• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách (2 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Không tham gia

Đinh Khải Sơn khuyên nhủ: "Nhà họ Đinh rất xem trọng thực lực bản thân của mỗi người, nếu con vẫn có được địa vị giống như cuối đời nhà Đường, hay là Khoa học công nghệ Tẩm Mộng vẫn còn thuộc về người nhà họ Giang, thì không cần con phải mở miệng cũng sẽ có một đống người chủ động gọi điện thoại tới cho con, tỏ ý muốn tới tham gia buổi bái tế này."
"Hiện tại con như vậy sẽ không có ai chịu để ý tới con đâu, vì thế con vẫn nên tiết kiệm chút công sức này đi."
Giang Sách cười khổ một tiếng: "Bọn họ không muốn để ý thì đó là chuyện của bọn họ, còn việc có thông báo hay không lại là chuyện của chúng ta. Hơn nữa con cũng muốn xem thử người nhà họ Đinh sẽ có thái độ đối xử như thế nào với Giang Sách con."
"Haizzz, con muốn gọi thì cứ gọi đi."
Số điện thoại đầu tiên mà Giang Sách gọi là số di động của ông Đinh Trọng, người đứng đầu dòng họ Đinh.
"A lô? Là ai vậy?"
"Ông ơi, là cháu Giang Sách."
Đinh Trọng do dự một lúc: "Là Giang Sách à? Cậu gọi cho tôi có việc gì không?"
"Cháu muốn thông báo với ông một tiếng, năm ngày sau là sinh nhật của em trai cháu, vì thế cháu muốn tổ chức một buổi bái tế cho em ấy, nên muốn mời ông đến tham dự."
Đầu bên kia điện thoại liền im lặng trong vài giây.
"Giang Sách à, không phải ông già này không cần tình thân, nhưng mà buổi lễ bái tế này tôi thật sự không thể tham dự được."
"Tại sao vậy?"
"Rất đơn giản, việc em trai cậu chết như thế nào chắc cậu cũng biết rồi đúng không. Cậu ta mang trên lưng một món nợ khổng lồ rồi nhảy lầu tự sát, mà nhà họ Đinh chúng tôi đang phát triển đến giai đoạn tốt nhất, làm sao có thể dính líu tới sự việc không tốt như vậy được? Lỡ đâu tin tức này bị truyền thông biết được rồi tung ra ngoài, nó sẽ gây ảnh hưởng lớn như thế nào cho nhà họ Đinh cậu có biết không?"
Giang Sách khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Ông ơi, nếu như ông nói không tham dự thì từ đây nhà họ Giang của cháu sẽ không còn bất kì quan hệ nào với dòng họ Đinh của ông nữa."
"Hửm? Cậu đang uy hiếp tôi sao?"
"Không phải, cháu chỉ đang muốn biết rõ thái độ của ông đối với nhà họ Giang chúng cháu thôi."
"Thái độ? Được thôi, vậy tôi liền nói rõ cho cậu biết, người nhà họ Đinh chúng tôi cũng không hiếm lạ gì nhà họ Giang các người! Tốt nhất là sớm phủi sạch quan hệ, để tránh cho sau này nhà họ Đinh chúng tôi còn phải giúp các người trả nợ."
Vừa nói xong Đinh Trọng liền trực tiếp ngắt điện thoại, thái độ vô cùng kiên quyết.
Đinh Khải Sơn lắc đầu: "Ba đã nói trước với con rồi mà, con cần gì phải làm mấy việc không thú vị như vậy?"
Giang Sách cười khổ một tiếng: "Không sao đâu, để con gọi tiếp cho chị cả và anh rể hỏi bọn họ một chút."
Đinh Mộng Nghiên đi tới: "Để em gọi cho, anh và bọn họ cũng không có thân thiết với nhau, để em mời có khi bọn họ sẽ đồng ý tới tham dự."
Giang Sách mỉm cười gật đầu.
Đinh Mộng Nghiên gọi điện thoại cho Đinh Tử Ngọc.
"A lô Mộng Nghiên, có chuyện gì sao?"
"Chị cả, chuyện là như vầy, năm ngày sau…"
Sau khi nghe Đinh Mộng Nghiên nói rõ mọi việc xong, Đinh Tử Ngọc cười lạnh một tiếng: "Mộng Nghiên, em có phải là đang nói đùa với chị không vậy? Em muốn chị đi tham dự buổi lễ bái tế em trai của tên phế vật nhà em? Đừng có làm loạn lên nữa. Còn nữa, có phải em không biết việc năm ngày sau khu vực ven bờ sông Tây Giang đều sẽ bị di dời và phá bỏ để cải tạo lại? Đến lúc đó toàn bộ khu vực ấy đều bị phong tỏa, em ngay cả việc tới gần bờ sông còn không được, chứ nói gì tới việc bái tế."
"Nghe chị cả khuyên một câu đi, nhanh chóng ly hôn với tên phế vật đó đi, hiện tại chị có rất nhiều tư liệu của mấy người đàn ông có tư chất tốt, lúc nào cũng đều có thể giới thiệu cho em, hà tất gì em phải đi theo anh ta chịu khổ?"
Đinh Mộng Nghiên càng nghe càng tức giận, càng không muốn nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi hít vào thở ra vài lần cô mới nói: "Chị cả như vậy nhưng lại nhắc nhở em một chuyện, năm ngày sau khu vực ven bờ sông Tây Giang bị phá bỏ và di dời để cải tạo, sẽ không có cách nào bái tế được."
Giang Sách nhàn nhạt nói: "Không thành vấn đề, anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi."
"Anh đã an bài ổn thỏa?” Đinh Khải Sơn cười lạnh một tiếng: "Giang Sách, tuy biểu hiện hai ngày nay của anh không tồi, cũng làm thay đổi cách nhìn của tôi về con người anh, nhưng con người sống phải nhìn vào thực tế, không thể cứ nói chuyện tùy tiện như vậy được. Việc phá bỏ và di dời cải tạo là do bên Cục Xây dựng Đô thị quyết định, anh có tài cán gì mà nói đã sắp xếp? Được rồi, bây giờ tình hình đã như vậy rồi thì năm ngày sau tôi cũng không đi, tránh tới lúc đó lại mất mặt."
"Ba tại sao lại không thể giúp đỡ Giang Sách một chút vậy?" Thái độ của Đinh Mộng Nghiên hơi nóng nảy.
"Ba đã rất ủng hộ rồi, nếu không ủng hộ ba đã sớm đuổi anh ta ra khỏi nhà rồi!" Đinh Khải Sơn thở dài: "Thực ra tôi cũng rất muốn tham dự, nhưng mà trong tình hình này anh nói xem tôi phải tham dự làm sao? Đến lúc đó ngay cả việc tới gần bờ sông cũng không được, chưa nói tới không cẩn thận còn có thể bị bắt lại. Sách, việc này coi như kết thúc ở đây."
Nói xong Đinh Khải Sơn liền đứng dậy đi về phòng của mình.
Đinh Mộng Nghiên nhìn qua Giang Sách, an ủi: "Anh đừng buồn, ba em cũng không phải nhằm vào anh."
"Anh biết."
Giang Sách lại tiếp tục cầm lấy di động để gọi điện thoại: "Anh tiếp tục gọi cho những người khác để hỏi họ một chút."
"A lô anh hai."
"Là chú nhỏ sao?"
"Tiểu Như, tôi là Giang Sách."
"Ấy, anh rể ở nhà hả?"
Gọi liên tiếp bốn chục cuộc điện thoại, Giang Sách đều nhận được một kết quả giống nhau là: Không tham gia.
Đối với một Giang Sách trước mắt chỉ là một nghèo hai trắng tay thì căn bản là không ai sẽ chú ý đến anh, mọi người đều không muốn để ý tới anh.
Giang Sách thở dài một hơi.
"Bây giờ anh cũng đã hiểu rõ thái độ của mọi người."
Đinh Mộng Nghiên đi qua: "Giang Sách, anh cũng đừng buồn, ít nhất vẫn có em tham gia cùng anh mà, anh yên tâm năm ngày sau em nhất định sẽ tới tham dự lễ bái tế của Giang Mạch. Cho dù hiện trường lúc đó đang phá bỏ và di dời đi nữa thì chúng ta vẫn có thể đứng xa nơi đó một chút để tổ chức buổi bái tế."
Giang Sách cảm thấy mình được an ủi một chút.
Anh nhìn Đinh Mộng Nghiên rồi nhẹ nhàng nói: "Mộng Nghiên, em chính là lý do duy nhất khiến anh ở lại nhà họ Đinh. Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ em thì tất cả người nhà họ Đinh đều không còn liên quan đến anh."
Đinh Mộng Nghiên tươi cười, cố ý hỏi: "Còn ba mẹ của em thì sao?"
Giang Sách suy nghĩ: "Coi như là nể mặt em, việc kinh doanh của ba anh sẽ chú ý, nhưng đây cũng là điểm mấu chốt cuối cùng của anh."
Đinh Mộng Nghiên chỉ cho đây là lời nói ra khi anh đang tức giận mà thôi.
Nhưng chỉ có trong lòng Giang Sách hiểu rõ, đây thật sự là điều anh đã quyết định.
Anh hôm nay cũng đã biết rõ thái độ của mọi người, sau này ngoại trừ Đinh Mộng Nghiên, anh cũng không cần phải bày ra vẻ mặt vui vẻ cho bất kỳ ai của nhà họ Đinh xem nữa.
Tại tòa Office building của nhà họ Đinh, văn phòng trên lầu 4.
Đinh Phong Thành đang bận rộn với chiếc máy tính trước mặt thì chị cả Đinh Tử Ngọc đi đến: "Chà, người lười biếng như em cũng có lúc làm việc sao?"
Đinh Phong Thành cười mỉm: "Cái này không phải là để chuẩn bị trước cho công tác năm ngày sau ở bên bờ sông Tây Giang sao."
Năm ngày sau? Ven bờ sông Tây Giang?
Đinh Tử Ngọc khó hiểu hỏi: "Không phải chứ, em muốn đi tham gia buổi lễ bái tế em trai ma của Giang Sách à?"
"Em nhổ vào! Ai đi xem cái thứ ma quỷ kia chứ?"
Đinh Phong Thành trợn trắng mắt liếc cô ta một cái: "Em là vì hạng mục phá bỏ và di dời cải tạo của năm ngày sau!"
"Ồ?"
Đinh Phong Thành giải thích thêm: "Cũng không biết vì sao, hạng mục phá bỏ và di dời cải tạo ven sông Tây Giang mấy ngày nay lại đang được tiến hành rất nhanh."
"Năm ngày sau công việc phá bỏ và di dời sẽ kết thúc, tại hiện trường sẽ tổ chức buổi lễ kêu gọi hợp tác cho hạng mục cải tạo, nếu nhà họ Đinh chúng ta có thể hợp tác với bên này, thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản tiền rất lớn!"
"Chị cả, em cũng không lừa chị, năm ngày sau không riêng gì em mà ngay cả ông nội cũng phải đích thân tới tham dự."

Chương 17: Buổi lễ bái tế

Thời gian năm ngày nháy mắt liền trôi qua.
Sáng nay Đinh Mộng Nghiên đã dậy rất sớm, mặc lên người một bộ tây trang màu đen.
Dù sao cũng là đi dự buổi lễ bái tế, cũng nên ăn mặc đàng hoàng một chút không thể mặc đồ quá tùy tiện được.
Khi cô ra khỏi phòng thì phát hiện Giang Sách đã không có ở nhà, gọi điện thoại cho anh cũng không ai nghe máy, làm cô cảm giác hơi nghi ngờ.
Ra tới phòng khách thì cô đã thấy bữa sáng đầy dinh dưỡng được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn.
Đinh Mộng Nghiên vừa ngồi xuống bàn ăn sáng vừa cầm tờ giấy Giang Sách để lại trên bàn lên đọc: Anh đã chuẩn bị xe đón em rồi, đúng mười giờ sáng sẽ đến. Sách.
Cô mỉm cười, anh thật đúng là thấu hiểu lòng người.
Lúc này Đinh Khải Sơn cũng thức dậy ra tới phòng khách: "Mộng Nghiên, con thật sự muốn đi theo Giang Sách cùng nhau làm bậy sao?"
Đinh Mộng Nghiên nhíu mày: "Như thế nào là làm bậy? Giang Sách không nên đi bái tế cho em trai đã mất của mình sao?"
Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: "Ba cũng chưa nói là không nên, chỉ là cần phải xem lại hoàn cảnh bây giờ. Ba cũng đã nghe người ta nói lại, buổi sáng hôm nay công đoạn phá bỏ và di dời ở ven bờ sông Tây Giang sẽ hoàn thành, mộ của Giang Mạch chắc chắn là không giữ được. Lúc này Giang Sách chạy tới đó khẳng định sẽ bị mất mặt. Mộng Nghiên, lần này con nghe lời ba đi, đừng đi tới đó."
"Ba cứ yên tâm đi trong lòng con biết rõ."
Đinh Khải Sơn thở dài: "Quên đi, ba đi làm đây, con có việc gì thì gọi điện thoại cho ba."
Ông cầm lấy cặp táp đi ra cửa lớn, được nửa đường thì dừng lại, xoay người nói: "Mộng Nghiên, lúc trước ba một hai gả con cho Giang Sách, là ba sai rồi. Nếu con cảm thấy Giang Sách không đáng tin cậy, muốn ly hôn để tái giá thì cứ việc nói ra đừng giấu ở trong lòng, cứ nói với ba, ba sẽ cố gắng hết sức để giúp con, coi như là ba bồi thường lại cho con."
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt.
Giang Sách của hiện tại cái gì cũng không có, ngay cả việc cơ bản nhất là cơm ăn áo mặc hàng ngày anh cũng không lo được, đều phải dựa vào nhà họ Đinh nuôi dưỡng.
Nếu đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào khác, có lẽ họ đều không thể chấp nhận được một người chồng vô dụng như vậy.
Ly hôn là lựa chọn tốt nhất.
Đinh Mộng Nghiên nhớ tới lời hứa hẹn mà Giang Sách đã nói với cô, nhớ tới lòng tin cô dành cho Giang Sách, nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ mà cô đã trải qua cùng Giang Sách trong hai ngày này.
Cô quyết định sẽ cho Giang Sách một cơ hội.
"Ba, con tạm thời cũng chưa nghĩ tới việc sẽ ly hôn."
"Con vẫn hy vọng mình có thể tiếp tục ở bên cạnh anh ấy."
"Ít nhất tình hình bây giờ là như vậy."
Đinh Khải Sơn bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, Mộng Nghiên khi nào con đổi ý thì cứ nói với ba, bất cứ lúc nào cũng được, được chứ?"
"Dạ."
"Vậy con từ từ ăn đi, ba đi làm trước đây."
Chân trước Đinh Khải Sơn vừa mới lên xe rời đi thì sau lưng liền xuất hiện một chiếc Audi màu đen dừng lại trước cửa nhà họ Đinh.
Một người đàn ông cao to bước xuống khỏi xe.
"Xin hỏi anh tìm ai?" Đinh Mộng Nghiên đi tới trước hỏi.
Người đàn ông cúi chào thật sâu, tươi cười nói: "Chào cô Đinh, tôi tên là Thiên Bình, ông trùm à không Giang Sách là đồng đội của tôi, anh ta nhờ tôi đón cô tới dự buổi lễ bái tế của cậu hai."
"À anh chính là người Giang Sách đã sắp xếp?"
"Đúng vậy."
"Vâng, vậy chúng ta đi thôi."
Đinh Mộng Nghiên cũng không nghi ngờ gì, đóng cửa lại trực tiếp ngồi vào xe, Thiên Bình cung kính đóng cửa xe lại, sau đó lên xe khởi động rồi lái thẳng về hướng ven sông Tây Giang.
Trên bãi đất trống ven bờ sông Tây Giang đang đậu một chiếc xe việt dã màu trắng.
Hà Diệu Long cùng cháu trai Hà Gia Minh đang ngồi trên xe. Một người thì đang hút thuốc một người thì đang nhìn phong cảnh bên sông.
Hà Gia Minh cười ha ha nói: "Chú hai, chú cũng quá tài đi, có thể làm cho bí thư Vương trong vòng năm ngày phá dỡ và di dời xong khu vực phụ cận bờ sông, nhưng có điều cháu không thể hiểu, tại sao lại không trực tiếp phá bỏ luôn phần mộ của Giang Mạch?"
Hà Diệu Long khinh thường nói: "Con không thể hiểu được. Chú chính là muốn đợi tới thời điểm Giang Sách tới đây bái tế, ở ngay trước mặt anh ta, đào phần mộ của em trai anh ta! Cháu nghĩ xem đến lúc đó anh ta có khóc lóc cầu xin chú cũng không dừng lại, cảnh tượng đó có phải rất vui không?"
Hà Gia Minh gật đầu liên tục: "Vẫn là chú hai suy nghĩ chu đáo, mẹ nó chứ, cứ nhớ lại cảnh lúc trước bị con rùa Giang Sách kia đánh, là cháu lại muốn đánh chết anh ta ngay lập tức.
Nói đến việc này thì Hà Diệu Long lại liếc mắt qua nhìn Hà Gia Minh: "Giang Sách đã nhập ngũ nhiều năm nên thân thủ của anh ta rất tốt, lần này con có thể gọi thêm nhiều người đến, nhưng tốt nhất là đừng để lại bị anh ta đánh như lần trước."
"Chú hai cứ yên tâm đi, lần này cháu kêu tới ba xe tải chở người còn chuẩn bị cả vũ khí! Cháu cũng không tin với thế lực của nhà họ Hà ở Tô Hàng này, chẳng lẽ còn không thể trị được một tên phế vật vừa mới xuất ngũ trở về?"
"Được, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cho con rùa đen Giang Sách kia một bài học, để anh ta biết đắc tội với chúng ta thì sẽ có kết cục thảm như thế nào!"
Hai người đều bật cười ha ha, giống như đã thấy được hình ảnh Giang Sách bị họ dạy dỗ tới thảm thương khổ sở.
Mặc khác lúc này Đinh Mộng Nghiên đang được Thiên Bình đưa tới phần mộ ven sông của Giang Mạch.
Dọc đường đi cô đã thấy khu vực ven sông đều đã bị phong tỏa.
"Quả nhiên giống với những gì chị cả đã nói, toàn bộ bờ sông đều đã bị phong tỏa hết rồi, người ngoài không có cách nào để tới gần bờ sông."
"Xem ra hôm nay đã không có cách nào để vào bái tế Giang Mạch."
Đồng thời Đinh Mộng Nghiên cũng phát hiện ra lúc này trên đường không một bóng người, nhà họ Đinh trừ cô ra thì không có một ai tới.
Nhìn thấy cảnh này Đinh Mộng Nghiên cảm thấy có chút xót xa.
"Giang Sách chắc chắn sẽ rất buồn đúng không?"
"Xem ra hôm nay sẽ không có bao nhiêu người tham gia buổi lễ bái tế này."
Cô đang tự đau buồn một mình thì bỗng nhiên Thiên Bình đạp mạnh chân phanh, chiếc xe chui qua một khe hở đi vào trong khu phong tỏa, hướng thẳng về phía phần mộ của Giang Mạch chạy tới.
Đinh Mộng Nghiên liền hoảng sợ: "Thiên Bình, anh đang làm gì vậy? Mau quay ra đi!"
Thiên Bình cười ha ha: "Sao có thể quay ra? Không phải chúng ta muốn tham gia buổi lễ bái tế sao, vậy không tới phần mộ muốn bái tế sao được?"
"Anh đừng có làm loạn, hôm nay là ngày phá bỏ và di dời cải tạo, tất cả chỗ này đều đã bị phong tỏa, người ngoài không được phép đi vào. Anh cứ xông vào như vậy lỡ đâu bị phát hiện sẽ bị cảnh sát bắt đi điều tra đó."
Thiên Bình càng cười to: "Cô Đinh cứ yên tâm đi, dù có cho bọn họ mười lá gan đi nữa, thì bọn họ cũng không dám bắt tôi đâu!"
Còn đang nói chuyện thì xe đã chạy tới bên cạnh ngôi mộ.
Thiên Bình bước xuống mở cửa xe, cung kính mời Đinh Mộng Nghiên bước ra.
Đinh Mộng Nghiên đưa mắt nhìn khắp nơi, thấy một bóng người cũng không có liền khẩn trương hỏi: "Giang Sách đâu?"
Thiên Bình đưa tay chỉ lên bầu trời: "Trên đó."
Đinh Mộng Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời cũng không có gì.
"Ở đâu?"
"Ba, hai, một! Đến rồi."
Ngay lúc này cô lập tức nghe thấy được tiếng động cơ của trực thăng đang gầm rú, từ xa có hơn chục chiếc trực thăng đang bay tới đây, phía sau mỗi chiếc trực thăng đều treo một tấm vải bố màu trắng dài mấy chục mét, dùng để tưởng niệm và thương tiếc cho người đã mất.
Những chiếc trực này còn đang kéo theo một chiếc du thuyền chở khách du lịch cỡ lớn, đang từ từ đi về phía này.
Mà Giang Sách thì đang đứng trên chiếc du thuyền, hai tay chắp ra sau lưng, ngạo nghễ đứng ở đó.

Chương 18: Một trăm chiếc Lincoln

Dọc theo sông Tây Giang, một chiếc ô tô màu đen đang chạy trên đường, Đinh Trọng và Đinh Phong Thành đang ngồi trong chiếc xe đó.
Nhìn bờ sông sau khi bị phá bỏ và di dời thì Đinh Phong Thành cười: "Ông ơi ông nhìn này, toàn bộ khu vực ven sông Tây Giang đều đã bị phá dỡ. Vậy mà hôm nay Giang Sách còn muốn tổ chức buổi lễ bái tế cho em trai anh ta, cũng không biết ai cho anh ta dũng khí để nói ra mấy lời này, đoán chừng hôm nay anh ta ngay cả việc tới gần bờ sông cũng không làm được."
Đinh Trọng nhìn lướt qua rồi cười lạnh: "Loại phế vật như Giang Sách sau này không cần nhắc tới. Cháu rảnh rỗi quá thì nên đi học hỏi nhiều một chút."
"Dạ ông nội, cháu biết rồi."
Xe đi được một đoạn thì đột nhiên Đinh Phong Thành chỉ về phía bên ngoài cửa sổ xe nói: "Ông nội xem kìa, tại sao lại có nhiều trực thăng như vậy?"
Đinh Trọng nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, nhìn thấy trên bầu trời có mấy chục chiếc trực thăng, trên thân mỗi chiếc đều treo một tấm vải bố màu trắng rất dài, giống như là đang tưởng nhớ tới ai đó.
"Chẳng lẽ là."
Định Trọng vội lắc đầu rồi nở nụ cười khinh thường, ông ta làm sao cũng không muốn nói ra cái tên làm cho ông ta chán ghét.
"Ông nội xem thử đó là gì vậy?"
Đinh Trọng híp mắt nhìn qua, chỉ thấy mặt sông bị tách ra một con tàu đang từ xa chạy chậm tới. Trên boong tàu, một người đàn ông đang ngẩng cao đầu đứng thẳng tắp ở đó.
Gió thổi qua mái tóc, tư thế hiên ngang.
Bóng dáng này rất quen thuộc.
Đinh Trọng nhíu mày, nếu người đàn ông kia là người mà ông ta đang nghĩ tới thì chuyện này liền rất rắc rối.
"Mau qua đó nhìn thử xem."
"Dạ."
Xe chạy vào trong khu phong tỏa, tới vị trí cách bờ sông khoảng một trăm mét thì dừng lại.
Đinh Trọng và Đinh Phong Thành cùng bước xuống xe để quan sát.
Lần này thì bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông đang ngẩng đầu đứng thẳng ở trên thuyền không phải là ai khác mà chính là Giang Sách, người luôn bị bọn họ coi thường là phế vật!!!
"Sao lại như vậy?"
Một nỗi khiếp sợ to lớn đang từ từ trào dâng trong lòng Đinh Trọng, ông ta vẫn nghĩ Giang Sách chỉ đang khoác lác chứ không thể nào tổ chức được một buổi lễ bái tế cho Giang Mạch.
Ai có thể ngờ rằng Giang Sách không những làm được, mà còn làm rất lớn rất long trọng.
"Giang Sách, anh ta sao lại làm được như vậy?" Đinh Trọng đang rất khó hiểu, thậm chí còn có hơi hối hận, hôm đó đáng lẽ không nên đoạn tuyệt quan hệ với Giang Sách, ít nhất cũng không nên nói dứt khoát tới như vậy.
Đinh Phong Thành nhìn cảnh tượng trước mắt tới mức trợn mắt há hốc mồm, mấy chục chiếc trực thăng, một chiếc du thuyền chở khách chạy định kỳ, còn ở trong khoảng thời gian nhạy cảm như vậy tổ chức buổi lễ bái tế, cho dù là nhà họ Đinh cũng không thể nào có thực lực lớn như vậy.
Nhưng một người bị bọn họ xem thường giống như Giang Sách lại thực sự làm được như vậy.
"Tôi không phải đang hoa mắt đó chứ?"
Lúc này tất cả người dân xung quanh đều chạy tới vây xem, bọn họ cũng xem tới mức trợn mắt há hốc mồm.
"Đây là vị quan lớn nào tới đây bái tế vậy?"
"Không biết nữa, nhưng mà có thể làm ra trận địa lớn như vậy thì nhất định không phải là người thường."
"Hôm nay chính là ngày phá bỏ và di dời, vậy mà ông lớn này lại không có chút sợ hãi nào, còn ngang nhiên ở trên bờ sông tổ chức buổi lễ bái tế, quá lợi hại."
Người khiếp sợ nhất ở đây vẫn là Đinh Mộng Nghiên. Cô làm sao cũng không thể tưởng tượng được, người chồng mà trong lòng cô vẫn luôn cho là phế vật, vậy mà lại lợi hại tới như vậy.
Nhìn chiếc du thuyền đang chậm rãi đi tới, trong mắt Đinh Mộng Nghiên tràn ngập nước mắt.
Một lát sau thì chiếc du thuyền cũng dừng lại.
Giang Sách theo cầu thang đi xuống dưới, một nhóm người trên thuyền cũng theo sát phía sau anh bước xuống, trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa lớn.
Bọn họ đem hoa tươi đặt trước ngôi mộ, rất cung kính đứng sang một bên.
Giang Sách đi tới đứng bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, không nói lời nào mà chỉ cùng cô yên lặng đứng trước ngôi mộ.
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng mà lúc này rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để hỏi, cô yên lặng đứng bên cạnh anh, cùng anh bái tế em trai.
Bỗng nhiên.
Một chiếc xe việt dã chạy thẳng vào, phía sau còn đi theo ba chiếc xe tải lớn.
Bang, bang, bang.
Cửa xe lần lượt được mở ra, một đám đàn ông cao to trong tay cầm đủ loại vũ khí sắc bén đi xuống, nhìn sơ qua cũng phải có đến bốn năm chục người.
Đi đầu là hai chú cháu Hà Diệu Long và Hà Gia Minh.
"Đang làm gì đây?"
"Không biết nơi này đã bị phong tỏa sao?"
"Tất cả đều cút xéo cho tôi!"
Hà Gia Minh vừa la lên liền lập tức phá vỡ bầu không khí trang nghiêm nơi đây.
Giang Sách nhíu mày, chậm rãi xoay người nhìn thoáng qua Hà Gia Minh: "Hôm nay là sinh nhật của em trai tao, tao không muốn đánh nhau nên mày hãy mau cút đi. Bọn mày muốn tính toán sổ sách gì thì cứ ghi lại, hôm nào đó tao sẽ chậm rãi tính với mày."
"Hôm nào? Tính sổ?"
Hà Gia Minh mỉm cười chỉ tay về phía mấy người đàn ông cao to đang cầm vũ khí ở phía sau: "Mở to con mắt chó của mày ra mà coi, tao hôm nay có đem theo người tới. Giang Sách, mày cho dù có lợi hại tới đâu đi chăng nữa, thì có thể một mình đánh với mười người, hai mươi người hay là ba mươi người sao?"
"Nói cho mày biết, bọn tao tới đây là làm công việc di dời và phá bỏ, hôm nay không những muốn đuổi bọn mày đi, mà còn muốn phá bỏ cả cái mộ đó."
"Nói tóm lại là bọn tao tới đây để phá bỏ mộ của Giang Mạch!"
Nghe đối phương nói xong những lời này, Giang Sách tức giận nắm chặt tay, trong ánh mắt ngập tràn sát khí, từ trước tới nay anh chưa bao giờ tức giận như lúc này.
"Hôm nay là sinh nhật của Mạch, tao vốn không muốn tức giận."
"Nhưng đám cặn bã chúng mày lại khăng khăng tới đây tìm chết, tao cũng không còn cách nào khác."
Hà Diệu Long bước tới, tháo chiếc kính râm xuống rồi thổi thổi nó: "Giang Sách, tới bây giờ mà vẫn còn khoác lác sao? Anh hôm nay mang đến trực thăng, rồi thêm một chiếc du thuyền chở khách du lịch theo định kỳ, mấy cái này có ích lợi gì? Các anh ở đây chỉ có hai mươi người mà cũng đòi đấu lại tôi sao?"
Giang Sách cười ha ha: "Có một chuyện tôi nghĩ chắc ông đã lầm, mấy cái này chẳng qua chỉ là món khai vị, buổi lễ bái tế thật sự bây giờ mới chính thức bắt đầu."
Vừa dứt lời liền nghe thấy rất nhiều tiếng còi từ xa truyền tới.
Theo sau đó là từng chiếc xe Lincoln dài màu đen đậm nối nhau tiến vào khu phong tỏa.
Mười chiếc!
Ba mươi chiếc!
Năm mươi chiếc!
Một trăm chiếc!
Cả một trăm chiếc xe Lincoln phiên bản dài vô cùng xa hoa đang tiến vào, tạo thành một cái vòng thật lớn, chỉ riêng việc đỗ đám siêu xe này thôi cũng cả mất gần một giờ.
Nhìn thấy số lượng xe Lincoln ở đây thôi cũng đã khiến Hà Diệu Long nuốt khan một ngụm nước miếng.
Chỉ một chiếc thôi đã có giá trị trên năm triệu rồi, ở đây lại có tới một trăm chiếc, đây không phải giá trị đã lên tới năm trăm triệu rồi sao!
Những chiếc xe này đỗ lại đây cho dù không làm gì đi nữa, thì chỉ cần với cái khí thế này thôi cũng đã khiến người khác bị đè ép tới không thở nổi.
Tiếp theo.
Cửa của mỗi chiếc xe đều được mở ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước xuống xe.
Bọn họ giống như là được đúc ra từ một khuôn vậy, mỗi người đều có bộ dạng ngay thẳng cương nghị, dáng đứng nghiêm chỉnh đúng tiêu chuẩn người lính, động tác đều nhịp. Vừa thấy liền biết đây chính là lính chính quy tiếp nhận huấn luyện quanh năm.
Thiên Bình đứng bên trái Giang Sách dùng âm thanh to lớn vang dội của mình hô lên một tiếng.
"Nghiêm chào!"
Xoát xoát xoát, vài trăm binh lính cơ hồ đồng loạt chụp các ngón tay lại đưa lên huyệt Thái Dương.
Khung cảnh thật hoành tráng.
Hà Diệu Long bị cảnh tượng mạnh mẽ này dọa cho sợ hãi, dưới chân mềm nhũn lảo đảo một cái trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Giang Sách từ trên cao nhìn xuống ông ta.
"Hà Diệu Long, ông cảm thấy tôi mang tới từng này người đã đủ nhiều chưa?"
Chương 19: Tổng giám đốc cũng phải nghe lời tôi

Đây đâu chỉ là nhiều, quả thực quá kinh khủng!
Một trăm chiếc xe Lincoln, ba đến bốn trăm thuộc hạ được huấn luyện bài bản, một ông chủ Hà nhỏ bé có thể chọc vào được sao?
Những người nhận được lợi ích từ chỗ ông chủ Hà vừa thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng vứt bỏ vũ khí trong tay, không một ai dám nhúc nhích.
"Ừm, ông chủ Hà, trong nhà tôi có chút việc gấp, tôi xin phép đi trước một bước."
"Bụng tôi hơi đau, tôi sẽ quay lại ngay."
"Ông chủ Hà, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nha."
Ngay khi nhìn thấy Giang Sách mang tới mấy trăm thuộc hạ cường tráng, mấy tên xã hội đen đều sợ hãi bỏ chạy, không buồn quan tâm đến sống chết của Hà Diệu Long.
Cuối cùng hai chú cháu Hà Diệu Long và Hà Gia Minh bị bỏ lại trên sân.
Giang Sách lạnh lùng nói: "Hà Diệu Long, tôi đã cho ông một cơ hội để chuộc tội nhưng ông không biết trân trọng nó."
Hà Diệu Long nghiến răng, cứng rắn đứng dậy.
Ông ta cười ha hả nói: "Giang Sách, anh có nhiều người thì đã sao? Đây không phải là Tây Cảnh, đây là Tô Châu và Hàng Châu! Hơn nữa, tôi đã nhận được chỉ thị của Cục xây dựng đô thị tới đây để phá dỡ, tôi đang làm chuyện hợp pháp. Anh ngăn cản tôi đồng nghĩa với việc đối địch với các cục thành phố, coi chừng tôi bắt anh lại rồi ném vào tù!"
"Mày dám!" Thiên Bình tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Hà Diệu Long, nhấc bổng ông ta lên: "Tao đã không vừa mắt thằng chó chết như mày từ lâu rồi, mày còn dám mở miệng chó nói mấy lời bẩn thỉu, ông đây sẽ tát chết mày."
Đúng lúc này.
"Dừng lại!" Một giọng nói vang lên gần đó.
Chiếc ô tô màu xanh lam từ từ chạy tới, dừng lại ở bãi đất trống, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên đầu trọc bước ra.
Anh ta là Vương Mẫn Lai, thư ký của giám đốc văn phòng Cục xây dựng Đô thị.
Hà Diệu Long kích động đến nỗi muốn khóc, đẩy Thiên Bình ra rồi chạy đến bên cạnh Vương Mẫn Lai.
"Anh tới rồi, Thư ký Vương. Đám người này đang quấy nhiễu không cho chúng tôi tiếp tục công việc phá dỡ. Thư ký Vương, anh phải đòi lại công bằng cho tôi."
"Hả, có chuyện gì vậy?"
Vương Mẫn Lai đi tới trước mặt Giang Sách: "Anh là Giang Sách?"
"Phải?"
"Những người này đều là anh gọi tới sao?"
"Đúng vậy."
"Haha, anh còn dám thừa nhận. Anh có biết tội quấy nhiễu, không chấp hành pháp luật nghiêm trọng đến mức nào không?"
Giang Sách lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ vừa tổ chức sinh nhật cho người em trai đã khuất của mình, để cho em ấy chút thể diện, vậy cũng được coi là quấy nhiễu việc chấp hành pháp luật?"
"Tất nhiên!" Vương Mẫn Lai chỉ vào vị trí bên cạnh: "Đây là khu vực phải phá dỡ để xây dựng lại, đã bị cấm ra vào. Anh vào đây là bất hợp pháp, anh còn đang can thiệp vào công việc phá dỡ của các nhân viên thực thi pháp luật, bây giờ tôi có thể gọi người tới bắt giữ tất cả các anh."
Giang Sách cười phá lên.
"Khu vực phá dỡ và tái xây dựng? Theo tôi biết chỗ này không thuộc phạm vi cải tạo lại, có mỗi anh tự mở rộng phạm vi."
"Hơn nữa Hà Diệu Long cũng không phải người của Cục xây dựng Đô thị, vậy thì ông ta dựa vào cái gì mà đòi có tư cách để đảm nhận công việc phá dỡ và cải tạo?"
Sắc mặt Vương Mẫn Lai có chút khó coi.
"Anh còn dám mạnh miệng?"
"Tôi nói chỗ này không thuộc phạm vi cải tạo, tôi còn có thể giao việc tiếp quản cho bất cứ ai. Tôi có thể quyết định dỡ bỏ nơi nào, tôi cũng có thể dỡ bỏ bất cứ nơi nào tôi muốn, thậm chí tôi có thể để người khác tiếp quản. Anh nghe rõ chưa?"
Giang Sách chế nhạo: "Vương Mẫn Lai, anh chỉ là thư ký của giám đốc, anh cũng không có quyền lực gì cả. Anh đang khoe khoang cái gì?"
"Ha ha ha ha. Anh thì biết cái gì? Ở Cục xây dựng, mọi chuyện đều do Vương Mẫn Lai tôi quyết định!"
"Ồ, quyền lực của anh còn lớn hơn cả giám đốc ư?"
"Hừ, không phải tôi đang khoe khoang, giám đốc còn phải nghe tôi. Dù tôi nói gì thì anh ta cũng phải nghe theo lời tôi nói. Giang Sách, nếu anh chọc vào tôi thì đừng nghĩ đến chuyện sống yên thân."
Giang Sách khẽ lắc đầu: "Hóa ra Vương Mẫn Lai mới là người có quyền định đoạt ở Cục xây dựng Đô thị."
Đột nhiên anh quay đầu nhìn con tàu du lịch khổng lồ: "Giám đốc Lưu, Cục xây dựng Đô thị của anh là cái dạng này thật sao?"
Giám đốc Lưu?
Vương Mẫn Lai rùng mình liếc về hướng tàu du lịch, khi thấy không có ai, anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ kiếp, anh đừng hòng lừa được tôi, hôm nay tôi không ..."
"Vương Mẫn Lai!"
Một giọng nói mạnh mẽ truyền ra từ phía tàu du lịch, Vương Mẫn Lai vừa nghe thấy giọng nói này, anh ta đã sợ chết khiếp.
Anh ta không thể quen giọng nói này hơn được nữa.
Đây là giọng nói của người mà anh ta nịnh nọt hàng ngày.
Chủ nhân của giọng nói này là Lưu Chấn Vinh, giám đốc văn phòng Cục xây dựng Đô thị.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang chậm rãi bước xuống tàu du lịch, ánh mắt của ông ta xuất hiện một tia sát khí.
Sáng sớm nay ông ta nhận được điện thoại của tổng giám đốc, nói là sẽ cho ông ta xem một trò hay trên tàu du lịch.
Lúc đầu Lưu Chấn Vinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo lệch tổng giám đốc ông ta vẫn phải lên du thuyền.
Cho đến khi nhìn thấy Vương Mẫn Lai và nghe thấy cuộc trò chuyện ban nãy, ông ta mới hiểu tại sao hôm nay tổng giám đốc lại yêu cầu ông ta lên du thuyền.
"Vương Mẫn Lai, quyền lực của anh lớn thật!"
"Tôi là giám đốc mà phải nghe lời anh? Anh nói cái gì tôi phải làm cái đó? Vậy từ bây giờ, anh cứ trực tiếp làm giám đốc đi!"
Vương Mẫn Lai sợ đến mức quỳ xuống trước mặt Lưu Chấn Vinh, toàn thân run rẩy.
"Không phải, giám đốc, tôi chỉ đang nói hươu nói vượn thôi."
Anh ta dùng toàn lực tự tát mình một cái thật mạnh.
"Mẹ kiếp, tôi đáng chết, tôi nói hươu nói vượn, tôi có tội. Giám đốc Lưu, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi biết mình sai rồi, tất nhiên người có quyền định đoạt mọi thứ ở Cục xây dựng Đô thị là ngài."
"Tôi chỉ là một con chó ngài nuôi, tôi không bao giờ dám tái phạm nữa."
Lưu Chấn Vinh chế nhạo: "Bây giờ mới biết sai? Đã quá muộn rồi! Tôi tự hỏi tại sao hai ngày qua anh cứ phải khoanh vùng này vào khu vực cải tạo, thậm chí anh còn cố thuyết phục tôi đẩy nhanh tiến độ. Hóa ra anh và Hà Diệu Long mượn kế hoạch phá bỏ và xây dựng lại chỗ này để báo tư thù, suýt chút nữa tôi đã trở thành đồng lõa của anh."
"Vương Mẫn Lai, gan của anh lớn thật. Người đâu, mau tới đây còng tên khốn nạn này lại cho tôi!"
"Vâng!"
Trong nháy mắt một tốp người mặc đồng phục cảnh sát được Lưu Chấn Vinh mang theo cầm còng tay lao đến, ghì Vương Mẫn Lai xuống đất rồi còng tay anh ta lại.
Lưu Chấn Vinh hướng về phía Giang Sách, chắp tay lại: "Anh Giang Sách, tôi thực sự xin lỗi. Là do lãnh đạo như tôi vô tâm nên mới khiến Cục Xây dựng Đô thị dính phải loại người rác rưởi này, khiến việc tưởng nhớ người thân đã khuất của anh không thể diễn ra suôn sẻ. Tôi thực sự rất xin lỗi."
Giang Sách xua tay: "Không có gì."
Lưu Chấn Vinh tiếp tục nói: "Vậy thì tôi xin phép đi trước. Nếu tổng giám đốc bên kia có hỏi tới, mong anh giúp tôi giải thích vài câu."
"Tôi biết rồi."
"Cảm ơn anh trước."
Lưu Chấn Vinh xoay người, sai người mang Vương Mẫn Lai đi.
Giang Sách nhìn Hà Diệu Long: "Bây giờ, đến lượt ông."
Chương 20: Quỳ đến bình minh

Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Mẫn Lai bị bắt, Hà Diệu Long đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Ông ta quỳ xuống trước mặt Giang Sách, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khóc lóc nói: "Anh Giang Sách, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên đối đầu với anh, tôi đáng chết. Dù sao tôi và Giang Mạch cũng từng là đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu, anh tạm tha cho tôi lần này có được không?"
Kề vai sát cánh?
Đồng đội tốt?
Giang Sách dùng giọng điệu trầm thấp, phẫn nộ nói: "Ông hợp tác với tập đoàn Thiên Đỉnh để hãm hại em trai tôi, ông cho rằng tôi không biết sao?"
Sắc mặt của Hà Diệu Long ngay lập tức tái đi, ông ta cuống quýt dập đầu.
"Thật ra những chuyện đó là do người của xí nghiệp Thiên Đỉnh cưỡng ép tôi, đây là mệnh lệnh của bọn họ. Tôi không phải đầu sỏ trong âm mưu liên kết với xí nghiệp Thiên Đỉnh hãm hại em trai anh. Thật ra thì anh cũng có thể nhìn ra được mà, tuy anh thấy bây giờ tôi là chủ tịch của công ty Tẩm Mộng nhưng đừng nhầm, tôi chỉ là tay sai tuân theo mệnh lệnh của xí nghiệp Thiên Đỉnh mà thôi. Tôi là tay sai nhỏ, không phải là kẻ cầm đầu hãm hại Giang Mạch."
Giang Sách lạnh lùng nhìn ông ta, không nói lời nào.
Hà Diệu Long không rõ Giang Sách đang nghĩ gì, đột nhiên quay người lại, nói với Hà Gia Minh: "Tên khốn dốt nát này, còn không mau gọi tất cả người của Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đến đây!"
"Hả, gì?"
"Hả cái gì? Mau gọi đi, gọi tất cả mọi người chạy tới cho chú, nhanh lên!"
Hà Gia Minh ngay lập tức gọi và chuyển tiếp mệnh lệnh của Hà Diệu Long.
Chẳng mấy chốc đã có bảy tám chiếc xe chạy tới.
Tất cả những người từ Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng vừa chạy tới thì lập tức ngẩn ra khi thấy ba, bốn trăm người to cao vạm vỡ ở hiện trường cùng với một tá máy bay và con tàu du lịch khổng lồ.
Hà Diệu Long gầm lên: "Đám người cặn bã chúng mày đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới đây dập đầu sám hối đi!"
Tất cả nhân viên đều sợ hãi đến mức chạy tới cạnh ngôi mộ, từng người một quỳ xuống, điên cuồng dập đầu quỳ lạy.
Hà Diệu Long nhìn Giang Sách: "Anh Giang Sách, trước đây anh đã nói để chúng tôi quỳ 5 tiếng rồi thả chúng tôi đi, lời này của anh còn tính không?"
Giang Sách lạnh lùng nhìn ông ta.
Hạ Diệu Long không dám nói nhảm nữa, lớn tiếng quát đám nhân viên: "Từ giờ trở đi, mấy người không được ăn uống gì, quỳ gối đến sáng mai!"
Mọi người liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng.
Một đám người đồng loạt quỳ trước mộ của Giang Mạch, thú nhận tội lỗi của mình.
Lúc này cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ lại, bên trong xe chính là nhân viên kỹ thuật Trình Hải.
Trình Hải nhìn cảnh tượng bờ sông Giang Ngạn đang bị phá bỏ, vô cùng lo lắng: "Hôm nay Giang Ngạn phá bỏ, toàn bộ nơi đây đều bị phong tỏa. Xem ra chúng ta không thể đến gần nghĩa địa gần bờ sông Giang Ngạn rồi."
Người lái xe mỉm cười: “Ông chủ đừng lo, chúng tôi đã lo liệu hết rồi."
"Thật sao? Các người có chuẩn bị lễ vật để tặng cho cậu ấy không?"
Tài xế khịt mũi bật cười, Giang Sách còn thiếu lễ vật gì sao?
Là người tổng phụ trách sát nhập ba khu vực, chỉ cần anh nói một tiếng, người phía dưới dám cãi lời sao?
Chưa kể đến khu vực ven sông ở Tô Châu và Hàng Châu, cho dù là sát nhập toàn bộ quận Giang Nam thì đó cũng là quyết định của Giang Sách.
"Ông chủ, ngài cứ chờ xem."
Chiếc xe ô tô lao thẳng vào khu vực bị phong tỏa, đi tới đoạn đường cách nghĩa trang khoảng hai trăm mét thì dừng lại.
Trình Hải mở cửa và bước xuống.
Đập vào mắt ông ấy là hàng trăm chiếc siêu xe sang trọng, hơn chục máy bay trực thăng, tàu du lịch hạng sang khổng lồ và những người lính mặc quân phục, khí thế rắn rỏi như thép.
Có thể coi đây là đám tang lớn nhất thành phố Giang Nam.
Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Hải kích động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
“Tốt tốt tốt!”
Nói liên tục ba chữ tốt, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác tự hào, ông ấy đau khổ cả đời, sống dưới đáy xã hội cả đời, rốt cuộc có thể hãnh diện một chút.
Người làm ông ấy đau lòng nhất là nhị thiếu gia, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt mà ra đi.
Trình Hải đi tới phần mộ bên cạnh, đột nhiên phát hiện những người quỳ trên mặt đất lại toàn bộ đều là nhân viên ở văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, đầu hàng chính là chủ tịch Hà Diệu Long!
Ông ấy phấn khích, xúc động đến nỗi muốn nhảy múa.
"Hà Diệu Long, ông mà cũng có ngày hôm nay? Ông trời có mắt, ông trời có mắt!"
Giang Sách đi tới, đưa tay đỡ Trình Hải: "Chú Trình, chú không nên quá kích động, chú ý tới thân thể của mình."
Trình Hải lau nước mắt: "Đại thiếu gia, cậu làm quá tốt rồi, không chỉ tổ chức một tang lễ nở mày nở mặt mà còn khiến cho tất cả những kẻ hại chết nhị thiếu gia đều phải quỳ xuống trước mộ cậu ấy để sám hối. Làm tốt lắm, làm tốt quá!"
"Đại thiếu gia, tôi rất vui khi thấy cậu có tiền đồ như vậy. Tôi rất vui mừng. Giang gia lại có hy vọng rồi."
Thấy Trình Hải càng nói càng kích động, Giang Sách vội vàng sai người tới chăm sóc ông lão một chút, sợ ông ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dù sao đối với Giang Sách, Trình Hải cũng giống như ông nội ruột thịt của anh.
"Đỡ ông cụ đi nghỉ ngơi."
"Vâng!"
Quay đầu lại, Giang Sách thấy Đinh Mộng Nghiên đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Anh mỉm cười bước tới.
"Em đang tự hỏi làm thế nào mà anh có thể làm tất cả chuyện này?"
Đinh Mộng Nghiên gật đầu.
Giang Sách giải thích: "Thực ra rất đơn giản, ở Tây Cảnh mấy năm nay anh đã tham gia quân đội, bọn anh đã tham gia chiến đấu rất nhiều trận chiến khốc liệt. Có một lần, bọn anh bị thua thảm hại, anh đã ra lệnh cứu một vị đại tướng, và bây giờ vị tướng đó đã trở thành một người nổi tiếng. Để trả ơn anh, ông ấy đã đặc biệt ra tay để giúp anh tổ chức sự kiện này, hơn nữa còn cho anh mượn người, xe hơi, máy bay, du thuyền. Tất cả trên dưới đều đã được bố trí ổn thỏa, nhờ vậy anh mới có thể tiến hành thuận lợi."
“Hóa ra là như vậy.”
Lúc này Đinh Mộng Nghiên mới chợt hiểu ra, thì ra tất cả đều là nhờ khi còn làm quân nhân Giang Sách đã cứu sống một vị đại tướng.
Cô thấy hơi thất vọng.
Nếu...
Nếu Giang Sách chính là vị đại tướng đó, nếu tất cả những thứ này không phải là đồ đi mượn, vậy thì tốt biết bao?
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Đinh Mộng Nghiên, Giang Sách biết cô đang nghĩ gì.
Chỉ là bây giờ không phải lúc.
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, nói: "Đừng thất vọng, anh hứa với em, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tất cả những gì em thấy bây giờ sẽ thuộc về anh. Chính thức thuộc về anh, không phải đồ đi vay mượn."
"Vâng."
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, đi về một hướng khác.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi.
Giang Sách dùng ngón tay chỉ chỉ vị trí cách đó không xa: "Hoạt động tế lễ cơ bản coi như đã kết thúc, chúng ta đi chào hỏi mọi người trong nhà đi."
"Người trong nhà?"
“Đúng vậy, Đinh Trọng, Đinh Phong Thành đã đến từ lâu rồi.”
"Ông nội và anh hai?” Đinh Mộng Nghiên có chút nghi hoặc: “Không phải bọn họ đã từ chối anh, không có ý định tham gia hoạt động tế lễ sao? Tại sao họ lại đến đây vậy?"
Giang Sách giải thích: "Họ không đến để tham dự các hoạt động tế lễ, hương khói mà họ đến để tham gia đấu thầu trực tiếp."
"Đấu thầu trực tiếp? Cái đó là gì?"
"Một cuộc đấu thầu về kế hoạch cải tạo lại sau khi phá dỡ dọc theo phía Tây bờ sông Ngạn. Mộng Nghiên, nếu em có thể ký hợp đồng lần đấu thầu này, vị trí của em trong nhà họ Bạch sẽ được đề cao hơn."
"Em sao? Không được đâu."
"Có anh ở đây, mọi chuyện đều có thể."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chí Tôn Chiến Thần
  • Mộ Thính Bạch
Chí Tôn Chiến Thần
  • Mộ Thính Bạch
Chí Tôn Chiến Thần
  • Mộ Thính Bạch
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 991-995

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom