụng nơi này làm đấu trường nữa”.
“Nhưng không ngờ lần này lại sử dụng tới nó!”
Trong phòng làm việc, bác Đinh đứng bên cạnh Sở Phàm, cung kính nói.
Sở Phàm đón tấm thiệp từ tay ông, ánh mắt hơi sáng lên.
Trong thiệp có nhắc tới vòng đầu tiên của cuộc so tài giữa con cháu nhà họ Sở, tổng cộng có hơn một trăm người.
Hiện giờ đã bị loại một nửa, chỉ còn lại năm mươi người.
Mà điều kiện để đi tiếp đó là lựa chọn ba mươi người có tổng tài sản lớn nhất trong năm mươi người này để đi tiếp vào vòng trong.
Tấm thiệp này trông có vẻ chỉ là một báo cáo số liệu đơn giản.
Nhưng mức độ nguy hiểm, thật sự không thể tưởng tượng được.
Một đạo lý đơn giản nhất chính là trước khi vòng một diễn ra, Sở Phàm vẫn sử dụng chiến lược dẫn dắt và trả đũa một cách bị động.
Đương nhiên không chỉ có anh, rất nhiều con cháu khác có thực lựa của nhà họ Sở đều làm vậy.
Đó là đợi sau khi giải quyết một loạt những tên ngu ngốc, vô dụng nhưng lại thích loăng quăng kia rồi sẽ tính tiếp.
Mà bây giờ điều kiện vào vòng trong cũng đã có rồi.
Top ba mươi người có tổng tài sản lớn nhất sẽ được vào vòng trong.
Điều này có nghĩa là nếu như không chủ động ra tay, khi người khác đã nuốt trọn những thế lực dễ đối phó kia, khối tài sản e là đã vượt xa rồi.
Đến lúc đó bản thân mình bị loại từ bao giờ cũng không biết, đấy mới gọi là than trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Kèm theo tấm thiệp này, Sở Phàm còn nhận được một chiếc máy hiển thị.
Chiếc máy này to bằng một chiếc điện thoại, trên màn hình hiển thị xếp hạng tài sản.
Người đứng ở vị trí số một vẫn là Sở Thiên – anh cả của Sở Phàm.
Người ở vị trí số hai là cậu tư Sở Lâm.
Tổng tài sản của Sở Phàm xếp vị trí thứ ba.
Phía dưới cũng là con cháu của nhánh chính đứng trên, con cháu phân nhánh đứng sau.
Người duy nhất khiến Sở Phàm phải nhìn bằng con mắt khác đó chính là Sở Kỳ Lân – một người thuộc phân nhánh nhà họ Sở, tổng số tài sản của hắn đang xếp ở vị trí thứ năm.
Đứng ngay sau Sở Giang – em trai thứ sáu của Sở Phàm.
“Tên Sở Kỳ Lân này cũng không đơn giản nhỉ”.
Sở Phàm cười mỉm, anh sẽ chú ý tới cái tên này.
Sau đó anh quay sang nói với bác Đinh ở bên cạnh: “Bác Đinh, những người đang đứng sát nút với chúng cháu lần lượt là ai vậy?”
Bác Đinh lấy báo cáo ra xem rồi nói: “Thưa cậu chủ, mấy người đang ở sát nút với chúng ta, tất cả đều là con cháu của phân nhánh, Sở Thiên Sách, Sở Mạc Tiêu và một người nữa là Sở Hàm Soái”.
“Được rồi, ba người này thôi, bảo Minh Khê bắt đầu ra tay, thôn tính tài sản của họ”.
“Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ thông báo với Minh Khê ngay”.
Bác Đinh cung kính đáp.
Sau đó ông lấy điện thoại ra gọi cho Minh Khê.
Minh Khê lập tức nhận lệnh, lát sau, một loạt những hành động trên thương trường đã chính thức bắt đầu.
Khối tài sản của Sở Phàm tăng lên với tốc độ trông thấy, suýt chút nữa là vượt qua cả Sở Lâm rồi lên vị trí thứ hai.
Đương nhiên, Sở Lâm cũng không chịu kém cạnh, vài tiếng sau, tổng tài sản của anh ta cũng tăng vọt, giãn khoảng cách với Sở Phàm.
Với sự thay đổi này Sở Phàm không hề quan tâm.
Dù sao nếu tính top ba mươi người có khối tài sản lớn nhất để vào vòng trong, anh xếp ở vị trí thứ ba là chắc chắn vào rồi, không cần lo bị loại.
Nếu như anh muốn đọ thứ hạng thì đương nhiên cũng có cơ hội, nhưng như thế thì ngông ngênh quá, hơn nữa như vậy rất dễ trở thành kẻ địch của mọi người, anh hoàn toàn không cần phải làm thế.
Tổng số tài sản và thứ hạng trên bảng xếp hạng liên tục thay đổi.
Là cậu cả của nhà họ Sở, số tài sản của Sở Thiên hiện tại vẫn đang dẫn đầu với mười tỉ tệ, bỏ xa những người khác.
Xếp thứ hai là Sở Lâm với tám tỉ sáu trăm triệu tệ.
Sở Phàm là tám tỉ tệ.
Đứng vị trí thứ năm là Sở Giang với năm tỉ tệ.
Mà tên Sở Kỳ Lân kia lại đang có bốn tỉ chín trăm tám mươi triệu tệ.
Chỉ cách Sở Giang một con số rất nhỏ.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi, vô số trận chiến vẫn đang diễn ra mà không ai hay biết.
Trận chiến không thấy máu tanh này lại có thể quyết định vận mệnh cả đời của rất nhiều người.
Hai ngày nữa lại qua đi.
Sở Phàm vừa mới mở bảng xếp hạng ra xem đã phải hoảng hồn khi thấy màn hình hiển thị.
Sở Giang vốn xếp ở vị trí thứ tư mà bây giờ không thấy đâu, thay vào đó chính là Sở Kỳ Lân với tổng tài sản hơn bảy tỉ tám trăm triệu tệ.
Sở Phàm ngẩn người, ánh mắt vô thức lướt xuống dưới.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn đó là Sở Giang bị Sở Kỳ Lân thế chỗ, đáng ra phải đứng ở vị trí thứ năm mới phải.
Nhưng không!
Không thấy Sở Giang đâu nữa, cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi bảng xếp hạng.
Điều này có nghĩa là Sở Giang đã bị loại.
“Do Sở Kỳ Lân làm sao?”
Sở Phàm nhíu mày, trong lòng cảnh giác.
Tên Sở Kỳ Lân này không chỉ nhảy vọt thứ hạng mà khối tàn sản cũng thay đổi chóng mặt.
Điều này chứng tỏ người nuốt tài sản của Sở Giang chính là hắn.
Nếu như tên này vẫn an phận tới bây giờ thì Sở Phàm cũng chẳng muốn gây hấn với hắn làm gì.
Nhưng nếu tên Sở Kỳ Lân này nếu dám ra tay với anh, thì anh cũng chẳng ngại đọ sức một phen.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Sở Kỳ Lân không hề có bất kỳ động tĩnh nào, có vẻ như đã hài lòng với vị trí xếp hạng hiện giờ.
Một tháng nữa lại trôi đi.
Danh sách những người vào vòng trong cũng đã có: đầu tiên là Sở Thiên, thứ hai là Sở Lâm, Sở Phàm ở vị trí thứ ba, Sở Kỳ Lân thứ tư…
Còn hai mươi sáu người nữa phía sau có cả con nhánh chính và phân nhánh.
Những người có thể lọt vào vòng thứ hai, ít nhiều gì cũng có bản lĩnh, Sở Phàm không thể bông đùa như ở vòng một nữa.
“Chúc mừng cậu chủ vào vòng vai của cuộc so tài!”
Trong văn phòng, bác Đinh chúc mừng Sở Phàm.
“Bác đừng tâng bốc cháu nữa, vòng một mà không qua thì mới xấu hổ, vào vòng trong chỉ là điều bình thường thôi”.
Sở Phàm cười, điềm tĩnh nói.
Ngay sau đó, điện thoại của bác Đinh vang lên.
Ông lấy điện thoại ra rồi vội nói: “Cậu chủ, đã có thể lệ của vòng thi thứ hai”.
“Vòng hai thi gì?”
Sở Phàm liếc mắt nhìn ông hỏi.
“Vòng hai thi… ơ?”
Bác Đinh đọc nội dung rồi bỗng ngớ người.
“Sao vậy?”
Sở Phàm tò mò hỏi.
“Vòng thi thứ hai là tất cả các cậu chủ đã qua vòng một sẽ tới đảo Thiên Tinh để lấy một món đồ”, bác Đinh khẽ đáp.
“Đảo Thiên Tinh là gì?”
Sở Phàm ngây người, cảm giác anh chưa từng nghe tên hòn đảo này bao giờ.
Bác Đinh định thần lại rồi nói: “Cậu chủ, chắc cậu biết Tam giác Bermuda chứ?”
“Cháu biết, đó không phải là cấm địa chết chóc mà cả thế giới công nhận sao? Theo những hình ảnh mà phóng viên ghi nhận được, đừng nói là máy bay, chỉ cần một con chim bay qua thì cũng sẽ biến mất”, Sở Phàm đáp.
“Đó chỉ là những gì mọi người hiểu thôi”.
Bác Đinh cười nói: “Thực ra từ rất nhiều năm trước, vài dòng họ hàng đầu thế giới đã tìm thấy cách để vào Tam giác Bermuda, nhưng điều này liên quan tới một số chuyện cơ mật nên chúng ta không thể công bố nó với bên ngoài”.
“Đảo Thiên Tinh chính là hòn đảo trung tâm của Tam giác Bermuda, vừa nãy tôi ngạc nhiên là vì lần gần nhất nhà họ Sở chúng ta tới đảo Thiên Tinh là từ thời ông nội cậu, sau đó, đảo Thiên Tinh đóng cửa một thời gian, thậm chí tôi còn cho rằng dòng họ đã không còn sử dụng nơi này làm đấu trường nữa”.
“Nhưng không ngờ lần này lại sử dụng tới nó!”
Bình luận facebook