Người nào đó đã sớm lôi máy tính ra, chớp mắt đã bước vào trạng thái làm việc, "Cô cầm tinh ốc sên à, mau tới đây, chỗ này cần thay đổi".
Bùi Phi là một kẻ cầu toàn, anh đã làm gì thì phải làm cho tới bến.
Vậy là, mấy tiếng đồng hồ sau đó, cả căn phòng chỉ nguyên tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Cho đến khi đối tác gọi điện đến, Bùi Phi mới không mấy vui vẻ cất lời, "Bọn họ nói tối nay muốn dùng bữa".
Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, gọi điện cho quầy lễ tân của khách sạn nhờ họ mua giúp một ít thuốc giải rượu rồi gửi lên.
Bùi Phi nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
Tôi thở dài, "Tối nay anh sẽ biết thôi".
6.
Quả nhiên, đến bữa tối, đối phương vừa lên liền bắt đầu mời rượu, hoàn toàn không đề cập đến chuyện hợp tác.
Dù cho Bùi Phi nhiều lần muốn cho họ xem kế hoạch mới nhưng tất cả đều bị từ chối, "Anh Bùi, ăn xong chúng ta từ từ nói chuyện".
Dần dần, sắc mặt Bùi Phi trở nên lạnh lùng.
Tôi vội vã nâng cốc chúc mừng để làm dịu bầu không khí, cố ý phớt lờ ánh mắt của Bùi Phi.
Đến ly thứ ba, Bùi Phi kiếm cớ kéo tôi ra ngoài, kéo tay tôi đi thẳng đến ban công nhỏ ở cuối hành lang.
Anh tức giận thấp giọng hỏi: "Cô làm sao vậy? Bọn họ rõ ràng cũng không có thiện chí với chúng ta."
"Anh có thể không biết điều này vì anh ở nước ngoài, nhưng hầu hết các hợp tác kinh doanh trong nước đều là như thế. Không có những bữa tiệc rượu thì không thể nói chuyện."
"Vì vậy, cô cũng đồng ý với cái gọi là văn hóa bàn rượu này. Trước đây cô cùng từng đàm phán các dự án trên bàn rượu? Hạ Miên, không phải cô ghét nhất là việc như thế này sao?"
Giọng điệu của anh trở nên hậm hực và tức tối.
Tim tôi đau điếng.
Hít một hơi thật sâu, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, “Tôi không đồng ý, thậm chí còn ghét nó, nhưng đây là luật chơi của giới kinh doanh và là một phần của công việc của tôi, là miếng cơm manh áo của tôi, có cách nào khác sao?"
Một lát sau, Bùi Phi nhẹ giọng nói: "Quay lại thôi."
Vừa vào cửa, Bùi Phi liền thay đổi thái độ hoàn toàn, vừa cười vừa xin lỗi liên tục, nói vừa rồi là chuyện của công ty, chúng tôi phải ra ngoài giải quyết.
Sau đó, anh cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch để bày tỏ thành ý.
Tiếp đó nữa thì tất cả các ly rượu đều do anh xử lý, tôi không phải làm gì nữa.
Sau khi ăn uống say sưa, bên kia cuối cùng cũng đọc kế hoạch của chúng tôi và nói rằng không có vấn đề gì và việc thực hiện hợp đồng có thể bắt đầu vào tuần tới.
Ngay khi nghe xong, chúng tôi nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau khi đối tác rời đi, Bùi Phi dần dần bị cơn say tấn công.
Tôi lấy trong túi ra lọ thuốc giải rượu đã chuẩn bị trước, bảo anh uống với nước khoáng rồi bắt taxi trở về khách sạn.
Gió trên đường giúp tản đi phần nào cơn say, sau khi xuống xe, anh bước đi khá vững vàng, đi thẳng vào thang máy.
Đứng ở cửa phòng, tôi lấy di động ra hỏi anh ngày mai đặt vé tàu cao tốc mấy giờ, định đặt ngay cho anh.
Anh dựa vào tường hành lang, uể oải nói: "Tốt nhất là buổi sáng, trở về làm nốt công việc cho xong, cô muốn về lúc mấy giờ?"
“À… Tôi phải ở lại thêm một ngày, không thể cùng Bùi tổng trở về Bắc Kinh ngay được.” Tôi ngập ngừng nói.
Anh đứng thẳng dậy nhìn tôi chằm chằm: “Sao phải ở lại thêm ngày nữa, chẳng phải công việc đã kết thúc rồi sao?”
"Có chút chuyện riêng tư."
"Chuyện riêng tư? Cô đi gặp ai?" Anh vừa hỏi vừa tiến lại gần tôi.
Không biết là do thói quen trước đây hay là do uống rượu, tôi vô thức nói: “Vừa rồi tôi định đi Disney, Trình Trình nhờ tôi giúp cô ấy mua ít quà.”
Nghe vậy, cả người anh như thả lỏng, "Tôi chưa từng đi Disney, cũng muốn đi một lần."
"Sau này có thời gian giám đốc có thể đi cùng bạn bè cũng được."
Tôi lịch sự từ chối đồng thời lễ phép đưa lịch trình tàu ngày mai cho anh xem.
"Mấy giờ thì thích hợp ạ?"
"Ngày mai tôi rảnh, hơn nữa... mới về nước thì lấy đâu ra bạn?"
"..."
"Vậy thì anh có muốn..."
"Muốn", tôi chưa kịp nói hết anh đã liến thoắng đáp, hai mắt sáng lên như đứa trẻ con sắp được mẹ đưa đi chơi.
Đến khi đã về phòng, tôi vẫn thắc mắc không biết rốt cuộc anh đã say hay chưa?
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa mở cửa, Bùi Phi cũng từ phòng đối diện đi ra.
Chúng tôi nhìn nhau, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng cũng không thể nói ra thành lời.
Tôi xuống quầy lễ tân ở tầng dưới để gia hạn thuê phòng, ăn sáng rồi bắt taxi đi Disneyland.
Khi đến cổng công viên, tôi cuối cùng tôi đã hiểu cảm giác kỳ lạ vào buổi sáng.
Không một ai đến Disney trong trang phục nghiêm túc như chúng tôi cả.
Vì vậy, cả hai bắt taxi đến trung tâm mua sắm gần nhất, và chọn lấy một bộ bình thường nhất có thể.
Khi Bùi Phi bước ra khỏi phòng thử đồ, tôi không khỏi thầm cảm thán.
Tôi thấy đâu đó hình dáng của mình khi còn là sinh viên đại học.
Thấy tôi ngơ ngác nhìn mình, Bùi Phi khó chịu sờ sờ mũi, "Không đẹp sao?"
Tôi lấy lại tinh thần và nói một cách chân thành nhất, “Đẹp.”
Bình luận facebook