-
Chương 10
Quanh đi quẩn lại ba người lên biểu diễn, nửa phần trước tôi cũng không mấy thích thú lắm, đối diện hoàn toàn với những người bên cạnh mình.
Anh và bạn bè của anh đến tương đối nhiều, bầu không khí khá vui vẻ, thi thoảng sẽ hát theo vài câu. Anh hát rất êm tai, điểm này đặc biệt lôi cuốn một người tông điếc như tôi.
Trong suốt buổi biểu diễn, tôi toàn đặt sự chú ý vào tai trái, bởi vì anh ngồi phía bên trái tôi.
Mãi cho đến cuối, lúc tất cả người hâm hộ cất vang lời bài hát kinh điển, tôi dường như mới bị xúc động mà hát theo.
Anh hơi buồn cười hỏi tôi: “Lúc kết thúc rồi, em mới nhận ra mình đang ở concert à?”
Tôi cười ngượng ngùng, suy nghĩ, lại gần hỏi anh: “Nếu là anh, anh sẽ hát bài nào?”
Anh buột miệng thốt ra: “Bí mật không thể nói.”
Tôi lúc ấy nghĩ, sau này nhất định phải cướp được vé, phải mặc quần áo dễ gây chú ý nhất, gào to nhất, làm Châu Kiệt Luân chú ý đến tôi.
Sau đó tôi sẽ hát câu đầu bài Bí mật không thể nói, mặc kệ khi đó, anh có còn bên tôi hay không.
Concert kết thúc, bạn anh chào tạm biệt chúng tôi ở ngoài cửa, tôi nói chuyện với anh câu được câu không, chậm rì rì theo dòng người đi hướng tàu điện ngầm.
Xung quanh mọi người đều đang thảo luận về concert vừa rồi.
Tôi lại tận hưởng làn gió đêm thôi qua, hưởng thụ khoảng cách như xa như gần của chúng tôi.
Bởi vì về không kịp thời gian đóng cửa của ký túc xá, chúng tôi quyết định xem phim suốt đêm.
Phim gì thì tôi không nhớ rõ nữa.
Cả quá trình tôi toàn ngồi nhìn trộm anh, trong đầu suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia.
Cho tới khi anh đột nhiên nghiêng người qua, ghé sát vào tai tôi: “Em thích anh phải không?”
Mặt tôi đỏ bừng lên, cúi đầu lắp bắp nói: “Sao, sao anh biết?”
Anh cười, nhỏ giọng nhưng rõ ràng nói: “Thật trùng hợp, anh cũng vậy.”
Sau đó, chúng tôi ở bên nhau.
. . .
Cho nên, hai người chúng tôi đều hiểu ý nghĩa của concert kia.
Hôm nay về tới nhà, anh trai vẫn như cũ, ngồi ở phòng khách chờ tôi.
Khoảng thời gian này, tôi thấy rùng mình, thường trực tiếp về phòng luôn.
Nhưng đêm nay, tôi đi qua, ngồi xuống sô pha đối diện anh ấy.
Anh ấy có chút vui vẻ nhìn tôi, “Miên Miên.”
Tôi do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm, “Anh trai, tối mai em muốn đi xem concert với Bùi Phi.”
Sắc mặt anh trong giây lát liền biến đổi, “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
“Anh trai, anh cũng biết cho dù vậy thì cũng vô dụng mà.”
Tôi thực sự rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.
Tôi định không chờ đáp án nữa, đứng lên định quay về phòng.
Anh đột nhiên mở miệng, “Nếu anh và Bùi Phi, cùng gặp t.a.i n.ạ.n , em chỉ có thể cứu một người, người còn lại sẽ c.h.ế.t, em sẽ cứu ai?”
Tôi nở nụ cười bất đắc dĩ, “Anh trai, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”
Anh ấy lại rất cố chấp một vừa hai phải đòi đáp án, “Nhất định phải chọn.”
Tôi hít sâu một hơi, nhìn anh ấy gằn từng chữ: “Cứu anh, sau đó, cùng ch.ết với anh ấy.”
11
Buổi chiều ngày hôm sau, tôi lục tủ quần áo lấy ra cái áo len mặc từ thời đại học.
Sau đó tỉ mỉ trang điểm theo kiểu học sinh, đúng giờ ra cửa.
Lúc đến cổng Công Thể, tôi vừa liếc qua đã nhìn thấy Bùi Phi đang đứng lặng lẽ giữa đám đông.
Thật trùng hợp, anh cũng mặc chiếc áo đồng phục trường chúng tôi ngày trước.
Tôi lặng lẽ đi vòng ra phía sau anh, cười nói, "Bạn học Bùi à, thật trùng hợp."
Nghe tôi xưng hô như vậy, anh sửng sốt một chút, sau đó vừa bất lực vừa buồn cười xoa đầu tôi.
Tôi tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, vừa đi về phía trước vừa nói, "Check vé thôi!"
Lúc vào trong, tôi huých cánh tay của Bùi Phi, cố ý nhấn mạnh: "Bạn học Bùi thật lợi hại, bây giờ còn có thể mua vé trong sân nữa."
Bùi Phi bất lực nhìn tôi, "Đây không phải là để thỏa mãn nguyện vọng yêu cầu bài hát của bạn học Hạ sao?"
Tôi phì cười, cúi đầu tìm chỗ ngồi của hai đứa.
Cuối cùng, tôi đã không được bốc trúng.
Nhưng không sao cả.
Tôi đã thực hiện được điều ước lớn nhất của đời mình rồi.