• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (3 Viewers)

  • Chương 3575

Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.











Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.





vietwriter.vn













Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.











Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.





vietwriter.vn













Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.











Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.





vietwriter.vn













Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.











Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.





vietwriter.vn













Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.











Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.





vietwriter.vn













Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.











Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.





vietwriter.vn













Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.











Rượu như máu, cũng không biết là máu hay là rượu, tóm lại, quỷ tôn uống tự tại vô cùng.





Thấy Hồng Loan đến gần, quỷ tôn đặt chén rượu xuống, nhẹ giọng ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, chờ đợi nàng bẩm báo.


Hồng Loan quỳ một chân xuống đất, cung kính vô cùng: "Bái kiến quỷ tôn."






"Bên ngoài đánh nửa canh giờ đúng không?" Quỷ tôn dị thường lạnh nhạt.


Đối với đám thủ hạ kia, hắn vẫn có chút tự tin, cho dù gần đây có chút. ..


Nhưng lạc đà gây, cũng to hơn ngựa.


"Vâng."


"Tiểu tử kia hẳn là đã tổn thương không ít rồi đúng



vietwriter.vn






không?" Quỷ tồn cười khẽ, bưng chén rượu lên, liền muốn uống tiếp.


Hồng Loan nhăn nhó một lát, vẫn mở miệng: " Tiểu tử kia, hắn... Hắn vẫn. ."


"Nói." Quỷ tôn lạnh nhạt nói.


Xem ra, tiểu tử kia so với trong dự đoán của hắn mạnh hơn một chút, hắn nghĩ anh là phế vật, nhưng cho dù tổn thương không chết thì tối thiểu cũng


tuyệt nhiên không nhẹ.


Những thứ này cũng nằm trong phạm vi chịu đựng.


"Hắn hết thảy vẫn bình thường, nhưng... Nhưng


người của chúng ta, từ thương... cũng đã một


nửa."





Nghe nói như thế, tay quỷ tôn lên gio chén rượu


sững sờ ở giữa không trung...





"Bốp!"


Chén rượu rơi xuống đất nổ vỡ nát.


Tay của quỷ tôn vẫn ở giữa không trung nơi đó, làm ra động tác nắm chén rượu.


Cả người hoàn toàn hiện ra kinh hãi, hiển nhiên, trong lúc nhất thời khó mà từ ở trong kinh hãi tỉnh táo lại.


Nửa canh giờ, ròng rã nửa canh giờ.


Nếu như nói lúc này nói Tam Thiên chưa chết mà là trọng thương, hắn có thể hiểu được.


Nếu như nói lúc này cho dù Hàn Tam Thiên không có trọng thương, nhưng tối thiểu tổn thương một





chút, hắn cũng có thể hiểu được.


Thế nhưng nếu như nói Hàn Tam Thiên hết thảy bình thường, vậy hắn liền không thể nào hiểu được.


Thậm chí, còn khiến hơn phân nửa thủ hạ của hắn


tử thương.


Hắn chưa từng tin cái gì gọi là một người đồ sát cả


thành trì, bởi vì trên đời này không phải không có cao thủ tại, chỉ có điều là liệu có bao nhiêu cao thủ sẽ làm nên chuyện đúc thành thần thoại.


Nhưng ở Ma Vân Quỷ thành, ở dưới hắn quản lý, tuyệt đối không thể.


Không có bất kì người nào có thể lấy sức một mình thay đổi hết thảy nơi này, từ xưa đến nay, bao nhiêu





máu tươi của cao thủ rơi tại đất đỏ chi địa, nhuộm màu đất đỏ chi địa, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất.


Vậy mà lúc này, hắn lại nghe được một đáp án mà hắn gần như không muốn, càng sẽ không cho rằng có khả năng tồn.


"Ngươi... Nói cái gì?" Quỷ tồn thì thào mà nói.


Hồng Loan cũng biết rõ cho tới bây giờ quỷ tôn gần như đều là một người vô cùng lạnh nhạt, nhưng vào giờ phút này hắn lại lâm vào tình huống ngừng trệ một lát, nàng không dám trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Dù có mấy ngàn người quay chung quanh tên kia, nhưng hắn quả thực là dựa


vào chính mình và thanh trường kiếm trong tay hắn





kia chia cắt người của chúng ta thành hai nửa."


"Thoạt đầu, trường kiếm bên kia có thể công hung mãnh, mà hắn bên kia dần dần lâm vào cảnh trùng vây. Sau đó, theo người của chúng ta chậm rãi quen thuộc, ổn định tâm thần, hai bên bị áp chế cũng liền càng thêm lợi hại, mắt thấy thế cục đã định, nhưng đột nhiên..."


"Đột nhiên trên người hắn có ánh sáng đại thịnh, như là thiên thần hạ phàm, thế tấn công đột nhiên tăng trưởng, đoàn người của chúng ta ban đầu có thế cục ổn định, cứ thế mà để hắn quấy nhiễu đại loạn, thậm chí..."


"Thậm chí cái gì?" Quỷ tôn quay mắt nói.





vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom