• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (4 Viewers)

  • Chương 3600

Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.










Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.


vietwriter.vn















Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.










Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.


vietwriter.vn















Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.










Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.


vietwriter.vn















Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.










Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.


vietwriter.vn















Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.










Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.


vietwriter.vn















Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.










Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.


vietwriter.vn















Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.










Nhưng những khuất nhục này cũng chẳng là gì cả, bây giờ điều quan trọng nhất đối với hai người bọn họ chính là phải biết được tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này rốt cuộc làm thế nào lại có thể phát hiện ra được mệnh môn của cơ thể bất tử của Quỷ Tôn.


“Các ngươi muốn biết đến vậy sao?" Hàn Tam


Thiên cười hỏi.









Hai tên đưa mắt nhìn nhau, sao có thể không muốn


đây?


Nhưng vì mặt mũi nên bọn họ đương nhiên không có cách nào mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.


"Xem ra các ngươi không muốn biết rồi, như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nói." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: “Dù sao ta không giống với các ngươi, ta không mọc lông cũng chẳng uống máu, nói nhiều khô họng cũng chẳng tìm được nơi nào để



vietwriter.vn



uống nước cả."


“Ngươi...." Ngọc Diện Tu La vô cùng tức giận.


Quỷ Tôn ở đằng kia cũng không khá hơn chút nào,





hiện tại hắn đang nguyên khí đại thương, nếu không thì thật sự hận không thể ăn thịt uống máu tên tiểu tử này cho hả giận.


Dám chơi hắn một vố đau như vậy.


“Ta? Ta làm sao nào?" Hàn Tam Thiện nghi hoặc nhìn về phía hai người: “Ta hỏi các ngươi có muốn biết hay không thì các ngươi không nói tiếng nào, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được các


người có muốn hay không?"


"Nếu như muốn biết thì hãy mở miệng đi."


"Chết tiệt!" Ngọc Diện Tu La tức đến nỗi mặt đỏ


bừng.


Gã và Quỷ Tôn đều là lão tiền bối có chút danh





tiếng trong Ma tộc, bình thường ai gặp bọn họ không khách khí thì cũng là tôn trọng, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu tử vô danh này đùa bỡn, lúc trước


là chiến thuật, bây giờ lại là lời nói, làm sao có thể


không tức giận cho được?!


Nhưng tức giận thì có thể thế nào?!


Quỷ Tôn đã tức đến nỗi cắn chặt răng, Ngọc Diện Tu La thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát của hàm răng hắn, nhưng bọn họ dám giận, lại không dám nói.


Bởi vì ít nhất bây giờ, trong lòng bọn họ còn tò mò


về phương pháp phá giải kia hơn.


Dùng câu chết không nhắm mắt để hình dung cũng





tuyệt đối không ngoa.


“Được, coi như người lợi hại, bọn ta muốn biết." Sau


1


khi hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau đạt được sự nhất trí, một người liền nói với Hàn Tam Thiên.


“Muốn biết thì cứ nói, các ngươi không nói thì làm sao ta biết được." Hàn Tam Thiên cười: “Nhưng mà các ngươi muốn biết là việc của các ngươi, còn ta có muốn nói hay không thì là việc của ta."


"Ta bây giờ, không muốn nói."


Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Ngọc Diện Tu La và Quỷ


Tôn một người tức tới nỗi dậm chân, một người tức giận đạp mạnh xuống đất.


Ngay cả người đàn ông trên xe phía bên kia lúc này





cũng đang nắm chặt tay đấm vào ngực mình: “Tên tiểu tử Nhân tộc này thật sự rất đáng ghét."


“Dám cả gan trêu chọc Ngọc Diện Tu La và cô gia


tương lai của chúng ta."


"Ta lại cảm thấy hắn khá thú vị" Bên trong tấm rèm, Thất công chúa mỉm cười nói.


Mặc dù gia thế của nhà họ Bùi vô cùng lớn, muốn núi có núi, muốn nước có nước, bảo vật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thuộc hạ dưới tay cũng vô số người, cuộc sống tưởng như thần tiên, nhưng sự thực là luôn phải sống dưới vô vàn điều kiện.


Đối với trưởng bối từ trước tới nay đều là kính trọng, không thể trái ý, càng không nói đến việc trêu đùa





như vậy.


vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom