• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chàng rể vô song Full dịch (4 Viewers)

  • Chương 183

Chương 183: Chuyển hết vào xe đi!

“Nhân sâm rừng 66 năm trên vùng núi sâu Vân Quý, bồi bổ sức khoẻ...”


Dương Cảnh Đào nhìn dòng giới thiệu trên hộp nhân sâm, ánh mắt ngày càng phát sáng.


“Còn có cái này”.


Dương Cảnh Đào lại cầm lên một hộp quà: “Đây là... Linh chi! Linh chi 50 năm tuổi cũng là vật vô cùng bổ dưỡng đấy! Giá 50 ngàn tệ!”


Dương Cảnh Đào kích động đến mức cả người run lên, còn có rất nhiều thứ bổ dưỡng nữa!


Ông ta nhìn từng hộp một, nào là tùng nhung, hồng hoa Tây Tạng, nhung hươu, còn có quả tuyết liên,...


“Cộng hết mấy thứ này lại, cũng phải hơn triệu tệ!”


Dương Cảnh Đào xem xong, trong mắt nổi lên sự tham lam tột độ, ông ta nhìn Dương Lệ.



“Tiểu Lệ, mấy món quà này là ai tặng vậy?”


“Là mấy người Trần Vô Cực, Phùng Thạch tặng đấy”, Dương Lệ trả lời.


“Hơ hơ, không hổ là tổng phụ trách hạng mục cải tạo khu Bành Hộ”, Dương Cảnh Đào cười cười:


“Thằng chồng vô tích sự của con nằm viện, mấy tên đó như ruồi nhặng ngửi thấy mùi tanh vậy, nhanh chóng tới tặng quà nịnh bợ con!”


“Bố, mấy món quà đó không phải để lấy lòng con đâu”, Dương Lệ nói.


“Không lấy lòng con lẽ nào lại đi lấy lòng tên vô dụng Lâm Hàn đó?”


Dương Cảnh Đào liếc mắt khinh thường, căn bản không tin những lời Dương Lệ nói:


“Dương Lệ, mấy món quà này nói là biếu cho Lâm Hàn nhưng thực chất là tặng cho con đó. Con là con gái của bố, bố tuổi tác cũng đã lớn rồi, thực sự cần những thứ bổ dưỡng như thế này”.


“Bố, lẽ nào bố muốn...”, sắc mặt Dương Lệ thay đổi, lập tức lắc đầu:


“Không được, những thứ này đều tặng cho chồng con, hơn nữa chồng con cũng vừa mới tỉnh lại, cần những thứ này để bồi bổ, điều dưỡng cơ thể, bố không thể lấy đi được!”


“Haha, tên vô dụng đó nằm bệnh viện tốt như thế này đã là phúc đức nó tích cả đời rồi, những vật bổ dưỡng quý giá này nó xứng được ăn sao?”


Dương Cảnh Đào cười khà khà, nói: “Hơn nữa quà này cũng có phải tặng cho nó đâu! Tứ Hải, chuyển hết mấy món quà này vào trong xe đi, đợi lát nữa đưa đến biệt thự trên núi Vân Mộng của bố!”


“Vâng, thưa bố!”


Triệu Tứ Hải nhoẻn miệng cười, lập tức đi lên phía trước bắt đầu chuyển quà.


“Ông xã, em giúp anh”.


Dương Duyệt cũng bước tới giúp đỡ: “Mấy thứ đồ này đều quý giá như vậy, Lâm Hàn không xứng được ăn!”


Một lúc sau, chiếc bàn bày đầy quà tặng đã trống rỗng.


“Bố, bố làm như thế này thật quá đáng mà!”


Dương Lệ tức đến xì khói.


“Quá đáng? Bố là người lớn, bây giờ nghỉ hưu ở nhà dưỡng già, ăn chút đồ bổ dưỡng thì có sao đâu? Quá đáng chỗ nào hả?”, Dương Cảnh Đào không quan tâm nói.


“Được rồi, nếu như bố đã muốn những món quà này thì đưa cho bố đi, những thứ bổ dưỡng như thế này anh cũng không cần, qua vài ngày nữa vết thương của anh cũng lành lại rồi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.


Thể lực của anh rất tốt, khả năng hồi phục cũng cao hơn người khác mấy lần.


Tuy nói rằng anh bị roi da đánh, cả người toàn vết thương, máu me be bét, nhưng chung quy vẫn chỉ là vết thương ngoài da, nguyên nhân hôn mê là do bị mất quá nhiều máu mà thôi.


Lâm Hàn tính toán, với khả năng hồi phục của anh thì không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn thôi.


“Hơ, tên nhóc nhà cậu, cũng biết thân biết phận đấy!”


Dương Cảnh Đào hừ lạnh, ngó nghiêng với Lâm Hàn:


“Xem ra cậu cũng biết mấy món quà này được tặng đến đây đều do nể mặt Tiểu Lệ”.


Sau khi nói xong, Dương Cảnh Đào liền rời đi.


Đầu mày đuôi mắt ông ta đều mang theo ý cười, chuyến đi này không thiệt chút nào, có thể nhìn thấy bộ dạng băng bó của Lâm Hàn, chế giễu anh một trận, mấu chốt là còn đem về không ít đồ bổ nữa.


...


Hai ngày sau, Lâm Hàn đã xuất viện.


Xoẹt...



Lâm Hàn nằm trên giường ở nhà, tháo hết tất cả vải băng trên người xuống.


“Xem ra hồi phục rất tốt”.


Lâm Hàn cúi đầu nhìn, những vết thương sâu hoắc kia đã không còn dấu vết, thịt non đã làm liền miệng vết thương, không để lại sẹo.


Có điều nếu nhìn kĩ cũng có thể nhìn thấy những vết mờ nhạt, đoán chừng khoảng 1 tuần nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục.


Miệng vết thương đã liền lại hệt như lúc trước.


“Trình độ của bác sĩ bệnh viện quân y đa khoa thật sự rất tốt”.


Lâm Hàn cười cười, trước tiên đi tắm rửa thay quần áo.


Tắm xong, Lâm Hàn xuống lầu ăn cơm trưa.


Dương Cảnh Đào ngồi vắt chéo hai chân trên sofa, tay cầm bát canh nhân sâm uống.


“Chậc, chậc, chậc, không hổ là nhân sâm rừng, màu sắc đậm đà, mùi vị ngọt ngào”.


Cầm lấy muỗng, múc một muỗng nhân sâm cho vào miệng, Dương Cảnh Đào tấm tắc khen ngợi.


Ông ta bây giờ mặt mũi căng bóng, sắc mặt hồng hào, trông vô cùng có sức sống.


Hai hôm nay, Dương Cảnh Đào đã ăn không ít đồ bổ, ăn hết một lượt mấy thứ đồ lấy ở chỗ Lâm Hàn về.


Sáng, trưa, chiều đều ăn, thậm chí nửa đêm cũng bật dậy ăn một chút.


Nhân sâm, linh chi, nhung hươu, không thiếu thứ gì.


Nhìn thấy Lâm Hàn đi xuống lầu, Dương Cảnh Đào mở miệng châm chọc: “Ồ, có thể xuống lầu được rồi hả, xem ra vết thương đã khỏi rồi nhỉ!”


“Sắp lành hẳn rồi”.


Lầm Hàn nhìn bát canh nhân sâm trong tay Dương Cảnh Đào liền lên tiếng nhắc nhở:


“Mấy thứ như nhân sâm, linh chi này tuy đều là thứ bổ dưỡng, nhưng ăn mỗi ngày cũng không tốt, sẽ gây tăng cân, gây ra nóng trong người, quan trọng là cân nặng tăng lên sẽ làm các cơ quan trong cơ thể hoạt động quá tải, có thể sẽ phải nằm viện. Vậy nên, ăn ít một chút thì tốt hơn”.


“Hứ, Lâm Hàn, tên nghèo hèn như cậu thì hiểu cái gì chứ!”


Dương Cảnh Đào hừ lạnh: “Tôi lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không còn khoẻ mạnh, đương nhiên phải ăn đồ bổ! Cậu không thấy bây giờ sắc mặt tôi hồng hào, rất có sức sống sao? Hai ngày hôm nay, buổi tối tôi đều không thể ngủ được, dồi dào sực lực, cảm thấy bản thân như một chàng trai 18 vậy!”


Nói xong, đột nhiên vẻ mặt Dương Cảnh Đào trở nên đề phòng:


“Lâm Hàn, tên bất tài kia, cậu kêu tôi ăn ít lại, không phải để ý mấy món đồ bổ kia rồi chứ! Khà khà, tôi khuyên cậu đừng có mơ mộng gì nhiều, mấy món quà đó đều là người ta nể mặt Tiểu Lệ nên mới tặng, chẳng liên quan gì đến cậu cả!”


“Tôi thà để chúng lên mốc, cũng không thể để cậu chạm vào! Đồ bổ này đều là của tôi!”


Lâm Hàn lắc đầu, lười phải tranh cãi nên ngồi vào bàn ăn cơm.


Dì Hà đã làm xong cơm trưa, bày đồ ăn lên bàn sau đó gọi Dương Cảnh Đào:







“Ông Dương, cơm trưa làm xong rồi, có thể ăn được rồi!”


“Không ăn đâu, các người ăn đi, tôi ăn mấy đồ bổ này được rồi!”, Dương Cảnh Đào lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:


“Đồ bổ có thể ăn thay cơm, mấy món chị làm sao có dinh dưỡng chứ?”


Nói xong, ông ta ngẩng đầu, một hơi uống sạch.


“A! Ngon quá! Tôi lên lầu lấy tiếp ít tùng nhung ăn! Để tránh ăn không hết lại bị Lâm Hàn ăn vụng mất!”


Vừa nói, Dương Cảnh Đào vừa bước bịch bịch bịch lên lầu.


Dì Hà cũng lắc đầu bất lực, chỉ có thể ngồi vào bàn ăn.


“Tùng nhung này thật sự ăn rất ngon nha! Tôi đặc biệt ninh trong nồi áp suất, không tệ!”


Không lâu sau, Dương Cảnh Đào bưng tùng nhung từ trên lầu xuống, vừa ăn vừa khen ngợi.


Ông ta vừa ngồi lên sofa thì mặt mũi bỗng nhiên trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi:


“Ai dô! Đau chết tôi mất!”


“Khó chịu quá! Đau chết tôi mất thôi!”


Ông ta ôm ngực, cảm thấy tim gan thắt lại như bị ai đó dùng tay bóp mạnh, đau đến mức cả ngươi ông ta co quắp lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom