Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1884
Chương 1887
Hàn Tam Thiên cười, xông thẳng lên giữa bầu trời, sau khi xuyên qua rừng trúc, anh lên đỉnh rừng trúc.
"Quả nhiên là như thế này."
Hàn Tam Thiên cười nhẹ, giây tiếp theo, cầm Rìu Bàn Cổ trong tay, nhắm ngay đám mây đen trên đỉnh đầu dùng rìu chém thẳng vào.
Ánh sáng vàng của Rìu Bàn Cổ lập tức chém thẳng về phía đám mây đen, chém ra một lỗ hồng trong đám mây đen, cũng vào lúc này ánh sáng phía trên đám mây đen xuyên qua lỗ hồng đó, phân tán khắp nơi.
Khi ánh sáng mặt trời phân tán khắp nơi lần nữa, hắc khí trong rừng trúc bắt đầu từ từ tản ra.
“Đây căn bản không phải là vong hồn của chân thần, chẳng qua là ảo giác do mày tạo ra thôi, có nhàm chán quá không?" Hàn Tam Thiên cười dữ tợn, sau đó lại nhảy xuống dưới đất.
Nhắm vào một phía rừng trúc, dùng Rìu Bàn Cổ chém tới.
Rừng trúc ngã ầm ầm xuống đất, ánh mặt trời cũng rải rác vào rừng trúc, lúc này những vong hồn kia sau khi hét lên một tiếng thảm thiết thì liền biến mất nhanh như tro bụi ngay tại chỗ.
Chờ mọi thứ an bình trở lại, Lân Long vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sự khiếp sợ, nó thật sự không hiểu, đến tột cùng là Hàn Tam Thiên làm sao có thể đánh bại những vong hồn đó trong nháy mắt.
Làm thế nào mà anh có thể nghĩ ra cách phá tan đám mây trên đỉnh đầu thì có thể giải trừ mối nguy?
Hàn Tam Thiên hơi mỉm cười, nhìn Lân Long, sau đó anh chỉ vào ngôi mộ đầu tiên: “Giúp tao một chút được không?"
“Ngươi muốn làm gì?" Lân Long thấy kỳ lạ hỏi.
“Đào mồ?" Hàn Tam Thiên cười.
“Đào mồ? Tam Thiên, tuy rằng vừa rồi những vong hồn đó quả thật đã tấn công ngươi, nhưng ngươi cũng đã đánh bại bọn họ, chưa nói đến việc này, đào mồ của người khác, không phải là chuyện tốt đâu.”
"Bớt nói nhảm đi, mày muốn rời khỏi đây thì làm theo lời tao nói." Hàn Tam Thiên cười.
Tuy rằng Lân Long thấy hành động của Hàn Tam Thiên rất kỳ lạ, nhưng ở đây Lân Long cũng không có cách nào, đành phải theo lời của Hàn Tam Thiên, ra tay trực tiếp đào mồ lên.
Chỉ một lát sau, sau khi đào ngôi mộ lên, lúc đang mở quan tài ra, Lân Long nhắm mắt lại, nói nhỏ câu thực xin lỗi trong miệng, bất kính với chân thần đã quá cố thật sự không phải là chủ ý của nó.
Hàn Tam Thiên buồn cười liếc mắt nhìn nó, sau đó mở nắp quan tài trên mặt ra.
“Có thể mở mắt rồi." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Lân Long nghe thấy lời này, trong lòng căng thẳng song cũng rất áy náy, nhưng nó nơm nớp lo sợ mở mắt, chỉ là khi nó nhìn thấy tình hình trong quan tài, cả người Lân Long như chữ ngốc viết hoa.
Nơi đó hoàn toàn không phải là hài cốt của chân thần đã quá cố trong tưởng tượng của nó, ngược lại là một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
“Đây...Đây là chuyện gì vậy?” Lân Long khó hiểu há to miệng.
Đây không phải là phần mộ sao? Đây không phải là quan tài sao? Sao...Sao lại biến thành lối vào có cầu thang.
"Còn thất thần làm gì? Đi vào thôi." Hàn Tam Thiên cười, sau đó anh nhảy xuống lối vào trước, theo cầu thang từ từ đi xuống.
Trong rừng trúc rất nhanh chỉ còn lại một mình Lân Long, suy tư một lát, đưa mắt nhìn xung quanh, nó vẫn kiên quyết đi theo Hàn Tam Thiên xuống dưới.
Đi chưa được mấy bước, Hàn Tam Thiên đột nhiên nói: “Mày cảm thấy thế nào?"
“Thế nào là sao? Rõ ràng là chúng ta đang đi xuống, nhưng ta cảm thấy mệt quá!" Lân Long nói xong, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, dưới chân cầu thang hoàn toàn ẩn trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
“Mệt là được rồi." Hàn Tam Thiên cười nói.
Mà gần như vào lúc này, sau khi Hàn Tam Thiên rơi vào vực sâu, cái gọi là liên minh chính đạo cũng đã sớm tung đòn tấn công lên cột ánh sáng.
Lúc này bốn phía cột sáng giống như một chiến trường đẫm máu, sau khi đối phó với người trong ma đạo xong, liên minh chính đạo bắt đầu tàn nhẫn tự chém giết lẫn nhau.
Xung quanh cột sáng, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông, vô số người của liên minh chính đạo người chém ta giết, cả người đã bê bết máu tươi từ lâu, hai mắt đỏ lên giống như ma quỷ, điên cuồng tàn sát tất cả người sống xung quanh mà bản thân có thể nhìn thấy.
Lúc này đoàn người của Tiên Linh sư thái đang đứng quan sát ở nơi xa.
Bọn họ đang chờ đợi, chờ cho đám người này giết hại lẫn nhau đủ rồi thì lại đến lúc bọn họ ngư ông đắc lợi.
Chỉ là, tất cả mọi người không chú ý tới, máu tươi của những xác chết, lúc này đã tạo thành vô số rãnh máu dưới mặt đất từ từ chảy về phương hướng nào đó.
Trong sơn động nào đó, máu tươi chảy qua một dòng chảy phức tạp, từ khe hở trên đỉnh sơn động, rơi từng giọt vào trong huyết trì giữa huyệt động.
Theo từng giọt máu tươi, lúc này huyết trì giống như nước đun sôi, xì xào bốc lên những bọt máu, nhô lên rồi nhanh chóng tan biến, tan biến rồi lại nhô lên, mà ở bên trong những bọt máu đó, một thứ đẫm máu cũng đồng thời quay cuồng ở bên trong.
Lúc này ông già lưng còng mới động tay, cười lạnh lùng, từ trong lòng lấy ra một cái hồ lô bọc vải đen, hồ lô biến thành màu đen, phía trên có đầu lâu khắc xung quanh, sau khi ông ta ném miếng vải đen đi, hắc khí giống như sương khói lập tức lượn lờ bốc ra ngoài từ miệng hồ lô.
“Hãy hưởng thụ cơ thể máu tươi được đúc ra vì ngươi đi, bây giờ, ta sẽ ban thưởng những vong hồn đó cho ngươi, ngươi có thể hóa thân thành ma." Nói xong, ông già vứt hồ lô vào trong huyết trì.
Toàn bộ huyết trì lập tức ngừng sôi trào, giây tiếp theo, nổ mạnh một tiếng vang dội.
“Hàn Tam Thiên, ta muốn người chết không được tử tế!”
Ngay sau đó, một thứ đẫm máu đột nhiên nhảy ra từ trong huyết trì, tức giận quát lên.
Hàn Tam Thiên cười, xông thẳng lên giữa bầu trời, sau khi xuyên qua rừng trúc, anh lên đỉnh rừng trúc.
"Quả nhiên là như thế này."
Hàn Tam Thiên cười nhẹ, giây tiếp theo, cầm Rìu Bàn Cổ trong tay, nhắm ngay đám mây đen trên đỉnh đầu dùng rìu chém thẳng vào.
Ánh sáng vàng của Rìu Bàn Cổ lập tức chém thẳng về phía đám mây đen, chém ra một lỗ hồng trong đám mây đen, cũng vào lúc này ánh sáng phía trên đám mây đen xuyên qua lỗ hồng đó, phân tán khắp nơi.
Khi ánh sáng mặt trời phân tán khắp nơi lần nữa, hắc khí trong rừng trúc bắt đầu từ từ tản ra.
“Đây căn bản không phải là vong hồn của chân thần, chẳng qua là ảo giác do mày tạo ra thôi, có nhàm chán quá không?" Hàn Tam Thiên cười dữ tợn, sau đó lại nhảy xuống dưới đất.
Nhắm vào một phía rừng trúc, dùng Rìu Bàn Cổ chém tới.
Rừng trúc ngã ầm ầm xuống đất, ánh mặt trời cũng rải rác vào rừng trúc, lúc này những vong hồn kia sau khi hét lên một tiếng thảm thiết thì liền biến mất nhanh như tro bụi ngay tại chỗ.
Chờ mọi thứ an bình trở lại, Lân Long vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sự khiếp sợ, nó thật sự không hiểu, đến tột cùng là Hàn Tam Thiên làm sao có thể đánh bại những vong hồn đó trong nháy mắt.
Làm thế nào mà anh có thể nghĩ ra cách phá tan đám mây trên đỉnh đầu thì có thể giải trừ mối nguy?
Hàn Tam Thiên hơi mỉm cười, nhìn Lân Long, sau đó anh chỉ vào ngôi mộ đầu tiên: “Giúp tao một chút được không?"
“Ngươi muốn làm gì?" Lân Long thấy kỳ lạ hỏi.
“Đào mồ?" Hàn Tam Thiên cười.
“Đào mồ? Tam Thiên, tuy rằng vừa rồi những vong hồn đó quả thật đã tấn công ngươi, nhưng ngươi cũng đã đánh bại bọn họ, chưa nói đến việc này, đào mồ của người khác, không phải là chuyện tốt đâu.”
"Bớt nói nhảm đi, mày muốn rời khỏi đây thì làm theo lời tao nói." Hàn Tam Thiên cười.
Tuy rằng Lân Long thấy hành động của Hàn Tam Thiên rất kỳ lạ, nhưng ở đây Lân Long cũng không có cách nào, đành phải theo lời của Hàn Tam Thiên, ra tay trực tiếp đào mồ lên.
Chỉ một lát sau, sau khi đào ngôi mộ lên, lúc đang mở quan tài ra, Lân Long nhắm mắt lại, nói nhỏ câu thực xin lỗi trong miệng, bất kính với chân thần đã quá cố thật sự không phải là chủ ý của nó.
Hàn Tam Thiên buồn cười liếc mắt nhìn nó, sau đó mở nắp quan tài trên mặt ra.
“Có thể mở mắt rồi." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Lân Long nghe thấy lời này, trong lòng căng thẳng song cũng rất áy náy, nhưng nó nơm nớp lo sợ mở mắt, chỉ là khi nó nhìn thấy tình hình trong quan tài, cả người Lân Long như chữ ngốc viết hoa.
Nơi đó hoàn toàn không phải là hài cốt của chân thần đã quá cố trong tưởng tượng của nó, ngược lại là một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
“Đây...Đây là chuyện gì vậy?” Lân Long khó hiểu há to miệng.
Đây không phải là phần mộ sao? Đây không phải là quan tài sao? Sao...Sao lại biến thành lối vào có cầu thang.
"Còn thất thần làm gì? Đi vào thôi." Hàn Tam Thiên cười, sau đó anh nhảy xuống lối vào trước, theo cầu thang từ từ đi xuống.
Trong rừng trúc rất nhanh chỉ còn lại một mình Lân Long, suy tư một lát, đưa mắt nhìn xung quanh, nó vẫn kiên quyết đi theo Hàn Tam Thiên xuống dưới.
Đi chưa được mấy bước, Hàn Tam Thiên đột nhiên nói: “Mày cảm thấy thế nào?"
“Thế nào là sao? Rõ ràng là chúng ta đang đi xuống, nhưng ta cảm thấy mệt quá!" Lân Long nói xong, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, dưới chân cầu thang hoàn toàn ẩn trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
“Mệt là được rồi." Hàn Tam Thiên cười nói.
Mà gần như vào lúc này, sau khi Hàn Tam Thiên rơi vào vực sâu, cái gọi là liên minh chính đạo cũng đã sớm tung đòn tấn công lên cột ánh sáng.
Lúc này bốn phía cột sáng giống như một chiến trường đẫm máu, sau khi đối phó với người trong ma đạo xong, liên minh chính đạo bắt đầu tàn nhẫn tự chém giết lẫn nhau.
Xung quanh cột sáng, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông, vô số người của liên minh chính đạo người chém ta giết, cả người đã bê bết máu tươi từ lâu, hai mắt đỏ lên giống như ma quỷ, điên cuồng tàn sát tất cả người sống xung quanh mà bản thân có thể nhìn thấy.
Lúc này đoàn người của Tiên Linh sư thái đang đứng quan sát ở nơi xa.
Bọn họ đang chờ đợi, chờ cho đám người này giết hại lẫn nhau đủ rồi thì lại đến lúc bọn họ ngư ông đắc lợi.
Chỉ là, tất cả mọi người không chú ý tới, máu tươi của những xác chết, lúc này đã tạo thành vô số rãnh máu dưới mặt đất từ từ chảy về phương hướng nào đó.
Trong sơn động nào đó, máu tươi chảy qua một dòng chảy phức tạp, từ khe hở trên đỉnh sơn động, rơi từng giọt vào trong huyết trì giữa huyệt động.
Theo từng giọt máu tươi, lúc này huyết trì giống như nước đun sôi, xì xào bốc lên những bọt máu, nhô lên rồi nhanh chóng tan biến, tan biến rồi lại nhô lên, mà ở bên trong những bọt máu đó, một thứ đẫm máu cũng đồng thời quay cuồng ở bên trong.
Lúc này ông già lưng còng mới động tay, cười lạnh lùng, từ trong lòng lấy ra một cái hồ lô bọc vải đen, hồ lô biến thành màu đen, phía trên có đầu lâu khắc xung quanh, sau khi ông ta ném miếng vải đen đi, hắc khí giống như sương khói lập tức lượn lờ bốc ra ngoài từ miệng hồ lô.
“Hãy hưởng thụ cơ thể máu tươi được đúc ra vì ngươi đi, bây giờ, ta sẽ ban thưởng những vong hồn đó cho ngươi, ngươi có thể hóa thân thành ma." Nói xong, ông già vứt hồ lô vào trong huyết trì.
Toàn bộ huyết trì lập tức ngừng sôi trào, giây tiếp theo, nổ mạnh một tiếng vang dội.
“Hàn Tam Thiên, ta muốn người chết không được tử tế!”
Ngay sau đó, một thứ đẫm máu đột nhiên nhảy ra từ trong huyết trì, tức giận quát lên.
Bình luận facebook