• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chào em vợ yêu ngọt ngào của anh (1 Viewer)

  • Chương 66: Người có khuôn mặt đẹp, dựa vào mặt là được

Nguyễn Manh Manh liền đứng ở cửa phòng học, mang theo khuôn mặt tham gia trò vui, dù bận vẫn ung dung nhìn bọn họ.



Những người khác nhất thời yên tĩnh lại.



Người nói xấu sau lưng nói còn bị bắt quả tang tại chỗ, ít nhiều gì cũng làm bọn họ cảm thấy trên mặt nóng lên.



Nguyễn Manh Manh mặc kệ những người khác, từng bước một đi tới trước mặt nam sinh bịa đặt vừa nãy.



Nhìn chằm chằm anh ta, bỗng nhiên nháy mắt với anh ta mấy cái.



Mắt hạnh ánh nước trong suốt, lại như bảo thạch tinh khiết nhất, toả ra hào quang mê người.



Cánh mi lưu luyến, dài mà dày đặc, bị đôi mắt đẹp trong veo kia nhìn chăm chú, dễ dàng liền có thể khiến người ta sa vào trong đó.



Chưa bao giờ ở khoảng cách gần, gặp một khuôn mặt đẹp như thiên tiên như vậy.



Nam sinh bị Nguyễn Manh Manh nhìn gần, trên mặt oanh một cái liền đỏ.



"Cậu nói, nếu như tôi thật sự muốn câu dẫn Cố Huyễn, cần cởϊ qυầи áo hỏi anh ta, tôi nhìn có đẹp hay không sao?"



Giọng Nguyễn Manh Manh rất mềm rất tê dại, phối hợp dung nhan xinh đẹp của cô, quả thực là dụ hoặc trí mạng nhất.



Nam sinh bị cô hỏi, tim đập nhất thời chậm nửa nhịp.



Trong nháy mắt này, anh ta bỗng nhiên rõ ràng một cái đạo lý.



Cô bé trước mắt này, chỉ cần cô ta đồng ý, có lẽ cô ta có thể dễ như ăn cháo bắt được trái tim của bất kỳ người đàn ông nào trên cõi đời này.











"Không, không cần..." Đầu óc không còn kịp suy tư nữa, trong lòng liền bật thốt lên.



"Cảm ơn." Nguyễn Manh Manh cong môi, lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt bên mép, mặt mày cong cong.



Cô thật sự cười cười, liền không giống như bình thường, ngoan ngoãn xảo xảo nhu hòa.



Làm như là hoa hồng nở rộ, long lanh không gì tả nổi, xinh đẹp đến khiến người ta căn bản vô lực chống cự.



Ngay cả tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô, cũng giống như mang theo ma lực, dễ dàng liền có thể bắt được lòng người.



Mọi người ở đây, đột nhiên rõ ràng một cái đạo lý.



Khuôn mặt đẹp giống như tiên, tại sao còn cần phải cởϊ qυầи áo, đi câu dẫn một người đàn ông?



Chỉ có người phụ nữ có nhan sắc không đủ, mới sẽ dùng thịt thể đi tấn công.



Những người khác nhất thời nói không ra lời, trong lòng đã mơ hồ không tin lời đồn trong rừng cây nhỏ.



Mà Nguyễn Manh Manh nói xong câu này, liền lướt qua người nam sinh kia, trực tiếp đi về hướng phòng học.



Từ đầu tới cuối, không có bất luận bạn học nào, dám lên tiếng ngăn cản.



Ngay cả Nguyễn Kiều Kiều, cũng bị biểu hiện vừa nãy của Nguyễn Manh Manh, chấn động đến mức nói không ra lời.



"Ai, này này... Vị trí kia không thể ngồi!" Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh liền muốn ngồi hàng cuối cùng, nam sinh bịa đặt vừa nãy, không nhịn được đỏ mặt ngăn cản cô.











Anh bây giờ... Bây giờ có chút không nỡ, để cô gái như tiên nữ trước mắt chịu thiệt.



"Tại sao?" Nguyễn Manh Manh nhíu mày.



Toàn bộ phòng học, chỉ có hàng cuối cùng có hai chỗ ngồi trống, nhìn qua là không có ai.



"Vị trí kia là của Việt Quân Triệt, cậu ta không thích có người ngồi bên cạnh cậu ta." Nam sinh đỏ mặt tên Hạ Văn Hiên, cậu ta không kìm lòng được giải thích cho Nguyễn Manh Manh.



Việt Quân Triệt?



Nguyễn Manh Manh chẹp chẹp miệng, đột nhiên cảm thấy cái tên có chút quen tai.



"Hạ Văn Hiên, cậu chớ xía vào chuyện của cô ta. Cô ta thích ngồi chỗ nào, cần gì phải giải thích với cô ta nhiều như vậy." Diệp Phong là người đầu tiên hoàn hồn, nói với Hạ Văn Hiên.



Lúc này những người khác cũng dồn dập lấy lại tinh thần, có người thậm chí dùng ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Nguyễn Manh Manh, dường như là chờ nhìn xem lát nữa cô đắc tội nam thần thế nào.



Nguyễn Manh Manh ngược lại không đáng kể, nhìn ra được nam sinh gọi là Hạ Văn Hiên kia là đối tốt với mình, liền hỏi anh ta: "Ngoại trừ hai chỗ ngồi này, trong lớp còn có chỗ trống nào khác không?"



"Không, không có..." Không nghĩ tới Nguyễn Manh Manh lại chủ động hỏi mình, trên mặt Hạ Văn Hiên đỏ ửng, đều nhiễm tới mang tai.



"Ha, vậy cám ơn, tôi ngồi chỗ này." Nói xong, Nguyễn Manh Manh liền ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ.



Dù sao hai chỗ ngồi song song này, đều là trống, tùy ý chọn một cái là được rồi.



Hạ Văn Hiên đang muốn nói, nếu không anh đổi chỗ với cô cũng được, cửa phòng học đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.



Mọi người trở về, chỉ thấy một thiếu niên đẹp trai mặc đồng phục học sinh, tướng mạo đẹp trai hơi thiên âm nhu, gương mặt lạnh lùng từ ngoài cửa đi vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom