• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chào em vợ yêu ngọt ngào của anh (2 Viewers)

  • Chương 67: Mọi người ngổn ngang

Nhìn thấy Việt Quân Triệt đi vào phòng học, nữ sinh trong lớp đều đỏ mặt.



Có mấy người tâm lý tố chất không tốt, còn đặc biệt rõ ràng hít vào một hơi, che ngực, đè lại buồng tim rầm rầm nhảy loạn.



Ngay cả Nguyễn Kiều Kiều, nhấc mắt nhìn về hướng thiếu niên đẹp trai dần dần đến gần.



Nhìn thấy hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao, ngũ quan đẹp trai xinh xắn của anh, cũng không nhịn được âm thầm động lòng.



So với Cố Huyễn, Việt Quân Triệt rõ ràng nắm giữ bề ngoài càng thêm xuất chúng.



Hơn nữa anh ta ở Trí Học, là tồn tại giống như thiên tài.



Tuy rằng không đáng sợ bằng Nguyễn Thi Thi trong quá khứ, nhưng cũng lấy 16 tuổi, khinh thường toàn bộ lơp 12.



Nguyên nhân chính là như vậy, tướng mạo đẹp trai, thông minh siêu cao - Việt Quân Triệt, nắm giữ tên gọi nam thần ở Trí Học.



Người đàn ông như vậy, không thể nghi ngờ là ưu tú.



Nhưng đáng tiếc, Nguyễn Kiều Kiều rõ rõ ràng ràng biết, mặc kệ tướng mạo đối phương có bao nhiêu xuất chúng, cô cũng không thể đi cùng với anh.



Bởi vì cái họ "Việt" này, không chỉ không nghe thấy tiếng ở thành phố S.



Mà phóng tầm mắt toàn bộ nước S, cũng chưa từng nghe nói có gia tộc lớn họ "Việt".



Mục tiêu của Nguyễn Kiều Kiều rất rõ ràng, cô chỉ hẹn hò, yêu đương với người đàn ông chất lượng tốt.



Chỉ có thể gả cho danh môn cao quý.



Việt Quân Triệt không phải danh môn vọng tộc, dù cho đối phương đẹp trai hơn nữa, cô cũng không lọt mắt.











...



Lúc Nguyễn Kiều Kiều nhìn Việt Quân Triệt âm thầm ước định, Việt Quân Triệt lại không quan tâm nhìn kỹ người chung quanh chút nào.



Cặp mắt kia hơi nheo lại, dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, từ mái tóc có chút ngổn ngang lộ ra.



Mang theo một tầng sương mù lười biếng, giống như vừa tỉnh ngủ, rời rạc tùy ý.



Tối hôm qua chơi game đến quá muộn, tên Tiểu Tỳ kia lại một buổi tối thăng một đoạn lớn.



Điều này làm cho thân là anh trai, đồng thời giải tán với Lệ Quân Tỳ - Lệ Quân Triệt vô cùng khó chịu.



Đáng tiếc, anh nhịn suốt đêm, ngay cả đi học cũng đến muộn.



Game không chỉ không đánh lên hạng, trái lại còn rơi mất một đoạn ngắn.



Hai mắt mông lung, Lệ Quân Triệt như thường ngày đi tới chỗ ngồi của mình.



Thình lình phát hiện, lại có thể có người dám ngồi ở chỗ của mình.



Mặc dù anh mới mười sáu tuổi, nhưng di truyền ưu thế chiều cao của người nhà họ Lệ, tuổi còn trẻ đã cao một mét tám ba.



Ở trên cao nhìn xuống "Sau gáy" người đang cúi đầu tìm kiếm cái gì ở trong túi sách, không hề hay biết chiếm chỗ người khác kia.



Con mắt hẹp dài của Lệ Quân Triệt hơi híp híp, nhất thời không vui.



"Cút ngay." Giọng thiếu niên réo rắt êm tai, mang theo nhàn nhạt từ tính.



Chỉ tiếc, giọng điệu ác liệt, chen lẫn căm ghét không hề che giấu chút nào.



Lúc này, Nguyễn Manh Manh đang vùi đầu tìm điện thoại di động trong túi sách.











Tối hôm qua trước khi ngủ cô chơi nhiều quá, để điện thoại di động trên ngăn tủ sạc pin, sáng nay đi gấp, cũng không biết có mang theo hay không.



đang tìm đến sốt ruột, đột nhiên nghe được một giọng mang theo nồng đậm không vui từ trên đỉnh đầu truyền đến.



Cút ngay?



Mẹ ơi, lại có thể có người dám nói chuyện với cô như vậy!



Nguyễn Manh Manh ngẩng đầu lên, đang muốn nổi nóng với người kia...



Thiếu niên đẹp trai có giá trị nhan sắc cao, thình lình xuất hiện ở trước mắt.



"Cậu... Cậu..." Con mắt ánh nước chớp chớp, cô hoài nghi mình nhìn lầm.



"Kẹo đường?" Thấy rõ khuôn mặt nhỏ trắng loáng đẹp đẽ kia của Nguyễn Manh Manh, môi mỏng của thiếu niên đẹp trai khẽ mở, lẩm bẩm mở miệng.



Lời nói quen thuộc, hơn nữa dung nhan đẹp tuyệt trần kia, làm Nguyễn Manh Manh lập tức xác định thân phận của người trước mắt.



Cô không khỏi đứng lên, "Lệ..."



"Ngồi xuống, tôi là bạn ngồi cùng bàn mới của cậu, Việt Quân Triệt." Lệ Quân Triệt thuận thế ngồi bên cạnh Nguyễn Manh Manh, động tác nước chảy mây trôi, không chút nào kéo dài, giống như căn bản không để ý bên cạnh mình có thêm một người nữ sinh.



Thấy Nguyễn Manh Manh còn lo lắng, anh thậm chí chủ động đưa tay, kéo Nguyễn Manh Manh về chỗ ngồi.



Căn bản không để ý, chỗ ngồi của nữ sinh kia, trên thực tế là của anh.



...



Chỉ một thoáng, toàn bộ người của lớp 1 đều ngổn ngang!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom