Bầu không khí ở đây khiến ngừoi ta trẻ ra cả chục tuổi.
Chúng tôi đi chơi trò mà tôi đã muốn chơi từ lâu rồi đến chỗ Chip và Dale chụp ảnh.
Lúc xe diễu hành đi qua, tôi còn phấn khích kéo tay Bùi Phi để anh hét tên Chip cùng mình.
Cả hai đứa cười như được mùa, như thể chưa từng có 7 năm chia ly vậy.
Buổi tối, mua xong món đồ mà Trình Trình dặn, chúng tôi hoà vào đoàn người đi về phía lâu đài, chờ xem màn trình diễn pháo hoa.
Rất nhiều người đều chen chúc để tìm được một chỗ đứng thuận lợi.
Ban đầu chúng tôi đi cạnh nhau nhưng dần dần Bùi Phi lại lùi về phía sau, che chắn cho tôi.
Khi những chùm pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời, tôi ngẩng đầu lên và cùng cảm thán với đám đông xung quanh.
Theo bản năng lui về phía sau nửa bước, và va vào lồng ngực Bùi Phi.
Vậy mà không ai trong chúng tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cứ như thể nó là một lẽ tất nhiên vậy.
Trên đường trở về khách sạn, tôi vẫn không ngừng liên thiên về chuyện ở Disney.
Bùi Phi cũng không đứng ngoài cuộc, anh cứ cười liên tục, thi thoảng cũng phát biểu vài câu.
Khi về đến nơi, tôi chúc anh ngủ ngon rồi chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng chưa kịp đi thì đã bị Bùi Phi giữ lại, "Miên Miên, hôm nay tôi rất vui, em thì sao?"
"Cũng rất vui~", tôi cười đáp.
"Vậy thì chúng ta..."
Lúc này tôi tự nhiên thấy cả người nóng lên, nóng một cách khó tả.
Bùi Phi chưa kịp nói tiếp thì đột nhiên điện thoại tôi đổ chuông.
Nhìn thấy màn hình hiển thị người gọi đến là anh trai, tôi hoảng hốt tắt luôn.
Nhưng ngay một giây sau, anh lại tiếp tục gửi tin nhắn đến, "Miên Miên, chân anh đau quá, giờ đang ở trong viện. Anh sợ lắm, sợ cái chân này sẽ phế mất."
8.
Tôi đã đặt chuyến bay sớm nhất để trở lại Bắc Kinh.
Lúc ngồi ở sảnh chờ, tôi cứ nghĩ mãi cảnh tượng lúc đó trong khách sạn.
Nhìn thấy WeChat của anh trai, tay tôi run lên vì hoảng sợ, “Xin lỗi, gia đình tôi có chút việc, tối nay phải bay về luôn.”
Bùi Phi lo lắng, “Miên Miên, tôi về cùng em.”
Nhưng tôi đã nói gì...
Tôi nói: "Giám đốc Bùi, không cần đâu, anh nghỉ ngơi cho tốt."
Anh gọi tôi là "Miên Miên" nhưng tôi lại gọi anh là "Giám đốc".
Bùi Phi đột nhiên như mất hết sức lực, buông tay tôi ra.
Tôi thậm chí còn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, vội vã trở về phòng thu dọn hành lý.
7 năm sau, tôi lại rời xa anh một lần nữa.
4 giờ sáng, tôi vội vã đến bệnh viện và đến gặp y tá trực để hỏi về anh trai tôi.
Y tá nói rằng sau khi kiểm tra chân của anh trai tôi, không có triệu chứng nào tái phát và không phát hiện ra vấn đề gì mới cả.
Nhưng vì anh tôi cứ kêu ca liên tục và nói rằng mình phải nhập viện nên bác sĩ không còn cách nào khác ngoài việc kê cho anh ấy một số loại thuốc giảm đau.
Anh trai đã nói dối?
Vào khoảnh khắc đó, tôi không tức giận hay phẫn nộ gì cả, chỉ cảm thấy rất mệt.
Đứng trước cửa phòng bệnh, tôi thực sự muốn bỏ chạy.
Nhưng khi đẩy cửa bước vào, người bên trong vẫn còn chưa ngủ.
Nhìn thấy tôi, anh không giấu được niềm hạnh phúc, "Miên Miên, em đến rồi."
Tôi đứng cách giường bệnh một mét, yếu ớt nói, "Em hỏi y tá về tình hình của anh rồi."
Trong mắt anh thoáng qua vẻ mất tự nhiên, thu lại nụ cười, nhìn thẳng tôi, "Cho nên?"
"Sao anh lại nói dối em?"
Vậy mà anh lại bật cười, "Miên Miên, là em lừa anh trước. Bùi Phi đến công ty của em làm việc đúng không? Lần này đến Thượng Hải công tác chỉ có hai người thôi đúng không?"
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt tôi, anh lạnh lùng nói: “Miên Miên, em quên anh có tài khoản WeChat của đồng nghiệp em sao? Từ sau buổi họp lớp lần trước về, em cư xử có chút không bình thường, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ. Thời gian sau đó thì thường xuyên tăng ca. Lần này em đi Thượng Hải công tác, tôi hỏi đồng nghiệp của em nên biết người đi cùng là ai. Nhưng những điều đó đã không còn quan trọng nữa, em vội vã trở về trong đêm với anh là đủ rồi."
Bình luận facebook