Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Ẩn giấu thân phận
Cả lớp 1 đều biết, tính cách Việt Quân Triệt lạnh lùng, không thích gần gũi với người khác, càng không thích người ta nhích lại gần chỗ ngồi của mình.
Bởi vì anh, hầu như không ai dám dễ dàng tới gần hai chỗ ngồi sát cửa sổ ở hàng cuối cùng.
Nhưng bây giờ, một học sinh chuyển trường mới tới lại ngồi nơi đó.
Mà học sinh chuyển trường kia, còn được nam thần tự mình kéo ngồi xuống, thậm chí đang hòa hòa khí khí... Tán gẫu với cô ta?
Vào giờ phút này, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cũng trợn to mắt, không dám tin tưởng nhìn tình cảnh này.
Cô không cách nào nhịn được, không hiểu vì sao Việt Quân Triệt lại tiếp nhận Nguyễn Manh Manh!
Tại sao anh không gây khó dễ cho Nguyễn Manh Manh, tại sao không đuổi Nguyễn Manh Manh đi? !
"Tại sao cậu lại ở đây? Cậu rõ ràng mới 16 tuổi." Nguyễn Manh Manh trợn to mắt, đè thấp âm lượng hỏi anh.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, bạn ngồi cùng bàn với mình lại là "Cuồng ma thích ngọt" - Lệ Quân Triệt.
Cái tên này ngày thứ nhất gặp mặt, liền coi cô thành kẹo đường, còn hỏi Lệ Quân Ngự có thể ăn cô được hay không.
Sau khi bị Lệ Quân Ngự từ chối, liền lạnh nhạt với cô.
Hai người ở nhà, cơ bản không hề nói chuyện.
Không nghĩ tới, bây giờ bọn họ lại thành ngồi cùng bàn.
Lệ Quân Triệt bỏ túi sách vào ngăn kéo, không quá tình nguyện mở miệng: "Cõi đời này có một từ, gọi "Nhảy lớp". Còn có, ở trường học gọi tôi là Việt Quân Triệt, tôi và Tiểu Tỳ không muốn để cho người khác phát hiện thân phận của chúng tôi."
"Cậu là nói, em trai tôi cũng ở Trí Học?"
Nguyễn Manh Manh hỏi hơi nhiều, trên mặt tuấn tú của Việt Quân Triệt chất đầy không kiên nhẫn.
Nhưng anh thực sự không muốn để người ta biết thân phận mình, sẽ mang đến quá nhiều phiền phức, chỉ có thể giải thích.
"Tiểu Tỳ học lốp 7 ở khu trung học cơ sở."
Lệ Quân Tỳ rõ ràng mới 8 tuổi, lại học lớp 7 ở trung học cơ sở, vậy thì là cũng nhảy lớp!
Nguyễn Manh Manh không nói gì, tại sao người của Lệ gia đều là loại quái vật này?
"Lệ Quân Triệt..." Nguyễn Manh Manh muốn hỏi anh ta một chút, Lệ Quân Tỳ học lớp nào ở khu trung học cơ sở.
Nếu như có thể, cô muốn thừa dịp nghỉ trưa, đến khu trung học cơ sở tìm xem cậu bé.
"Gọi tôi là Việt, Quân, Triệt!" Đáng tiếc, lời còn chưa nói hết, liền bị thiếu niên đẹp trai bên cạnh, nhấn giọng cắt ngang.
Lệ Quân Triệt nhướn mày, cặp mắt phượng xinh đẹp hơn phụ nữ hơn mấy phần kia hơi giương lên, trong rời rạc mang theo vài phần uy hiếp.
"Tôi cảnh cáo cô, ở trường học không được giả vờ làm ra một bộ dáng vẻ rất quen với tôi. Tôi cho cô ngồi ở đây, hoàn toàn là nể mặt ba tôi. Tôi muốn ngủ bù, không được nói chuyện, không được phát ra tiếng, không được quấy rầy tôi."
Nói xong, anh tùy ý giao hai chân thon dài, thay đổi tư thế thoải mái, liền gục xuống bàn trực tiếp bắt đầu ngủ bù.
Rõ ràng biểu hiện ra, không muốn tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh hơi nhíu mày, không hiểu nổi thái độ của Lệ Quân Triệt ra sao.
Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cô ở nhà thì còn chủ động đưa tay chọt mặt cô.
Một bộ dáng vẻ rất muốn kết bạn với cô.
Kết quả đến trường học, lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Có điều không đáng kể, dù sao cô đi học cũng là chơi game, mới chẳng muốn quan tâm anh ta.
*
Khi Cao Hán Thu đi vào dạy học, nhìn thấy chính là cảnh tượng kỳ lạ ở hàng cuối cùng.
Thiên tài Việt Quân Triệt trong lớp học từ trước đến giờ không thích nghe giảng, thích ngủ trên lốp, đi thi lại là trọn điểm.
Đang như thường ngày, một mình nằm nhoài ở hàng cuối cùng, ngủ đến không biết trời trăng.
Mà bóng dáng nhỏ bé ngồi bên cạnh cậu ta, thì lại vẻ mặt thành thật cúi đầu, đang nhìn phía dưới hộc bàn.
Tư thế kia động tác kia, vừa nhìn chính là đang chơi điện thoại di động!
Cao Hán Thu nhíu mày, thái dương mạnh mẽ co rúm.
Anh cũng không nghĩ tới, Việt Quân Triệt lại sẽ đồng ý để Nguyễn Manh Manh ngồi ở vị trí này.
Có điều, nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, trong lòng Cao Hán Thu lại xẹt qua một tia khó chịu.
Mặc dù chính miệng mình đã nói, mặc kệ Nguyễn Manh Manh đi học làm gì, chỉ cần cô không quấy rầy người khác liền mặc kệ cô.
Nhưng nhìn dáng dấp cô cúi đầu "Chăm chú chăm chú", sao trong lòng lại tức giận như vậy chứ!
Thật muốn qua đó, tịch thu điện thoại di động của cô!
Bởi vì anh, hầu như không ai dám dễ dàng tới gần hai chỗ ngồi sát cửa sổ ở hàng cuối cùng.
Nhưng bây giờ, một học sinh chuyển trường mới tới lại ngồi nơi đó.
Mà học sinh chuyển trường kia, còn được nam thần tự mình kéo ngồi xuống, thậm chí đang hòa hòa khí khí... Tán gẫu với cô ta?
Vào giờ phút này, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều cũng trợn to mắt, không dám tin tưởng nhìn tình cảnh này.
Cô không cách nào nhịn được, không hiểu vì sao Việt Quân Triệt lại tiếp nhận Nguyễn Manh Manh!
Tại sao anh không gây khó dễ cho Nguyễn Manh Manh, tại sao không đuổi Nguyễn Manh Manh đi? !
"Tại sao cậu lại ở đây? Cậu rõ ràng mới 16 tuổi." Nguyễn Manh Manh trợn to mắt, đè thấp âm lượng hỏi anh.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, bạn ngồi cùng bàn với mình lại là "Cuồng ma thích ngọt" - Lệ Quân Triệt.
Cái tên này ngày thứ nhất gặp mặt, liền coi cô thành kẹo đường, còn hỏi Lệ Quân Ngự có thể ăn cô được hay không.
Sau khi bị Lệ Quân Ngự từ chối, liền lạnh nhạt với cô.
Hai người ở nhà, cơ bản không hề nói chuyện.
Không nghĩ tới, bây giờ bọn họ lại thành ngồi cùng bàn.
Lệ Quân Triệt bỏ túi sách vào ngăn kéo, không quá tình nguyện mở miệng: "Cõi đời này có một từ, gọi "Nhảy lớp". Còn có, ở trường học gọi tôi là Việt Quân Triệt, tôi và Tiểu Tỳ không muốn để cho người khác phát hiện thân phận của chúng tôi."
"Cậu là nói, em trai tôi cũng ở Trí Học?"
Nguyễn Manh Manh hỏi hơi nhiều, trên mặt tuấn tú của Việt Quân Triệt chất đầy không kiên nhẫn.
Nhưng anh thực sự không muốn để người ta biết thân phận mình, sẽ mang đến quá nhiều phiền phức, chỉ có thể giải thích.
"Tiểu Tỳ học lốp 7 ở khu trung học cơ sở."
Lệ Quân Tỳ rõ ràng mới 8 tuổi, lại học lớp 7 ở trung học cơ sở, vậy thì là cũng nhảy lớp!
Nguyễn Manh Manh không nói gì, tại sao người của Lệ gia đều là loại quái vật này?
"Lệ Quân Triệt..." Nguyễn Manh Manh muốn hỏi anh ta một chút, Lệ Quân Tỳ học lớp nào ở khu trung học cơ sở.
Nếu như có thể, cô muốn thừa dịp nghỉ trưa, đến khu trung học cơ sở tìm xem cậu bé.
"Gọi tôi là Việt, Quân, Triệt!" Đáng tiếc, lời còn chưa nói hết, liền bị thiếu niên đẹp trai bên cạnh, nhấn giọng cắt ngang.
Lệ Quân Triệt nhướn mày, cặp mắt phượng xinh đẹp hơn phụ nữ hơn mấy phần kia hơi giương lên, trong rời rạc mang theo vài phần uy hiếp.
"Tôi cảnh cáo cô, ở trường học không được giả vờ làm ra một bộ dáng vẻ rất quen với tôi. Tôi cho cô ngồi ở đây, hoàn toàn là nể mặt ba tôi. Tôi muốn ngủ bù, không được nói chuyện, không được phát ra tiếng, không được quấy rầy tôi."
Nói xong, anh tùy ý giao hai chân thon dài, thay đổi tư thế thoải mái, liền gục xuống bàn trực tiếp bắt đầu ngủ bù.
Rõ ràng biểu hiện ra, không muốn tiếp tục nói chuyện với Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh hơi nhíu mày, không hiểu nổi thái độ của Lệ Quân Triệt ra sao.
Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cô ở nhà thì còn chủ động đưa tay chọt mặt cô.
Một bộ dáng vẻ rất muốn kết bạn với cô.
Kết quả đến trường học, lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Có điều không đáng kể, dù sao cô đi học cũng là chơi game, mới chẳng muốn quan tâm anh ta.
*
Khi Cao Hán Thu đi vào dạy học, nhìn thấy chính là cảnh tượng kỳ lạ ở hàng cuối cùng.
Thiên tài Việt Quân Triệt trong lớp học từ trước đến giờ không thích nghe giảng, thích ngủ trên lốp, đi thi lại là trọn điểm.
Đang như thường ngày, một mình nằm nhoài ở hàng cuối cùng, ngủ đến không biết trời trăng.
Mà bóng dáng nhỏ bé ngồi bên cạnh cậu ta, thì lại vẻ mặt thành thật cúi đầu, đang nhìn phía dưới hộc bàn.
Tư thế kia động tác kia, vừa nhìn chính là đang chơi điện thoại di động!
Cao Hán Thu nhíu mày, thái dương mạnh mẽ co rúm.
Anh cũng không nghĩ tới, Việt Quân Triệt lại sẽ đồng ý để Nguyễn Manh Manh ngồi ở vị trí này.
Có điều, nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, trong lòng Cao Hán Thu lại xẹt qua một tia khó chịu.
Mặc dù chính miệng mình đã nói, mặc kệ Nguyễn Manh Manh đi học làm gì, chỉ cần cô không quấy rầy người khác liền mặc kệ cô.
Nhưng nhìn dáng dấp cô cúi đầu "Chăm chú chăm chú", sao trong lòng lại tức giận như vậy chứ!
Thật muốn qua đó, tịch thu điện thoại di động của cô!
Bình luận facebook