Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147 - Chương 147ĐIỂM YẾU CỦA MỖI NGƯỜI
Chương 147ĐIỂM YẾU CỦA MỖI NGƯỜI
Trợ lý Kim nhanh chóng quay lại quán cà phê.
“Cậu Trì, tất cả đã sắp xếp xong, bên bệnh viện sẽ có người tiếp đón, để Giáo sư Ross tiếp nhận bệnh nhân trong thời gian sớm nhất.”
Chần chừ mấy giây, trợ lý Kim mới không dằn lòng được mà hỏi, “Cậu Trì, Giáo sư Ross dễ dàng nhận lời như thế, có khi nào sẽ nuốt lời không?”
“Ông ta sẽ không làm thế đâu.” Nghiêm Thừa Trì lạnh nhạt lên tiếng, đứng dậy, cất bước đi ra khỏi quán cà phê.
Lúc đi ngang qua quầy bar, anh thoáng ngừng bước, nhìn về phía bà chủ quán cà phê đang bận rộn trong quầy, ánh mắt lóe lên.
“Cậu Trì, có gì không ổn sao ạ? Tôi để ý, vừa rồi Giáo sư Ross cứ nhìn về hướng này, nhưng bà chủ này lại hoàn toàn không biết ông ta là ai.” Trợ lý Kim thắc mắc hỏi.
“Có vài người không ở đây, nhưng luôn có người nhớ thương cả đời. Dù chỉ trông thấy một cảnh tượng quen thuộc, một người thân quen, cũng đủ để họ mềm mỏng hơn so với bình thường.”
Nghiêm Thừa Trì dời mắt khỏi quầy bar, cất bước ra khỏi quán cà phê.
Trợ lý Kim hơi ngẩn ra, trong đầu lập tức nhớ đến tư liệu mà bọn họ đã từng tìm hiểu về Keane Ross trước đó.
Trước đây, Giáo sư Ross rất nghèo khó. Để học y học Trung Quốc, ông ta đã trèo đèo lội suối đến rất nhiều nơi hẻo lánh. Có tin đồn rằng ông ta đã từng suýt chết đói và được người khác cứu vì không có đồng nào.
Người con gái cứu ông ta là bà chủ của một quán cà phê, cũng là vị hôn thê sau này của Giáo sư Ross. Nhưng cuối cùng hai người vẫn không đến được với nhau.
Không ai biết nguyên nhân cụ thể là gì. Chỉ biết rằng, kể từ đó, Giáo sư Ross liền dốc lòng tập trung nghiên cứu y học, không quan tâm đến bất kì điều gì khác, nhờ vậy mới có được thành tựu như hôm nay.
Ai cũng có quá khứ, hơn nữa đó lại còn là chuyện của rất nhiều năm về trước, nên không có nhiều người biết. Mà dù có tìm hiểu ra thì họ cũng không coi đó là chuyện quan trọng.
Chỉ có Nghiêm Thừa Trì nắm được điểm mấu chốt này, mới có thể gặp mặt ở một nơi không có danh tiếng nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt như thế.
Nghiêm Thừa Trì ngồi vào xe, bất giác nhìn về quán cà phê nhỏ trước mặt, ánh mắt tối xuống.
Quán cà phê này là nơi có thể gợi nhớ Keane Ross về quá khứ nhất, nhưng nó sẽ chẳng bao giờ là nơi của anh.
Câu chuyện nửa thật nửa giả kia là để khơi gợi kí ức của Giáo sư Ross. Nhưng cuối cùng, người thật sự xúc động lại không chỉ có một mình ông ta.
Tất cả những lời hứa mà anh từng hứa hẹn với cô đều đang hiển hiện trong đầu, như thể thời gian đã dừng lại ở bốn năm trước không có gì thay đổi.
“Cậu Trì, tiếp theo có muốn đến bệnh viện không?” Trợ lý nhanh chóng trở lại xe.
“Cô ấy đâu rồi?” Nghiêm Thừa Trì cụp mắt, hé mở đôi môi mỏng.
Sau khi ngẩn ra một hồi, trợ lý mới hiểu ra anh đang hỏi đến Hạ Trường Duyệt, bèn vội trả lời, “Hôm nay đoàn làm phim quay phim lại, cô Hạ nhận được thông báo, đã chạy tới đoàn làm phim rồi.”
“…”
Anh đang nghĩ gì vậy?
Bị bó buộc nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng có thể ra khỏi biệt thự, nhất định cô sẽ vui vẻ chạy ra ngoài. Chẳng lẽ anh còn muốn cô ở lại biệt thự chờ anh về sao?
“Về tập đoàn.” Nghiêm Thừa Trì nhắm mắt lại, cất giọng lạnh lùng.
***
Trong đoàn làm phim.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Sau một loạt các gián đoạn vì thay đổi đạo diễn và diễn viên, cuối cùng bộ phim cũng đã bắt đầu ghi hình lại.
Lúc nhận được thông báo, Hạ Trường Duyệt đi tìm Nghiêm Thừa Trì trước tiên. Tưởng đâu anh sẽ khăng khăng không cho cô ra ngoài, ai ngờ anh chỉ lạnh nhạt nói với cô một câu.
“Ngày mai tôi có một cuộc hẹn, đi cùng tôi đến gặp một vị khách quan trọng hay đến đoàn làm phim, em tự quyết định đi.”
Trợ lý Kim nhanh chóng quay lại quán cà phê.
“Cậu Trì, tất cả đã sắp xếp xong, bên bệnh viện sẽ có người tiếp đón, để Giáo sư Ross tiếp nhận bệnh nhân trong thời gian sớm nhất.”
Chần chừ mấy giây, trợ lý Kim mới không dằn lòng được mà hỏi, “Cậu Trì, Giáo sư Ross dễ dàng nhận lời như thế, có khi nào sẽ nuốt lời không?”
“Ông ta sẽ không làm thế đâu.” Nghiêm Thừa Trì lạnh nhạt lên tiếng, đứng dậy, cất bước đi ra khỏi quán cà phê.
Lúc đi ngang qua quầy bar, anh thoáng ngừng bước, nhìn về phía bà chủ quán cà phê đang bận rộn trong quầy, ánh mắt lóe lên.
“Cậu Trì, có gì không ổn sao ạ? Tôi để ý, vừa rồi Giáo sư Ross cứ nhìn về hướng này, nhưng bà chủ này lại hoàn toàn không biết ông ta là ai.” Trợ lý Kim thắc mắc hỏi.
“Có vài người không ở đây, nhưng luôn có người nhớ thương cả đời. Dù chỉ trông thấy một cảnh tượng quen thuộc, một người thân quen, cũng đủ để họ mềm mỏng hơn so với bình thường.”
Nghiêm Thừa Trì dời mắt khỏi quầy bar, cất bước ra khỏi quán cà phê.
Trợ lý Kim hơi ngẩn ra, trong đầu lập tức nhớ đến tư liệu mà bọn họ đã từng tìm hiểu về Keane Ross trước đó.
Trước đây, Giáo sư Ross rất nghèo khó. Để học y học Trung Quốc, ông ta đã trèo đèo lội suối đến rất nhiều nơi hẻo lánh. Có tin đồn rằng ông ta đã từng suýt chết đói và được người khác cứu vì không có đồng nào.
Người con gái cứu ông ta là bà chủ của một quán cà phê, cũng là vị hôn thê sau này của Giáo sư Ross. Nhưng cuối cùng hai người vẫn không đến được với nhau.
Không ai biết nguyên nhân cụ thể là gì. Chỉ biết rằng, kể từ đó, Giáo sư Ross liền dốc lòng tập trung nghiên cứu y học, không quan tâm đến bất kì điều gì khác, nhờ vậy mới có được thành tựu như hôm nay.
Ai cũng có quá khứ, hơn nữa đó lại còn là chuyện của rất nhiều năm về trước, nên không có nhiều người biết. Mà dù có tìm hiểu ra thì họ cũng không coi đó là chuyện quan trọng.
Chỉ có Nghiêm Thừa Trì nắm được điểm mấu chốt này, mới có thể gặp mặt ở một nơi không có danh tiếng nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt như thế.
Nghiêm Thừa Trì ngồi vào xe, bất giác nhìn về quán cà phê nhỏ trước mặt, ánh mắt tối xuống.
Quán cà phê này là nơi có thể gợi nhớ Keane Ross về quá khứ nhất, nhưng nó sẽ chẳng bao giờ là nơi của anh.
Câu chuyện nửa thật nửa giả kia là để khơi gợi kí ức của Giáo sư Ross. Nhưng cuối cùng, người thật sự xúc động lại không chỉ có một mình ông ta.
Tất cả những lời hứa mà anh từng hứa hẹn với cô đều đang hiển hiện trong đầu, như thể thời gian đã dừng lại ở bốn năm trước không có gì thay đổi.
“Cậu Trì, tiếp theo có muốn đến bệnh viện không?” Trợ lý nhanh chóng trở lại xe.
“Cô ấy đâu rồi?” Nghiêm Thừa Trì cụp mắt, hé mở đôi môi mỏng.
Sau khi ngẩn ra một hồi, trợ lý mới hiểu ra anh đang hỏi đến Hạ Trường Duyệt, bèn vội trả lời, “Hôm nay đoàn làm phim quay phim lại, cô Hạ nhận được thông báo, đã chạy tới đoàn làm phim rồi.”
“…”
Anh đang nghĩ gì vậy?
Bị bó buộc nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng có thể ra khỏi biệt thự, nhất định cô sẽ vui vẻ chạy ra ngoài. Chẳng lẽ anh còn muốn cô ở lại biệt thự chờ anh về sao?
“Về tập đoàn.” Nghiêm Thừa Trì nhắm mắt lại, cất giọng lạnh lùng.
***
Trong đoàn làm phim.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Sau một loạt các gián đoạn vì thay đổi đạo diễn và diễn viên, cuối cùng bộ phim cũng đã bắt đầu ghi hình lại.
Lúc nhận được thông báo, Hạ Trường Duyệt đi tìm Nghiêm Thừa Trì trước tiên. Tưởng đâu anh sẽ khăng khăng không cho cô ra ngoài, ai ngờ anh chỉ lạnh nhạt nói với cô một câu.
“Ngày mai tôi có một cuộc hẹn, đi cùng tôi đến gặp một vị khách quan trọng hay đến đoàn làm phim, em tự quyết định đi.”
Bình luận facebook