Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3591
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
Nếu như giống trước kia, người kia nhất định sẽ tìm ra lý do để trả lời, dù sao trước đó hắn cũng đã tìm ra lý do rằng bên trong khí tức có ma tộc chi khí.
Chỉ là, lúc này hắn hoàn toàn không có tinh lực để trả lời nữa, bên trong một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính Hàn Tam Thiên trên trận.
Hắn không thể hiểu được, hắn thực tế không thể hiểu được.
Thiếu niên nhân tộc ở nơi xa trước mắt kia, có tài đức gì có thể chế tạo ra động tĩnh khổng lồ như thế, hắn lại có tài đức gì có thể một mình đối kháng vạn quân của quỷ tôn lâu như thế.
Hắn nghĩ nghĩ rất nhiều, không cách nào đoán ra nguyên nhân, bởi vì hắn chỉ duy nhất thiếu mất một điều.
Với loại thân phận này của hắn thì lại có tài đức gì đi suy đoán Hàn Tam Thiên?
vietwriter.vn
Nhưng hiển nhiên, Hàn Tam Thiên khiến bọn hắn
rung động, chỉ vừa mới bắt đầu.
Theo đầu này vừa nổ tung, Tiểu Hắc Côn bên kia biến thành phi kiếm mang theo hào quang cũng từ một đầu khác phá vòng vây thành công, thời điểm thuận lợi hộ tống bọn người Tê Tê từ dưới đất xuyên
qua, Tiểu Hắc Côn cũng một lần nữa xông trở lại.
Nếu như lúc trước, Hàn Tam Thiên nơi này vẫn
khiến người bị ai như đang trong Địa Ngục, như vậy
bây giờ, nơi này chính là lao tù Địa Ngục đầy tiếng
gào khóc.
Tiếng khóc, tiếng la, âm thanh đau nhức, tứ chi tàn phế, thậm chí là đầu lâu, khi phi kiếm gia nhập, trong lúc nhất thời như là bọt biển bay tứ tung.
Mà cùng với cơn mưa vạn bủa của Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm búa, bỗng nhiên đã hướng về phía quỷ tôn điên cuồng chém đến.
Anh có thân pháp đặc biệt, tốc độ cực nhanh, đừng nói quỷ tôn là người ứng chiến, cho dù là Thất công
chúa quan sát trận chiến ở bên ngoài cũng không
nhịn được nhìn hoa mắt, căn bản không phân biệt
được thân ảnh của Hàn Tam Thiên là hư hay là thực
Nhưng càng kinh khủng chính là quý tôn lúc này.
Người khác chỉ có thể cảm nhận được tốc độ và thân pháp của Hàn Tam Thiên nhưng quý tôn cảm nhận được ngoại trừ những thứ đó ra thì vẫn còn một thứ nữa khiến hắn nhức đầu.
Lực lượng!
Cho dù là cho quý tôn suy đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngờ tới Hàn Tam Thiên nhìn như nhân loại gầy yếu vô cùng, lại có lực lượng lớn không thể tưởng tượng.
Mỗi một lần chống cự, hắn đều giống như đang ngăn cản một tòa núi lớn đè xuống, hổ khẩu chỗ
màu đen đầy ma khí cũng ẩn ẩn thấy đau.
"Ầm!"
Gần như ngay trong nháy mắt hắn phân tâm, Hàn
Tam Thiên đã tung một cước vào bên trên lồng
ngực của hắn, thời điểm hắn lùi mấy bước còn chưa ổn định thân hình, sau đó một thanh trường kiếm đã đồng thời đặt vào trên cổ họng của hắn...
"Ngươi..." Quỷ tôn muốn động, nhưng hiển nhiên
lúc này đã không kịp.
Mà ngay khi quý tôn bị một kiếm nhắm ngay đỉnh hầu, đám thủ hạ của hắn cũng bị cơn mưa búa càn quét thần hồn điên đảo, lúc này không ai dám có chút động tĩnh nào, nhao nhao chỉ có thể xa xa nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Đã sợ hãi lại càng thêm sợ.
"Ngươi thua rồi." Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Lúc này phi kiếm cũng chậm rãi quay chung quanh Hàn Tam Thiên, tựa hồ đang quan sát ai dám loạn
động dù chỉ là một chút.
vietwriter.vn
Bình luận facebook