• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em (102 Viewers)

  • Chap-112

Chương 112: Bí mật mà cô chưa bao giờ nghĩ tới




Trương Thành Nam và Tưởng Lan ôm hôn nhìn qua kịch liệt đủ điều, nhưng góc nhìn của tôi lại rơi trúng vào điểm mù, tôi lại nhìn được rõ ràng, anh ta không tập trung vào nụ hôn, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết về phía Tổ Tông bên này.



Anh ta mượn rượu để vờ hồ đồ, sa vào trong đó giả phóng đãng, chừa cho đối thủ một cơ hội để suy xét cân nhắc.



Hai Sói chậm rãi không nhúc nhích chờ ở bên cạnh, khoảng mấy phút sau, tiếng động từ phía đối diện càng lúc càng lớn, tiếng nước nhóp nhép quấn quýt lấy nhau vang lên, tựa như dây đàn bị cắt đứt, cắt qua từng lớp da như gãi ngứa, nhưng lại khiến lỗ tại nóng ran.



Tôi siết chặt lấy góc bàn, tức giận kêu thuộc hạ tắt đèn.



Người thuộc hạ sửng sốt, vô thức ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Cô Trình?"



Tôi không khống chế được sức lực, xé rách phân nửa khăn trải bàn, tiếng tơ lụa bị kéo vang lên, Tưởng Lan đang rạo rực trong lòng Trương Thành Nam, cô ta ló đầu, khuôn mặt ửng đỏ, môi ướt sũng nước bọt, vô cùng mập mờ.



Cô ta đã không còn là Tưởng Lan bắt tay với tôi từ lâu, khóc lóc kể lể với tôi, bất lực chìm trong khủng hoảng.



Giờ phút này, tôi cuối cùng cũng biết rõ đánh giá của Lỗ Mạn về cô ta từ đâu mà có.



Giả heo ăn thịt hổ hả chỉ là thủ đoạn của cô ta, cô ta là một con cừu dối trá. Dưới lớp da cừu, ẩn sâu trong đó chính là bộ nanh bén nhọn có thể ăn thịt người.



Đôi mắt Tưởng Lan mơ màng, dâng lên một lớp sương mờ thẹn thùng, tôi không ngẩng đầu, bực tức trách thuộc hạ tắt đèn đi, chẳng lẽ còn muốn quan sát tình hình chiến đấu của ông chủ Trương và cô Tưởng sao, tránh làm bẩn mắt người ngoài. ngôn tình ngược



Bóng lưng của Trương Thành Nam thoáng ngừng lại, anh ta lập tức quay người, cười như không cười mà chăm chú nhìn tôi qua cây đèn, dường như hiểu rõ hết thảy: "Sao tôi lại cảm thấy cô Trình như đang muốn lấy lại chút mặt mũi."



Tôi thoảng chột dạ, nghiêng đầu nhìn Tổ Tông, vẻ kín đáo trong sắc mặt của anh, che giấu chút tối tăm không rõ, tôi lập tức phản bác, giúp anh giấu cái mũ màu xanh xanh trên đầu đi: "Miễn là Hạo Hiên không hôn cô Tưởng, tôi hơi đâu mà làm vậy. Cho dù có hôn, tôi cũng không việc gì phải bực tức, cơm nhà ông chủ Trương, không ăn thì phí quá."



Đôi mắt đen láy của tôi đẹp vô cùng, cười quyến rũ nháy mắt, sóng tình đong đưa, anh ta điềm tĩnh cầm lấy ly rượu, miết lấy miệng ly: "Kiểm sát trưởng Thẩm, nuôi được một thuộc hạ tốt, còn biết đòi phần hời cho anh."



Nụ cười trên mặt Tổ Tông, giống như mầm cây phá xác mà chui ra, nhuốm đầy bụi bặm, cũng không hề thoải mái: "Ông chủ Trương nhìn rõ thật, thuộc hạ này của tôi." Anh đưa tay ôm lấy tôi, ép sát vào lồng ngực của anh, nhịp tim của anh chưa bao giờ nhanh như vậy, hung hiểm như vậy, dường như giây kế tiếp sẽ phá vỡ lồng ngực, hóa thành một thứ vũ khí sắc bén, hàng ngàn mũi tên xiên thẳng Trương Thành Nam.



"Lòng trung thành với tôi của thuộc hạ không thay đổi, có chút tiền đặt cược, cho dù tôi đồng ý, cũng không gò ép được cô ấy. Vả lại, bây giờ cô ấy là người có thai."



Choảng một tiếng, rượu không thừa lấy một giọt, đáy ly đập xuống bàn, khiến cho mấy lá bài lay động, Trương Thành Nam như đinh đóng cột, vô cùng điên cuồng, khoé mắt tinh tế như điêu khắc sâu mà hẹp dài, chút nếp nhăn nhẹ xếp chồng lên nhau: "Kiểm sát trưởng Thẩm không ngăn trở, cũng chẳng có phụ nữ nào mà tôi không bắt được."



Anh ta sâu xa liếc nhìn tôi: "Phụ nữ miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo, kiểm sát trưởng Thẩm đã quấn lấy đám hoa kia vài chục năm, vậy mà cũng tin sao."



Tổ Tông lạnh lùng híp mắt lại, giọng nói cũng trầm hẳn đi: "Nói như vậy, thẻ đánh bạc của ông chủ Trương không chuẩn bị sửa lại rồi, ngoại trừ nhường tôi một thuộc hạ, thì còn không tiến hành đàm phán, đúng không."



Cái tay đang đặt trên đầu gối của tôi, không kìm được mà nắm chặt lại, trong khoảnh khắc kia, tôi không dám lên tiếng, cổ họng như bị bóp nghẹt, lúc này tôi thật sự cảm nhận được, ngọn nguồn khiến Trương Thành Nam không chút kiêng kỵ là gì.



Anh ta chỉ cần nói vài ba câu, đã có thể phá tan cuộc sống được hậu đãi ăn sung mặc sướng của tôi bên cạnh Tổ Tông, hút khô mặt nước yên ả, dội vào ngọn lửa đang bùng cháy, cát điên cuồng, gió gào thét, khiến tôi lâm vào cảnh khốn cùng, trôi dạt không biết về nơi đâu.



Tôi đến bước đường cùng, Trương Thành Nam có muốn tôi hay không, tôi đã không còn nắm giữ trong lòng bàn tay nữa, tôi sợ rằng một ngày nào đó, ngày mà anh ta hằng mong chờ. Con mồi đầu hàng, thấp hèn cái đầu từng quật cường, chôn trong quần anh ta, giống như toàn bộ phụ nữ mà anh ta đã mê hoặc, không có sức lực để vùng vẫy, bị chinh phục một cách thê thảm. So với yêu đương vụng trộm rồi tranh giành thú vị hơn nhiều.



Tôi gắng sức kiềm chế, mới nhịn được xúc động muốn hắt rượu lên mặt anh ta, Trương Thành Nam đơn giản là một kẻ điên, là một con quỷ khổng lồ, anh ta vì bước đi này, mà bày mưu tính kế trót lọt, cẩn thận lâu dài, tôi có tài đức gì, mà khiến cho anh ta đánh cược nhiều đến vậy.



Con át chủ bài của anh ta càng nhiều, tôi càng nghi ngờ mục đích của anh ta không đơn giản.



Trình Bảo Ái có thể quyến rũ bất kỳ người đàn ông nào, cũng sẽ không quyến rũ được Trương Thành Nam quên hết tất cả, chó cùng rút giậu.



Anh ta chờ đến tận hôm nay, không phải chơi đùa.



Đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi, mỗi lớp đều bao gồm ý chí sắt đá, khổ đau và lỗi lầm chồng chất.



Người đàn ông nguy hiểm, sâu không lường được như vậy là kẻ thù của Bạch đạo, vài lần suýt thì sống mái với nhau, ham muốn một người tình, tôi không tin.



Anh ta nhất định lợi dụng tôi, có càng nhiều giá trị và chỗ đi tốt hơn.



Khoảng cách giữa phía Nam và phía Bắc, không tới ba mét, yên lặng tới hơn mười phút đồng hồ.



Dòng nước ngầm dần xôn xao, Trương Thành Nam cười nhạo: "Kiểm sát trưởng Thẩm, không đùa được nữa rồi sao? Lấy phụ nữ ra đàm phán thì tính là giao dịch cái gì, thứ mà tôi muốn rất nhiều, lui khỏi Cát Lâm cũng không phải không được, địa bàn ở Ninh Khiết tôi cũng có thể nhả ra. Chẳng qua lãi một năm ở hai tỉnh, vô cùng mê người, bọn họ đều cướp lấy, anh không đồng ý để tôi cướp, túi tiền của tôi cũng không nỡ."



Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của Tổ Tông đã cháy hơn nửa, ánh lửa đỏ bừng như sắp thiêu đốt tay của anh, mặt anh không biểu hiện gì, nhìn Trương Thành Nam do dự một lúc lâu: "Long Giang tôi bật đèn xanh cho cậu, một nửa giới quan chức là thế giới của ông già nhà tôi, một nửa kia, do tôi quyết định. Hai sòng bạc Kim Đình, Phố Hoàng, từ nay về sau làm mại dâm, rửa tiền, mạng người, tôi đảm bảo."



Thủ lĩnh giặc có nhưởng mày, như một con sói hung tợn: "Kiểm sát trưởng Thẩm, anh nghĩ tôi bỏ cuộc sao? Anh có bảo đảm hay không, quan chức ở Long Giang, cũng chẳng ai dám động đến cây kiếm tiền của Trương Thành Nam tôi."



Ngón tay của anh ta gõ lên mặt lá Át màu đỏ: "Ba trăm bảy mươi sau người, từ trưởng phòng cho tới bí thư tỉnh, sợ nhất là cá chết lưới rách với tôi, bởi vì tôi giết cả nhà hắn ta trước tiên"



Tôi nín thở, trong đầu đùng đoàn, từng tia sét nổ vang dội.



Thông tin của Mễ Loan đủ chính xác, cô ta không dối tôi nửa lời, vị bá vương đứng đầu Hắc đạo này, năm bắt được tình hình trong hay sạch của giới quan chức, từng vụ gièm pha không thể để cho ai biết, từng cây bút mờ ám viết lên sổ thu chi, anh ta vững vàng buông cần, vứt vào trong ao lưỡi câu bạc, cấu kết với những quan chức cấp cao đắc chưa chưa từng bị vạch trần, không thể ngờ tới, thức ăn của bọn họ là thức độc mà Trương Thành Nam dày công chăm bón, dùng để khống chế ngược lại con dao của ba tỉnh miền Đông Bắc.



Kiều Thành Tứ sụp đổ, lòng của người sống tạm bợ biết rõ, là Bạch đạo trở mặt không thừa nhận, không kiềm chế lại một chút, sớm muộn gì việc xưa cũng lại tái diễn.



Một khi Bạch đạo có sơ hở, nói rằng con cháu đều do họ cất nhắc. Tôi nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của Tổ Tông, nếu không phải đấu không lại, anh nhất định sẽ ngay tức khắc khiến Trương Thành Nam sụp đổ.



Giọng điệu coi khinh của anh ta, nhấn chìm ngàn mảnh giấy vào trong đống bùn, đánh mất danh dự, hèn mọn chẳng khác gì một con chó.



Tổ Tông chẳng ừ chẳng hử, gân xanh trên mu bàn tay lồi lên rồi lại lặn xuống, qua mấy phen phập phồng, tôi hiểu rõ anh đã chịu đựng đến cực hạn.



Đối với người đàn ông này, lòng muốn trừ khử của anh, càng lớn hơn trước.



Trương Thành Nam khép cổ áo của Tưởng Lan lại, giấu đi cảnh xuân thoáng lộ của cô ta, cầm tay cô ta đứng dậy, chậm rãi nói tiếp một câu: "Kiểm sát trưởng Thẩm không ngại suy tính cân nhắc hơn thiệt cho tốt, thì trả lời tôi, thế nhưng có điều, tôi đợi được, những người ở Cát Lâm nhìn chằm chằm kia, đã chuẩn bị rục rịch rồi."



Anh ta không nói thêm lời nào, vòng qua bàn tròn xốc xếch đi thẳng đến cửa chính, chút quyết đoán này, quả nhiên không nhường nửa bước.



Tổ Tông khép hờ mắt, chỉ suy nghĩ mất ba giây, mở miệng gọi anh ta lại: "Ông chủ Trương, cảng Thanh Tân, bến cảng Nam Bắc, người của tôi rút lui khỏi toàn tuyến, trong vòng nửa năm, việc làm ăn của cậu tôi không động đến. Lợi thế như vậy đủ chưa."



Bước chân của Trương Thành Nam chậm rãi dừng lại, anh ta đưa lưng về phía sảnh đánh bạc, mặt hướng về phía hành lang huyên náo, lúc lâu sau mới cúi đầu bật cười: "Vẫn có chút thú vị."



Thân thể mảnh khảnh cao ngất của anh ta đứng dưới ánh đèn rực rỡ, nghiền ngẫm chuyển động bấm ngón tay: "Tôi có thể dừng tay ở Ninh Khiết. Không dối gạt kiểm sát trưởng Thẩm, vài toà thành bên kia, tôi đã vét không ít mặt tiền cửa hàng, mất mỏ dầu Song Yên, đương nhiên tôi phải kiếm bù lại từ chỗ khác, đến lúc đó ba mặt vây quanh..."



Anh ta thoáng ngừng lại, chưa nói xong, mọi thứ đã rõ ràng, khắp ba tỉnh đều có cửa hàng tập trung dày đặc của anh ta, ý muốn đào hang ổ của Bạch đạo, mơ mộng giữa ban ngày.



Tổ Tông nhưởng mày: "Ông chủ Trương còn không chịu buông Cát Lam, chỉ rút khỏi Ninh Khiết sao."



"Cát Lâm là nơi đắc địa của ba tỉnh, chút tiền này, không thể."



Xét đến cùng, anh ta ngay từ đầu đã đòi lấy, anh ta vẫn trong tình thế bắt buộc.



Hai Sói rất nhanh trí, ánh mắt của anh ta tuần tra qua lại, trong lòng đã có dự kiến trước, cười mời Trương Thành Nam ngồi xuống, mọi thứ phải bàn bạc tốt.



Người vừa thông minh, vừa có mắt nhìn, dường như đều tập trung tại đây, sau khi Trương Thành Nam ngồi xuống, Tưởng Lam mượn cớ dặm lại lớp trang điểm, rời sảnh đánh bạc.



Tôi vốn không nhúc nhích, Tổ Tông cũng không hề mở miệng, tôi hiểu, tôi cố tình đụng một ly đầy rượu, làm bẩn vạt áo dài, kém Tưởng Lan mấy phút, nhanh chân lánh ra ngoài.



Tôi không quá quen thuộc phương hướng, đi một chút lại dừng một chút, phí hết sức lực mới tìm được đúng chỗ, đi sâu đến cuối hành lang, tiếng mắng chửi ầm ĩ, tiếng hất bàn, tiếng cười đùa, tất cả biến mất sau lưng tôi.



Sòng bạc trong nước có đủ loại, phân chia dựa theo A B C D, ví dụ như nơi này, tương đối xa hoa ở Đông Bắc, cũng không tính là loại B, nơi lớn như Macao mới là loại A, không liên quan đến quy mô, điều quyết định chính là
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom