Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Chương 182: Lời châm chọc
Lâm Hàn mở mắt, phát hiện trước mắt là một mảng trắng toát.
Giường trắng, tường trắng, cuối cùng nhìn đến bản thân mình, anh mới phát hiện toàn thân đều được băng bó, chỉ lộ ra ánh mắt còn chút khí chất.
“Ở đây...là bệnh viện?”
Lâm Hàn bỗng chốc có phản ứng, hôm đó từ tổng bộ nhà họ Hàn trở về, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Chẳng còn cách nào, lúc đó toàn thân anh đều là vết thương, mất nhiều máu, có thể kiên trì đến lúc ra khỏi nhà họ Hàn đã tốt lắm rồi.
Anh nhìn bên cạnh giường, Dương Lệ đang nằm sấp ở đó ngủ.
Hốc mắt cô đỏ ngầu, khoé mắt còn lưu lại vệt nước, lúc ngủ, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có vẻ lo lắng, dường như trong lòng chất chứa u sầu, vẻ mặt ẩn chứa nét nhợt nhạt.
Cảm thấy được tiếng động, Dương Lệ từ từ mở mắt, nhìn thấy Lâm Hàn đã tỉnh hai mắt cô sáng lên, ôm chầm lấy Lâm Hàn:
“Ông xã, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi... Huhuhu!”
Cô vừa nói vừa khóc:
“Anh hôn mê 3 ngày rồi, mất rất nhiều máu, bác sĩ đã truyền cho anh rất nhiều huyết tương, em sợ anh không tỉnh lại nữa... Huhuhu!”
Trong lòng Lâm Hàn bỗng ấm áp lạ thường, dĩ nhiên 3 ngày 3 đêm này Dương Lệ luôn bên cạnh chăm sóc Lâm Hàn.
“Đừng khóc nữa, chẳng phải anh đã tỉnh rồi sao”.
Lâm Hàn dịu dàng vuốt ve tấm lưng của Dương Lệ.
“Ừm!”
Dương Lệ gật đầu, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Lâm Hàn:
“Ông xã, anh đã 3 ngày 3 đêm không ăn gì rồi, anh muốn ăn gì em làm cho anh ăn, muốn uống canh gà không?”
“Không vội”, Lâm Hàn lắc đầu, hỏi: “Phải rồi, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Đây là bệnh viện quân y đa khoa thành phố Đông Hải, là Trần Vô Cực và mấy người lính đưa anh đến đây”, Dương Lệ trả lời.
“Bệnh viện quân y đa khoa?”
Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, đây là bệnh viện có yêu cầu cao nhất của thành phố Đông Hải, có thiết bị trị liệu tiên tiến nhất, là bệnh viện tốt nhất, cũng phải đứng nhất nhì ở Hoa Đông.
Anh có thể đại khái đoán được là ai đã hạ lệnh đưa anh vào bệnh viện này.
“Ba ngày anh hôn mê có xảy ra chuyện gì không?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Không có gì, chỉ là có rất nhiều người tới thăm anh, còn tặng rất nhiều quà nữa”, Dương Lệ nói:
“Có vài người em biết là Trần Vô Cực, Phùng Thạch, Tôn Minh, còn có một người em không quen, hình như họ Thẩm”.
Lâm Hàn gật đầu, họ Thẩm, chắc chắn là Thẩm Hoài Xuân.
Anh nhìn trên bàn bày la liệt quà tặng, hơn nữa lại vô cùng quý hiếm.
Nhân sâm, nhung hươu, tùng nhung, linh chi...
Những thứ này đều vô cùng bổ dưỡng.
“Mấy người đến thăm nói chuyện với em rất khách sáo, quà tặng cũng rất quý giá”, ánh mắt Dương Lệ dừng trên mấy món quà:
“Cộng hết số này lại, chắc cũng hơn 1 triệu tệ”.
“Haizz, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, tên vô tích sự Lâm Hàn đó tự chuốc lấy phiền phức, dụ dỗ con gái Hàn Tiếu, nằm viện là nó đáng đời, bố vỗn dĩ cũng chẳng muốn đến thăm!”
Lúc này, giọng Dương Cảnh Đào từ bên ngoài truyền đến.
“Con nói bố nghe, con cũng không muốn đến thăm đâu, nhưng dù gì cũng là người một nhà. Tên vô dụng đó chẳng phải vẫn chưa ly hôn với Tiểu Lệ sao, nó nằm viện chúng ta vẫn phải có trách nhiệm đến thăm!”, lần này là giọng của Triệu Tứ Hải:
“Nếu như để họ hàng biết được nhà chúng ta có người bệnh mà chúng ta ngay cả bệnh viện cũng không đi, nhất định sẽ có lời ra tiếng vào! Vì vậy, vẫn nên đến thăm một chút thì tốt hơn, đi cho có hình thức là được rồi!”
Lại có giọng nói vang lên, lần này là Triệu Tứ Hải.
Kẹt, kẹt...
Cửa phòng bệnh mở ra, Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt đi vào.
“Ồ, em trai Lâm Hàn, cậu tỉnh rồi hả?”
Nhìn thấy Lâm Hàn đã tỉnh, Triệu Tứ Hải hơi ngẩn người: “Em trai Lâm Hàn, những lời tôi vừa mới nói ở bên ngoài, cậu không nghe thấy đấy chứ?”
“Hơ, nghe thấy thì đã sao?”
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: “Tôi vốn dĩ không muốn đến thăm tên phế vật như cậu đâu, nếu không phải Tứ Hải kéo tôi tới đây, hơn nữa sợ mấy người họ hàng nói này nói nọ thì tôi cũng không thèm tới! Tôi ở biệt thự tắm nắng thoải mái biết bao nhiêu!”
“Dô, Lâm Hàn, cả người cậu đều bị băng bó chỉ đề lộ hai con mắt, xem ra bị thương cũng không nhẹ đâu ha!”
Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lâm Hàn, Dương Duyệt đương nhiên rất vui vẻ.
Lúc trước cô ta đã không vừa mắt với Lâm Hàn.
Đặc biệt sau khi chuyển đến sống ở biệt thự trên núi Vân Mộng, Dương Duyệt đối với nhà Lâm Hàn càng thêm đố kị.
“Vẫn ổn”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói.
“Haha, cậu bị Hàn Tiếu bắt đi, tôi còn tưởng tên bất tài là cậu chết ở nhà họ Hàn rồi chứ! Cậu mà chết đi thì biệt thự trên núi Vân Mộng kia sẽ là của Tiểu Lệ, cũng là của tôi rồi!”
Dương Cảnh Đào lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng:
“Nhưng mà thật không ngờ, cậu lại không chết ở nhà họ Hàn, haiz! Xem ra Hàn Tiếu vẫn còn mềm lòng với cậu, chỉ đánh cậu bị thương nặng thôi”.
“Bố, nói thế nào Lâm Hàn cũng là con rể của bố, sao bố có thể nói những lời châm chọc như thế với anh ấy?”, sắc mặt Dương Lệ lập tức trầm xuống.
“Lời châm chọc? Bố đang nói là lời châm chọc sao?”
Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Tên vô dụng này đã kết hôn với con rồi còn dụ dỗ con gái Hàn Tiếu, muốn trèo cao, có vấn đề về đạo đức! Bây giờ nó bị thương nặng phải nằm bệnh viện, những việc này, là nó đáng phải chịu! Không chết, nó còn phải cảm ơn trời đất đó!”
“Bố, bố...”
Dương Lệ tức đến bốc khói: “Con đã nói với bố Lâm Hàn không có dụ dỗ Hàn Hinh Nhi, quan hệ giữa hai người bọn họ rất trong sạch! Sao bố không chịu tin cơ chứ!”
Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng mở miệng:
“Tôi nói này Lâm Hàn, việc này cậu thật sự đã sai lại càng thêm sai. Ai không cua lại đi cua Hàn Hinh Nhi, đó là cô chủ giàu có nhất thành phố Đông Hải này đấy, thân phận của hai người khác biệt lớn như vậy, tôi thật không hiểu cậu nghĩ thế nào nữa!”
“Có khi người ta nghĩ bản thân sống trong biệt thự trên núi Vân Mộng thì địa vị cũng được nâng cao, có thể xứng với con gái của người giàu có nhất Đông Hải!”, Dương Duyệt quái gở nói.
“Lâm Hàn, lần dạy dỗ này cậu nhất định phải rút ra bài học, đừng suy nghĩ viển vông, không thực tế nữa. Không có công việc thì yên phận ở nhà để Tiểu Lệ nuôi là được rồi”, Triệu Tứ Hải lại nói.
“Bệnh viện quân y đa khoa thành phố Đông Hải là bệnh viện tốt nhất nhì Hoa Đông, còn tốt hơn bệnh viện nhân dân gấp mấy lần, cậu nằm ở đây 3 ngày, các loại viện phí cũng phải trên 10 ngàn tệ đấy!”
Dương Cảnh Đào nhìn ngó xung quanh, chép chép miệng: “Lâm Hàn, tên vô tích sự cậu thật sự là bậc thầy ăn cơm dẻo đấy. Không thể ăn được cơm dẻo của cô chủ giàu có nhưng lại ăn được cơm dẻo của con gái Tiểu Lệ nhà tôi, viện phí 3 ngày này đều do Tiểu Lệ trả đấy nhé!”
“Không có, là do người khác trả, con không tốn đồng nào cả!”
Dương Lệ lắc đầu, bác sĩ nói với cô ấy tiền điều trị và các loại viện phí khác đều đã có người trả rồi, còn ai thì Dương Lệ cũng không biết.
“Hừ, con tưởng bố sẽ tin con chắc! Tiểu Lệ, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích bảo vệ nó, nói giúp nó, cho nó mặt mũi”, Dương Cảnh Đào thở dài, ánh mắt đột nhiên dừng trên bàn.
Bên trên bày đầy quà tặng.
“Chậc, chậc, chậc, nhiều quà quá vậy!”
Dương Cảnh Đào bước lên trước, cầm lấy một hộp quà nhìn ngắm, ánh mắt lập tức sáng lên.
Bên trong chiếc hộp đó đựng ba rễ nhân sâm rừng, giá ghi ở trên là 10 ngàn tệ!
Lâm Hàn mở mắt, phát hiện trước mắt là một mảng trắng toát.
Giường trắng, tường trắng, cuối cùng nhìn đến bản thân mình, anh mới phát hiện toàn thân đều được băng bó, chỉ lộ ra ánh mắt còn chút khí chất.
“Ở đây...là bệnh viện?”
Lâm Hàn bỗng chốc có phản ứng, hôm đó từ tổng bộ nhà họ Hàn trở về, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Chẳng còn cách nào, lúc đó toàn thân anh đều là vết thương, mất nhiều máu, có thể kiên trì đến lúc ra khỏi nhà họ Hàn đã tốt lắm rồi.
Anh nhìn bên cạnh giường, Dương Lệ đang nằm sấp ở đó ngủ.
Hốc mắt cô đỏ ngầu, khoé mắt còn lưu lại vệt nước, lúc ngủ, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có vẻ lo lắng, dường như trong lòng chất chứa u sầu, vẻ mặt ẩn chứa nét nhợt nhạt.
Cảm thấy được tiếng động, Dương Lệ từ từ mở mắt, nhìn thấy Lâm Hàn đã tỉnh hai mắt cô sáng lên, ôm chầm lấy Lâm Hàn:
“Ông xã, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi... Huhuhu!”
Cô vừa nói vừa khóc:
“Anh hôn mê 3 ngày rồi, mất rất nhiều máu, bác sĩ đã truyền cho anh rất nhiều huyết tương, em sợ anh không tỉnh lại nữa... Huhuhu!”
Trong lòng Lâm Hàn bỗng ấm áp lạ thường, dĩ nhiên 3 ngày 3 đêm này Dương Lệ luôn bên cạnh chăm sóc Lâm Hàn.
“Đừng khóc nữa, chẳng phải anh đã tỉnh rồi sao”.
Lâm Hàn dịu dàng vuốt ve tấm lưng của Dương Lệ.
“Ừm!”
Dương Lệ gật đầu, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Lâm Hàn:
“Ông xã, anh đã 3 ngày 3 đêm không ăn gì rồi, anh muốn ăn gì em làm cho anh ăn, muốn uống canh gà không?”
“Không vội”, Lâm Hàn lắc đầu, hỏi: “Phải rồi, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Đây là bệnh viện quân y đa khoa thành phố Đông Hải, là Trần Vô Cực và mấy người lính đưa anh đến đây”, Dương Lệ trả lời.
“Bệnh viện quân y đa khoa?”
Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, đây là bệnh viện có yêu cầu cao nhất của thành phố Đông Hải, có thiết bị trị liệu tiên tiến nhất, là bệnh viện tốt nhất, cũng phải đứng nhất nhì ở Hoa Đông.
Anh có thể đại khái đoán được là ai đã hạ lệnh đưa anh vào bệnh viện này.
“Ba ngày anh hôn mê có xảy ra chuyện gì không?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Không có gì, chỉ là có rất nhiều người tới thăm anh, còn tặng rất nhiều quà nữa”, Dương Lệ nói:
“Có vài người em biết là Trần Vô Cực, Phùng Thạch, Tôn Minh, còn có một người em không quen, hình như họ Thẩm”.
Lâm Hàn gật đầu, họ Thẩm, chắc chắn là Thẩm Hoài Xuân.
Anh nhìn trên bàn bày la liệt quà tặng, hơn nữa lại vô cùng quý hiếm.
Nhân sâm, nhung hươu, tùng nhung, linh chi...
Những thứ này đều vô cùng bổ dưỡng.
“Mấy người đến thăm nói chuyện với em rất khách sáo, quà tặng cũng rất quý giá”, ánh mắt Dương Lệ dừng trên mấy món quà:
“Cộng hết số này lại, chắc cũng hơn 1 triệu tệ”.
“Haizz, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, tên vô tích sự Lâm Hàn đó tự chuốc lấy phiền phức, dụ dỗ con gái Hàn Tiếu, nằm viện là nó đáng đời, bố vỗn dĩ cũng chẳng muốn đến thăm!”
Lúc này, giọng Dương Cảnh Đào từ bên ngoài truyền đến.
“Con nói bố nghe, con cũng không muốn đến thăm đâu, nhưng dù gì cũng là người một nhà. Tên vô dụng đó chẳng phải vẫn chưa ly hôn với Tiểu Lệ sao, nó nằm viện chúng ta vẫn phải có trách nhiệm đến thăm!”, lần này là giọng của Triệu Tứ Hải:
“Nếu như để họ hàng biết được nhà chúng ta có người bệnh mà chúng ta ngay cả bệnh viện cũng không đi, nhất định sẽ có lời ra tiếng vào! Vì vậy, vẫn nên đến thăm một chút thì tốt hơn, đi cho có hình thức là được rồi!”
Lại có giọng nói vang lên, lần này là Triệu Tứ Hải.
Kẹt, kẹt...
Cửa phòng bệnh mở ra, Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt đi vào.
“Ồ, em trai Lâm Hàn, cậu tỉnh rồi hả?”
Nhìn thấy Lâm Hàn đã tỉnh, Triệu Tứ Hải hơi ngẩn người: “Em trai Lâm Hàn, những lời tôi vừa mới nói ở bên ngoài, cậu không nghe thấy đấy chứ?”
“Hơ, nghe thấy thì đã sao?”
Dương Cảnh Đào hừ lạnh: “Tôi vốn dĩ không muốn đến thăm tên phế vật như cậu đâu, nếu không phải Tứ Hải kéo tôi tới đây, hơn nữa sợ mấy người họ hàng nói này nói nọ thì tôi cũng không thèm tới! Tôi ở biệt thự tắm nắng thoải mái biết bao nhiêu!”
“Dô, Lâm Hàn, cả người cậu đều bị băng bó chỉ đề lộ hai con mắt, xem ra bị thương cũng không nhẹ đâu ha!”
Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn từ trên xuống dưới, ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lâm Hàn, Dương Duyệt đương nhiên rất vui vẻ.
Lúc trước cô ta đã không vừa mắt với Lâm Hàn.
Đặc biệt sau khi chuyển đến sống ở biệt thự trên núi Vân Mộng, Dương Duyệt đối với nhà Lâm Hàn càng thêm đố kị.
“Vẫn ổn”, Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói.
“Haha, cậu bị Hàn Tiếu bắt đi, tôi còn tưởng tên bất tài là cậu chết ở nhà họ Hàn rồi chứ! Cậu mà chết đi thì biệt thự trên núi Vân Mộng kia sẽ là của Tiểu Lệ, cũng là của tôi rồi!”
Dương Cảnh Đào lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng:
“Nhưng mà thật không ngờ, cậu lại không chết ở nhà họ Hàn, haiz! Xem ra Hàn Tiếu vẫn còn mềm lòng với cậu, chỉ đánh cậu bị thương nặng thôi”.
“Bố, nói thế nào Lâm Hàn cũng là con rể của bố, sao bố có thể nói những lời châm chọc như thế với anh ấy?”, sắc mặt Dương Lệ lập tức trầm xuống.
“Lời châm chọc? Bố đang nói là lời châm chọc sao?”
Dương Cảnh Đào trợn mắt: “Tên vô dụng này đã kết hôn với con rồi còn dụ dỗ con gái Hàn Tiếu, muốn trèo cao, có vấn đề về đạo đức! Bây giờ nó bị thương nặng phải nằm bệnh viện, những việc này, là nó đáng phải chịu! Không chết, nó còn phải cảm ơn trời đất đó!”
“Bố, bố...”
Dương Lệ tức đến bốc khói: “Con đã nói với bố Lâm Hàn không có dụ dỗ Hàn Hinh Nhi, quan hệ giữa hai người bọn họ rất trong sạch! Sao bố không chịu tin cơ chứ!”
Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng mở miệng:
“Tôi nói này Lâm Hàn, việc này cậu thật sự đã sai lại càng thêm sai. Ai không cua lại đi cua Hàn Hinh Nhi, đó là cô chủ giàu có nhất thành phố Đông Hải này đấy, thân phận của hai người khác biệt lớn như vậy, tôi thật không hiểu cậu nghĩ thế nào nữa!”
“Có khi người ta nghĩ bản thân sống trong biệt thự trên núi Vân Mộng thì địa vị cũng được nâng cao, có thể xứng với con gái của người giàu có nhất Đông Hải!”, Dương Duyệt quái gở nói.
“Lâm Hàn, lần dạy dỗ này cậu nhất định phải rút ra bài học, đừng suy nghĩ viển vông, không thực tế nữa. Không có công việc thì yên phận ở nhà để Tiểu Lệ nuôi là được rồi”, Triệu Tứ Hải lại nói.
“Bệnh viện quân y đa khoa thành phố Đông Hải là bệnh viện tốt nhất nhì Hoa Đông, còn tốt hơn bệnh viện nhân dân gấp mấy lần, cậu nằm ở đây 3 ngày, các loại viện phí cũng phải trên 10 ngàn tệ đấy!”
Dương Cảnh Đào nhìn ngó xung quanh, chép chép miệng: “Lâm Hàn, tên vô tích sự cậu thật sự là bậc thầy ăn cơm dẻo đấy. Không thể ăn được cơm dẻo của cô chủ giàu có nhưng lại ăn được cơm dẻo của con gái Tiểu Lệ nhà tôi, viện phí 3 ngày này đều do Tiểu Lệ trả đấy nhé!”
“Không có, là do người khác trả, con không tốn đồng nào cả!”
Dương Lệ lắc đầu, bác sĩ nói với cô ấy tiền điều trị và các loại viện phí khác đều đã có người trả rồi, còn ai thì Dương Lệ cũng không biết.
“Hừ, con tưởng bố sẽ tin con chắc! Tiểu Lệ, con cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích bảo vệ nó, nói giúp nó, cho nó mặt mũi”, Dương Cảnh Đào thở dài, ánh mắt đột nhiên dừng trên bàn.
Bên trên bày đầy quà tặng.
“Chậc, chậc, chậc, nhiều quà quá vậy!”
Dương Cảnh Đào bước lên trước, cầm lấy một hộp quà nhìn ngắm, ánh mắt lập tức sáng lên.
Bên trong chiếc hộp đó đựng ba rễ nhân sâm rừng, giá ghi ở trên là 10 ngàn tệ!
Bình luận facebook