Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1937
Chương 1940
Chương 1940: Tùy tính mà làm
Khi Hàn Tam Thiên ký xuống tên mình xong, bùa thiên độc sinh tử biến mất trong nháy mắt, mà trên cánh tay phải và cánh tay trái của Hàn Tam Thiên cũng đột nhiên có thêm hai đường vân một xanh một đỏ.
Nhìn thấy tình huống này, gương mặt của Bách Hiểu Sinh xám như tro tàn, hắn thật sự không hiểu rõ, vì sao Hàn Tam Thiên biết trên núi có hổ, nhưng vẫn thích đi lên núi.
Hàn Tam Thiên cười cười, vỗ vỗ bả vai của Bách Hiểu Sinh nói:
"Yên tâm đi, tôi không có việc gì đâu."
"Cái gọi là không đi vào hang cọp, sao bắt được cọp con."
Hàn Tam Thiên cười, đứng dậy nói:
"Đúng rồi,
chuyện này cũng không cần nói cho Tô Nghênh Hạ, được không?"
Bách Hiểu Sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn hơn hơn nửa ngày, mới không thế nhịn được nữa mà nói:
"Yên tâm đi, nếu như đã lên một thuyền với ngươi, ta cũng sẽ không bước lên con thuyền nào khác, ta sẽ giúp ngươi dấu Tô Nghênh Hạ, nhưng mà, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút."
Vì không muốn để cho Tô Nghênh Hạ nghi ngờ, Hàn Tam Thiên để cho Bách Hiểu Sinh quay về phòng trước, chính mình thì đi sau.
Anh không muốn để cho Tô Nghênh Hạ vì mình mà lo lắng, vì cứu Hàn Niệm, Hàn Tam Thiên cũng không có lựa chọn nào khác, hoặc có thể nói rằng đây là lựa chọn duy nhất mà anh có thể chọn.
Chỉ cần Hàn Niệm và Tô Nghênh Hạ không có việc gì, cho dù Hàn Tam Thiên phải chết, thì đó cũng là nhắm mắt chết.
Vì kéo dài thời gian, Hàn Tam Thiên đã đứng tại chỗ và nhìn trận đấu dưới lôi đài, Lân Long thấy không có việc gì nữa, liền quay lại trong cơ thể Hàn Tam Thiên để ngủ sâu.
Sau khi hấp thu đủ linh khí từ Bát Hoang thiên thư, Lân Long và Tiểu Bạch tam thú, đều mơ hồ có dấu hiệu muốn đột phá cảnh giới, nên vẫn luôn gắng sức tu luyện, đầu tiên phải tiêu tan hết những linh khí từ trước.
Nhưng đúng lúc Hàn Tam Thiên đang chuẩn bị quay trở về, thì có một thân ảnh đang lén lút đã hấp dẫn sự chú ý của Hàn Tam Thiên.
Lúc này Diệp Cô Thành đang đỡ một thân ảnh màu trắng quen thuộc, đi thẳng đến khu vực của hải vực Vĩnh Sinh, Hàn Tam Thiên cũng không muốn quan tâm đến những chuyện rắc rối của Diệp Cô Thành, nhưng trạng thái của Tần Sương rõ ràng là không đúng lắm, trực giác nói cho Hàn Tam Thiên biết, có thể đã xảy ra chuyện.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên nhướng mày, sau đó, thân ảnh lóe lên, đi theo bọn họ.
Diệp Cô Thành cũng không mang Tần Sương đi vào lầu các, ngược lại lại gõ của một gian phòng nhỏ ở bên cạnh, một lát sau, cửa phòng được mở ra, thân ảnh của Ngao Quân xuất hiện, sau khi nói cười thầm thì với Diệp Cô Thành mấy câu, liền lấy một túi đồ đưa cho Diệp Cô Thành, sau đó lại nhận lấy Tần Sương đang hôn mê, xoay người đi vào trong phòng.
Diệp Cô Thành lắc lắc những thứ trong túi, cười đắc ý rồi xoay người rời đi.
Trong phòng, sau khi Ngao Quân ôm Tần Sương trở lại trên giường, lúc này ý thức của Tần Sương đang rất mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy dung nhan như tiên nữ của nàng lại khiến cho Ngao Quân không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Một mỹ nữ như thế, ông ta đã nghĩ đến từ rất lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng đã thỏa lòng mong ước.
Xoa xoa hai tay, Ngao Quân lộ ra một nụ cười đáng khinh, giống như một con sói đói vồ mồi, ông ta bổ nhào lên người của Tần Sương, rên lên một tiếng, trực tiếp xé ra lớp sa y bên ngoài của Tần Sương.
Nhìn thấy làn da trắng như tuyết kia của Tần Sương, ngay lập tức Ngao Quân cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào lên, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, chu đôi môi dày đầy nước miếng muốn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia của Tàn Sương.
Nhưng mà, khi chạm môi vào, cũng không hề mềm mại như ngọc giống như trong tưởng tượng của ông ta, ngược lại còn vừa cứng vừa lạnh như băng.
Khi mở mắt ra, thứ ông ta hôn cũng không phải là Tần Sương, mà rõ ràng là một thanh kiếm lạnh lẽo.
Trong nháy mắt Ngao Quân đã dừng lại hành động thú tính của mình, ngoan ngoãn nghe theo thanh kiếm rồi đứng dậy, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía người cầm kiếm.
"Là ngươi?"
Nhìn thấy người đến, Ngao Quân vô cùng ngạc nhiên.
"Là ta."
Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Ngao Quân cười:
"Ngươi cũng thật dũng cảm, ngay cả phòng của đội trưởng đội cảnh vệ của hải vực Vĩnh Sinh cũng dám xông đến, ngươi có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến như thế nào không?"
"Tôi làm việc, từ trước đến nay đều là tùy tính mà làm, hậu quả ư? Không liên quan gì đến tôi."
Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười.
"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể đánh bại Liệt hỏa gia gia và Quái Lực tôn giả, thì Ngao Quân ta sẽ sợ ngươi."
Ngao Quân lạnh giọng quát.
Tuy rằng ở hai trận đấu kia Hàn Tam Thiên đã biểu hiện rất khinh người, nhưng mà, thân là đội trưởng đội cảnh vệ của hải vực Vĩnh Sinh, tu vi của Ngao Quân sao có thể thấp được chứ?
Hắn ta có tu vị hạ phẩm tru tà, hắn ta có tự tin rằng hắn có thể đánh bại Hàn Tam Thiên.
Đặc biệt là hắn ta không phục Hàn Tam Thiên, dựa vào cái gì, mà Hàn Tam Thiên có tư cách khiến cho gia chủ mở tiệc chiêu đãi trong thời gian ngắn như vậy chứ? Mà chính mình, ở hải vực Vĩnh Sinh cần thận suốt mấy ngàn năm, cũng chưa bao giờ được hưởng thụ!
Bây giờ, hắn lại chạy đến quấy phá mộng đẹp của chính mình, cho dù hắn là khách quý của gia chủ thì sao chứ? Sao Ngao Quân có thể nuốt trôi cục tức này được?
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười:
"Vậy anh muốn như thế nào?"
Ngai Quân cười lạnh một tiếng, nhưng giây tiếp theo, hắn ta vẫn hơi hơi hạ thấp người xuống, vẫn lựa chọn nhượng bộ, để cho Hàn Tam Thiên mang Tần Sương đi.
Nhưng ngay tại thời điểm Hàn Tam Thiên định ôm lấy Tần Sương, ở phía sau, bỗng nhiên Ngao Quân lại ra tay, một cỗ sức mạnh bằng nước khổng lồ hóa thành thanh kiếm trong nháy mắt, đánh thẳng vào Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên quay người một cái, ngọc kiếm trong tay phải, trực tiếp bay lên chống lại thủy kiếm của Ngao Quân.
Ngay lập tức Ngao Quân cảm thấy toàn thân mồ hôi ra ướt đẫm, một cỗ áp lực vô hình đang dốc sức đề chính thủy kiếm của hắn ta, từ từ hướng về phía cái cổ của Ngao Quân.
Ngay khi Ngao Quân đang hối hận vì hành động đánh lén Hàn Tam Thiên, lúc này, đột nhiên trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi.
Ngay sau đó, trong nháy mắt tất cả ngọn nến trong căn phòng đề bị thổi tắt, chìm vào trong bóng tối.
Chương 1940: Tùy tính mà làm
Khi Hàn Tam Thiên ký xuống tên mình xong, bùa thiên độc sinh tử biến mất trong nháy mắt, mà trên cánh tay phải và cánh tay trái của Hàn Tam Thiên cũng đột nhiên có thêm hai đường vân một xanh một đỏ.
Nhìn thấy tình huống này, gương mặt của Bách Hiểu Sinh xám như tro tàn, hắn thật sự không hiểu rõ, vì sao Hàn Tam Thiên biết trên núi có hổ, nhưng vẫn thích đi lên núi.
Hàn Tam Thiên cười cười, vỗ vỗ bả vai của Bách Hiểu Sinh nói:
"Yên tâm đi, tôi không có việc gì đâu."
"Cái gọi là không đi vào hang cọp, sao bắt được cọp con."
Hàn Tam Thiên cười, đứng dậy nói:
"Đúng rồi,
chuyện này cũng không cần nói cho Tô Nghênh Hạ, được không?"
Bách Hiểu Sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn hơn hơn nửa ngày, mới không thế nhịn được nữa mà nói:
"Yên tâm đi, nếu như đã lên một thuyền với ngươi, ta cũng sẽ không bước lên con thuyền nào khác, ta sẽ giúp ngươi dấu Tô Nghênh Hạ, nhưng mà, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút."
Vì không muốn để cho Tô Nghênh Hạ nghi ngờ, Hàn Tam Thiên để cho Bách Hiểu Sinh quay về phòng trước, chính mình thì đi sau.
Anh không muốn để cho Tô Nghênh Hạ vì mình mà lo lắng, vì cứu Hàn Niệm, Hàn Tam Thiên cũng không có lựa chọn nào khác, hoặc có thể nói rằng đây là lựa chọn duy nhất mà anh có thể chọn.
Chỉ cần Hàn Niệm và Tô Nghênh Hạ không có việc gì, cho dù Hàn Tam Thiên phải chết, thì đó cũng là nhắm mắt chết.
Vì kéo dài thời gian, Hàn Tam Thiên đã đứng tại chỗ và nhìn trận đấu dưới lôi đài, Lân Long thấy không có việc gì nữa, liền quay lại trong cơ thể Hàn Tam Thiên để ngủ sâu.
Sau khi hấp thu đủ linh khí từ Bát Hoang thiên thư, Lân Long và Tiểu Bạch tam thú, đều mơ hồ có dấu hiệu muốn đột phá cảnh giới, nên vẫn luôn gắng sức tu luyện, đầu tiên phải tiêu tan hết những linh khí từ trước.
Nhưng đúng lúc Hàn Tam Thiên đang chuẩn bị quay trở về, thì có một thân ảnh đang lén lút đã hấp dẫn sự chú ý của Hàn Tam Thiên.
Lúc này Diệp Cô Thành đang đỡ một thân ảnh màu trắng quen thuộc, đi thẳng đến khu vực của hải vực Vĩnh Sinh, Hàn Tam Thiên cũng không muốn quan tâm đến những chuyện rắc rối của Diệp Cô Thành, nhưng trạng thái của Tần Sương rõ ràng là không đúng lắm, trực giác nói cho Hàn Tam Thiên biết, có thể đã xảy ra chuyện.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên nhướng mày, sau đó, thân ảnh lóe lên, đi theo bọn họ.
Diệp Cô Thành cũng không mang Tần Sương đi vào lầu các, ngược lại lại gõ của một gian phòng nhỏ ở bên cạnh, một lát sau, cửa phòng được mở ra, thân ảnh của Ngao Quân xuất hiện, sau khi nói cười thầm thì với Diệp Cô Thành mấy câu, liền lấy một túi đồ đưa cho Diệp Cô Thành, sau đó lại nhận lấy Tần Sương đang hôn mê, xoay người đi vào trong phòng.
Diệp Cô Thành lắc lắc những thứ trong túi, cười đắc ý rồi xoay người rời đi.
Trong phòng, sau khi Ngao Quân ôm Tần Sương trở lại trên giường, lúc này ý thức của Tần Sương đang rất mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy dung nhan như tiên nữ của nàng lại khiến cho Ngao Quân không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Một mỹ nữ như thế, ông ta đã nghĩ đến từ rất lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng đã thỏa lòng mong ước.
Xoa xoa hai tay, Ngao Quân lộ ra một nụ cười đáng khinh, giống như một con sói đói vồ mồi, ông ta bổ nhào lên người của Tần Sương, rên lên một tiếng, trực tiếp xé ra lớp sa y bên ngoài của Tần Sương.
Nhìn thấy làn da trắng như tuyết kia của Tần Sương, ngay lập tức Ngao Quân cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào lên, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, chu đôi môi dày đầy nước miếng muốn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia của Tàn Sương.
Nhưng mà, khi chạm môi vào, cũng không hề mềm mại như ngọc giống như trong tưởng tượng của ông ta, ngược lại còn vừa cứng vừa lạnh như băng.
Khi mở mắt ra, thứ ông ta hôn cũng không phải là Tần Sương, mà rõ ràng là một thanh kiếm lạnh lẽo.
Trong nháy mắt Ngao Quân đã dừng lại hành động thú tính của mình, ngoan ngoãn nghe theo thanh kiếm rồi đứng dậy, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía người cầm kiếm.
"Là ngươi?"
Nhìn thấy người đến, Ngao Quân vô cùng ngạc nhiên.
"Là ta."
Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Ngao Quân cười:
"Ngươi cũng thật dũng cảm, ngay cả phòng của đội trưởng đội cảnh vệ của hải vực Vĩnh Sinh cũng dám xông đến, ngươi có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến như thế nào không?"
"Tôi làm việc, từ trước đến nay đều là tùy tính mà làm, hậu quả ư? Không liên quan gì đến tôi."
Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười.
"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể đánh bại Liệt hỏa gia gia và Quái Lực tôn giả, thì Ngao Quân ta sẽ sợ ngươi."
Ngao Quân lạnh giọng quát.
Tuy rằng ở hai trận đấu kia Hàn Tam Thiên đã biểu hiện rất khinh người, nhưng mà, thân là đội trưởng đội cảnh vệ của hải vực Vĩnh Sinh, tu vi của Ngao Quân sao có thể thấp được chứ?
Hắn ta có tu vị hạ phẩm tru tà, hắn ta có tự tin rằng hắn có thể đánh bại Hàn Tam Thiên.
Đặc biệt là hắn ta không phục Hàn Tam Thiên, dựa vào cái gì, mà Hàn Tam Thiên có tư cách khiến cho gia chủ mở tiệc chiêu đãi trong thời gian ngắn như vậy chứ? Mà chính mình, ở hải vực Vĩnh Sinh cần thận suốt mấy ngàn năm, cũng chưa bao giờ được hưởng thụ!
Bây giờ, hắn lại chạy đến quấy phá mộng đẹp của chính mình, cho dù hắn là khách quý của gia chủ thì sao chứ? Sao Ngao Quân có thể nuốt trôi cục tức này được?
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười:
"Vậy anh muốn như thế nào?"
Ngai Quân cười lạnh một tiếng, nhưng giây tiếp theo, hắn ta vẫn hơi hơi hạ thấp người xuống, vẫn lựa chọn nhượng bộ, để cho Hàn Tam Thiên mang Tần Sương đi.
Nhưng ngay tại thời điểm Hàn Tam Thiên định ôm lấy Tần Sương, ở phía sau, bỗng nhiên Ngao Quân lại ra tay, một cỗ sức mạnh bằng nước khổng lồ hóa thành thanh kiếm trong nháy mắt, đánh thẳng vào Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên quay người một cái, ngọc kiếm trong tay phải, trực tiếp bay lên chống lại thủy kiếm của Ngao Quân.
Ngay lập tức Ngao Quân cảm thấy toàn thân mồ hôi ra ướt đẫm, một cỗ áp lực vô hình đang dốc sức đề chính thủy kiếm của hắn ta, từ từ hướng về phía cái cổ của Ngao Quân.
Ngay khi Ngao Quân đang hối hận vì hành động đánh lén Hàn Tam Thiên, lúc này, đột nhiên trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi.
Ngay sau đó, trong nháy mắt tất cả ngọn nến trong căn phòng đề bị thổi tắt, chìm vào trong bóng tối.
Bình luận facebook