Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21 Nhà họ Đinh không có bất kỳ lợi thế nào.
Đinh Mộng Nghiên bị Giang Sách đưa đi khi vẫn đang mơ hồ, họ tới bên một chiếc ô tô.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông một già một trẻ bước ra, đó là Đinh Trọng và Đinh Phong Thành, họ đợi ở đây đã lâu rồi, những hành động ban nãy của Giang Sách họ đều thấy hết tất cả.
Lúc đầu Đinh Trọng rất ngạc nhiên, ban nãy ông vẫn còn đang hối hận bởi lúc trước nhất thời xúc động đoạn tuyệt quan hệ với Giang Sách, nhưng ông vừa mới cử người đến nghe ngóng thì phát hiện ra rằng không phải Giang Sách lợi hại, chẳng qua là do anh đã cứu một vị đại tướng mà thôi.
Người ta nợ ân tình của bạn, giúp một lần cũng được, nhưng giúp mười lần, hai mươi lần thì không được, cuối cùng thì Giang Sách đó cũng chỉ là kẻ sống dựa dẫm vào người khác mà thôi.
"Ông nội, anh hai, mọi người thực sự đến đây sao." Đinh Mộng Nghiên bất ngờ nói.
Đinh Trọng khẽ gật đầu, đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người Giang Sách.
"Giang Sách, hôm nay cậu rất có khí thế."
"Cũng tạm."
"Ha ha, nhưng cậu có biết sự vinh quang của cậu ngày hôm nay sẽ khiến cậu chết thảm trong tương lai không?"
"Ồ? Xin ông cho lời khuyên."
Đinh Trọng chỉ vào người đang quỳ ở đó và nói: "Đám người Hà Diệu Long và những người khác sớm muộn gì cũng biết cậu chẳng qua chỉ đang được người khác giúp đỡ, căn bản cậu không có chút bản lĩnh nào cả. Hôm nay cậu đã xúc phạm họ, đắc tội với họ, phải, cậu đang trút giận. Nhưng tương lai thì sao? Khi Hà Diệu Long và những kẻ khác phát hiện ra, khi vị đại tướng quân kia không chịu giúp cậu nữa, thì lúc đó ngày chết của cậu đã tới. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, đến lúc đó cậu muốn tìm chết như thế nào cũng được, nhưng đừng làm tổn hại đến nhà họ Đinh chúng tôi."
Sắc mặt của Đinh Mộng Nghiên thay đổi, cô cảm thấy mấy lời ông nội nói ra hơi quá đáng.
Còn Giang Sách chỉ cười nhẹ, không để trong lòng.
"Ông yên tâm đi, cháu và nhà họ Đinh không còn bất cứ quan hệ gì. Cho dù người khác muốn tìm cháu báo thù, họ cũng sẽ không bao giờ làm liên lụy đến nhà họ Đinh"
"Tốt nhất là như vậy!"
Đinh Phong Thành đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông nội, buổi đấu thầu đã bắt đầu, chúng ta mau tới đó."
"Ừm."
Trước khi đi, Đinh Trọng nói với Giang Sách cầu cuối cùng: "Người trẻ tuổi phải biết làm việc đúng mực, nếu không sẽ chết rất thảm đấy."
Đinh Trọng nói xong liền đi về phía tổ chức buổi đấu thầu.
Đinh Mộng Nghiên nắm chặt tay Giang Sách: "Giữa anh và ông nội em hình như có chút mâu thuẫn khó nói, nhưng hai người đều là người thân của em, em không muốn nhìn thấy cảnh hai người gây gổ."
Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Anh hứa với em, vì em, anh sẽ không chủ động đi chọc tức ông
nội."
"Vâng."
"Bây giờ, chúng ta cùng đi tham gia đấu thầu."
"Thực sự muốn đi?"
"Đương nhiên."
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên rồi đi về phía tổ chức đấu thầu, lúc này điện thoại di động của anh đột nhiên rung lên.
Anh ta lấy điện thoại, mở tin nhắn mới gửi tới ra: “Ông chủ, hoạt động đấu thầu đã được sắp xếp theo yêu cầu của anh.”
Khóe miệng Giang Sách hơi nhếch lên, anh cất điện thoại đi.
Không lâu sau, cả hai đã đến địa điểm đấu thầu.
Bởi vì đây là buổi đấu thầu trực tiếp, hoạt động tổ chức diễn ra khá vội, cho nên không có những trang trí xa hoa, đặc biệt mà chỉ là một nhà thi đấu tạm thời dựng lên để làm chỗ tổ chức đấu thầu.
Ngoài Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, có khá nhiều người đến tham gia đấu thầu lần này.
Các đại diện được cử đi từ các công ty lớn, vô cùng nổi tiếng trong nước cho đến các công ty nhỏ lẻ chưa được biết đến nhiều ở địa phương khác.
Nhà họ Đinh không có bất kỳ lợi thế nào.
Ngoài hai quận Tô Châu - Hàng Châu, các quận gần hai khu vực ven sông cũng đã được sát nhập, đưa vào kế hoạch xây dựng.
Vì vậy, đây là một dự án lớn, trải dài trên khu vực, vượt qua cả ba dự án trước đây.
Một khi thắng, số tiền kiếm được có thể để một nhà hào môn sử dụng trong mười năm!
Chính vì điều này mà Đinh Trọng, thân là chủ gia đình, đã đích thân đến hiện trường để tham gia buổi đấu thầu trực tiếp.
Vốn dĩ ông ấy muốn nhờ Đường Mạt giúp đỡ, nhưng Đường Mạt lại không có quan hệ gì với Cục xây dựng Đô thị.
Có thể thắng thầu hay không phụ thuộc vào chính bản thân Đinh Trọng.
Từng nhóm người lần lượt ngồi xuống.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông một già một trẻ bước ra, đó là Đinh Trọng và Đinh Phong Thành, họ đợi ở đây đã lâu rồi, những hành động ban nãy của Giang Sách họ đều thấy hết tất cả.
Lúc đầu Đinh Trọng rất ngạc nhiên, ban nãy ông vẫn còn đang hối hận bởi lúc trước nhất thời xúc động đoạn tuyệt quan hệ với Giang Sách, nhưng ông vừa mới cử người đến nghe ngóng thì phát hiện ra rằng không phải Giang Sách lợi hại, chẳng qua là do anh đã cứu một vị đại tướng mà thôi.
Người ta nợ ân tình của bạn, giúp một lần cũng được, nhưng giúp mười lần, hai mươi lần thì không được, cuối cùng thì Giang Sách đó cũng chỉ là kẻ sống dựa dẫm vào người khác mà thôi.
"Ông nội, anh hai, mọi người thực sự đến đây sao." Đinh Mộng Nghiên bất ngờ nói.
Đinh Trọng khẽ gật đầu, đem toàn bộ sự chú ý đặt trên người Giang Sách.
"Giang Sách, hôm nay cậu rất có khí thế."
"Cũng tạm."
"Ha ha, nhưng cậu có biết sự vinh quang của cậu ngày hôm nay sẽ khiến cậu chết thảm trong tương lai không?"
"Ồ? Xin ông cho lời khuyên."
Đinh Trọng chỉ vào người đang quỳ ở đó và nói: "Đám người Hà Diệu Long và những người khác sớm muộn gì cũng biết cậu chẳng qua chỉ đang được người khác giúp đỡ, căn bản cậu không có chút bản lĩnh nào cả. Hôm nay cậu đã xúc phạm họ, đắc tội với họ, phải, cậu đang trút giận. Nhưng tương lai thì sao? Khi Hà Diệu Long và những kẻ khác phát hiện ra, khi vị đại tướng quân kia không chịu giúp cậu nữa, thì lúc đó ngày chết của cậu đã tới. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, đến lúc đó cậu muốn tìm chết như thế nào cũng được, nhưng đừng làm tổn hại đến nhà họ Đinh chúng tôi."
Sắc mặt của Đinh Mộng Nghiên thay đổi, cô cảm thấy mấy lời ông nội nói ra hơi quá đáng.
Còn Giang Sách chỉ cười nhẹ, không để trong lòng.
"Ông yên tâm đi, cháu và nhà họ Đinh không còn bất cứ quan hệ gì. Cho dù người khác muốn tìm cháu báo thù, họ cũng sẽ không bao giờ làm liên lụy đến nhà họ Đinh"
"Tốt nhất là như vậy!"
Đinh Phong Thành đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông nội, buổi đấu thầu đã bắt đầu, chúng ta mau tới đó."
"Ừm."
Trước khi đi, Đinh Trọng nói với Giang Sách cầu cuối cùng: "Người trẻ tuổi phải biết làm việc đúng mực, nếu không sẽ chết rất thảm đấy."
Đinh Trọng nói xong liền đi về phía tổ chức buổi đấu thầu.
Đinh Mộng Nghiên nắm chặt tay Giang Sách: "Giữa anh và ông nội em hình như có chút mâu thuẫn khó nói, nhưng hai người đều là người thân của em, em không muốn nhìn thấy cảnh hai người gây gổ."
Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Anh hứa với em, vì em, anh sẽ không chủ động đi chọc tức ông
nội."
"Vâng."
"Bây giờ, chúng ta cùng đi tham gia đấu thầu."
"Thực sự muốn đi?"
"Đương nhiên."
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên rồi đi về phía tổ chức đấu thầu, lúc này điện thoại di động của anh đột nhiên rung lên.
Anh ta lấy điện thoại, mở tin nhắn mới gửi tới ra: “Ông chủ, hoạt động đấu thầu đã được sắp xếp theo yêu cầu của anh.”
Khóe miệng Giang Sách hơi nhếch lên, anh cất điện thoại đi.
Không lâu sau, cả hai đã đến địa điểm đấu thầu.
Bởi vì đây là buổi đấu thầu trực tiếp, hoạt động tổ chức diễn ra khá vội, cho nên không có những trang trí xa hoa, đặc biệt mà chỉ là một nhà thi đấu tạm thời dựng lên để làm chỗ tổ chức đấu thầu.
Ngoài Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, có khá nhiều người đến tham gia đấu thầu lần này.
Các đại diện được cử đi từ các công ty lớn, vô cùng nổi tiếng trong nước cho đến các công ty nhỏ lẻ chưa được biết đến nhiều ở địa phương khác.
Nhà họ Đinh không có bất kỳ lợi thế nào.
Ngoài hai quận Tô Châu - Hàng Châu, các quận gần hai khu vực ven sông cũng đã được sát nhập, đưa vào kế hoạch xây dựng.
Vì vậy, đây là một dự án lớn, trải dài trên khu vực, vượt qua cả ba dự án trước đây.
Một khi thắng, số tiền kiếm được có thể để một nhà hào môn sử dụng trong mười năm!
Chính vì điều này mà Đinh Trọng, thân là chủ gia đình, đã đích thân đến hiện trường để tham gia buổi đấu thầu trực tiếp.
Vốn dĩ ông ấy muốn nhờ Đường Mạt giúp đỡ, nhưng Đường Mạt lại không có quan hệ gì với Cục xây dựng Đô thị.
Có thể thắng thầu hay không phụ thuộc vào chính bản thân Đinh Trọng.
Từng nhóm người lần lượt ngồi xuống.
Bình luận facebook