• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chia tay 7 năm, người ấy quay lại tìm tôi... (5 Viewers)

  • Chương 7

Anh vỗ vào chân, nhấn mạnh, "Miên Miên, em là của anh."

Câu nói này chắc khác nào một lời nguyền cả.

Sau ngày hôm đó, tôi và anh trai rơi vào chiến tranh lạnh.

Còn tôi và Bùi Phi vẫn giao tiếp như bình thường.

Cả hai đều lựa chọn không nhắc đến chuyện đêm ấy nữa.

Dường như chúng tôi chưa từng đi Disney...

Một lần nữa, hai bên lại trở thành những người quen xa lạ.

Chiều thứ 7, Trình Trình nói sẽ đến nhà tôi để lấy món đồ mà nó dặn tôi mua từ chuyến công tác, sau đó hai đứa sẽ đi ăn lẩu.

Vừa vào đến phòng tôi, con bé đã kêu nóng, nói mặc đồ dày quá.

Tôi không nhịn được cười, bảo nó đi tìm một chiếc T shirt mặc tạm.

Con bé vừa đi vừa hỏi, "Sao không thấy anh trai cậu đâu?"

Tôi ngồi trên sofa, nói với theo, "Anh ấy có một người bạn tới Bắc Kinh, cuối tuần không về."

Không biết vì sao hôm nay Trình Trình thay đồ lâu thế, 10 phút rồi vẫn chưa thấy trở lại.

Tôi sốt ruột đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa ra liền nhìn thấy con bé ngồi bất động trên sàn nhà.


Chiếc áo đồng phục thời đại học của tôi cũng sòng soài dưới đó, còn tờ giấy trong tay kia...

Là giấy chẩn đoán chứng trầm cảm của tôi...

Tôi thở dài, đi về phía nó, đùa, "Trình Trình của tớ không làm thám tử thật là phí phạm đó, áo đồng phục ở đáy tủ mà vẫn tìm ra được. Nhưng mà hôm nay bọn mình đi ăn lẩu, sinh viên đại học cũng không được ưu đãi đâu."

Trình Trình ngẩng đầu, nước mắt giàn dụa, vừa khóc nấc lên vừa nói, "Miên Miên, cậu bị như vậy từ lúc nào, vì sao không nói cho tớ biết?"

Xem ra hôm nay không ăn lẩu được rồi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, kéo con bé vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nó từng hồi, đợi nó bình tĩnh trở lại.

Khi tiếng nức nở thưa dần, tôi nhẹ giọng dỗ dành, "Trình Trình, tớ kể cậu nghe một bí mật này nhé."

9.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, nói chính xác là một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Gia đình bố mẹ nuôi của tôi đã lái xe từ Thành Đô đến Lương Sơn để du lịch và nhặt được tôi khi đang leo núi.

Chắc vì đói quá nên khi đó tôi đã khóc rất nhiều và họ tìm thấy tôi trong bụi cỏ sâu cũng nhờ tiếng khóc ấy.

Khi đó, trên người tôi không tín vật nào cả, vì tôi bị quấn trong một chiếc váy rách và ném vào bãi cỏ.

Họ thấy tôi rất đáng thương và lúc đó anh trai tôi cũng luôn muốn có một cô em gái, vì vậy khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã lao vào ôm tôi.

Thế là bố mẹ nuôi quyết định giữ tôi lại.

Bố nuôi nhờ người quen nhập hộ khẩu cho tôi.

Bằng cách đó, tôi có mái ấm đầu tiên của mình.

Nếu không có họ, có lẽ tôi đã chết rồi.

Và những điều này, tôi không hề hay biết cho đến khi tôi học lớp hai tiểu học.

Nguyên nhân là vì tôi đã cãi nhau với một cậu bé trong lớp, những đứa trẻ hồi đó ngây thơ vô số tội, chúng đâu biết lời nói của mình có sức sát thương như thế nào.

Cậu bạn ấy có lẽ biết được chuyện về tôi qua những câu chuyện thường ngày của bố mẹ.

Vì vậy lúc cãi nhau với tôi, nó nói rằng tôi là một đứa con hoang, được bố mẹ tôi nhặt về.

Khi đó tôi chưa biết được chân tướng nên nhất quyết không để yên, lao vào ẩu đả với nó luôn.

Cuối cùng, phụ huynh cả hai đứa đều bị mời lên.

Tôi vẫn nhớ khi đó cả bố mẹ và anh đều đến.

Biết được đầu đuôi câu chuyện thì hai mắt đầu đỏ hoe, anh tôi còn tức giận mà lao vào chỗ cậu bạn kia.

Tối hôm đó, bố mẹ nói sự thật cho tôi biết.

Họ nói dù không phải là con ruột nhưng kể từ ngày tôi có tên trong sổ hộ khẩu thì cũng chúng tôi đã là người một nhà rồi.

Anh tôi thì vung nắm đấm mà nói, nếu sau này có ai dám bắ.t n.ạt tôi hay nói khùng nói điên, anh sẽ cho nó một trận.

Thú thực khi đó tôi không khỏi lúng túng nhưng rất nhanh cũng thích ứng được với điều này.

Vì tôi cảm nhận được mọi người thực sự yêu quý mình.

Cứ như vậy, tôi vui vẻ đến trường, cho đến ngày lên trung học...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom